Nhang dùng để tính giờ trong cuộc tranh tài đặc biệt to hơn bình thường, khi nén nhang cháy hết, ước chừng đã qua hơn nửa canh giờ*.
[1 canh giờ = 2 tiếng.]
"Hoàng thượng, nhang đã cháy hết rồi." Vĩnh Hỉ cúi người, cung kính nói ở sau lưng Cẩm Lân.
Cẩm Lân đang trò chuyện cùng Cẩm Kỳ, nghe được Vĩnh Hỉ nhắc nhở, quay đầu nhìn về trụ nhang, quả nhiên đã cháy hết, tàn nhang tựa như sắp rơi xuống, ánh lửa cũng trở nên ảm đạm. Cẩm Lân quay đầu nhìn về một hàng kèn lệnh bên cạnh, tùy ý giơ tay phải, nói: "Cuộc thi kết thúc, đến giờ rồi, thổi đi."
Một hàng thị vệ liền giơ kèn lệnh lên. Ngay lập tức, phát ra âm thanh lanh lảnh xuyên thủng bầu trời, khí thế mười phần.
Kèn lệnh thổi mười hơi thở là ngừng. Những thị vệ kia đều là đại nội cao thủ, hơi thở so với người thường tất nhiên rất dài, vì vậy mười hơi thở này cũng khoảng như thời gian uống cạn chung trà, không đến mức quá nhanh, cho dù có người ở hơi xa một chút, cũng có thể kịp thời chạy về.
Chỉ mới khoảng năm hơi thở, liền đã có người lục đục chạy về. Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, bốc lên một mảng bụi đất. Mà mỗi con thú bị bắn chết trong sân săn bắn đều được Cẩm Lân phái người thu lại. Trên mũi tên của từng người đều có khắc dấu hiệu mình, vì vậy cũng sẽ không bị nhầm lẫn. Có điều, đôi khi cũng sẽ xuất hiện trường họp một con mồi nhưng lại cắm hai mũi tên khác nhau, lúc này sẽ từ thái y tra xét phán đoán, mũi tên của người nào gây ra vết thương trí mạng, thì xử cho người đó thắng, trái lại cũng không mất đi sự công bằng.
Kèn lệnh thổi lên, người cưỡi ngựa cũng lưu loát nhảy xuống, hành lễ với hoàng thượng xong, rồi yên lặng đứng một bên chờ kết quả.
Mười hơi thở xong. Mười bảy người đã toàn bộ có mặt đông đủ. Trong khoảng thời gian này, tất cả con mồi đều được thu thập lại, phân loại từng người, rồi bắt đầu đếm số lượng.
Trong sân có một người bị thương, là đệ đệ của Nhị phu nhân Bình An hầu Hứa Lệnh Văn. Hắn là người cuối cùng chạy về, có điều lúc xuống ngựa, thân thể hơi lảo đảo một chút, liền được người bên cạnh vịn lại.
"Lệnh Văn, thế nào?" Cẩm Kỳ nhíu chặt chân mày hỏi.
Hứa Lệnh Văn ôm quyền hướng về phía hoàng thượng và Bình An hầu, mặt xấu hổ nói: "Lệnh Văn vô năng, không cẩn thận để cho ngựa bị kinh sợ." Nói xong, hắn cười gượng một cái.
Một bên Phùng Đỉnh nghe vậy cũng nhíu mày, hỏi: "Hay là bị mũi tên làm kinh sợ?"
Hứa Lệnh Văn gật đầu một cái, có chút ủ rũ nói: "Đúng vậy. Cũng không biết đột nhiên từ đâu có mũi tên bắn tới, đúng lúc sát qua ngựa của tại hạ, ngựa bị giật mình ngưỡng lên phía trước, kỹ thuật cỡi ngựa của Lệnh Văn chưa thành thạo, không cẩn thận té xuống ngựa, bị trặc chân. Hổ thẹn, hổ thẹn."
Võ Trạng nguyên Lâm Tử Uyên là một người thẳng thắn, vừa nghe tình huống này, vội vàng lên tiếng nói: "Đúng là rất trùng hợp, tại hạ cũng gặp chuyện tương tự như vậy. Ngựa của tại hạ lại bị mũi tên trực tiếp bắn trúng vó ngựa, mặc dù may mắn có thể xoay người an toàn đáp xuống đất, nhưng ngựa cũng không thể chạy được nữa, đành phải đổi một con ngựa khác." Vừa nói, hắn liền thở dài, có vẻ tiếc nuối, nói: "Lãng phí chút thời gian, sợ là muốn thua cuộc."
Lông mày Phùng Đỉnh nhíu chặt. Thực ra, hắn cũng gặp phải tình huống như vậy, cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, nhưng cũng không lên tiếng. Dù sao người cũng không bị thương, cung tên lại không có mắt, cho dù có người làm loạn cũng không có cách nào tra ra được.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Cẩm Kỳ trấn an nói.
"Tam ca nói đúng." Cẩm Lân gật đầu một cái, phân phó nói: "Người đâu, dìu Hứa công tử đến chỗ ngồi. Truyền thái y đến xem một chút."
"Tạ hoàng thượng." Hứa Lệnh Văn ôm quyền lần nữa, khập khiểng theo thị vệ đi về phía bên kia.
Từ đầu đến cuối, Cẩm Nhan đều không lên tiếng, chỉ là ánh mắt lướt qua thần sắc bất động trên mặt từng người, rồi lại nhìn bóng lưng đã đi xa của Hứa Lệnh Văn một cái, sau đó chuyển tầm mắt trở lại, nhìn mấy thiếu niên trước mặt.
Cẩm Viện đã sớm hưng phấn nhìn con mồi chất thành đống, liếc qua liếc lại xem thú săn của người nào chất cao hơn, chờ đợi kết quả của cuộc so tài.
Động tác của tất cả thị vệ đều rất linh hoạt, dựa theo dấu hiệu trên từng mũi tên rất nhanh đã tính ra số thú săn. Những chuyện này chỉ dựa vào nhãn lực thì không thể nào tính ra được, dù sao con mồi có lớn có nhỏ. Những người biết chắc bản thân không có hy vọng cũng thoải mái rất nhiều, tuy cũng có tiếc nuối, nhưng cũng không ôm hi vọng quá lớn. Còn trên mặt những nhân tài kiệt xuất kia đều có thần sắc khẩn trương.
Rất nhanh, trưởng thị vệ phụ trách công việc thống kê đi đến trước mặt Cẩm Lân, quỳ một chân xuống đất nói: "Bẩm hoàng thượng, đã tìm ra ba vị trí đứng đầu rồi. Hạng nhất là Thẩm Liên Thành, săn được năm mươi bốn con, thứ tự tiếp theo là Phùng Đỉnh bốn mươi lăm con và Nam Cung Diên bốn mươi ba con."
Cẩm Nhan rõ ràng chú ý thấy trên mặt mấy người đều có vẻ ngẩn ngơ, nhất là Thẩm Liên Thành, tựa như cũng không ngờ tới bản thân lại đạt hạng nhất, vẻ kinh ngạc bỗng lóe lên nơi đáy mắt.
"Tốt lắm." Cẩm Lân nghe vậy vỗ tay mà cười: "Liên Thành xem như lợi hại, năm ngoái chỉ khoảng hơn bốn mươi con, vậy mà năm nay còn nhiều hơn mấy con so với Thanh Liệt tướng quân đạt được năm ngoái. Quả thật, mấy năm nay chưa có ai có thành tích khá như vậy."
Thẩm Liên Thành đứng dậy, ôm tuyền hướng Cẩm Lân cúi người, cúi đầu nói: "Thần không dám. Nhờ phúc của hoàng thượng, có lẽ là may mắn chút thôi."
"Liên Thành không cần khiêm tốn, thực lực đã quá rõ ràng, ha ha." Cẩm Lân cười nói.
Trên mặt Bình An hầu cũng lộ ra nụ cười, tán thưởng nói: "Hoàng thượng nói không sai, quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng."
Cẩm Nhan cười nhạt, nói tiếp: "Có thể trong vòng một nén nhang mà săn được năm mươi mươi bốn con, chênh lệch đến chín con so với người thứ hai, quả nhiên rất lợi hại. Không ngờ mới một năm không gặp mà tài bắn cung của Thẩm công tử lại càng lúc càng điêu luyện."
Thân thể Thẩm Liên Thành khom xuống càng lúc càng thấp: "Thần không dám nhận."
Cẩm Lân vung tay lên, nói: "Ngự tiền đái đao thị vệ Thẩm Liên Thành nghe phong."
"Có thần." Thẩm Liên Thành quỳ trên mặt đất cúi người đáp lại.
"Đặc phong Thẩm Liên Thành đảm nhiệm tham lĩnh bao y kỵ binh, tòng tam phẩm." Cẩm Lân nói.
"Tạ hoàng thượng."
"Tốt lắm, Trẫm còn có thể chấp thuận cho ngươi một yêu cầu, ngươi có điều gì muốn nói?" Cẩm Lân cười dựa lưng vào ghế nói.
Lúc này, Thẩm Liên Thành mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt kia vẫn nhìn mặt đất, tựa như không dám lỗ mãng ngẩng đầu.
Mí mắt Cẩm Nhan bỗng nhiên giật giật, trong lòng có dự cảm xấu. Thật ra, nàng biết Thẩm Liên Thành, nhắc tới cũng là do Thanh Nhược. Khi còn nhỏ, vì được Thẩm Vân chiếu cố, sau khi trở về cung, nàng đối với người của Thẩm gia cũng rất quan tâm, thấy người nào có khả năng, liền đề bạt. Thẩm Liên Thành là nàng gián tiếp tiến cử với hoàng thượng, chỉ là đương sự không biết mà thôi. Mà nguyên nhân tiến cử chính là bởi vì từ miệng của ám vệ được an bài bên cạnh tiểu Thanh Nhược biết được, Thẩm Liên Thành từng dũng cảm đứng ra giúp Thanh Nhược khi nàng bị Thanh Liệt bắt nạt, vì thế trong lòng nàng có chút hảo cảm với hắn. Như đã nói qua, Cẩm Nhan vẫn đối với Thanh Liệt không có hảo cảm cũng là bởi vì khi còn nhỏ hắn không ít lần trêu chọc muội muội. Tuy đều là chút chuyện nhỏ không đáng gì, nhưng dần dần ấn tượng của nàng đối vói hắn cũng càng ngày càng kém. Nếu để Thanh Liệt biết được nguyên nhân này, sợ là phải hối hận đến mức đập đầu vào tường.
Vừa rồi khi Thanh Nhược nghe được mọi người nói đến việc Thanh Liệt ái mộ Cẩm Nhan, trong lòng khó chịu, lúc này thấy biểu ca được hạng nhất, nỗi buồn bực trước đây cũng phai nhạt không ít, cũng vì hắn mà cảm thấy vui vẻ, khóe môi liền có ý cười.
Nhưng sau khi nàng nghe được Thẩm Liên Thành lên tiếng, nụ cười kia liền trực tiếp cứng trên môi, chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Chỉ thấy Thẩm Liên Thành cúi đầu, dường như ngẫm nghĩ một lát, rồi mới thận trọng ngẩng đầu lên, nhìn về Cẩm Lân.
Cẩm Nhan vừa nhìn thấy ánh mắt kiên định đó, vẻ mặt bỗng thoáng qua một chút hốt hoảng.
Nhưng giọng ôn hòa trầm ấm của Thẩm Liên Thành đã thốt ra.
"Bẩm hoàng thượng, thật sự thần có một chuyện muốn xin hoàng thượng làm chủ. Thần có người trong lòng, hy vọng mình có thể cho nàng hạnh phúc."
"Ồ? Là cô nương nhà nào, có thể để cho Liên Thành khuynh tâm vì nàng như vậy?" Cẩm Lân hài hước nói.
Ánh mắt Thẩm Liên Thành đột nhiên nhìn về phía Cẩm Nhan.
Sau đó, hơi lệch tầm mắt, khi tầm mắt dừng lại, cũng là lúc hắn mở miệng: "Tiểu Nhược nhi."
Ánh mắt ôn nhu, nở nụ cười trên môi.
"Gả cho ta, có được không?"
Trong phút chốc, ánh mắt Cẩm Nhan tối lại, như có ngọn lửa dấy lên phừng phừng, đem con ngươi nhạt màu kia cháy đến mức trở nên sâu thẳm.
Thanh Nhược hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi như vậy, vẫn ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm như thế nào.
Sau lưng các nữ quyến lại náo nhiệt hẳn lên, bàn luận xôn xao, ánh mắt đều dồn vào Thẩm Liên Thành và Thanh Nhược.
"Ha ha, thì ra là Thanh Nhược cô nương, cũng là thanh mai trúc mã với Thẩm tham lĩnh, hai tiểu vô sai." Cẩm Kỳ cười nói: "Hoàng thượng, mối lương duyên này xem ra là hi vọng Người thành toàn."
Trên mặt Thẩm Liên Thành thoáng qua niềm vui mừng khôn xiết.
Ngay cả Cẩm Lân cũng không nhịn được cười lên.
Đột nhiên có giọng nói lành lạnh vang lên trong tiếng cười huyên náo, xuyên thủng bầu không khí náo nhiệt này. Lời nói đó vừa lạnh như băng tuyết, lại vừa chắc như đinh đóng cột đến mức không thể khinh thường.
Giọng nói kia nói: "Ta cảm thấy không thể."
Cả khu vực săn bắn bỗng chốc an tĩnh lại. Tiếng cười dần tắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về nữ tử đang bình tĩnh ngồi ngay ngắn đó.
Gương mặt Cẩm Nhan lạnh lùng, vẻ mặt không hề có cảm xúc, áo bào trắng trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong ánh bình minh, khí thế lại có chút ác liệt bất thường, nhìn về Thẩm Liên Thành đang quỳ dưới đất, gằn từng chữ, nói: "Thẩm tham lĩnh, không thích hợp thôi."
Đôi mắt sâu thăm thẳm, để cho người ta không thể nào nhìn thấu tâm tình, nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế áp bức trong đó, khiến cho Thẩm Liên Thành ngơ ngác quỳ trên đất, quên cả tiếp lời.
Khí thế kia so năm trước càng mạnh.
Năm ngoái.
Vẫn là bốn người Cẩm Lân, Cẩm Nhan, Cẩm Kỳ, Cẩm Viện.
Mà quỳ trên mặt đất chính là Thanh Liệt hiện giờ đang Bắc thượng.
Lúc đó, Cẩm Lân cũng hỏi vấn đề tương tự. Để cho hắn nói lên yêu cầu của mình.
Thanh Liệt trầm mặc quỳ trên mặt đất, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về Cẩm Nhan ngồi bên cạnh Cẩm Lân. Ánh mắt yêu thương có thể thấy được rõ ràng.
Vẫn là một bộ bạch y. Vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Dung nhan tuyệt sắc, khiến người ta nhìn thấy đều phải sửng sốt.
Khoảnh khắc khi hắn nhìn nàng, ánh mắt nàng bỗng nhiên trầm xuống, sau đó mở miệng.
"Thanh Liệt tướng quân, hãy cân nhắc cho kỹ, chớ lãng phí cơ hội hiếm có này."
Giọng nói nhàn nhạt, lại tự có một luồng khí thế bức người tỏa ra từ đáy mắt, khiến cho sắc mặt Thanh Liệt trở nên xám xịt, ngay cả sống lưng thẳng tắp cũng còng đi mấy phần.
Người sáng suốt đều biết đó là cự tuyệt.
Không có lời cự tuyệt. Nhưng thái độ lại quyết tuyệt còn hơn cả lời nói. Để cho lời muốn nói của Thanh Liệt bị chặn lại trong cổ họng, nuốt xuống, sau đó mục nát trong thân thể.
Những thứ này Cẩm Nhan đều không quan tâm.
Vì vậy cuối cùng, Thanh Liệt vẫn là không nói gì.
Thực ra, Trường Phượng công chúa được rất nhiều người âm thầm ái mộ, nhưng cho đến nay không có ai dám ở tại sân săn bắn mở miệng.
Có lẽ tự hiểu bản thân không thể với tới.
Hơn nữa, nữ tử như vậy, gần như là một truyền kỳ, một tay nâng đở đương kim thánh thượng lên ngôi, sau đó tiêu diệt loạn đảng. Những người chứng kiến khi đó chắc chắn không thể nào quên được tình cảnh máu chảy thành sông lúc ấy.
Có người bị diệt môn. Có người bị tịch biên gia sản. Có người bị lưu đài. Có người bị ám sát.
Dung nhan tuyệt sắc kia một khi đã ra thủ đoạn, liền đủ để người ta kính sợ, mà không dám khinh nhờn.
Hơn nữa, chung quy cũng do những nam tử kia không thể chịu được thê tử cường đại hơn mình mà thôi. Phò mã thì sao chứ, cũng chỉ là lệ thuộc vào công chúa mà thôi. Phàm là người có chút chí khí, tất cả đều không muốn khuất thân ở rể.
Mà hôm nay, vị tân nhậm tham lĩnh đang quỳ dưới đất này, không lẽ là chọc giận Trường Phượng công chúa sao?
Mọi người đều không khỏi có chút nghi ngờ.
Danh Sách Chương: