• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết từ khi nào, sắc trời đã dần tối. Màn đêm bao phủ sông Tô Châu, vài ánh sao ngọn đèn chiếu lên mặt sông lấp lánh, theo từng đợt sóng nhẹ tỏa ra từng vòng sáng.
Thế mà dù đã vào đêm, Tô Châu vẫn náo nhiệt không giảm ban ngày.
Có rất nhiều thuyền hoa đang trôi trên sông, trên thuyền cũng treo nhiều loại đèn lồng, càng lộ vẻ khác biệt. Từ phía xa nhìn lại, ánh sáng tràn ngập khắp nơi trên sông Tô Châu, chiếu sáng cả con sông tựa như một sợi xích màu bạc. Có tiếng vui cười phát ra từ những chiếc thuyền hoa kia.
Thiên hạ văn nhân đều biết, thanh quan diễm kỹ ở Tô Châu đều là nhất tuyệt.
Mà giờ phút này, Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược đang ngồi trong một chiếc thuyền hoa tinh xảo, nghe mỹ nhân đánh đàn.
Chuyện là như vầy.
Lúc đó, sáu người vừa dùng bữa xong, Hoa Dao liền lôi kéo Ninh Ảnh Chi không biết chạy đến nơi nào đi chơi. Lăng Kỳ Hâm thì được Mặc Vũ đưa về Bạch phủ trước rồi mới quay trở lại, yên lặng đi theo sau lưng Cẩm Nhan. Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược thì tiếp tục dọc theo bờ sông đi dạo, thưởng thức thành Tô Châu dưới bóng đêm mang lại một phong vị khác.
Bỗng nhiên, trên sông có tiếng đàn truyền tới.
Tiếng đàn hào hùng, lấy tư thế khí thôn sơn hà mạnh mẽ ép tiếng nhạc xuống. Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, lại đột ngột vút cao, tựa như chiêng trống chấn minh, sau đó ở nơi cao nhất lại nhanh chóng chuyển xuống, rung động không dứt. Trên bờ có không ít người chú ý đến tiếng nhạc này, dừng bước.
Thuyền hoa dần dần cách gần Cẩm Nhan bên này.
Có giọng nói đột nhiên từ trong đám đông phát ra: "là Thất cô nương!"
Ngay sau đó liền có tiếng thảo luận tẻ lẻ từ trong đám đông tràn ra. Loáng thoáng có thể biết được Thất cô nương này có lẽ là hoa khôi của Yên Thải Quán, dường như rất có danh tiếng ở Tô Châu.
Vừa rồi Cẩm Nhan nghe khúc đàn kia cảm thấy rất tốt, trong lòng cũng có chút tò mò, liền lôi kéo Thanh Nhược lẳng lặng nhìn.
Lúc này, nghe đến một giọng nói tráng kiện vang lên từ trong đám đông: "Thất cô nương! Ta, ta ra năm trăm lượng! Có thể cầu kiến một lần hay không! Chỉ cần cho ta vào thuyền nghe một tiểu khúc là tốt rồi."
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn đến nơi phát ra tiếng nói.
Nói chuyện là một nam tử chừng hai mươi tuổi, thể trạng mập mạp, mặc cẩm y, trên ngón cái mang nhẫn phỉ thúy, trên cổ đeo một cái khóa bình an lấp lánh kim quang trong bóng đêm. Thoạt nhìn đâu chỉ là giàu sang bức người.
Lại một vòng tiếng bàn luận xôn xao từ trong đám đông truyền ra.
Đối phương chính là Thẩm Uy Đàm, con trai của Thẩm Trọng Hào giàu nhất ở Tô Châu.
Trong thuyền hoa, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, trở nên yên tĩnh.
Chờ giây lát, vẫn không có tiếng động.
Mọi người khinh bỉ nhìn Thẩm Uy Đàm một cái, trách hắn quấy rầy hứng thú của Thất cô nương, lần này ngay cả tiếng đàn cũng không được nghe nữa.
Nam tử bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm có chút căm tức, cảm thấy bẽ mặt, lại cao giọng hô: "Thất cô nương thật không cân nhắc sao?"
Trong thuyền hoa vẫn lặng yên không một tiếng động, càng lúc càng hiện ra tình cảnh lúng túng.
Thẩm Uy Đàm cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn, nhỏ giọng nói mấy câu với người hầu ở sau lưng, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Thời gian chỉ bất quá cạn chung trà, một chiếc thuyền hoa liền chạy đến chỗ Thẩm Uy Đàm. Thẩm Uy Đàm từ hai hộ vệ đỡ lấy, nhảy lên thuyền.
Lúc này người vây xem mới hiểu được chuyện gì xảy ra, trong ánh mắt cũng xuất hiện vẻ tức giận.
Người này, lại không biết xấu hổ đến vậy!
Cẩm Nhan vốn không muốn xen vào việc của người khác, đang muốn rời đi, bị Thanh Nhược kéo lại tay áo.
"hắn sẽ không làm gì cô nương trên thuyền chứ?" Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, có chút thấp thỏm nói.
Cẩm Nhan ngẩn ra, vẫn là dừng lại. Ánh mắt tiếp tục chuyển đến trên sông.
Quả nhiên, thuyền hoa của Thẩm Uy Đàm thật nhanh đến gần thuyền hoa của người được gọi là Thất cô nương.
Trên bờ mọi người tuy tức giận, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng. Mắt thấy hai chiếc thuyền hoa càng lúc càng gần, tâm tình cũng càng lúc càng nôn nóng.
Cuối cùng, thuyền hoa của Thẩm Uy Đàm cũng đến thuyền hoa của Thất cô nương, hắn nhảy một cái, liền nhảy qua thuyền hoa của đối phương, sau đó hướng mọi người trên bờ cười đắc ý, vén lên thuyền liêm chui vào.
"Cẩm Nhan, làm sao bây giờ? Có nên để Mặc Vũ qua giúp cô nương kia hay không?" Thanh Nhược khẩn trương đến mức siết chặt tay áo của Cẩm Nhan, ánh mắt nhìn chằm chằm thuyền hoa không rời.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ thở dài, lui về phía sau nhìn về phía Mặc Vũ.
Mặc Vũ hiểu được, lập tức hơi nhón mũi chân, lướt qua mọi người, bay qua mặt sông, nhẹ nhàng rơi vào thuyền hoa của Thất cô nương.
Trên bờ, mọi người đang lo lắng, bị khinh công này làm kinh sợ, thốt lên oa một tiếng.
Mặc Vũ đã theo sát hộ vệ của Thẩm Uy Đàm chui vào.
Mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền hoa kia trên sông Tô Châu. Thậm chí ngay cả một vài thuyền hoa còn lại cũng dừng lại, chỉ là không dám tiến lên, từ xa ngắm nhìn sự việc tiến triển.
Chỉ nghe trong sương thuyền truyền ra hai tiếng ầm ầm, ngay sau đó một người liền bị ném ra, vừa vặn rơi vào trên một chiếc thuyền hoa khác.
Mọi người còn chưa kịp nhận rõ, lại là hai bóng người lần lượt bị ném ra, rơi xuống cùng một chỗ.
Ba người dường như cũng hôn mê bất tỉnh, không thấy cử động nữa.
Mọi người lúc này mới thấy rõ thì ra người đầu tiên bị ném ra chính là Thẩm Uy Đàm, sau chính là hai hộ vệ, vừa vặn nện trên người hắn. Không khỏi một trận hả giận.
Mặc Vũ cũng đi ra, đạp một cước ở mũi thuyền của đối phương. Trên chân vận ám kình.
Thuyền của đối phương rất nhanh bị lui về phía sau, ẩn vào bóng tối.
Cũng không biết là ai, dẫn đầu kêu hay.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn vén lên thuyền liêm.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc sa y màu hồng, kết búi tóc đi ra.
Quần dài thấm đất, tóc mây nhẹ động.
Mặc dù trong bóng đêm, cô gái vẫn rất chói mắt.
Chính là Thất cô nương. Thất Chức.
"đa tạ cô nương tương trợ." Thất Chức hơi khom lưng với Mặc Vũ, nói.
Giọng nói êm ái bay bổng, khiến lòng người xôn xao.
"cô nương không cần khách khí.
Ta cũng chỉ phụng mệnh chủ tử nhà ta xuất thủ thôi." Mặc Vũ chắp tay một cái từ chối.
"Ồ? Không biết chủ tử cô nương là ai, Thất Chức có thể gặp mặt cám ơn hay không?" Thất Chức lễ phép nói.
Mặc Vũ có chút chần chừ, không tự chủ nhìn về Cẩm Nhan bên kia.
Thất Chức vô cùng thông tuệ, tất nhiên chú ý đến động tác của Mặc Vũ, ánh mắt nhìn theo, liền nhìn thấy Cẩm Nhan đứng trên bờ.
Áo bào màu trắng bị gió đêm mùa hè thổi đến hơi phập phồng, vẻ mặt khinh đạm, phía sau là vạn nhà lên đèn rực rỡ, nhưng ở trước mặt người nọ đều trở nên ảm đạm thất sắc, biến thành phông cảnh. Chỉ có người kia đứng thẳng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tầm mắt của Thất Chức cùng Cẩm Nhan chạm nhau.
Bỗng nhiên, Thất Chức dịu dàng nở nụ cười, hướng Cẩm Nhan cách đó không xa nói: "có thể mời cô nương lên thuyền nói chuyện được không."
Đầu tiên mọi người bị nụ cười của Thất cô nương mê hoặc, ngay sau đó nghe được lời nói, ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Cẩm Nhan. Lại bị dung mạo của đối phương chấn động. Trong lòng thầm nói hôm nay là ngày gì, tất cả đều là mỹ nhân, thật quá may mắn.
Cẩm Nhan từ tầm mắt của Thất Chức khẽ gật đầu một cái.
Vì thế, mới có trước mắt một màn này.
Hoặc là nói lấy cầm báo ân.
Không thể không thừa nhận, tài đánh đàn của Thất Chức cao tuyệt, quả thật không uổng danh hiệu hoa khôi. Đầu ngón tay thoăn thoắt, tiếng đàn êm tai, ngay cả Mặc Vũ không hiểu âm luật lắm cũng nghe đến có chút nhập thần.
Cẩm Nhan hơi nhắm mắt, chuyên chú nghe.
Thất Chức chẳng hề nhìn cầm, mà nhìn Cẩm Nhan, dưới tay không ngừng, tầm mắt cũng như vậy.
Thanh Nhược vốn cũng không để ý, nhưng một lúc sau, cuối cùng cũng nhận ra có cái gì không đúng. Rồi lại cảm thấy có lẽ do mình suy nghĩ nhiều. Lúc nhìn lại, đối phương đã thấp mi.
Lúc này Thanh Nhược mới an tâm.
Rốt cuộc, tiếng đàn ngưng dần, vĩ âm rung động trong không khí, chậm rãi tản đi.
Bấy giờ Cẩm Nhan mới mở mắt ra.
"Đàn hay. Thất cô nương đàn mang đến cho Cẩm Nhan cảm giác mới mẻ." Cẩm Nhan vỗ tay nói.
"cô nương quá khen. Còn không biết xưng hô như thế nào?" Thất Chức khom người nói.
"gọi ta Cẩm Nhan là được." Cẩm Nhan cười nói, "Chuyến này đi Tô Châu, được nghe tiếng đàn của Thất cô nương, cũng không còn gì đáng tiếc."
"tại hạ bất quá chỉ là gái lầu xanh, hổ thẹn." Thần sắc của Thất Chức cũng không vì lời khen ngợi này mà thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Tiếng nói vừa dứt, Thất Chức liền giơ tay cầm bình rượu trên bàn lên, liễm ống tay áo vì Cẩm Nhan rót một ly rượu, sau đó lại thay mình rót một ly nói: "gặp gỡ không bằng ngẫu nhiên gặp được, vừa rồi đa tạ Cẩm Nhan cô nương xuất thủ, tiểu nữ tử bất thành kính ý." nói xong, bưng ly rượu trước mặt lên, dùng ống tay áo che lại, sau đó uống vào.
[Bất thành kính ý: câu này có thể hiểu là mặc dù món quà không đáng giá, chưa biểu đạt hết sự tôn trọng ngưỡng mộ của người tặng, nhưng mong người nhận vui vẻ hoặc đừng để bụng nhận lấy những lễ vật này. Nói nôm na là của ít lòng nhiều ^^].
Cẩm Nhan cũng bưng ly rượu lên uống.
Ngay lúc đó, đột nhiên bên ngoài lại vang lên giọng nói tráng kiện quen thuộc: "lão tử không tin! Mọi người lên cho ta!" Lời nói chưa dứt, lại bồi thêm một câu, "không được đả thương mỹ nhân!"
Mặc Vũ lập tức cảnh giác.
Thân thuyền theo đó chấn động, có vẻ có nhiều người lên thuyền.
Ngay sau đó, thuyền liêm liền bị vén lên. Mọi người mới thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Mười mấy hộ vệ cao lớn thô kệch vây quanh Thẩm Uy Đàm tiến vào.
Mặc Vũ nhanh chóng chắn trước người Cẩm Nhan.
Thẩm Uy Đàm vừa vào thuyền sương, liền ngây người, không nghĩ tới trong sương ngoài Thất cô nương ra còn có hai mỹ nhân. Một lạnh lùng, một dịu dàng, quả thật tam mỹ tập hợp, lập tức hưng phấn: "ba mỹ nhân không được cử động!" Sau đó lại chỉ Mặc Vũ, vẻ mặt tức giận: "bắt người này lại cho ta! Dám đánh ta, lẽ nào lại như vậy!"
"dạ!" Mấy hộ vệ lên tiếng, như ong vỡ tổ phóng tới Mặc Vũ.
Võ công Mặc Vũ cao cường, những hộ vệ trong phủ này há lại có thể so sánh được, đừng nói mười mấy người, cho dù mấy chục người cũng không đáng kể. Lập tức một trận quyền cước, Thẩm Uy Đàm còn chưa phản ứng kịp, hộ vệ thì lại từng người bị ném ra ngoài thuyền.
Lúc này, Mặc Vũ cũng không hảo tâm ném người lên thuyền nữa, mà là ném xuống sông.
Thẩm Uy Đàm thấy tình thế không ồn, mỡ trên mặt co rút mấy cái, vội vàng chạy ra ngoài.
Mặc Vũ bay lên một cước, thuận thế đem hắn cũng đá xuống sông.
Từ đầu đến cuối, sự việc chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, trên thuyền lại khôi phục an tĩnh.
Mặc Vũ lặng lẽ lui đến sau lưng Cẩm Nhan.
Nha hoàn sau lưng Thất Chức có chút lo lắng mở miệng: "Thất cô nương, phải làm sao mới ổn đây. Đắc tội Thẩm công tử, sau này sẽ thêm nhiều phiền phức."
"không được vô lễ!" Thất Chức quay lại nhẹ nhàng trách cứ nha hoàn, sau đó mới quay về nhìn Cẩm Nhan nói cám ơn: "Cẩm Nhan cô nương lại cứu Thất Chức lần nữa."
Cẩm Nhan hơi cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, mới nói: "nha hoàn nói không sai, việc này có thể chỉ lần này thôi. Nếu Thất cô nương không ngại, không bằng Cẩm Nhan thay cô nương chuộc thân. Nếu cô nương muốn lưu lại Tô Châu, có thể đi tìm người của Bạch gia để bảo hộ; nếu cô nương muốn đi nơi khác, đương nhiên cũng tốt."
Thần sắc trong mắt Thất Chức khẽ động, hơi ngập ngừng nói: "Hảo ý của Cẩm Nhan cô nương, Thất Chức vô cùng cảm kích. Có điều giá của Thất Chức rất cao...... cùng Cẩm Nhan cô nương chỉ mới quen, lại mang ân lớn như vậy, thật sự là...... áy náy."
"vô ngại. Tiền tài mà thôi." Cẩm Nhan khoát tay một cái nói, "ngày mai ta phải rời Tô Châu. Đến lúc đó sẽ sai người đến Yên Thải Quán thay cô nương chuộc thân."
Thất Chức trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng lên nhìn Cẩm Nhan, nói: "Thất Chức chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể cảm tạ tại đây." nói xong, hướng Cẩm Nhan cúi người.
"không cần đa lễ. Thời điểm không còn sớm, Cẩm Nhan cần phải trở về. Tối nay đa tạ Thất cô nương chiêu đãi." Cẩm Nhan liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói.
Thất Chức nhìn bóng lưng ba người rời đi, như có điều suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK