• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Những ngày gần đây, tiểu Thanh Nhược cũng rất khổ sở. Bởi vì tiểu tỷ tỷ đối với nàng quá lãnh đạm. Nàng ấy không chỉ để cho nàng trở về phòng của mình ngủ, còn cả ngày không thấy bóng dáng. Tiểu Thanh Nhược hỏi mẫu thân, mẫu thân chỉ lắc đầu không nói được nguyên nhân, sau đó nói cho nàng biết tiểu tỷ tỷ chắc là có chuyện trọng yếu, không muốn nàng quá bám theo nàng ấy. Tiểu Thanh Nhược nghe rất là ủy khuất, nên không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng trở về phòng của mình, ngồi ở bên cửa sổ nâng tai ngẩn người.
Cả sự kiện bắt đầu biến hóa là từ sau khi phụ thân trở lại.
Ngày Tết đi qua mười mấy ngày, phụ thân liền từ phía Bắc trở lại, nghe nói hỗn loạn tạm thời đã ngừng lại, nên lĩnh thánh chỉ trở về kinh.
Tiểu Thanh Nhược còn nhớ rõ dáng vẻ của phụ thân lúc nhìn thấy tiểu tỷ tỷ, chau mày, vẻ mặt rất là kinh ngạc, trong ánh mắt có loại mà tiểu Thanh Nhược xem không hiểu.
Ngày đó sau bữa cơm chiều, phụ thân liền gọi tiểu tỷ tỷ vào thư phòng của ông, không cho bất luận kẻ nào vào quấy rầy. Làm hại tiểu Thanh Nhược lo lắng không thôi, sợ phụ thân không thích tiểu tỷ tỷ, không để cho nàng sống ở trong phủ. Nàng một mực chờ ở trong phòng tiểu tỷ tỷ, muốn chờ tiểu tỷ tỷ ra ngoài hỏi một chút, nhưng lần nói chuyện đó không ngờ quá lâu, vừa lúc tiểu Thanh Nhược buồn ngủ, bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Lúc tiểu Thanh Nhược mở mắt ra thì thấy tiểu tỷ tỷ đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn nàng, cũng không biết nhìn bao lâu. Thấy nàng tỉnh lại, Cẩm Nhan mất tự nhiên dời đi ánh mắt, nói: "mấy ngày nay, Thanh Nhược trở về phòng của mình ngủ đi."
"tại sao vậy?" tiểu Thanh Nhược không hiểu.
Cẩm Nhan chăm chú nhìn tiểu Thanh Nhược, trầm ngâm nói: "tiểu tỷ tỷ có chuyện, tạm thời vẫn không thể nói cho Nhược nhi. Nhược nhi nghe lời, trước không nên hỏi, được chứ?" Giọng nói trịnh trọng hẳn là trước đây chưa từng có.
Tâm tiểu Thanh Nhược chìm xuống, nhưng vẫn là khéo léo gật đầu nói: "Nhược nhi nghe lời tiểu tỷ tỷ." dừng một chút, lại nói thêm: "Vậy, tiểu tỷ tỷ sau này còn có thể ở cùng Nhược nhi sao?"
Cẩm Nhan nghe như thế dường như xuất thần, một hồi lâu sau khẽ gật đầu một cái: "dĩ nhiên. Tiểu tỷ tỷ thích nhất Nhược nhi." nói xong, cười vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu Thanh Nhược.
Tiểu Thanh Nhược nghe vậy trong lòng vốn là mất mác lại trở nên sinh động, cũng cười theo: "Nhược nhi cũng thích nhất tiểu tỷ tỷ!"
Vẻ mặt của Cẩm Nhan như mặt hồ hơi nổi lên gợn sóng, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu Thanh Nhược, nhìn chắm chú chốc lát, nhìn chằm chằm đến nỗi trên mặt tiểu Thanh Nhược cũng nổi lên nhiệt khí, mắt to chớp chớp nghi ngờ nhìn tiểu tỷ tỷ. Cẩm Nhan đột nhiên kéo tiểu Thanh Nhược qua, động tác êm ái ôm vào trong lòng. Ở tiểu Thanh Nhược không nhìn thấy, trong mắt nàng thoáng qua một tia phức tạp, tựa như không đành lòng, cũng tựa như kiên quyết.
Lúc Cẩm Nhan rời đi, không có từ giã với Thanh Nhược. Nàng mang đi tất cả, những món đồ chứng minh nàng đã từng tồn tại đều bị tiêu hủy, chỉ mang theo tiểu diện nhân đó trở về cung.
Nàng đã năm tuổi. Biến hóa thay đổi hoàn toàn.
Nhiều khi, trưởng thành không phải là do năm tháng gia tăng, mà là những chuyện đã trải qua. Thường thường trải qua một sự kiện, sẽ khiến cho người ta đột nhiên trưởng thành, giống như một sự biến chất, từ nòng cốt bắt đầu phát sinh biến hóa, từ từ thấm đến bên ngoài. Mà lần kiếp nạn này, đủ để cho thông tuệ như tiểu Cẩm Nhan lột xác từ một hài đồng ngây thơ trước đây trở thành cô gái học được ẩn sâu tâm sự của hiện tại. Nàng cũng không thể bởi vì một ít mỹ hảo an ninh mà dừng bước không tiến, nàng có trách nhiệm cùng sứ mạng của mình. Nàng nhất định phải vì mẫu phi đòi lại công đạo, vì mình đòi lại công đạo.
Đêm đó, khi nàng biết Thanh Vũ là đương triều đứng đầu võ thần lúc, chỉ hơi do dự một cái, liền quỳ gối trước mặt của ông. Nàng biết mình lực lượng đơn bạc, căn bản không có phần thắng, chỉ có tìm được hậu thuẫn vững chắc tin cậy, cùng với thuyết phục ông ấy trợ giúp mình mới thành công. Thanh Vũ không phải là không kinh ngạc, chỉ nghĩ đến việc Trường Phượng công chúa lại không có ở trong cung mà là lưu lạc vào trong phủ của mình cũng đủ làm ông giật mình, mà giờ khắc này, ngôn hành cử chỉ của hài đồng mới vừa tròn năm tuổi trước mặt này lại mạch lạc rõ ràng như vậy, quả quyết lưu loát, để cho ông không thể không nhìn bằng con mắt khác. Nàng quỳ trước mặt ông, trên mặt nhưng cũng không có bất kỳ thần sắc bi thương nào, mà là bình tĩnh kể về sự việc mà nàng đã trải qua, sau đó thỉnh cầu ông lặng lẽ mang nàng vào cung, và giúp nàng một tay tìm ra kẻ chủ mưu. Vì thế, nàng nguyện hứa sẽ bảo vệ Thanh gia của ông ba đời bình an. Khi Thanh Vũ thấy một cô bé bình tĩnh lại tự tin nói ra câu nói đó, tựa như đó là một chuyện như đinh chém sắt, thì sâu sắc cảm giác được Trường Phượng công chúa quả nhiên như lời đồn đãi bất phàm như vậy, trong lòng âm thầm tin phục mấy phần. Người làm đại sự, cần phải quyết mà không nghi, hành mà không loạn. Chỉ suy nghĩ một hồi, Thanh Vũ liền đưa ra quyết định, đưa tay đở dậy Cẩm Nhan, trịnh trọng gật đầu đồng ý. Ông có cảm giác, lời hứa của Trường Phượng công chúa rất có thể sẽ trở thành một khối lá chắn vô cùng an toàn cho Thanh gia của mình, hộ con cái của ông một đời. Dù sao những thứ này đối với ông mà nói, cũng không coi là khó khăn.
Hai người bắt tay từ chuyện của Hoa phi trước, lấy thực lực của Thanh Vũ, rất nhanh đã tra ra mờ ám trong đó, kéo ra Lệ phi có dính líu tới.
Lúc Cẩm Nhan nghe được danh tự này, còn là không nhịn được ngẩn người, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, trên mặt chợt lóe lên bi ai. Nếu là trước đây, nàng là quyết không nguyện tin tưởng, nhưng lúc này không giống ngày xưa, nàng không còn tin tưởng rất nhiều thứ. Trong khoảng thời gian ăn xin đó, nàng đã sớm trải qua nhân tình thế thái quá lạnh mỏng, hôm nay cũng bất quá vì mẫu phi của mình cảm thấy không đáng giá thôi. Trong lòng có nho nhỏ khổ sở, nho nhỏ ghim vào tim của mình, đau từng cơn. Vậy mà chỉ là chốc lát, nàng đã trấn định thần sắc, thật thấp ứng tiếng, nói: "nếu như thế, bây giờ chính là thời điểm vào cung."
Nàng vào lại điện Vân Phượng một lần nữa, bắt đầu thay đổi toàn bộ cung nữ thái giám, sau đó đem bà vú, kể cả những cung nữ thái giám mà Lệ phi đã từng đổi qua tất cả giao do Thanh Vũ xử lý. Trong lòng nàng biết rõ ràng kết quả của những người đó, lại trái lương tâm không muốn hỏi tới, buộc mình phải trở nên lãnh khốc. Hoàng cung sâu tựa như biển, không để ý rơi xuống chính là mình. Nàng nhất định phải cẩn thận từng bước. Tiếp theo đảm bảo không có bất kỳ người nào biết chuyện Trường Phượng công chúa từng rời đi điện Vân Phượng, sau đó nàng bắt đầu chuẩn bị xử lý Lệ phi.
Nàng không tính dựa vào bất luận kẻ nào nữa. Cho dù đó là phụ hoàng cao cao tại thượng kia. Từ thời khắc biết mẫu phi chết, nàng cũng không tin tưởng ông ta nữa. Người đàn ông có quá nhiều nữ nhân.
Nàng phải dựa vào mình, vì mẫu phi báo thù. Vì mình báo thù.
Ở Cẩm Nhan lặng lẽ trở lại mấy ngày sau, cung Chiêu Nhân liền bắt đầu có quỷ náo loạn. Mỗi ngày đều có thái y được mời đến xem bệnh cho Lệ phi. Hầu như truyền khắp trong cung, nghe nói mỗi sáng tỉnh lại, trên người Lệ phi cũng sẽ không biết vì sao được xuất hiện rất nhiều vết roi, nhiễm đỏ một giường, da thịt rách ra, rất là kinh khủng.
Mỗi đêm, Lệ phi cũng không dám ngủ, để cho thị vệ canh giữ ở bên ngoài phòng. Nhưng bất kể nàng không dám ngủ như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ ngủ mất, sau đó ngày hôm sau được phát hiện máu dầm dề nằm ở trên giường, trên người lại thêm mấy đạo vết thương.
Lệ phi chưa từng nói cho người khác biết chuyện này, nàng mỗi lần nằm mơ cũng mơ thấy con ngươi của Hoa phi bạo trừng, đầu lưỡi thật dài lè ở bên ngoài, ở trong mộng tiến tới gần nàng, dùng bàn tay dính đầy máu tươi nắm người của nàng không thể động đậy. Ngày hôm sau tỉnh lại chính mình lại vết roi khắp người.
Hoàng thượng cũng từng đi thăm một lần, nhưng rất nhanh nổi giận đùng đùng đi ra, phất tay áo rời đi.
Lệ phi điên rồi.
Cả ngày, nàng trốn ở trên giường, trong miệng la hét thật xin lỗi, mặt mũi hoảng sợ. Mà Hoàng thượng lại rút lui thái y, ra lệnh cho bọn họ không cần chữa trị. Mọi người không hiểu, chỉ có Cẩm Nhan biết, đó là bởi vì Hoàng thượng biết, từ trong miệng Lệ phi biết được Hoa phi là bị hại chết. Nhưng Hoàng thượng sẽ không cho phép mình thừa nhận sự sai lầm này. Ông ta là thiên tử, thiên tử không thể phạm sai lầm. Ông ta có thể làm, chỉ là ở trong lòng yên lặng hoài niệm Hoa phi lương thiện.
Cẩm Nhan đi gặp qua Lệ phi một lần.
Lệ phi thấy nàng lúc, thần sắc càng thêm sợ hãi, ở góc giường run lẩy bẩy.
"ta trước kia vẫn không rõ, vì sao bà không trực tiếp giết chết ta, giải quyết mọi chuyện. Nhưng là bây giờ ta hiểu." Cẩm Nhan ngược ánh sáng đứng ở cửa, cũng không quản Lệ phi nghe có hiểu hay không, vẫn thấp giọng nói: "chắc hẳn bởi vì ta không có mẫu phi, nhược điểm như thế để cho bà nắm được, bà cố ý để cho người nhốt ta vào tiểu phòng tối, muốn hành hạ ta đến điên, sau đó đưa về cung, đến lúc đó, tự nhiên không có ai hoài nghi tới bà. Chỉ cho là, ta bởi vì mẫu phi chết mà điên."
Lệ phi bất vi sở động, vẫn trợn to hai mắt run rẩy thân thể, tựa như một chiếc lá trong gió rét.
Cẩm Nhan tinh tế nhìn Lệ phi, chợt thật sâu thở dài, xoay người rời đi.
Tất cả chuyện, rốt cục có kết thúc. Hôm nay Lệ phi cuối cùng cũng bị trừng phạt. Thật ra thì chỉ là mánh khóe nhỏ thôi, từ Thanh Vũ phái ra cao thủ, thừa dịp đêm xuống bỏ thuốc mê, sau đó ở nàng ngất xỉu thì quất roi. Về phần những mộng cảnh kia, chỉ là trong lòng Lệ phi có quỷ làm ma mà thôi.
Chẳng qua là Cẩm Nhan cũng không nghĩ tới, sau khi nàng rời đi đêm hôm đó, Lệ phi lại chạy ra khỏi cung Chiêu Nhân, nhảy giếng. Mặc dù nàng cũng định bỏ qua cho Lệ phi.
Mùa đông, gió đặc biệt lãnh, cơ hồ muốn đông lại trái tim con người.     



[editor: vậy là đã kết thúc 5 chương phiên ngoại về Cẩm Nhan rồi, từ chương kế tiếp sẽ tiếp tục viết về chuyện sau này của Cẩm Nhan và Thanh Nhược. Mong mọi người ủng hộ ^_^]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK