Sau khi Cẩm Nhan đi rồi, thời gian dường như trôi qua rất chậm, tựa như tất cả mọi vật đều bị kéo chậm lại một bước, chậm đến mức khiến người ta không cảm nhận được rằng nó đã trôi qua.
Thanh Nhược ngồi dưới lầu chốc lát, trong lòng rất buồn bực, nàng không muốn cứ tiếp tục ngẩn người ngồi trong đại sảnh một mình như thế này nữa, nên quyết định ra ngoài.
Cửa tửu lâu đã được Thanh Liệt an bài binh lính canh giữ, tất cả đều đứng nghiêm, dáng vẻ đều đã qua huấn luyện nghiêm khắc. Mấy người thấy Thanh Nhược ra cửa, một người trong nhóm thủ binh ngẩng đầu hỏi theo thông lệ: "Thanh cô nương muốn đi đâu?"
"Ra ngoài tùy tiện đi một chút." Thanh Nhược nói.
"Đợi tiểu nhân an bài mấy thị vệ đi theo bảo vệ Thanh cô nương." Thị vệ kia nghiêm túc nói.
"Không cần, bên cạnh ta có ám vệ bảo vệ." Thanh Nhược cự tuyệt nói.
Thị vệ kia lại quá nguyên tắc, không để ý đến Thanh Nhược cự tuyệt, vẫn kiên quyết chọn bốn thị vệ, sau đó quay đầu nói với Thanh Nhược: "Xin Thanh cô nương thông cảm, tướng quân nói, nhất định phải bảo vệ các ngươi an toàn. Những thị vệ này sẽ không theo quá gần, Thanh cô nương có thể không cần chú ý đến sự tồn tại của bọn họ."
Thanh Nhược nhất thời im lặng, cũng không cùng hắn tranh chấp nữa, tùy hắn thôi.
Sau khi trải qua tối hôm qua, thôn Ngọc Đóa thoáng rút đi chút vắng vẻ, trên đường cũng bắt đầu có thôn dân bận rộn, dù gì cũng nhiều thêm chút nhân khí. Thôn làng vốn cũng không lớn, tin tức về mối nguy đã giải trừ được lan truyền rất nhanh, dọc đường đi, rất nhiều người cũng đang thảo luận về "con quỷ" kia và chuyện binh lính vào thôn hôm nay. Cho dù ở đâu, chuyện bát quái đều là việc không thể thiếu để mọi người tiêu khiển hằng ngày, vì vậy Thanh Nhược cũng không khó để nghe đến những lời khen tặng như là người đâu mà đẹp như thiên tiên trong miệng mấy thôn dân kia. Mà đây cũng là lần đầu tiên Thanh Nhược hưởng thụ sự chú ý như vậy, dù sao cẩm y tơ lụa trên người vẫn đang lộ rõ sự thật này. Nghĩ đến điều này, Thanh Nhược mới bắt đầu áo não bản thân rằng có phải nàng đã quá không chú ý hay không.
Nhìn chung quanh thôn dân len lén nhìn nàng, sau đó cùng người khác châu đầu ghé tai, Thanh Nhược có chút khó chịu, bước nhanh hơn, đi về phía ít người.
Thanh Nhược không nghĩ đến lại ngẫu nhiên gặp được nhị ca.
Thanh Liệt ngồi trong quán rượu được dựng bằng lều vải, nghiêng người dựa vào bàn gỗ cũ nát bên cạnh, tay phải nâng lên vò rượu, từng ngụm từng ngụm uống vào. Rượu trắng từ miệng vò rót ra, chảy xuống theo chiếc cổ đang ngửa lên, thấm ướt vạt áo hơi mở rộng.
Thanh Nhược đứng dưới cây từ phía xa, nhất thời cũng không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không.
Đang lúc do dự, một nam tử mặc áo tím đi thẳng qua, ngồi bên cạnh Thanh Liệt.
Tiếng nói chuyện của hai người mơ hồ truyền tới.
"Sao Thanh Liệt huynh lại phải mua say ở đây, cũng giúp cho tiểu đệ dễ tìm." Nam tử áo tím đưa lưng về phía Thanh Nhược, nên nàng không thấy rõ dáng vẻ, nhưng vóc người lại cao lớn.
Giọng nói của Thanh Liệt truyền tới, dường như không có kiên nhẫn: "ngươi tìm ta làm gì?"
"Sợ ngươi uống rượu một mình quá buồn bực, đặc biệt đến đây bồi rượu."
"Nếu như thế, hãy bớt nói nhảm đi, cạn." Thanh Liệt xốc lên một vò rượu khác ném tới.
Người kia cầm vò rượu lên, thản nhiên lấy ra chén kiểu trên bàn, ưu nhã ngửa đầu uống cạn.
"Sao lại đàn bà như thế."
Giọng nói của nam tử áo tím mang theo ý cười: "Thanh Liệt huynh hà tất nói tiểu đệ như thế. Hôm nay vì một nữ nhân mượn rượu giải sầu, cũng không phải là tại hạ nha."
Vò rượu trong tay Thanh Liệt đột nhiên bị ném xuống đất, "Rầm...." một tiếng bể tan tành.
Người bên cạnh đều bị âm thanh đột ngột này làm cho kinh hãi, ghé mắt nhìn về bàn kia.
"Thanh Liệt huynh hà tất nổi giận. Lấy khả năng của Thanh Liệt huynh, có thiếu gì nữ nhân." Đối phương vẫn ngồi yên bất động, vẫn rót rượu.
"Nếu không phải là nàng, ta không cưới!"
Thanh Nhược nhìn Thanh Liệt ở đối diện, có thể thấy rõ được thần sắc quyết tuyệt như đinh đóng cột trên mặt hắn.
Sắc mặt của Thanh Nhược lại lập tức trở nên ảm đạm. Nàng không muốn nghe nữa, hốt hoảng xoay người chạy về hướng ngược lại. Bên tai ông ông, trong lòng thì lại rối loạn, hận không thể đem những thứ hỗn loạn kia từng cái từng cái chặt đứt đi.
Mặt trời dần dần lên cao.
Vì Thanh Nhược chạy chậm, trên trán đã hơi thấm mồ hôi, lúc này nàng mới dừng bước lại quan sát cảnh tượng chung quanh.
Nơi này là một mảnh rừng hoang, cây cối vốn xanh tươi nhưng vì là mùa hè nên hiện tại đã úa tàn, chung quanh cũng không có hộ gia đình nào, càng lúc càng lộ ra hoang vu. Cạnh khu rừng có một con sông nhỏ, một số gần như đã khô cạn.
Thanh Nhược ngồi xuống tùy ý nhặt lấy hòn đá bên bờ sông, nhìn đàn kiến bò trên đất mà ngẩn người.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Có lúc trong lòng Thanh Nhược cảm giác như chứa đầy các loại đồ vật, đầy đến mức sắp tràn ra; có khi lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cứ như vậy không biết đã ngồi bao lâu, Thanh Nhược cũng không quan tâm.
Cho đến ánh nắng trên đỉnh đầu bị che lại.
Một lát sau, Thanh Nhược mới phản ứng được, ngẩng đầu lên.
Cẩm Nhan đứng ngược sáng, trầm mặc từ trên nhìn xuống Thanh Nhược.
"Cẩm Nhan?" Thanh Nhược có chút nhận ra khí tức bất thường trên người Cẩm Nhan, mở miệng gọi nàng một tiếng.
Cẩm Nhan cũng không trả lời, vẫn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Thanh Nhược.
Hồi lâu, nàng chậm rãi đưa tay ra. Mu bàn tay hướng xuống, lòng bàn tay hướng lên.
Ánh nắng rót vào lòng bàn tay trắng nõn của Cẩm Nhan, trải thành một mảnh hào quang rực rỡ.
"Về thôi."
Thanh Nhược ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn đem tay của mình đặt vào lòng bàn tay Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan một đường kéo tay của Thanh Nhược, hai người cứ như vậy đi trở về.
Ban đầu Thanh Nhược còn không ngại, đến khi trên đường có nhiều người, liền cảm thấy ngượng ngùng, muốn rút tay ra, lại bị Cẩm Nhan nắm thật chặt. Thanh Nhược thử cùng Cẩm Nhan nói chuyện, Cẩm Nhan lại mím môi không nói một lời, làm cho Thanh Nhược cũng không dám chống lại, đành phải mặc cho nàng dắt đi.
Giữa trưa, khí trời đã rất nóng. Nơi giao nhau ở lòng bàn tay hai người liền thấm ra mồ hôi mỏng, giao hòa vào nhau.
Lúc vào tửu lâu, Bạch Phong đã chờ ở đại sảnh, Cẩm Nhan chỉ phân phó một tiếng "đưa thức ăn lên lầu" liền lôi kéo Thanh Nhược đi thẳng về phòng.
Tâm của Thanh Nhược thấp thỏm không dứt.
Đợi hai người vào phòng, Cẩm Nhan đóng kín cửa, lúc này mới buông tay ra.
Thanh Nhược đứng ở phía xa, cũng không biết nên nói gì.
Vậy mà Cẩm Nhan chỉ là nhàn nhạt nhìn Thanh Nhược, giống như vừa rồi, cũng không lên tiếng.
Thanh Nhược bị bầu không khí nặng nề trong phòng ép đến bối rối, đành phải mở miệng nói chuyện trước để đánh vỡ bầu không khí này: "Sao ngươi biết ta ở đó?"
"Tất nhiên là sau khi ta trở lại được ám vệ bẩm báo." Cẩm Nhan đáp, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ hỉ nộ nào.
Trong lòng Thanh Nhược thầm mắng bản thân nói nhảm, suy nghĩ một chút cũng biết nhất định là do ám vệ an bài bên cạnh mình nói cho Cẩm Nhan biết. Dừng một chút, nàng mới lại hỏi: "ngươi đi chuyến này như thế nào?"
"Xem như thuận lợi." Cẩm Nhan vẫn không nói nhiều lắm, hỏi cái gì đáp cái đó.
Trong đầu Thanh Nhược có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng giờ phút này tựa như cũng không thích hợp để hỏi, nhất thời tìm không ra từ ngữ, đành phải ngập ngừng nói: "Ngươi...ngươi làm sao vậy?"
"Ta mất hứng." Cẩm Nhan tựa như đang kể lể về thời tiết, bình thản nói ra.
Thanh Nhược nghe được lời nói thẳng thắn như thế, có chút luống cuống, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Sao Cẩm Nhan lại mất hứng?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Cẩm Nhan chăm chú nhìn Thanh Nhược, nói.
"Bởi vì...bởi vì ta không ở tửu lâu chờ ngươi trở lại?" Thanh Nhược thử dò xét nói.
Cẩm Nhan lại lắc đầu.
"Ta không biết." Thanh Nhược có chút thất bại nói. Nàng vẫn luôn không hiểu rõ lắm suy nghĩ trong lòng Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan dừng một chút, mới nhẹ nhàng nói: "Bởi vì Nhược nhi mất hứng."
Nàng không thể nào quên được hình ảnh đó.
Khi nàng trở lại tửu lâu không thấy Thanh Nhược, dọc theo ám vệ lưu lại dấu hiệu tìm kiếm, mới tìm được địa phương vắng vẻ như vậy. Mà nàng nhìn thấy lại là vẻ mặt Thanh Nhược ảm đạm ngồi ở bờ sông.
Nàng vẫn luôn hy vọng nàng có thể vui vẻ mà không phải buồn bực không vui như vậy.
Rõ ràng ánh nắng rực rỡ bao phủ nàng, nhưng hơi thở trên người lại tịch liêu như cánh rừng hoang vu sau lưng kia.
Nàng đứng ở đó ngắm nhìn thật lâu. Trong lòng tràn đầy đau đớn.
Thanh Nhược nghe được lời của Cẩm Nhan, rõ ràng ngẩn người. Lập tức muốn phản bác: "ta không có."
Sau khi Cẩm Nhan nói xong lại lẳng lặng nhìn Thanh Nhược, nghe được nàng mở miệng nói dối, cũng không bác bỏ.
Đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng.
"Ừm, Nhược nhi nói không có thì không có." Cẩm Nhan khẽ nói bên tai Thanh Nhược.
Thanh Nhược vốn cũng không cảm thấy khổ sở như thế, nhưng sau khi nghe những lời này, lại lập tức chua xót, có cái gì chặn ở yết hầu, không thể phát ra thành tiếng.
"Nhược nhi, ta không hy vọng ngươi kìm nén tâm sự, chúng ta cùng nhau gánh vác mọi việc, được chứ?" Cẩm Nhan ôm lấy Thanh Nhược nói.
"Ngươi nói dối." Thanh Nhược mở miệng, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, "Ngươi mới là người không muốn cùng nhau gánh vác."
Tay của Cẩm Nhan nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Nhược: "ta không nói chính là sợ mang đến tai họa cho ngươi, ta không muốn chịu đựng bất kỳ nguy hiểm nào có thể khiến ta mất đi ngươi." Hơi dừng một chút, Cẩm Nhan lại nói, "ngươi biết ta yêu ngươi mà, Nhược nhi."
Trái tim Thanh Nhược như tan chảy ra trong lời nói thâm tình này, vì vậy trong mắt liền tràn ra nước.
"Nhưng ta sợ." Thanh Nhược lẩm bẩm nói, "có nhiều người yêu thích ngươi như vậy."
"Vậy thì cứ để cho họ thích. Ta chỉ thích một mình ngươi là được. Ngươi có ta là đã nhiều hơn người khác rất nhiều rồi."
Mặt Thanh Nhược đỏ lên, có chút không dám hỏi tiếp nữa. Những lời ân ái như thế quả thật rất nóng, nóng đến mức không thể vào tai, cũng chẳng biết vì sao Cẩm Nhan lại có thể nói được như vậy, đã thế còn không có một chút thẹn thùng nào.
"Đừng nói nữa, xấu hổ lắm."
Cẩm Nhan cười lên: "Nhược nhi không thích nghe những lời này sao? Ta cho rằng chỉ cần là nữ nhân thì đều thích như thế."
"Nhưng cũng không trực bạch buồn nôn như vậy." Thanh Nhược giả vờ trách mắng.
Cẩm Nhan buông Thanh Nhược ra, nhìn thẳng nàng nói: "Ồ, ngươi lại chê buồn nôn?"
"Ngươi xem có ai da mặt dầy như ngươi không?" Thanh Nhược nhăn lỗ mũi, sẵng giọng.
Cẩm Nhan cười lên: "ta biết trong lòng Nhược nhi nhất định rất thích. Nữ nhân luôn là khẩu thị tâm phi."
Ngay lúc Thanh Nhược bị Cẩm Nhan trêu chọc đến sắp chịu không nổi, Bạch Phong đã kịp thời giải cứu nàng khỏi sự lúng túng.
"Công chúa? Có thể đi vào hay không? Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi."
Cẩm Nhan ừ một tiếng, lúc này Bạch Phong mới đẩy cửa bước vào, đồng thời bài trí từng món ăn lên bàn.
Bấy giờ hai người mới an ổn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Danh Sách Chương: