Đến tham dự mùa thu săn bắn, các nữ quyến đều có lều của mình. Giờ phút này, dĩ nhiên Thanh Nhược được phân ở chung với người của điện Vân Phượng.
Chuyến đi này, Cẩm Nhan chỉ dẫn theo Mặc Vũ và Tử Lôi. Vừa rồi Mặc Vũ được Cẩm Nhan phân phó đi theo dõi Hứa Lệnh Văn, đồng thời bảo vệ hắn không bị giết người diệt khẩu trong ngục, vì vậy giờ đây trong lều chỉ còn lại Tử Lôi và Thanh Nhược.
Tâm tình Thanh Nhược sa sút, ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tử Lôi đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chống đầu, nhìn chếch về phía Thanh Nhược, khóe môi nở nụ cười nói: "Thanh Nhược cô nương đang khổ sở vì Liên Thành biểu ca của ngươi sao?"
Thanh Nhược nghe được Tử Lôi nói chuyện, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, hồi lâu mới phản ứng được đối phương vừa nói cái gì, cắn cắn môi, sau đó mới thốt ra hai chữ "không có".
Tử Lôi đột nhiên đổi đề tài, nói: "Thanh Nhược cô nương đã nghe qua chuyện trước kia của công chúa chưa?"
"Hả?" Thanh Nhược nghi ngờ nhìn về Tử Lôi, không hiểu vì sao đối phương lại bất chợt nói tới điều này.
Mi mắt Tử Lôi rũ xuống, dường như đang chìm vào hồi ức, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ba năm trước, khi đó công chúa chỉ mới mười bốn tuổi, ta vẫn còn nhớ như in cảnh tưởng hôm ấy. Trong điện Thiên Hòa, mặt đất thấm đầy máu tươi đến mức biến thành màu đen, khắp nơi đều là thi thể của thị vệ. Thậm chí còn có vết máu bắn lên vạt áo màu trắng của công chúa, rất nổi bật. Ta chưa từng thấy vẻ mặt như thế của công chúa, có lẽ ngươi không thể nào tưởng tượng nổi trong ánh mắt của một thiếu nữ mười bốn tuổi lại đồng thời xuất hiện nỗi đau đớn xen lẫn vẻ kiên định, thế mà trên mặt vẫn lạnh như băng đến mức không có một khe hở. Nhưng ta đi theo công chúa từ lúc nàng bảy tuổi nên hiểu nàng rất rõ. Mặc dù sống lưng thẳng tắp, nhưng tay chấp sau lưng lại rõ ràng đang run rẩy, móng tay cắm sâu vào da thịt, bấm mạnh đến mức lòng bàn tay đỏ bừng, cũng chỉ vì giữ cho thân thể trấn định. Ta thấy chính miệng nàng hạ lệnh, giọng nói điềm tĩnh mà tàn nhẫn, những người tạo phản kia đã sớm bị thị vệ bắt lại, đồng thời mang hai vị hoàng tử...mang tứ ca và thất đệ của nàng, xử trảm tại chỗ ngay trước điện." Tử Lôi ngước mắt lên, bởi vì hồi tưởng lại nên vẻ mặt nàng trở nên có chút trầm trọng, nàng nghiêm túc nhìn Thanh Nhược đang có vẻ ngẩn ngơ, nói tiếp: "Khoảnh khắc khi hai vị hoàng tử bị đao đâm xuyên qua cơ thể, họ không cam lòng phẫn hận nhìn công chúa, ánh mắt kia khiến cho ta cũng có chút rùng mình. Nhưng công chúa vẫn không hề né tránh mà nhận lấy ánh mắt đó. Nàng biết, thời khắc đó, nàng nhất định phải đủ cường đại để có thể chấn nhiếp hết tất cả mọi người trong điện, nàng không thể lùi bước. Lúc hai vị hoàng tử ngã xuống, công chúa vẫn còn đứng thật lâu trước tiểu hoàng thượng đang sợ hãi núp ở một bên. Sau đó ta nghĩ lại, có lẽ khi đó, công chúa căn bản không cách nào cử động mà thôi. Bởi vì một khi vừa cử động, tất cả sự kiên cường kia sẽ sụp đổ. Cho nên, nàng chỉ có thể ép bản thân đứng thẳng trước điện, nhìn những thi thể kia bị kéo đi, vệt máu kéo dài thành một đường."
Thanh Nhược sớm đã bị chấn động, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ tử mặc một bộ bạch y ép buộc bản thân phải đứng thẳng trong cung điện trống trải, nàng chỉ cảm thấy trong lòng chua xót đau đớn. Tuy nàng có nghe người ta nói qua đoạn truyền kỳ của Trường Phượng công chúa, nhưng lại không biết chính xác tình huống như thế nào. Thế nhân luôn đem nử tử kia gắn liền với sự kiên định trác tuyệt, nhưng lại quên mất cho dù kiên định trác tuyệt như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi.
Một lát sau. Bên môi Tử Lôi lại nở nụ cười, làm tản đi bầu không khí nặng nề kia, nàng chỉ nói: "Thanh Nhược cô nương, bất luận có nguyện ý hay không, trên tay công chúa đích thực đều dính đầy máu tươi. Công chúa luôn luôn đối với ngươi ôn nhu, nhưng cũng chỉ là đối với ngươi mà thôi. Ở trong mắt của những người khác, Trường Phượng công chúa là người lạnh lùng tàn nhẫn, ra tay nhanh như chớp, không thể trêu chọc. Nếu không ngươi nói vì sao công chúa xinh đẹp tuyệt trần, người ngưỡng mộ rất nhiều, nhưng ngoại trừ Thanh Liệt tướng quân ra, không một ai hướng hoàng thượng đề cập tới hôn sự? Tất cả chỉ vì không dám mà thôi. Trong mắt của ta, thế gian này không có nam tử nào xứng với công chúa. Mà hôm nay, cho dù nàng giết Liên Thành biểu ca của ngươi, ta cũng không lấy làm kinh ngạc. Vì hoàng triều này, công chúa đã sớm từ bỏ rất nhiều thứ. Nhưng Thanh Nhược cô nương, ngươi có thật có thể tiếp nhận công chúa như vậy hay không?"
Khi Thanh Nhược nghe được câu cuối cùng, thân thể không khỏi run rẩy, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, trầm mặc. Nàng chưa kịp trả lời thì màn lều bị vén lên, trong lều vải lập tức trở nên sáng ngời.
Thanh Nhược quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Cẩm Nhan hơi nghiêng người, bước vào trong lều, cả người bị ánh nắng bên ngoài chiếu sáng rực, gương mặt lại ngược sáng, không nhìn rõ lắm. Chỉ một cái chớp mắt, người kia liền buông màn lều xuống, đứng thẳng người lần nữa.
Người nọ đứng thẳng. Khuôn mặt bị ánh sáng che mờ trong phút chốc trở nên rõ ràng xuất hiện trước mặt Thanh Nhược.
Gương mặt như bầu trời bao la nhẹ nhàng, khóe môi nở nụ cười ôn nhu. Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn nàng không chớp mắt, đáy mắt rõ ràng có một chút lo lắng và vui vẻ.
Sau đó người nọ chậm rãi bước về phía nàng.
Tử Lôi âm thầm lặng lẽ lui ra ngoài.
Cẩm Nhan chậm rãi đến gần.
Ánh mắt Thanh Nhược hơi lay động, bỗng nhiên nhào đến trước người Cẩm Nhan, vòng hai tay ôm lấy hông của Cẩm Nhan.
Hiển nhiên Cẩm Nhan cũng không ngờ đến Thanh Nhược đột nhiên lại có hành động như vậy, thân thể bị đụng đến hơi lảo đảo một cái, chân phải lui về phía sau một bước để giữ lại thăng bằng. Khoảng cách hai người vốn cũng không xa, nên lực va chạm cũng không đến nỗi quá lớn.
Chỉ ngẩn ra một lát, Cẩm Nhan liền lấy lại tinh thần, cũng không để ý, giơ tay lên vuốt lưng Thanh Nhược, đáy mắt hơi gợn sóng, ngữ khí ôn hòa nói: "Sao vậy?"
Thanh Nhược hít sâu một hơi, lắc đầu một cái. Hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, tâm thần phiền loạn vừa rồi liền được chậm rãi xoa dịu một cách thần kỳ.
Cẩm Nhan cũng không lên tiếng nữa, thuận theo ôm Thanh Nhược vào lòng.
Hai người cứ như vậy đứng an tĩnh ôm nhau.
Một lúc sau.
Tâm tình Thanh Nhược rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này mới có chút đỏ mặt buông ra Cẩm Nhan.
Khóe môi Cẩm Nhan mỉm cười, giơ tay lên đem sợi tóc rối loạn của Thanh Nhược vén đến sau tai, sau đó mới mở miệng hỏi: "Tâm tình không tốt sao?"
Thanh Nhược mím môi, sau đó gật đầu một cái.
Cẩm Nhan kéo Thanh Nhược ngồi xuống ghế, cẩn thận quan sát thần sắc của Thanh Nhược một lượt, châm chước nói: "Vừa rồi...ta rất vui."
Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn Cẩm Nhan, quả nhiên thấy ánh mắt nàng mang ý cười, nhàn nhạt chiếu vào trong mắt mình. Trong lòng bỗng nhiên có chút thư thái.
Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược chằm chằm, tiếp tục nói: "Ta biết Nhược nhi khó chịu trong lòng. Làm Nhược nhi chịu uất ức rồi."
Mũi Thanh Nhược chua xót, lắc đầu nói: "Không uất ức. Những chuyện Cẩm Nhan làm vì ta, đâu chỉ có như vậy. Những thứ này là ta cần phải làm."
Cẩm Nhan bỗng đưa tay đặt lên bàn tay của Thanh Nhược.
"Nhược nhi ngốc, không có gì là phải làm hay không phải làm hết, ngươi đã làm rất tốt."
Thanh Nhược trầm mặc một chút, vẻ mặt có chút chần chừ nói: "Cẩm Nhan...Vậy Liên Thành biểu ca sẽ có chuyện sao?"
Cẩm Nhan ngừng một lát, sau đó mới nói: "Chuyện này hoàng thượng sẽ điều tra rõ. Nếu chuyện không liên quan đến hắn, tự nhiên sẽ không sao."
Thanh Nhược quan sát biểu cảm của Cẩm Nhan, lại không nhìn ra manh mối gì, nhất thời cũng không biết thái độ của Cẩm Nhan là như thế nào. Nhưng cảnh tượng Cẩm Nhan kìm nén lửa giận vẫn còn sở sờ trước mắt, nàng vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nói: "Ta đã tổn thương Liên Thành biểu ca như thế...chỉ hy vọng huynh ấy không có việc gì. Nếu không...ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải..." Nói đến lúc sau, giọng nói dần dần nhỏ xuống, Thanh Nhược lại cẩn thận nhìn Cẩm Nhan một cái, hỏi: "Ngươi sẽ không...giận huynh ấy chứ?"
"Sẽ không." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói.
"Vậy là tốt." Thanh Nhược lẩm bẩm nói. Tuy nghe được Cẩm Nhan nói như vậy, nhưng Thanh Nhược vẫn canh cánh trong lòng những lời Tử Lôi nói khi nãy, nhưng nàng cũng không dám hỏi nữa, sợ Cẩm Nhan tức giận.
Cẩm Nhan rũ mắt xuống, vẻ mặt ung dung, nhưng đáy mắt lại thoáng qua một vẻ không thể nắm bắt được.
"Được rồi, Nhược nhi không nên nghĩ nhiều nữa." Cẩm Nhan vỗ vỗ mu bàn tay của Thanh Nhược nói.
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu, để cho mình nở ra một nụ cười.
Vẻ mặt Cẩm Nhan lại trở nên nhu hòa.
Hai người lại bắt đầu trò chuyện về mùa thu săn bắn năm nay. Chỉ chốc lát, món ăn liền lần lượt được đưa lên. Tử Lôi cũng được Cẩm Nhan lưu lại dùng cơm, ba người ngồi trước bàn, trái lại không khí rất hòa hợp.
Đợi ba người dùng xong bữa ăn, liền ra khỏi lều vải. Khí trời bên ngoài rất tốt, cách cuộc thi buổi chiều còn nửa canh giờ, Cẩm Nhan liền dẫn Thanh Nhược ra ngoài. Sân săn bắn này sớm được thị vệ bao quanh, vấn đề an toàn tất nhiên không cần lo lắng, hơn nữa hai người cũng không đi xa, chỉ là sau khi ăn xong tùy ý đi dạo một chút thôi.
Cây cỏ mọc um tùm. Vì chỉ mới vào thu nên cây cối vẫn còn xanh tươi. Cẩm Nhan đứng sánh vai cùng Thanh Nhược, ngắm nhìn phương xa. Từ nơi này, xa xa có thể trông thấy cảnh tượng phồn hoa của hoàng thành. Vì đang là buổi trưa, khói bếp nhàn nhạt bay lên từ những mái nhà. Trong mắt cả hai, người lui tới trên đường chỉ còn là những chấm nhỏ li ti. Mà xa hơn chút nữa, chính là hoàng cung tường đỏ ngói xanh, khí thế nguy nga,. Nhưng cho dù có khí thế nguy nga như thế nào đi nữa, giờ phút này nhìn lại cũng nhỏ bé rất nhiều.
Khóe mắt Thanh Nhược liếc Cẩm Nhan một cái, nhìn thấy mặt bên xinh đẹp của người kia, một thân áo bào trắng bay lả lướt trong làn gió nhẹ như sóng nước dập dờn, ánh mắt lại nhìn xa xăm, không biết đang nhìn cái gì.
Không biết sao trong lòng Thanh Nhược lại cảm thấy giờ phút này mặc dủ Cẩm Nhan đang gần trong gang tấc nhưng lại tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Thanh Nhược nhìn nàng như tiên nữ giáng trần không nhiễm khói bụi trần gian như vậy, trong lòng có chút bối rối, theo bản năng đưa tay trái ra nắm lấy đầu ngón tay của người kia.
Cẩm Nhan cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngón tay, thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn sang Thanh Nhược. Đôi mắt thông suốt sáng tỏ như ngọc lưu ly.
Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó lật tay phải, cùng tay trái của Thanh Nhược mười ngón tay tương khấu.
Hơi ấm tỏa ra từ hai lòng bàn tay dán chặt kia khiến người ta lưu luyến.
Thanh Nhược giống như bị nhìn thấu tâm tư, có chút xấu hổ chuyển tầm mắt qua nơi khác nhìn về phía xa.
"Thật ra thì Thẩm Liên Thành nói không sai. Đúng là Nhược nhi không thích hợp sống ở hoàng cung."
Giọng nói của Cẩm Nhan đột nhiên vang lên, khiến cho Thanh Nhược quay đầu lại.
Tầm mắt người kia vẫn nhìn xa xăm. Giọng nói tựa như đang lẩm bẩm, bay lơ lửng trong không trung.
"Tâm tư Nhược nhi đơn thuần lương thiện, bây giờ tuy trở nên càng lúc càng kiên cường, ta rất thích, nhưng có lúc ta lại nghĩ, có phải ta đã làm sai hay không. Có lẽ Nhược nhi...vốn có thể sống hạnh phúc ở một nơi đơn giản tốt đẹp hơn."
Cẩm Nhan nói xong, mới nghiêng đầu nhìn về Thanh Nhược. Trên gương mặt vân đạm phong khinh kia lại nhuộm chút than thở buồn bã.
[Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, lạnh lùng như gió thổi.]
Thanh Nhược nghiêm túc nhìn Cẩm Nhan, tay trái lại nắm chặt hơn một chút, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì có Cẩm Nhan, ta đã rất hạnh phúc."
"Vậy, bản thân trở thành như vậy, Nhược nhi sẽ tiếc nuối oán hận chứ? Lừa gạt người khác. Phụ lòng người khác. Có lẽ sẽ có một ngày......" Thần sắc Cẩm Nhan hơi ngưng trọng, chậm rãi nói: "Đối kháng người khác."
"Ta biết."
"Những người đó...có lẽ là thân nhân mà Nhược nhi hằng quan tâm."
Thanh Nhược hơi dừng lại, ánh mắt cũng trở nên đượm buồn, nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Ta biết."
Cẩm Nhan nghe vậy, vẻ mặt khôi phục lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại tràn đầy tình cảm lưu luyến.
"Chờ đến một ngày tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Cẩm Nhan liền dẫn Nhược nhi rời khỏi nơi đó." Tầm mắt Cẩm Nhan rơi vào hoàng cung ở phía xa.
"Ừm. Ta chờ ngươi." Con ngươi đen láy tinh khiết của Thanh Nhược phát sáng lấp lánh, dường như cũng có chút chờ mong.
Nàng tin tưởng Cẩm Nhan. Bao gồm cả lời nói nhàn nhạt của nàng lúc nãy. Nàng luôn biết, Cẩm Nhan vẫn đang nỗ lực vì tương lai của các nàng.
Cho nên, nàng cũng nhất định phải càng cố gắng hơn.
Sau lưng, tiếng trống nặng nề vang lên, lan tỏa như từng đợt sóng lớn.
"Trở về thôi." Cẩm Nhan xoay người, dắt Thanh Nhược đi về.
Giây phút khi nhìn lướt qua, Thanh Nhược rõràng nhìn thấy con ngươi màu hổ phách của Cẩm Nhan gợn sóng, cùng với khóe môi nởmột nụ cười rực rỡ.
Danh Sách Chương: