• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau lần này, quả thật như Cẩm Nhan nói, đoàn người tăng nhanh tốc độ, ở một chỗ nhiều lắm là dừng lại nửa ngày, một đường hướng về Tô Châu. Từ sau khi lên đường, Cẩm Nhan đã đổi trở về trang phục nữ. Lúc mới nhìn thấy, Lăng Kỳ Hâm thiếu chút nữa không nhận ra. Chờ khi mọi người nói cho biết sự thật sau, nàng mới hưng phấn hít vào một hớp khí lạnh, cảm thấy như vậy mới không cô phụ dung mạo kia.

Một đường vô sự, chỉ có trên đường xảy ra một chút chuyện nhỏ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lăng Kỳ Hâm ôm A Phì xuống xe hít thở không khí trong lành. Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược cũng từ trên một chiếc xe khác đi xuống. Chợt, A Phì từ trong ngực Lăng Kỳ Hâm nhảy ra ngoài, di chuyển cực nhanh đến bên chân Cẩm Nhan, vòng quanh Cẩm Nhan kêu "meo meo", lại có mấy phần ý lấy lòng.
"Hừ!" Khi A Phì vừa đi qua lúc, Lăng Kỳ Hâm thì biết rõ nó nhỏ mọn, vẻ mặt khinh bỉ nói thầm.
Vậy mà rất nhanh, mọi người liền phát hiện ra có chỗ không ổn. Bởi vì, gương mặt công chúa không có cảm xúc gì, không nhúc nhích đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm con mèo mập kia.
Thanh Nhược cũng không biết chuyện gì, chẳng qua là nghi ngờ tại sao Cẩm Nhan không đi, còn kéo kéo tay áo của nàng thúc giục đi qua bên cây nghỉ ngơi. Nàng chạm đến đối phương mới phát hiện thân thể Cẩm Nhan cứng ngắc tựa như một khối kim loại.
A Phì nâng móng trái dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ cổ chân Cẩm Nhan, ánh mắt nhìn về Cẩm Nhan đang nhìn chằm chằm nó, lại vui sướng meo một tiếng.
Bạch Phong cả kinh, chợt tựa như hiểu cái gì, vội vàng bước nhanh tới, ôm lấy A Phì, tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, cười đi trở về, nói với Lăng Kỳ Hâm: "nó thật là biết chọn mỹ nhân."
Thanh Nhược lúc này mới phát hiện cơ thể ở dưới tay mình chợt buông lỏng xuống. Ngay sau đó, bàn tay Cẩm Nhan lật một cái, nắm lại bàn tay vốn là đang khoác lên cánh tay của nàng. Thanh Nhược cảm thấy một cổ sức nặng rất đột nhiên dựa vào trên người mình.
Không thông minh cũng không có nghĩa là ngu. Thanh Nhược cũng giống Bạch Phong, Mặc Vũ ý thức được một chuyện.
"đáng chết, tại sao nàng lại mang mèo theo?" Giọng nói bị ép thấp của người kia hung hăng truyền tới bên tai.
Chợt, Thanh Nhược không nhịn được cười.
Dọc theo đường đi, Cẩm Nhan cũng tận lực cách Lăng Kỳ Hâm càng xa càng tốt, đồng thời phân phó Mặc Vũ phụ trách coi chừng hai con kia, không được loạn thả ra.
Mặc Vũ mặt bất đắc dĩ đáp ứng. Bạch Phong lại ở một bên cười nhìn có chút hả hê.
Trái lại, A Phì thoạt nhìn tương đối thích Cẩm Nhan, mỗi lần vừa xuống xe đều muốn chạy đến bên chân Cẩm Nhan, mỗi lần cũng bị Mặc Vũ chặn lại ôm trở về. Hiển nhiên, mặt A Phì không cam lòng, vỗ vỗ móng vuốt kháng nghị ở trong tay Mặc Vũ, sau đó mỗi lần ôm trở về liền bị Lăng Kỳ Hâm chỉ lỗ mũi mắng nó con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Vì vậy làm cho A Phì thường phờ phạc nằm trên mặt đất, ánh mắt u oán nhìn về Cẩm Nhan, chỉ là đều bị Cẩm Nhan vô tình không để mắt đến.
Đáng thương mèo A Phì si tình.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày, đoàn người đã cách Tô Châu rất gần, đã vào ranh giới thành Trừ Châu, dự tính chưa tới một ngày là tới.
Ngày hôm đó đã gần đến ban đêm, vì để kịp trước khi trời tối tới trú lại ở một cái thành trấn, hai chiếc xe ngựa đi gần nhau, có chút xóc nảy. Sau một lát, thì bị Cẩm Nhan kêu dừng.
Chỉ chốc lát sau, Cẩm Nhan liền đở Thanh Nhược xuống xe, đi tới một bên thân cây ở cách đó không xa, vuốt lưng Thanh Nhược, để cho nàng ói ra thoải mái một chút.
Thanh Nhược cúi người, một tay đở cây, một tay đẩy Cẩm Nhan ra ngoài, không muốn để cho Cẩm Nhan nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình như vậy.
Cẩm Nhan bắt lại tay của Thanh Nhược, ở sau lưng nàng nói: "cái này có cái gì xấu hổ. Ngoan, đừng làm rộn."
Thanh Nhược nhất thời cũng vô lực lại đi đối phó, lại ói một chút.
"mới vừa nói ngươi ít ăn đồ ăn vặt một chút ngươi lại không nghe, cứ như là đứa trẻ." Cẩm Nhan ở bên thì thầm.
Thanh Nhược ói chốc lát, cảm thấy tốt một chút, mới xoay người nghỉ ngơi.
"này, súc miệng đi." Cẩm Nhan cầm lên túi nước thuận tiện mang theo lúc mới vừa xuống xe đưa cho Thanh Nhược.
Thanh Nhược oán niệm trợn mắt nhìn Cẩm Nhan một cái, mới nhận lấy túi nước.
Thanh Nhược mới vừa súc miệng, đang muốn đem túi nước trả lại, liền nghe trong đó một người thị vệ hô to một tiếng "cẩn thận ", còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền bị Cẩm Nhan dắt núp ở phía sau cây.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một ngọn núi cách đó không xa chợt bắn ra mấy trăm mũi tên, trong nháy mắt liền bay tới trước mặt các nàng!
Bởi vì lúc trước một mực rất yên tĩnh, mà chỗ này lại không tính là vắng vẻ, qua mười mấy dặm lại gần thành trấn, cho nên mọi người căn bản không ngờ tới sẽ bị đánh lén. Lần đánh bất ngờ này thật đúng là khiến mọi người ứng phó không kịp. Mặc Vũ gần Bạch Phong cùng Lăng Kỳ Hâm nhất, đồng thời kéo hai người qua núp ở sau xe. Lúc này lại có bảy người áo đen nhảy ra từ trong rừng cây bên cạnh, một người trong đó đối với bốn vị phu xe kêu một tiếng: "các ngươi nhanh đi bảo vệ Bạch Phong cô nương các nàng!" Sau đó liền vây quanh công chúa cùng Thanh Nhược.
Bảy người này chính là bảy người ám vệ mà Hoàng đế phái đi hộ tống.
Hai đợt mưa tên bắn xong, trên gò núi thật nhanh lao xuống một nhóm người mặc áo đỏ che mặt. Dẫn đầu lại là một cô gái trẻ tuổi mặc áo đen. Trên mặt mang một mặt nạ màu đen có khắc ám văn, ngay cả ánh mắt cũng tựa như cùng mặt nạ kia hợp thành một khối nhìn không rõ. Chỉ thấy nhóm người này đội ngũ chỉnh tề như thủy triều chạy xuống, một cái chớp mắt liền đến trước mặt mọi người giơ lên đại đao chém giết.
Bốn thị vệ cùng bảy ám vệ hiển nhiên là được nghiêm chỉnh huấn luyện, lâm nguy không loạn ngăn cản công kích, đồng thời thử hội hợp đến cùng nhau để rút lui. Hiển nhiên, Cô gái mang mặt nạ cũng nhìn thấu ý đồ của đối phương, chợt mở miệng, giọng nói lại khàn khàn như đánh chiêng, rất khó nghe: "giết từ bên trong, đừng để cho bọn họ hợp lại!"
Ý đồ của mọi người bị đoán được, chỉ đành phải mỗi người bảo vệ bắt đầu rút lui vào trong rừng cây.
Cô gái mang mặt nạ đó vẫn bất động cũng không nói lời gì nữa, chẳng qua là nhìn bọn thị vệ cố hết sức chống cự.
Mặc dù, công lực của thị vệ cao cường, lấy một địch mười, nhưng cũng không chịu được gần hai trăm người vây công như thế, qua một thời gian dài, vẫn là hoặc nhiều hoặc ít bị thương. Nhất là Bạch Phong bên kia, bởi vì chỉ có bốn vị thị vệ, càng hiện ra cố hết sức hơn. May mắn là, công lực của Mặc Vũ vượt hơn thị vệ, nên cũng giúp đở chống cự chút, mới không có bị thua rất nhanh.
Cẩm Nhan trầm mặt không biết đang nghĩ ngợi cái gì, đồng thời cũng không quên siết chặc Thanh Nhược đang bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch hộ ở bên người. Thanh Nhược chưa từng thấy qua loại chiến trận này, chỉ cảm thấy trước mắt tứ chi tung tóe, máu tươi văng khắp nơi, tựa như địa ngục. Chung quanh bảy người áo đen tuy nhìn không rõ màu máu, nhưng cũng có thể phân biệt ra được màu đậm vệt nước thấm ra ngoài. May mắn như thế, nếu không Thanh Nhược nhìn thấy chính là cả người vết máu, khi đó đoán chừng khủng hoảng càng sâu. Nhưng dù vậy, mà những vết máu kia văng tung tóe, thậm chí cũng vẩy tới Cẩm Nhan cùng Thanh Nhược. Thanh Nhược siết Cẩm Nhan thật chặc, vô ý thức ở trên cánh tay Cẩm Nhan bấm ra vết máu. Cẩm Nhan chẳng qua là lo âu nhìn Thanh Nhược một cái, trái lại cũng không có chú ý tới đau đớn trên cánh tay mình, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở tình thế trước mắt này, cau mày suy tư điều gì.
Địch nhân, từng người ngã xuống, lại từng người được bổ túc tới. Một cuộc chiến với số lượng chêch lệch quá xa.
Khí lực của mọi người dần dần không thể chống đở nổi. Cho dù là Mặc Vũ có công lực cao nhất cũng bị thương trong lúc giúp Lăng Kỳ Hâm ngăn cản. Tuy đã càng lui càng sâu vào trong rừng cây, địch nhân cũng không cách nào tạo thành chi thế bao vây tốt nhất nhưng Cẩm Nhan cùng Bạch Phong hai tổ người cũng đã không thấy được nhau, chỉ có thể tự mình kháng cự, hy vọng có thể thoát khỏi ở trong rừng cây.
Ám vệ, từng người một cũng không ngừng ngã xuống.     




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK