Mục lục
Đừng Hỏi - Du Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Tự vẫn là người xung phong. Anh kéo Lâm Gia về phía sau, không cho cậu đứng quá gần bức tường.

 

Rồi mới đưa tay chạm vào mặt tường.

 

Lâm Gia luôn chú ý đến hành động của Diêm Tự. Dưới ánh sáng đèn flash, cậu thấy lòng bàn tay của Diêm Tự dán lên mặt tường. Bàn tay như chạm vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng nhỏ. Mặt tường giống như mặt nước, lấy lòng bàn tay Diêm Tự làm trung tâm, lan ra xung quanh từng vòng gợn sóng.

 

Liên Diệp và Liên Tâm nhìn đến ngây người, bất cứ thứ gì phi lý trong bụng cá đều dễ khiến họ khiếp sợ.

 

Diêm Tự thăm dò đưa tay vào sâu hơn, Lâm Gia thấy cả cánh tay anh chìm vào trong tường.

 

Bất chợt...

 

Lâm Gia thấy Diêm Tự nhíu mày, ngay sau đó giống như có gì đó bên trong tường bắt lấy anh, trong nháy mắt, nửa người Diêm Tự bị kéo vào tường.

 

Lâm Gia bất giác đưa tay ra kéo Diêm Tự, nhưng vừa chạm vào cánh tay liền bị Diêm Tự hất mạnh.

 

"Đừng theo vào!"

 

Hai tay nắm hụt, ngón tay vì hành động của Diêm Tự mà tê rần.

 

Chỉ một thoáng ngẩn người, bức tường phía sau đã chặn đường rút lui của họ, nhưng ngoài điều đó ra, không có chuyện gì khác xảy ra. Theo cân nhắc, cậu chỉ cần chờ Diêm Tự vào trong tường mang tin tức ra ngoài.

 

Nhưng cậu đã từ chối lời đề nghị của Diêm Tự, thậm chí theo bản năng muốn kéo lấy Diêm Tự.

 

Lâm Gia mím môi, có hơi khó tin.

 

Mình không còn là mình nữa.

 

Trong nháy mắt hoảng hốt, nửa thân còn lại của Diêm Tự cũng bị kéo vào tường, Liên Diệp và Liên Tâm lo lắng hét lên.

 

Lâm Gia nhìn bức tường. Bề mặt tường như hợp nhất với cửa vào cổ mộ, trong tầm mắt, cậu như nhìn thấy Diêm Tự hai lần nhảy vào cửa hang đen kịt.

 

Trong lòng thoáng động, Lâm Gia tiến lên đi xuyên qua tường, vừa chạm vào mặt tường liền cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt, toàn thân cậu bị nhấn chìm.

 

Mèo vội vàng đuổi theo.

 

Tầm nhìn tối đi trong chốc lát, Lâm Gia chưa kịp giơ điện thoại của Diêm Tự lên, ánh sáng đã trở lại.

 

Thậm chí còn sáng hơn con hẻm không biết bao nhiêu lần.

 

Phía bên kia bức tường hóa ra là một căn hộ ba phòng, Lâm Gia đang đứng trong phòng khách của căn hộ, trên đầu có đèn dây tóc chiếu xuống.

 

"Đã bảo cậu đừng theo tôi mà?"

 

Bên cạnh vang lên giọng Diêm Tự.

 

Lâm Gia thấy Diêm Tự đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, tựa hồ muốn nhìn thấu nguyên nhân cậu đi theo.

 

Lâm Gia tinh ý nhận ra, từ sau khi rời tiệm xăm U Linh, Diêm Tự to gan hơn rất nhiều.

 

Cậu đón lấy ánh mắt Diêm Tự: "Tôi nói rồi, đi cùng nhau."

 

Diêm Tự khẽ cười, vừa định nói thì mèo rơi xuống từ trên không.

 

Diêm Tự nhanh chóng đỡ lấy nó trước Lâm Gia, vài giây sau, Liên Tâm và Liên Diệp cũng như ảo thuật xuất hiện trong phòng khách.

 

"Đây là... đâu?"

 

Liên Tâm ngạc nhiên. Bức tường rêu mốc và loang lổ luôn mang lại cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, vì thế ban đầu cô cho rằng phía bên trong tường cũng sẽ ẩm thấp và tối tăm, không ngờ lại là một căn phòng sáng sủa như thế này.

 

"Tốt quá, mọi người đều ở đây." Liên Diệp nói.

 

Đối với hai người mới, thay đổi môi trường không đáng sợ bằng việc phải tách khỏi hai đại ca.

 

Câu "mọi người đều ở đây" có nghĩa là Lâm Gia, Diêm Tự, mèo, và hai anh em họ Liên đều có mặt, nhưng bóng người dẫn họ đến đây lại không thấy đâu.

 

Diêm Tự là người vào đây đầu tiên, nếu anh không đề cập đến bóng người, hiển nhiên là bóng người không ở trong căn hộ ba phòng này.

 

Xem ra người tạo ra âm thanh "sột soạt" đó cố tình dẫn họ đến đây, giờ tìm người cũng không còn ý nghĩa gì.

 

Sau khi chắc rằng mình không bị tách khỏi Diêm Tự, Lâm Gia mới bắt đầu quan sát căn hộ này.

 

Bên trong căn hộ không có nhiều đồ đạc, thứ thu hút sự chú ý nhất là một chậu hoa được đặt giữa phòng khách. Tiếp đến là hai bức tường phòng khách, trên cao vắt ngang một sợi dây thừng treo vài cái móc thịt lơ lửng trên đầu họ.

 

Liên Tâm phát hiện vài cái móc treo thịt kỳ lạ này: "Loại móc này thường dùng để treo lạp xưởng hoặc thịt khô, nhưng chúng phải treo dưới ánh mặt trời. Trong phòng khách không có cửa sổ, sao lại treo lạp xưởng thịt khô ở đây?"

 

Liên Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng móc treo thịt không phải thứ đáng sợ, hắn chỉ thấy lạ thôi.

 

Thấy Lâm Gia và Diêm Tự đang lục tìm phòng khách, hắn cũng bắt đầu tìm kiếm.

 

Rất nhanh, hắn sờ được thứ gì đó giữa tay vịn và đệm ghế sofa, móc ra thì phát hiện là răng, nhưng không phải răng người, bèn gọi: "Anh, em tìm được răng, nhưng không biết là răng của con gì."

 

Nghe vậy Diêm Tự nhìn sang, Liên Diệp bước đến bên cạnh Diêm Tự đưa cho anh xem răng mình tìm được.

 

Trong khi đó, Liên Tâm phát hiện một thứ khác kỳ lạ, đó là cửa chính của căn hộ, vị trí lỗ mắt mèo bị thay bằng một chiếc gương tròn. Mặt gương hướng vào trong nhà. Liên Tâm nhìn vào, cô thấy hình ảnh của mình trong đó.

 

Cái này còn kỳ lạ hơn móc treo thịt trên đầu. Mắt mèo thường để người trong nhà nhìn ra ngoài, nhưng thiết kế này hoàn toàn phá vỡ mục đích ban đầu.

 

Thấy Liên Diệp đang nói chuyện với Diêm Tự, Liên Tâm liền gọi Lâm Gia: "Anh Gia, trên cửa có một chiếc gương tròn."

 

Lâm Gia đã sớm phát hiện cái này, không chỉ thế, cậu còn phát hiện nhiều thứ hơn Liên Diệp và Liên Tâm. Cậu thấy dưới chân bàn trà bằng gỗ đặt cạnh tường có vài hạt gạo, trên bàn có một cây kéo, phần đầu nhọn của nó chĩa thẳng vào chậu hoa giữa phòng.

 

Ngoài ra, Lâm Gia đã mở ba cánh cửa khác trong căn hộ, nhưng khi đi qua chúng, cậu lại quay trở về phòng khách.

 

So với cửa lặp, Lâm Gia để ý đến bức tranh Quan Công dán trên đèn trần hơn.

 

Hai chân của Quan Công dán ở chỗ cao nhất là đèn, còn đầu lại ở phần thấp, ngang bằng với mấy cái móc treo thịt.

 

Đây là một bức tranh Quan Công dán ngược.

 

Theo tầm mắt Lâm Gia, Liên Tâm phát hiện ra bức tranh Quan Công. Vì bức tranh đã phai màu theo năm tháng nên khi đèn bật sáng, bức tranh hơi khó thấy.

 

Móc treo thịt và gương tuy kỳ lạ nhưng không làm Liên Tâm cảm thấy sợ, riêng bức tranh Quan Công thì khác.

 

Liên Tâm lập tức nhớ đến lời của người để lại tin nhắn tên là Hướng Càn ở tiệm nước.

 

Hắn ta nói rằng mình có một người bạn đã chết. Hắn ta đã nhìn thấy hình xăm Quan Công mở mắt trên lưng thi thể của bạn mình.

 

Liên Tâm trợn to mắt, nhìn kỹ bức tranh Quan Công trên đầu. Bức tranh Quan Công này cũng là Quan Công mở mắt!

 

Quan Công nhắm mắt làm lơ, mở mắt giết người!!!

 

"Á á á á á!"

 

Liên Tâm hoảng tới mức chạy đến bám chặt lấy anh trai mình.

 

Liên Diệp hỏi có chuyện gì, Liên Tâm chỉ lên trần nhà.

 

Diêm Tự và Liên Diệp cùng nhìn lên bức tranh Quan Công, sắc mặt cả hai đều thay đổi. Thậm chí sắc mặt của Diêm Tự còn tệ hơn Liên Diệp, anh không kìm được mà nhìn Lâm Gia một cái.

 

Người ta thường dán chữ "Phúc" ngược để chơi chữ với âm "Phúc đã đến", mang ý nghĩa may mắn.

 

Mà lúc này, bức tranh Quan Công mở mắt dán ngược có nghĩa là...

 

Quan Công đã đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK