• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Video này đã được Nước mì nhắc đến, blogger Tiểu Ngô “Một ngày nọ anh ta quay được một bóng trắng lướt qua”.
Còn có video khác, Lâm Gia mở ra xem hết.
“Tôi quay lại chỗ này. Mấy hôm trước không gặp được Bóng trắng, sắp tới 0 giờ khuya, không biết có thể gặp Bóng trắng không.”
Trong video, Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ cầm thiết bị quay. Mở đầu video hắn nhắm màn hình vào mình, sau lại đổi góc camera rộng hơn để khán giả xem toàn cảnh.
Màn hình bắt đầu quay cầu thang.
Đêm khuya rạng sáng, cầu thang yên tĩnh quỷ dị. Tiểu Ngô rất sợ hãi, tay cầm thiết bị run rẩy, màn hình cũng hơi hơi lay động theo.
Ngay lúc Tiểu Ngô chuyển camera, một bóng trắng chợt lướt qua.
Tuy nhiên Tiểu Ngô không phát hiện, hắn như cũ đối thoại cùng màn hình, đè thấp giọng: “Khá ổn, cầu thang có đèn, bằng không tôi sẽ bị mình tự não bổ hù chết.”
Vừa dứt lời, ‘Phụt’ một tiếng, tất cả đèn cầu thang tắt ngóm.
Tiểu Ngô: “…”
Đèn tắt, màn hình cũng đen thui.
Để xem video rõ hơn, Lâm Gia không thể không nâng cánh tay, kéo màn hình gần mắt hơn.
Màn hình tối mờ, không biết là vấn đề thiết bị hay là nguyên nhân khác, trong video có một điểm sáng lờ mờ, đáng tiếc video quá tối, điểm sáng cũng không rõ ràng.
Lâm Gia ngẩng đầu, nhìn cầu thang nối liền đại sảnh lầu một.
Cầu thang kín không kẽ hở, đèn cảm ứng không tỏa tới tường, ánh sáng bên ngoài cũng không thể thâm nhập.
Rũ mắt tiếp tục xem video, trong lòng Lâm Gia có một suy đoán, điểm sáng trong video không phải là ánh trăng chiết xạ. Trong hoàn cảnh tối đen xuất hiện màu sáng, chắc điểm sáng là một nguồn sáng.
Một nguồn sáng ảm đạm.
Tiểu Ngô lại thét chói tai, hình ảnh video rung lắc kinh khủng. ‘Cạch’ một tiếng, video khôi phục độ sáng… Là Tiểu Ngô sờ soạng tìm được hộp điện, bật công tắc nguồn điện cầu thang.
“Các anh em, không được rồi. Tôi phải về, ở đây nữa tôi sẽ sợ tè ra quần mất.”
Phong ba đứt cầu dao làm Tiểu Ngô quyết định từ bỏ. Hắn nhìn màn hình, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, cơ thể cứng đờ.
Hình ảnh Video rất rõ ràng, sau lưng Tiểu Ngô… Có bóng trắng.
Tiểu Ngô che miệng, trên mặt trồi lên do dự, suy nghĩ có nên quay đầu lại hay không.
Cuối cùng hắn quay đầu lại, ngay lúc hắn quay đầu, bóng trắng biến mất.
Sắc mặt Tiểu Ngô khó coi tới cực điểm, hình như muốn nói gì đó với màn hình, nhưng Lâm Gia nhìn thanh tiến độ sắp chạy hết liền bấm dừng, chuyển sang video tiếp theo.
Video tiếp theo xuất hiện nhân vật khác. Tiểu Ngô gõ cửa số 202, cửa được mở ra, một ông cụ xuất hiện trong màn hình. Tiểu Ngô nói: “Chào cụ ạ.”
Ông cụ hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu Ngô do dự chốc lát: “Nghe nói cụ sống ở chung cư Nghi Nhạc lâu nhất, cụ có từng thấy một bóng trắng không?”
Ông cụ: “Cái gì bóng trắng?”
Tiểu Ngô: “Bóng… Bóng trắng nhìn giống quỷ.”
Ông cụ ngẩn người: “Không nhìn thấy.”
Rầm…
Tiểu Ngô ăn một bát canh bế môn.
Video tiếp theo, Tiểu Ngô trong màn hình xuống tinh thần, nói với màn hình: “Ông cụ ở số 202 biến mất, không biết đi đâu, chẳng lẽ người dân chung cư đều không cảm thấy một ông cụ đột nhiên biến mất rất kỳ lạ hả? Tôi nên làm gì bây giờ, tôi có nên nhắc nhở những người khác cẩn thận bóng trắng không?”
Qua video tiếp theo, màn hình Tiểu Ngô vô tình quay trúng một đôi mẹ con. Người mẹ ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Ngô, vội vàng bế con gái lên, hình như không muốn con gái tiếp xúc với Tiểu Ngô.
Lúc Tiểu Ngô và mẹ con đi ngang qua nhau, hắn quay đầu lại: “Cái đó… Bé gái dương khí yếu, không nên qua đêm ở chung cư này.”
Người mẹ không biết ơn, kéo con gái vội vàng rời đi, biến mất khỏi màn ảnh.
Trong một video khác, Tiểu Ngô ở trong nhà mình. Tinh thần hắn càng ngày càng kém, không ngừng kéo tóc mình: “Mẹ con họ cũng một đêm biến mất, chung cư liên tục có người biến mất. Có phải sắp đến lượt tôi? Tôi nên làm gì bây giờ?”
Lâm Gia tua video, Tiểu Ngô nôn nóng đi vòng quanh nhà, thần kinh đứng ở cửa, cách mắt mèo nhìn ra ngoài. Xem một lát lại ngồi về chỗ trước màn hình, “Hình như tôi bị theo dõi, tôi không biết là ai theo dõi tôi.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấy cái gì, đứng dậy mân mê bút máy nằm dưới đất. Tiểu Ngô nháy mắt hóa đá, thần kinh đi khắp nhà nhìn ngó xung quanh. Hắn xốc chăn, cúi người nhìn gầm giường, mở tủ quần áo, tìm kiếm thứ gì đó.
Không có kết quả, hắn lộn trở lại trước màn hình, tay vẫn nắm chặt cây bút máy: “Rõ ràng tôi đặt bút trên bàn, tôi không đụng vào nó… Vào nhà, đôi mắt theo dõi tôi đã vào nhà, chung cư không còn người khác, sắp đến lượt tôi…”
Lâm Gia còn muốn xem tiếp video, lại phát hiện đã xem xong tất cả video.
Cậu liếc Người cá một cái. Như cảm giác được, trung tâm tròng mắt Người cá hiện ảnh ngược, nó cũng đang nhìn Lâm Gia, cười dữ tợn hơn nữa.
Câu hỏi thứ ba, Thạch La hỏi: Các video khác có tồn tại không?
Cho nên ‘video khác’ được cụ thể hóa xuất hiện trong di động bọn họ, nhưng ‘video khác’ không có nghĩa là ‘tất cả video’.
Bọn họ có thể hỏi lách luật để tránh cụ thể hóa các sự vật kinh dị, đồng thời khi Người cá cụ thể hóa câu hỏi cũng gài bẫy họ.
Thạch La và đầu húi cua cũng phát hiện vấn đề này. Thạch La hơi ảo não, lẽ ra hắn nên thêm một chữ ‘đều’: Các video khác đều tồn tại không? Có lẽ nếu vậy, bọn họ có thể nhận được tất cả video của Tiểu Ngô, từ đó tìm được nhiều manh mối hơn.
Những người khác cũng lục tục xem xong video của Tiểu Ngô. Mắt kính vẫn là không sửa được thói quen lẩm bẩm, tự nói: “Thoạt nhìn Tiểu Ngô là người tốt.”
Cũng may là một câu trần thuật, Người cá không thể trả lời mắt kính.
“Đúng vậy.” Thạch La cất di động: “Nếu Tiểu Ngô là người tốt, kế tiếp chúng ta có thể hỏi chung quanh Tiểu Ngô.”
Trong vài video, dù tinh thần suy sụp Tiểu Ngô vẫn nhắc nhở những người khác về sự tồn tại của Bóng trắng, tiếc là không ai để ý tới hắn.
Nam Cao sợ hãi lẫn khó hiểu hỏi: “Anh Thạch La… không phải anh nói cụ thể hóa sẽ… sẽ…” Sợ câu hỏi của mình bị Người cá trả lời, Nam Cao làm động tác cắt cổ.
Thạch La giải thích: “Nếu Tiểu Ngô là người tốt, bị cụ thể hóa, chỉ cần chúng ta không trêu chọc anh ta, chúng ta sẽ là an toàn. Giống như video này, bản thân video vô hại, cụ thể hóa xuất hiện nhưng không lấy mạng chúng ta.”
Trong số mọi người, chỉ có Lâm Gia không xem hết video, những người khác đều xem video từ đầu đến cuối. Nhưng hiện tại họ vẫn còn êm đẹp, chứng tỏ không phải mọi cụ thể hóa đều sẽ giết người.
Nam Cao nhẹ nhàng thở ra. Từ lúc vào Bong bóng cá tới nay, đây là tin tốt duy nhất.
“Nên hỏi như thế nào nhỉ?” Nam Cao mặt ủ mày ê.
Đặt câu hỏi rất đơn giản, nhưng muốn làm sao để vấn đề quay chung quanh Tiểu Ngô, chỉ cụ thể hóa Tiểu Ngô mà không cụ thể hóa thứ giết người khác.
Thạch La trầm giọng nhắc nhở: “Suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi cẩn thận hỏi lại.”
Nhấn mạnh mỗi một chữ.
Mọi người lâm vào tự hỏi, Lâm Gia sớm đã suy nghĩ xong.
Hỏi đáp cùng Người cá, có thể coi như chơi trò chơi đoán chữ, Lâm Gia giỏi chơi đoán chữ nhất. Nhà tư bản vạn ác luôn gài bẫy trong các hợp đồng, đàm phán và tài liệu. Đối với Lâm Gia mà nói, cái này thuộc về cãi lộn chuyên nghiệp.
Cậu mở miệng, hỏi: “Số 303 là nhà Tiểu Ngô đúng hay sai?”
Nam Cao và nữ sinh người mới bừng tỉnh đại ngộ nhìn sang Lâm Gia, Lâm Gia hỏi không tồi, nhắc tới Tiểu Ngô đồng thời cũng nhắc tới nhà số 303. Tất cả căn hộ trong chung cư độc thân Nghi Nhạc đều mở ra được, trừ nhà số 303, đại khái số 303 chính là nhà Tiểu Ngô cư trú.
Nhưng bởi vì không mở được cửa nên chưa thể xác định.
Những người khác không dám tùy tiện sử dụng bạo lực phá cửa, vạn nhất gặp xui xẻo, số 303 không phải nhà của Tiểu Ngô, ngược lại là hang ổ bóng trắng thì sao? Phá cửa khác nào tặng đầu người?
Nếu câu hỏi của Lâm Gia nhận được đáp án khẳng định, thông qua video trong di động có thể xác nhận số 303 có độ nguy hiểm không lớn, họ có thể nghĩ cách mở cửa số 303. Nói không chừng trong nhà số 303 cất giấu manh mối quan trọng để tìm Nước súp.
Không cần hỏi Người cá mà vẫn lấy được manh mối quan trọng là điều mọi người tha thiết ước mơ.
Lâm Gia đương nhiên hỏi rất hay, nhưng chỉ hai người mới có thần sắc kính nể. Những người còn lại mất tự nhiên, mắt kính ho khan một tiếng, cúi đầu.
Giác quan thương nhân nhạy bén Lâm Gia ngửi được mùi bất thường.
Cậu nghiêng đầu nhìn mèo, mèo cũng tự hỏi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, biểu tình dần ngưng trọng. Nó nặng nề kêu Lâm Gia: “Meooo.”
Có vấn đề!
Người cá cười to dữ tợn sau khi nghe Lâm Gia hỏi. Đây là câu hỏi thứ tư, Người cá há mồm nói: “Đúng.”
Ngay sau đó, Người cá nói: “Mày có thể đến nhà số 303 gõ cửa tự nghiệm chứng.”
Đây là câu đầu tiên Người cá nói ngoại trừ Nước mì và trả lời câu hỏi.
Lâm Gia tức khắc dừng mắt trên người Thạch La, Thạch La sờ mũi, cười gượng một tiếng: “À, tôi quên nói với mấy người. Mỗi ngày chỉ được hỏi Người cá tổng cộng ba lần. Vượt quá ba lần sẽ kích hoạt Nhiệm vụ Người cá.”
Lâm Gia nhìn Thạch La, trên mặt không có biểu tình gì, Nam Cao và nữ sinh lại lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Thạch La nói: “Xin lỗi xin lỗi, trách tôi. Tôi thật sự quên mất, cậu đừng trừng tôi, mau làm nhiệm vụ đi. Nếu trong vòng sáu tiếng đồng hồ không thể hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ bị Người cá giết chết.”
Lâm Gia không tỏ ý kiến, trước sau bình tĩnh nhìn những người khác.
Các người cũ tránh né tầm mắt cậu. Hai người mới từ không thể tin nổi biến thành may mắn, may mắn là Lâm Gia hỏi câu thứ tư, không phải bọn họ hỏi.
Lâm Gia rút ánh mắt về.
Cười khẽ, “Ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK