Lâm Gia đứng ở hành lang ngoài cửa.
Một hàng xóm vừa trở về từ bụng cá, ánh mắt mệt mỏi lướt qua cậu, rồi dừng lại trên bó hoa sơn trà trong tay cậu. Có lẽ không ngờ trong thế giới đáy biển lại có người cầm hoa, người kia sững sờ một lúc, sau đó suy tư một chút, khóe mắt cong lên, vẻ mệt mỏi trong mắt cũng tan biến.
Hàng xóm của Diêm Tự về nhà đúng lúc Diêm Tự ra mở cửa.
"Cậu thật sự không giữ lại chìa khóa?" Anh ngước mắt lên nhìn Lâm Gia, "Không phải nói hẹn lại lần khác à? Cậu vẫn còn sốt đấy, chạy đến đây làm..."
Lời còn chưa dứt, anh đã trông thấy bó hoa trong lòng Lâm Gia.
Sau khi hít vào thở ra liên tục để điều chỉnh cảm xúc sau cánh cửa, anh đột nhiên cảm thấy có chút khó kiềm nén.
Lâm Gia hỏi: "Khi nào?"
Diêm Tự đáp: "Tôi nhắn tin cho cậu rồi."
Anh quay đầu sang chỗ khác, lại vô thức nhìn về phía Lâm Gia, nhìn gương mặt nổi bật của cậu, nhìn bó hoa rực rỡ trong lòng cậu.
Lâm Gia lấy điện thoại ra xem, không mở tin nhắn, cứ thế nói dối tỉnh bơ: "Ồ, tôi không để ý, vậy tôi về đây."
Cậu quay người định đi, cả dung nhan lẫn bó hoa rực rỡ đều bị cậu mang đi mất.
"... Này." Diêm Tự gọi cậu lại.
"Muốn ăn gì?" Trong nhà anh không có món gì ngon. Bình thường ở đội tuần tra, anh toàn ăn cơm hộp với anh em, không thì nấu đại một bát mì ăn cho xong.
Nhưng Lâm Gia thì không thể qua loa được. Diêm Tự cầm lấy chìa khóa xe, chỉ đợi Lâm Gia nói một tiếng, anh sẽ đi mua ngay.
Lâm Gia không thấy đói, nhưng cậu không muốn Diêm Tự ra ngoài, không muốn chờ đợi.
"Đội trưởng Diêm ăn gì thì tôi ăn đó."
Diêm Tự bật cười: "Này, đừng đùa. Chỗ lần trước hả? Cua gì ấy nhỉ? Cua gạch gì ấy?"
"Không đùa." Lâm Gia liếc anh một cái, ánh mắt rơi xuống cái chai rỗng bị bóp méo trên sàn nhà. Cậu cúi xuống nhặt lên, dùng tay vuốt phẳng vết lõm.
Sau đó cậu đi lướt qua Diêm Tự vào bếp, rót nước vào chai, đặt bó hoa vào đó.
Ánh mắt cậu lướt quanh căn hộ của Diêm Tự, tìm vị trí thích hợp để đặt hoa.
Diêm Tự nhìn Lâm Gia đặt một lọ hoa bên cạnh tủ TV, một lọ khác chính giữa bàn ăn.
Những bông hoa sơn trà trắng tinh khôi được cắm trong chai nhựa, có phần không xứng. Nhưng chẳng hiểu sao, anh cảm thấy căn nhà lạnh lẽo của mình bỗng tràn đầy sức sống.
Hoa sơn trà... có vẻ Lâm Gia rất thích hoa sơn trà.
Diêm Tự thường ngửi thấy mùi hương ấy trên người cậu, cũng là hương hoa sơn trà.
Chim diệc trắng mang hoa sơn trà đến điểm tô cho nhà anh.
Dây đàn trong lòng bị khảy lên, câu trả lời bị Diêm Tự nhấn chìm dưới nước lại dâng lên, như một cái phao nổi trên mặt nước, dẫn lối cho cảm xúc hỗn loạn và có phần sợ hãi của anh.
Lâm Gia quay đầu nhìn anh. Diêm Tự vội né tránh ánh mắt của cậu: "Ăn mì không?"
Lâm Gia: "Ăn."
Diêm Tự: "Nói trước nhé, không ngon đâu."
Lâm Gia: "Ừ.
Diêm Tự xoa xoa sau gáy, mang theo tâm trạng khó nói vào bếp nấu mì.
Lâm Gia kéo ghế ngồi xuống, nhân lúc Diêm Tự không có ở đây, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Hương hoa dần lan tỏa trong phòng, đợi đến khi Diêm Tự nấu xong mì, có lẽ cả căn phòng sẽ tràn ngập mùi hoa sơn trà.
Mèo bị dị ứng nhẹ với phấn hoa, những bông hoa tươi mà khách sạn mang đến khiến nó hắt hơi không ngừng.
Trên đường đến đây, Lâm Gia đã xin khách sạn một bó hoa.
Cậu muốn xem thử rốt cuộc là bản thân mèo dị ứng với phấn hoa, hay là vì người kia có phản ứng với phấn hoa nên kéo theo mèo cũng bị ảnh hưởng.
Nếu là vế sau, cậu lại có thêm một bằng chứng chứng minh Diêm Tự là mèo.
Kế hoạch của cậu không phức tạp, vừa thu thập chứng cứ, vừa thăm dò lẫn lôi kéo quan hệ. Chờ đến khi bằng chứng đủ nhiều, chờ đến khi mối quan hệ với Diêm Tự đạt ngưỡng, cậu sẽ khiến bản thân và ý tưởng dung hợp.
Lâm Gia không thích bất ngờ, cậu giỏi bày bố tinh vi cho mục đích của mình, cũng luôn chuẩn bị phương án dự phòng để tránh rủi ro.
Mì nấu rất nhanh, bát mì nóng hổi được đặt trước mặt cậu, Diêm Tự đưa đũa cho cậu, không mấy tự tin nói: "Nếm thử xem nào."
Nếu không hợp khẩu vị Lâm Gia, giờ này nhà hàng chưa đóng cửa, chỉ cần nhanh chân một chút, anh có thể chạy đi mua bữa tối phù hợp hơn cho cậu.
Lâm Gia nhận lấy đũa, trộn mì lên.
Quả thật không ngon lắm, nhưng so với món cậu tự nấu thì vẫn ăn được.
Cậu ăn vài miếng, ngẩng đầu lên liền thấy Diêm Tự đang căng thẳng nhìn mình: "Thế nào?"
Hiếm khi thấy một người trong bụng cá tận dụng bug để điên cuồng hỏi người cá ngàn câu hỏi, giờ lại lo lắng chỉ vì một bát mì.
Có lẽ vì quá căng thẳng, Diêm Tự hoàn toàn không nhận ra trong phòng đã ngập tràn hương hoa sơn trà.
Lâm Gia thấy chóp mũi và hai gò má của anh hơi ửng đỏ, không biết là vì hơi nóng bốc lên khi nấu mì hay do dị ứng phấn hoa.
Muốn xác định nguyên nhân không khó, chỉ cần để anh ở trong căn phòng ngập tràn hương hoa này thêm một lúc nữa là sẽ rõ.
"Hắt xì! Hắt xì!"
"Lâm Gia, cậu có thể vứt hết mấy bông hoa này đi không?"
"Ngứa quá, cả người tôi ngứa, mắt cũng ngứa, khó chịu chết mất!!! Hắt xì!"
Trong đầu vang lên tiếng mèo ấm ức than vãn.
Lâm Gia trầm mặc một lúc, cúi đầu ăn thêm vài miếng mì.
Cuối cùng, cậu đứng dậy, cầm lấy bình hoa trên bàn ăn, lấy luôn bình hoa trên tủ TV, chuẩn bị vứt vào thùng rác. Cổ tay cậu bỗng bị giữ chặt.
Diêm Tự rơi vào hoài nghi: "Mì tôi nấu khó ăn đến mức phải vứt cả hoa sao?"
Lâm Gia nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Diêm Tự vẫn không chịu buông: "... Ừm, hoa đẹp thế này, vứt đi thì tiếc lắm. Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho?"
Hiếm lắm tư bản mới có lòng tốt không muốn hại người, vậy mà bị cản lại. Cậu nói: "Hoa rất đẹp, nhưng không phải đội trưởng Diêm bị dị ứng phấn hoa sao?"
Trong lúc nói chuyện, gương mặt điển trai của Diêm Tự bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Lâm Gia làm động tác muốn vứt hoa đi, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu lại siết chặt, kiên quyết không cho vứt.
Diêm Tự: "Tôi bị dị ứng phấn hoa hồi nào? Tôi không có dị ứng."
Lâm Gia nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhân lúc Diêm Tự còn đang giữ tay cậu, dứt khoát kéo thẳng anh vào phòng tắm.
Bức tường trong phòng treo một tấm gương lớn, cả hai đứng ngay trước gương.
Trong gương, ánh mắt Lâm Gia rơi trên gương mặt Diêm Tự, còn ánh mắt Diêm Tự dừng trên khuôn mặt cậu.
Lâm Gia giơ tay, đầu ngón tay áp lên hình ảnh phản chiếu gương mặt Diêm Tự trong gương, chỉ ra bằng chứng không thể chối cãi về chứng dị ứng phấn hoa.
Bằng chứng rành rành trước mắt, vậy mà Diêm Tự vẫn đứng thẳng lưng, kiên quyết: "Không được vứt."
Lâm Gia: "Lại muốn chết hả đội trưởng Diêm? Anh quên đã hứa với tôi chuyện gì rồi?"
Không ngờ chỉ một bó hoa sơn trà cũng có thể lôi ra lời hứa "sống cho tốt", Diêm Tự không muốn Lâm Gia hiểu lầm mình là kẻ thất hứa, cũng không muốn cậu vứt bỏ bó hoa này.
Muốn giữ lại hoa, anh phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Diêm Tự chần chừ một lúc, quay mặt đi: "... Đây là lần đầu tiên tôi được người khác tặng hoa, tôi phải giữ lại làm kỷ niệm."
Lâm Gia có thể cảm nhận được, đây không phải lý do thật sự khiến Diêm Tự muốn giữ lại bó hoa.
Đây là một lời giải thích hợp lý, nhưng không đủ để một tư bản vô tình lạnh lùng như cậu cảm động. Một kẻ theo chủ nghĩa cá nhân cực đoan như Lâm Gia, mang bệnh đuổi theo đến tận đây, không phải để trở thành một "người khác" xa lạ trong lời giải thích đó.
"Ồ?" Cậu buông hoa xuống, "Đội trưởng Diêm đẹp trai như vậy mà không có ai theo đuổi?"
Ít nhất Lâm Gia không còn kiên quyết đòi vứt hoa nữa, Diêm Tự âm thầm thở phào. Nhận ra cậu đang đợi câu trả lời, anh buông tay cậu ra, chỉ vào mình trong gương: "Thế này mà đẹp trai?"
Diện tích ửng đỏ trên gương mặt trong gương đã lan rộng hơn, các nốt mẩn đỏ cũng đậm màu thêm.
"Thật sao?" Lâm Gia bật hết đèn trong phòng tắm lên, ánh sáng chói lòa chiếu xuống. "Có lẽ là do ánh sáng kém, để tôi xem lại lần nữa."
Nhưng lần này, cậu không nhìn vào gương mà quan sát chính anh.
Căn hộ này vốn không lớn, phòng rửa mặt lại càng chật hẹp. Hai người chen vào cùng nhau, gần như chiếm hết không gian, nghe thấy rõ mồn một hơi thở của đối phương.
Ánh đèn trên đầu sáng rực như ban ngày, tựa như mặt trời đang nhô lên cao. Lâm Gia hơi ngẩng đầu nhìn Diêm Tự, không lên tiếng, cũng không phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm lấy cả hai.
Công bằng mà nói, xét theo tiêu chuẩn thẩm mỹ cao nhất của Lâm Gia, khuôn mặt của Diêm Tự rất hợp gu cậu.
Dưới ánh đèn trắng, làn da Diêm Tự trong suốt như mật ong sánh, các nốt mẩn đỏ như đốm sáng lấp lánh trên bề mặt.
Phòng nhân sự luôn có nhiều yêu cầu tuyển dụng phi lý, chẳng hạn như "Sinh viên mới tốt nghiệp phải có kinh nghiệm làm việc". Nhưng Lâm Gia không ngại chút nào nếu phòng nhân sự muốn tuyển một người đã rời xa xã hội nhiều năm, không hề có kinh nghiệm làm việc, thậm chí không còn là sinh viên mới tốt nghiệp như Diêm Tự.
Cậu không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn, nhưng đây là mức nhượng bộ lớn nhất cậu có thể dành cho khuôn mặt này.
Nhưng đây là thế giới đáy biển, cậu biết rõ rằng trong khoảnh khắc chạm mắt này, cậu nên nói gì đó.
Lâm Gia chợt nhớ đến một bảng Anh mà Diêm Tự đã thưởng cho mình: "Our eyes meet fondly is a spiritual kiss of humanity without s3xual desire."
"Ánh mắt giao nhau là nụ hôn tinh thần không mang d*c vọng của con người."
Lâm Gia biết, Diêm Tự chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này.
Lần trước khi cậu đến nhà anh, định dùng lời nói để khiêu khích lại thất bại thảm hại. Bây giờ bù lại vẫn chưa muộn.
Cậu bình thản quan sát, chờ đợi phản ứng của anh.
Lời nói này quả thật có sức sát thương. Cậu nhìn thấy yết hầu của Diêm Tự khẽ động.
Một lúc lâu sau, giọng anh khàn khàn cất lên: "Nếu tôi có d*c vọng thì sao?"
Giọng Lâm Gia rất nhẹ, như khiêu khích:
"Ý của đội trưởng là... muốn hôn? Giống lần trước?"
"Không." Diêm Tự lắc đầu, "Không giống."
Lâm Gia hỏi: "Không giống chỗ nào?"
"Lần trước là vô tình." Ánh mắt Diêm Tự rơi xuống bờ môi đỏ mọng của cậu, cúi xuống: "Lần này là cố ý."
Thoáng chốc, tầm nhìn của Lâm Gia bị bóng người nghiêng xuống che khuất.
Cậu không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được một thứ mềm mại chạm lên môi mình, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Ngón tay cậu khẽ co lại, ngẩn người.
Nhà tư bản luôn có bản tính không chịu chịu thiệt. Cậu cầm hoa đuổi theo anh đến tận đây, đương nhiên là muốn lấy được gì đó từ anh.
Nào ngờ, điều cậu nhận được là một nụ hôn vụng về như lần đầu biết yêu.