Diêm Tự nhíu mày, như thể sau ba ngày tìm kiếm khổ sở cuối cùng thấy Lâm Gia trong bụng cá. Anh bước nhanh tới, nắm lấy vai Lâm Gia: "Cậu không phải đã về rồi sao? Sao lại ở đây?"
Anh hỏi câu mà mèo đã hỏi Lâm Gia nãy giờ. Mèo và Diêm Tự có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng.
Lâm Gia nghe giọng nói vội vã của Diêm Tự không giấu nổi lo lắng: "Hay là có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Gia im lặng, cậu mở miệng định nói: Tôi muốn cho anh kẹo, nếu anh không ngại kẹo không ngọt, chúng ta có thể thử.
Nhưng xuất khẩu lại biến thành: "Đội trưởng Diêm, tôi bị trẹo chân."
Thôi.
Nếu viên kẹo là đắng, thì không cần cần lấy ra, cậu xấu hổ không dám để Diêm Tự nếm kẹo của cậu.
Mèo ngơ ngác: Hả?
Liên Diệp và Liên Tâm nhìn Lâm Gia bằng ánh mắt kỳ quái.
Diêm Tự nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của Lâm Gia: "Chân nào?"
Lâm Gia im lặng, định lùi lại, nhưng Diêm Tự không cho, giữ chặt không cho cậu lùi nửa bước. Ngay sau đó, ống quần Lâm Gia bị kéo lên, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh trước tầm mắt Diêm Tự.
Da trắng, không hề có dấu hiệu sưng tấy.
Lâm Gia thấy Diêm Tự định đưa tay chạm vào, sắp chạm tới da thịt thì dừng lại.
Người này chợt nhớ ra, Lâm Gia không muốn mình chạm vào.
"Chân nào?" Diêm Tự hỏi.
Lâm Gia rũ mắt nhìn ngón tay lơ lửng của Diêm Tự, mím môi: "Chân trái."
Mắt cá chân ấm áp được ngón tay Diêm Tự phủ lên: "Chỗ này?"
Lâm Gia nhắm mắt: "Ừm."
Diêm Tự rất muốn nói "Tôi cõng cậu", nhưng rồi lại nghĩ Lâm Gia chắc chắn không đồng ý.
Cơ cõng hay không phụ thuộc vào mức độ chấn thương của Lâm Gia, nếu Lâm Gia không thể đi được, thì ý muốn của cậu không quan trọng.
Diêm Tự hỏi: "Đi được không?"
Bằng mắt thường không thể phân biệt được tình trạng chấn thương của Lâm Gia, nên anh đành phải hỏi.
"Đi được." Lâm Gia đáp.
Diêm Tự gật đầu, không bất ngờ với câu trả lời của Lâm Gia, nói: "Đi hai bước thử xem."
Nghe có vẻ không tin lời Lâm Gia.
Lâm Gia không muốn Diêm Tự vừa ra khỏi cổ mộ cổ phải thêm gánh nặng, nên nghe lời đi vài bước để anh kiểm tra.
Thấy Lâm Gia không có vấn đề gì nghiêm trọng, Diêm Tự thở phào nhẹ nhõm, gọi Liên Diệp tới đỡ hộ.
Liên Diệp không có ấn tượng tốt với Lâm Gia, nhưng nể mặt Diêm Tự, hắn bước lên một bước: "Anh Gia, để em đỡ anh."
Lâm Gia tránh tay Liên Diệp, làm hắn lúng túng nhìn về phía Diêm Tự.
"Không cần." Lâm Gia nói, "Tôi tự..."
Chỉ kém một chữ nữa là nói xong, Diêm Tự đã bế mèo lên, đặt lên vai mình, mỉm cười trào phúng: "Tôi biết cậu không thích ai động chạm, nhưng đây là tình huống đặc biệt, được chứ?"
Lâm Gia: "..."
Lâm Gia nói cảm ơn Liên Diệp, đồng ý để hắn đỡ mình.
Diêm Tự nhìn Lâm Gia vài lần, suy xét đến chân Lâm Gia, anh thả chậm bước chân, đi song song cùng Lâm Gia mà vẫn duy trì khoảng cách: "Quy mô cổ mộ không lớn, không xứng với Cửu Long di quan."
Liên Diệp và Liên Tâm nghe Diêm Tự kể về cổ mộ. Liên Diệp thắc mắc: "Anh, hai cái này có liên quan gì à?"
Vì Liên Diệp đỡ Lâm Gia, nợ ân tình Liên Diệp, Diêm Tự giải thích cặn kẽ: "Rồng thường đại diện cho hoàng thất, là một biểu tượng của địa vị."
Liên Tâm nghe hiểu: "Em hiểu rồi, nghĩa là quy mô của cổ mộ phải tương xứng với thân phận của chủ mộ. Ý của anh Diêm là, với quy mô này, thân phận của chủ mộ không cao, chứ đừng nói đến chín con rồng, một con cũng không xứng?"
Diêm Tự đồng ý, quay sang nhìn Lâm Gia: "Nhưng trong mộ lại có chín người chết."
Lâm Gia định nói chuyện. Liên Diệp vội nói: "Chín người chết? Họ đều mặc đồ bảo hộ ạ?"
Diêm Tự đáp đúng.
Nghĩ tới ký ức không hay, Liên Diệp rùng mình.
Lâm Gia định mở miệng, Liên Diệp lại tiếp tục hỏi Diêm Tự: "Có chín người chết, nhiều như vậy. Anh Diêm, anh ở trong mộ không sao chứ."
Lâm Gia nghe thấy Diêm Tự trả lời: "Tôi không sao."
Liên Diệp và Liên Tâm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, anh không biết đâu, anh đi lâu như thế, em và Liên Tâm lo cho anh lắm."
Phiền phức.
Lâm Gia im lặng, không còn ý định nói chuyện với Diêm Tự nữa.
Nhưng khi nghe Diêm Tự giải thích về cổ mộ, Lâm Gia cũng có cùng suy nghĩ với Diêm Tự, khả năng cao cổ mộ không liên quan đến Cửu Long di quan. Bởi vì quy mô cổ mộ không lớn, nếu chủ mộ có mơ ước kiếp sau làm hoàng đế thì phải rất chú trọng đến kiến trúc ngôi mộ, không thể để chín người chết oan trong mộ phá hỏng phong thủy.
Chưa kể, Diêm Tự nói chín người đó đều mặc đồ bảo hộ, mà đồ bảo hộ là sản phẩm hiện đại, điều này đủ để chứng minh rằng chín người chết trong mộ không phải là người được chôn theo chủ mộ.
Nghĩa là trước tiên đã có ngôi mộ, sau đó chín người vào mộ, rồi chín người đó chết trong mộ. Tuy nhiên, con số "chín" này quá nhạy cảm, nếu nói mộ không hề liên quan gì đến Cửu Long di quan thì cũng không hợp lý.
Lâm Gia có khuynh hướng cho rằng, trước hết có ngôi mộ, rồi đến chín người, cuối cùng mới là Cửu Long di quan. Có lẽ Cửu Long di quan là một kiểu minh họa ngụ ý, giải thích hoặc ghi chép lại sự việc trước đó liên quan đến "mộ" và "chín người".
Cậu ngẩng đầu nhìn Diêm Tự, thấy hai anh em Liên Diệp và Liên Tâm đang quấn lấy Diêm Tự trò chuyện. Mặc dù cậu đứng rất gần ba người, nhưng lại cảm giác như bị tách ra khỏi họ.
Diêm Tự nói: "Phải đi nhanh lên."
Giải thích xong tình hình hiện tại với anh em họ Liên, Diêm Tự nhìn sắc trời rồi lo lắng liếc về phía Lâm Gia.
Lâm Gia nói: "Tôi ổn."
Diêm Tự không nói gì thêm.
Bầu trời càng lúc càng tối, họ phải nhanh chóng quay lại trấn cổ trước khi trời hoàn toàn sụp tối. Nhưng Diêm Tự vẫn bước chậm hơn một chút.
Anh dẫn đầu nhóm, mang theo mèo trên vai, đá văng mấy viên đá dọc đường có thể khiến Lâm Gia vấp ngã, đảm bảo Lâm Gia có thể đi thuận lợi hơn.
Lại đá văng một viên đá, Diêm Tự hỏi mèo: "Sao cậu ấy trẹo chân? Bị ngã à?"
Mặc dù Diêm Tự đi chậm, nhưng khoảng cách giữa anh và những người phía sau đủ xa, chỉ cần mèo nói nhỏ thì anh em họ Liên sẽ không nghe thấy.
Mèo câm lặng một lát: "..."
Mèo cũng rất muốn biết tại sao Lâm Gia bị trẹo chân. Lâm Gia muốn làm gì hả? Sao không báo trước với nó? Nó phải trả lời Diêm Tự thế nào đây?
"Ờm..." Mèo quay đầu liếc nhìn Lâm Gia, thấy cậu đi đường núi không dính một vết bùn. Trong khi người khác đã lấm lem bùn đất, thì Lâm Gia vẫn trời quang trăng sáng kìa, làm gì có dấu vết té ngã.
Mèo nói dối thay Lâm Gia: "Cậu ấy đi vội quá, bất ngờ bị trẹo chân thôi."
Diêm Tự im lặng một lúc.
Tuy rằng anh rất mong Lâm Gia có thể quay về trước khi trời tối, nhưng khi nghe cậu vội vàng đến mức bị trẹo chân, trong lòng anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
"Ồ." Diêm Tự không biết nên cảm thấy thế nào.
Dù sao cũng là bản thân, mèo thử an ủi anh: "Lâm Gia là vậy, anh không phải không biết. Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Ở dưới cổ mộ không bị thương chứ?"
Tuy anh em họ Liên đã hỏi rồi, mèo vẫn muốn quan tâm tới Diêm Tự một chút.
Diêm Tự nói: "Gặp ma."
Mèo hoảng sợ, suýt nữa ngã khỏi vai Diêm Tự, phải cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng, thế mà thấy Diêm Tự cười.
Mèo nhạy cảm hỏi: "Anh cười tôi nhát gan đấy hả?"
Diêm Tự nói: "Tao không cười gì cả, chỉ nghĩ về bản thân thôi."
Lâm Gia nói anh chính là con mèo, Diêm Tự chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Lúc này, anh càng tin tưởng tuyệt đối vào lời Lâm Gia. Nhìn mèo, Diêm Tự nhớ lại khoảng thời gian mình mới bước vào thế giới đáy biển.
"Ban đầu cũng rất sợ, nhưng sĩ diện không nói, cố tỏ ra cứng rắn. Sau này, dần dần không còn sợ nữa." Diêm Tự bộc bạch với mèo.
Mèo bớt kháng cự với Diêm Tự, không kìm được than thở: "Lâm Gia thường xuyên ghét bỏ tôi đấy."
Diêm Tự nửa đùa nửa thật nói: "Không chừng cậu ấy đã có định kiến với mày từ đầu, nên Lâm Gia... mới không thích tao."
Mèo đáp lại: "Không có tiền đồ, biết rõ người ta cố tình tiếp cận còn cố thích."
Diêm Tự đáp trả: "Người ta ghét bỏ mày mà mày vẫn cứ bám lấy."
Mèo cãi lại: "Tôi là ý niệm của anh mà. Ngay cả bản thân anh còn không thoát khỏi sức hấp dẫn của Lâm Gia, thì làm sao tôi có thể thoát được."
Một người một mèo cứ cãi qua cãi lại, không nhận ra phía sau có một ánh mắt đang nhìn về phía họ.
Trước khi trời hoàn toàn tối hẳn, cả nhóm cuối cùng cũng trở lại nhà trọ. Bữa tối chắc chắn không thể làm kịp, Diêm Tự bảo Liên Diệp và Liên Tâm mau chóng về phòng, thiếu một bữa cũng không chết đói.
Sau đó gõ cửa phòng Lâm Gia.
Cửa không khóa, Diêm Tự hạ quyết tâm phải trông chừng người, cho dù Lâm Gia không ra mở cửa, anh vẫn tự đẩy cánh cửa ngăn cách giữa mình và Lâm Gia.
Lâm Gia đang rửa mặt, có lẽ không nghe thấy tiếng gõ cửa. Con mèo bị thương cuộn tròn ở cuối giường, chuẩn bị đi ngủ.
Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Diêm Tự ngồi xuống chiếc ghế mà tối qua anh đã mang lên phòng, chờ Lâm Gia ra ngoài.
Không lâu sau, Lâm Gia tắt vòi nước, bước ra khỏi phòng tắm.
Diêm Tự ngẩng đầu lên, ngây người.
Lâm Gia có lẽ đã tắm sơ, cậu không dùng khăn tắm không rõ nguồn gốc trong phòng tắm mà mặc thẳng áo sơ mi.
Giọt nước trên người thấm ướt chiếc áo trắng, vải áo dán chặt vào người, làn da trắng ngần thấp thoáng như ẩn như hiện.
Lấy lại tinh thần, Diêm Tự quay đầu đi: "Cậu nghĩ thế nào?"
Lâm Gia xắn ống tay áo, rõ ràng thấy Diêm Tự quay đầu về hướng khác, nhưng đó lại là phía cửa sổ, nên anh lại nhìn thẳng phía trước.
"Lời của đội trưởng Diêm cũng là ý của tôi." Lâm Gia nghĩ gì thì Diêm Tự cũng có thể nghĩ được.
Cửa sổ chưa được đóng kín, luồng gió lạnh ban đêm len lỏi qua khe hở chui vào phòng.
Lâm Gia bước ngang qua Diêm Tự, kéo rèm lại.
Diêm Tự nhíu mày, cổ mộ vốn không liên quan nhiều đến Cửu Long di quan, vì thế anh càng lo lắng hơn, lo rằng tối nay Lâm Gia sẽ bị nhốt trong quan tài lần nữa, lo cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Lâm Gia chẳng chút sốt ruột chút nào. Diêm Tự nhìn theo cậu, cậu lại lần nữa bước ngang qua anh.
Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Gia: "Cùng nhau..."
Nửa câu còn lại chưa kịp thốt ra, đôi mày vốn nhíu lại càng sâu hơn.
Anh định nói là ngủ chung, dù sao thì đêm qua mèo và Lâm Gia đều bị kéo vào trong quan tài, nên anh muốn ngủ cùng giường với Lâm Gia để đề phòng. Nhưng nhìn phía sau lưng Lâm Gia, anh thấy dưới lớp áo mỏng có thứ gì đó.
"Hình như sau lưng cậu có gì đó." Diêm Tự nói.
Lâm Gia hỏi: "Là gì?"
Diêm Tự đáp: "Hình như là một hình vẽ. Có phải hình xăm của cậu không?"
"Tôi không có hình xăm." Lâm Gia cân nhắc có nên để lộ lưng cho Diêm Tự xem không.
Cơ mà Diêm Tự đã đi vòng ra phía sau cậu.
Nếu tiếp tục tránh né thì có vẻ quá cố ý, Lâm Gia hỏi: "Là hình gì?"
Diêm Tự muốn vuốt phẳng lớp áo ẩm ướt, nhưng lại sợ chạm vào Lâm Gia khiến cậu không thoải mái, nên anh chỉ có thể lờ mờ nhìn hình vẽ qua lớp áo.
Rốt cuộc đó là hình gì, nhìn không rõ lắm.
Diêm Tự không muốn đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nên càng chăm chú hơn.
Đang nhìn, Lâm Gia bất ngờ cởi áo sơ mi, để lộ làn da trần tự nhiên của mình.
Lâm Gia hơi nghiêng đầu, hỏi: "Là hình gì?"
Diêm Tự nghẹn giọng: "Là hình xăm."
Câu trả lời không mấy bất ngờ, Lâm Gia lại hỏi: "Hình xăm gì?"
Phía sau im lặng một lát: "Là Cửu Long di quan."