Con mèo vốn đã sắp ngủ, nghe thấy hai người trò chuyện liền mở mắt ra. Nó nhảy xuống từ đuôi giường, nhìn thấy hình xăm trên lưng Lâm Gia, nó giật mình: "Vãi chưởng."
Sắc mặt Diêm Tự cực kỳ khó coi.
Tuy nhiên đương sự Lâm Gia lại bình tĩnh vô cùng. Lúc Diêm Tự nói rằng trên lưng cậu có thứ gì đó giống như hình xăm, Lâm Gia đã đoán được là hình Cửu Long di quan. Cậu không hỏi Diêm Tự mà quay sang hỏi mèo: "Cả chín con rồng đều có mắt?"
Mèo nhìn chằm chằm vào lưng Lâm Gia, lông hơi dựng lên: "Chỉ... chỉ có một con rồng có mắt."
Nếu cả chín con rồng đều có mắt thì còn đỡ. Điều khiến người ta sợ hãi là trong số chín con, chỉ có một con rồng có mắt. Hơn nữa, mắt của con rồng này có màu đỏ đậm, giống như bị nhuộm bằng máu.
Đêm qua, Lâm Gia đã dùng máu để điểm mắt cho một con rồng, mới có thể ngồi quan tài thoát khỏi không gian đó.
Hiện tại, không nghiêng không lệch, trên lưng Lâm Gia xuất hiện một hình xăm, hình ảnh là chín con rồng kéo quan tài, và chỉ có một con rồng có mắt.
Không gian đó rốt cuộc là gì, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Ngay cả mèo cũng hiểu ra: "Chẳng lẽ chúng ta bị kéo vào hình xăm trên lưng cậu?"
Lâm Gia: "Có lẽ vậy."
Cậu từng chạm vào ranh giới không gian, bây giờ nhớ lại cảm giác đó, thực sự giống như da người.
Mèo bỗng nghĩ tới cái gì, không giấu nổi hoảng sợ: "... Có phải nước mì ám chỉ hình xăm không."
Sặc sỡ, hình xăm là sặc sỡ.
Chết, hình xăm sao có thể là vật sống?
Nó sống...
Sắc mặt Diêm Tự càng thêm khó coi.
Anh không nói hai lời liền cởi áo của mình, để trần nửa trên.
"Tôi có hình xăm không?" Anh hỏi.
Không rõ là hỏi Lâm Gia hay hỏi mèo.
Lâm Gia và mèo đồng thời nhìn về phía Diêm Tự. Anh xoay người lại, để lộ phần lưng của mình.
Con mèo nhìn vào lưng Diêm Tự, còn Lâm Gia lại nhìn vào phần vai phải.
Vết thương mà mèo xử lý không được tốt, trên vai phải Diêm Tự chỉ có một miếng băng gạc, băng gạc bị máu thấm đẫm từ lâu, vì không được thay kịp thời đã chuyển thành màu nâu đáng sợ.
Lâm Gia nhớ lại, cậu từng nhìn thấy một hiệu thuốc khi băng qua trấn cổ. Tối nay thì không kịp, sáng mai có thể đến hiệu thuốc lấy ít thuốc và gạc. Trước khi thay băng gạc phải dùng nước muối s1nh lý, tránh nhiễm trùng.
Vừa nghĩ, ánh mắt Lâm Gia vừa di chuyển xuống dưới. Cậu thấy những vết sẹo khác trên cơ thể Diêm Tự, không nhiều, nhưng cũng không ít.
Trong đó vết sẹo dài nhất kéo từ hõm eo đến phía trước cơ thể.
"Không có," mèo ở bên cạnh nói, "nhưng tại sao anh có nhiều vết thương thế?"
Con mèo vẫn chưa hợp nhất với bản thể, nó dựa vào người khác để nhận biết bản thể là ai, chứ hoàn toàn không nhớ tại sao bản thể lại có nhiều vết thương như vậy.
Lâm Gia thì biết.
Kể từ khi người này bước chân vào thế giới đáy biển, đầu tiên là thành viên cốt cán của Toái Vân, sau đó là đội trưởng Đội Tuần Tra. Dù ở vai trò nào, công việc của anh cũng là liều mạng vì người khác. Không bị thương mới lạ, không mất mạng là may mắn rồi.
Bây giờ không còn danh phận, nhưng vẫn đang liều mạng vì người khác.
Lâm Gia lại nhìn phần vai Diêm Tự, miếng băng gạc dính hờ trên vết thương vai phải. Từ góc băng gạc hé ra, không khó để nhìn thấy vết thương bên dưới bị rách do vận động mạnh, máu tươi đang trào ra.
Diêm Tự khi từ cổ mộ trở về chỉ nói về tình hình trong mộ, không đề cập chút nào về cách anh thoát khỏi chín con ma đột tử. Giờ khỏi cần anh nói, vết thương trên người đã nói lên tất cả. Việc trốn thoát không hề suôn sẻ chút nào.
Lòng Lâm Gia lại bị kim đâm vài cái.
"Không có đúng không?" Giọng của Diêm Tự trầm xuống, anh xoay người lại.
Lâm Gia nhìn vết sẹo bắt đầu từ hõm eo của Diêm Tự, có lẽ là vết thương do dao gây ra. Vết rạch dài như vậy chắc là vì lưỡi dao chém sâu vào cơ thể, sau đó người cầm dao còn thọc mạnh thêm một phát.
"Đợi tôi một lát." Diêm Tự xoay người rời đi.
Mèo hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Đi đâu được? Đi tìm Liên Diệp và Liên Tâm, xác nhận xem trên lưng họ có hình xăm hay không.
Lâm Gia nhìn vết sẹo trên người Diêm Tự.
Vết thương nặng như vậy, có phải suýt nữa thì chết rồi không? Tại sao người này vẫn không biết sợ, vẫn cứ liều mạng vì người khác.
"Diêm Tự." Trước khi Diêm Tự mở cửa, Lâm Gia gọi anh lại.
Diêm Tự quay đầu lại, Lâm Gia mới nhận ra tiếng gọi ấy không trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mà là vô thức thốt ra.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Diêm Tự, Lâm Gia mở miệng: "Đừng đi."
Cậu hơi lưỡng lự, không muốn Diêm Tự trở thành lưỡi dao chỉ biết liều mạng vì mình.
Diêm Tự không chịu nghe: "Tôi đi rồi về ngay."
Lâm Gia nói: "Trời tối rồi."
Diêm Tự dừng bước.
Trời đã tối, nếu đi tìm Liên Diệp và Liên Tâm để xác nhận có hình xăm hay không, Lâm Gia rất có thể sẽ bị kéo vào trong hình xăm.
Nhưng nếu không đi, Diêm Tự sẽ không thể yên tâm về hình xăm trên lưng Lâm Gia.
Lâm Gia hỏi: "Trước khi phát hiện hình xăm, anh định nói gì?"
Diêm Tự đứng bên cửa, ánh sáng trong phòng không chiếu đến anh, trông như đang đứng trong bóng tối.
Sắc mặt u ám không rõ.
"Tôi nói," Diêm Tự, "ngủ cùng nhau đi."
Lâm Gia: "Được."
Diêm Tự ngẩn người, nhìn Lâm Gia. Cố gắng tìm trên gương mặt Lâm Gia dấu hiệu đùa giỡn.
Lâm Gia nhìn ra suy nghĩ của Diêm Tự, quay người sửa sang chăn gối, đưa lưng về phía anh: "Tôi quý mạng, có đội trưởng Diêm ở đây, sẽ dễ thoát khỏi hình xăm hơn."
Diêm Tự không nói gì thêm, anh vào wc tắm rửa qua loa. Khi anh trở ra, Lâm Gia và mèo đã nằm trên giường.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, Lâm Gia nằm phía trong, chừa chỗ phía ngoài cho Diêm Tự.
Gối đầu chỉ có một cái. Đèn chính trong phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ đèn đầu giường.
Diêm Tự nhường gối cho Lâm Gia, còn mình thì gấp quần áo lại, kê dưới đầu thay gối.
Trong lòng anh không yên.
Nếu mọi người đều có hình xăm, có thể giải thích rằng đó là cơ chế của bụng cá này. Nhưng chỉ có Lâm Gia có, nghĩa là chỉ mình Lâm Gia bị nhắm đến, chỉ có cậu ấy.
Thật sự không thể yên lòng, Diêm Tự nghiêng đầu, nhìn Lâm Gia đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Góc nghiêng của Lâm Gia vẫn thật hoàn mỹ.
"Lâm Gia." anh nhẹ giọng gọi.
Hơi thở rất nhẹ vẫn phả vào tai Lâm Gia. Lâm Gia mở mắt, nghiêng đầu nhìn Diêm Tự.
Diêm Tự hỏi: "Tại sao thay tôi gánh tội?"
Rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.
Căn phòng rất yên tĩnh, mèo cuộn mình ở cuối giường. Ánh sáng từ đèn đầu giường nhuốm lên giọng nói Diêm Tự một chút cảm xúc không cam lòng.
Lâm Gia đáp: "Đội trưởng Diêm và mèo vẫn chưa hợp nhất, tôi không thể để anh gặp chuyện."
Nói xong, Lâm Gia nghe thấy một tiếng thở dài bên người.
Thở dài xong, giọng nói chán chường của Diêm Tự truyền đến: "Việc tìm tài liệu J0001 là do tôi bồng bột. Lúc đó tôi không biết mình là bản thể của mèo. Nhưng cậu yên tâm, tôi hứa với cậu, sau này tôi sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động."
Diêm Tự nói nhiều thật, Lâm Gia không nghe lọt bao nhiêu. Bàn tay giấu dưới chăn từ từ nắm chặt lại. Lâm Gia đoán là Diêm Tự đang buồn.
Diêm Tự nói tiếp: "Con người tôi không thích nghe lời người khác, thỉnh thoảng máu nóng dồn lên não hành động có hơi bốc đồng. Nhưng việc tôi gây ra, tôi sẽ tự gánh chịu. Sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, không cần phải giúp tôi."
Lâm Gia đồng ý: "Chỉ lần này thôi."
Diêm Tự: "Vẫn nên... nói lời cảm ơn cậu."
Lâm Gia: "Không cần. Hôm nay đội trưởng Diêm xuống mộ giúp tôi tìm manh mối, chúng ta coi như huề nhau."
"Cậu..." Nói đến đây, Diêm Tự im lặng, rõ ràng là anh đã nuốt lại những lời cảm tính.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Diêm Tự mới hỏi: "Có tự tin không?"
Không đầu không đuôi, Lâm Gia lại hiểu. Dạo gần đây, hình như cậu luôn có thể hiểu được ý tứ Diêm Tự, thậm chí nhiều lúc Diêm Tự chưa nói, chỉ cần nhìn vào nét mặt anh, Lâm Gia đã biết Diêm Tự đang nghĩ gì.
Diêm Tự đang hỏi Lâm Gia có tự tin thoát ra khỏi hình xăm đêm nay hay không.
Nói là hỏi Lâm Gia, Diêm Tự đang tìm kiếm sự an toàn từ Lâm Gia thì đúng hơn. Anh không biết liệu cả hai có cùng vào hình xăm không, sợ mình bị bỏ lại, càng sợ hơn Lâm Gia vào trong hình xăm sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm gia ngẫm nghĩ, nói: "Đưa điện thoại của anh cho tôi."
Diêm Tự đưa điện thoại của mình cho Lâm Gia.
Lâm Gia bật sáng màn hình, điện thoại vẫn còn khá nhiều pin. Chẳng qua có khóa màn hình.
Lâm Gia hỏi: "Mật khẩu?"
Diêm Tự: "Sáu số 6."
Nhịn không được, Lâm Gia bật cười.
Mật khẩu đơn giản thế này không giống phong cách sinh viên đại học.
"Thế là đủ rồi." Lâm Gia cầm điện thoại Diêm Tự, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Diêm Tự vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt sáng rực.
Lâm Gia nói: "Một bụng cá bốn sao thôi, không làm khó được tôi."
Diêm Tự cười khẽ: "Ừ, cậu rất mạnh. Từ lần đầu gặp cậu, tôi đã biết."
Lâm Gia: "Vậy nên đừng lo lắng cho tôi."
Diêm Tự thở dài.
Anh không biết Lâm Gia thật sự không hiểu, hay là cố tình né tránh. Khi thích một người, dù biết người đó rất mạnh thì vẫn cứ lo lắng cho họ.
"Tôi sẽ cố." Diêm Tự chỉ có thể nói vậy.