Mục lục
Đừng Hỏi - Du Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128: J0001 (6)

 

Dường như sự ấm áp và hài hòa đột nhiên bị phá vỡ, hoặc sự ấm áp và hài hòa đó vốn dĩ chỉ là vẻ bề ngoài, chẳng qua bây giờ J0001 mới lộ ra bộ mặt thật mà thôi.

 

Lâm Gia nhíu mày, anh phát hiện mình hơi do dự.

 

Nhưng ngay sau đó, anh vẫn chọn tiến lên.

 

Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa, khoảng cách của anh đến cửa lại gần thêm một bước.

 

Sau đó Lâm Gia nhìn sang phòng kính bên cạnh. Tối đen như mực, trong tầm nhìn không có gì cả.

 

Hiện tại anh bắt đầu cảm thấy do dự mỗi khi đưa ra lựa chọn, vậy những người khác thì sao? Diêm Tục sẽ như thế nào đây?

 

Cũng chính đến bước này, cuối cùng Lâm Gia cũng khẳng định được mì nước mà anh chưa nghe rõ.

 

Là "hoặc" nhỉ.

 

"Hoặc" đại diện cho sự lựa chọn, và chữ "hoặc" này liên tục xuất hiện trên màn hình.

 

"Hoặc." Lâm Gia lẩm bẩm mì nước.

 

Sau vài lần lựa chọn, Lâm Gia đã có thể nắm bắt được chiêu trò của J0001. Lựa chọn "hoặc" vừa rồi không cực đoan như những lựa chọn trước, nhưng Lâm Gia biết tại sao lại như vậy.

 

J0001 đang từ từ giày vò trái tim mọi người, chắc chắn những lựa chọn sau đó sẽ tăng dần độ khó, cuối cùng mới giáng một đòn nặng nề.

 

Ánh mắt Lâm Gia hướng xuống sa bàn, trong những tòa nhà san sát và vô số người tí hon, anh khóa chặt tầm mắt vào Tiểu Tục một cách chuẩn xác.

 

J0001 rất xảo quyệt, nó đã đặt cho người tí hon những cái tên như vậy, lại sắp xếp một vận mệnh tương tự như Diêm Tục, tạo cho người ta một ảo giác rằng người tí hon chính là người thật.

 

Nó biết mỗi người bị cuốn vào quan tâm điều gì, và ranh mãnh lợi dụng điều đó.

 

Cách tốt nhất để không bị phân tâm mà đi đến bên cửa là giống như trước đây, không đặt tình cảm cá nhân vào sa bàn.

 

Nhưng đối với Lâm Gia mà nói, mấy trò lựa chọn như vậy rất khó thành công, càng muốn rời khỏi thế giới đáy biển cùng với Diêm Tục thì anh càng tỉnh táo, cho dù tạm thời đặt tình cảm dành cho Diêm Tục lên người tí hon, lựa chọn của anh vẫn chỉ có tiến lên.

 

Trong sa bàn, cuộc sống của Tiểu Tục không mấy dễ chịu.

 

Rõ ràng là người thành lập Toái Vân, nhưng vì một số bất đồng, chính xác hơn là vì sau lựa chọn của Thượng Đế đối với vận mệnh của Tiểu Tục, Tiểu Tục đã bị loại ra ngoài.

 

Tiểu Tục tỏ ra rất rộng lượng, nhưng trên đầu cậu ta liên tục hiện lên khung hội thoại "...".

 

Thượng Đế Lâm Gia không phải là một Thượng Đế chú trọng đến sự riêng tư của người tí hon, theo ánh mắt của anh, suy nghĩ trong đầu của Tiểu Tục hiện lên trên màn hình.

 

[Mẹ nó...]

 

Lâm Gia nở nụ cười, cũng được, không phải loại người tí hon ngốc nghếch bị người ta ức hiếp mà vẫn đi bênh.

 

Suy nghĩ trong đầu Tiểu Tục cuộn trào trên màn hình:

 

[Thôi bỏ đi, ông đây lười so đo với bọn họ...]

 

[Một đám vong ơn bội nghĩa...]

 

[Không ở đây thì vẫn còn chỗ khác...]

 

[Đợi đến khi bọn họ nhớ ra ông đây tốt thế nào, mời ông đây trở lại, ông đây không thèm...]

 

Tiểu Tục lạnh lùng bước ra khỏi căn cứ của hội nhóm, một mình chậm rãi đi qua những con đường của thế giới đáy biển.

 

Cuối cùng cậu ta đến bờ sông, nhìn chằm chằm vào mặt sông rộng lớn, trên đầu lại hiện lên khung hội thoại "...".

 

Lâm Gia mở suy nghĩ trong đầu của Tiểu Tục:

 

[Trời sắp tối rồi...]

 

[Chắc là có người phát hiện ra mình đi mất rồi nhỉ...]

 

[Ai sẽ đến tìm mình?...]

 

[Thôi bỏ đi, nếu bọn họ tìm thấy mình, mình sẽ không so đo với bọn họ nữa...]

 

Lâm Gia lặng lẽ nhìn, sự thay đổi ngày đêm của sa bàn chỉ trong một cái chớp mắt của Thượng Đế.

 

Bầu trời của sa bàn trở nên sâu thẳm, màn đêm đặc quánh gần như nuốt chửng cả những đám mây vào màu đen của chính nó.

 

Tiểu Tục vẫn ngồi bên bờ sông, cậu ta vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào dòng sông trong một khoảng thời gian rất dài, mãi đến đêm khuya tĩnh mịch, khung hội thoại mới lại hiện ra trên đầu cậu ta.

 

Thượng Đế chọn xem trực tiếp.

 

Trên màn hình:

 

[Ha, chắc là không ai phát hiện ra mình đã đi rồi nhỉ...]

 

Rồi khung hội thoại trên đầu Tiểu Tục biến thành một mớ đường nét hỗn loạn.

 

Thượng Đế không xem được nội dung cụ thể, nhưng Thượng Đế có thể cảm nhận được tâm trạng thất vọng của Tiểu Tục.

 

Tiểu Tục ở bên bờ sông cả đêm, những đường nét trong khung hội thoại cuối cùng cũng biến thành "...", điều này có nghĩa là cậu ta lại có suy nghĩ.

 

Thượng Đế mở ra đọc, lần này suy nghĩ trong đầu chỉ có hai chữ.

 

[Mẹ ơi...]

 

Thượng Đế còn chưa kịp nảy sinh cảm xúc gì, dấu "..." trong khung hội thoại trên đầu Tiểu Tục đã biến mất, thay vì một mớ đường nét hỗn loạn, đó là một biểu cảm khóc lóc.

 

TOT.

 

Thượng Đế ngẩn người, ngay sau đó nỗi đau như kim châm dâng lên trong lòng Thượng Đế.

 

Lâm Gia nhớ lại cuộc trò chuyện với Diêm Bánh Mì Nướng, Diêm Bánh Mì Nướng nói thật ra bản thể của nó rất nhút nhát, những hành động liều lĩnh, rồi lòng can đảm và sự ương ngạnh ấy đều là giả vờ.

 

Trong một khoảnh khắc, vị Thượng Đế thiên vị đến Thái Bình Dương muốn phá hủy thứ gì đó của thế giới đáy biển.

 

Trong màn hình ảo, ông già hài lòng mỉm cười.

 

Trong những phòng kính khác, những Thượng Đế khác đang nỗ lực xây dựng sa bàn của họ, nỗ lực tô vẽ lại ảnh hưởng do lựa chọn lần trước mang lại.

 

Chẳng lâu sau, lựa chọn tiếp theo lại đến.

 

[Tiến lên] hoặc [Dừng lại]

 

Các Thượng Đế bắt đầu một vòng lựa chọn nặng nề mới, có người tiến lên, có người cuối cùng không chịu nổi sự giày vò trong lòng, lựa chọn dừng lại.

 

Là Tiểu Điềm.

 

Tiểu Điềm vì nhà vườn ngọt ngào của mình mà dừng bước tiến lên.

 

Phòng kính của cô sáng lên rực rỡ, như thể lựa chọn của cô mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

 

Vì lựa chọn dừng lại của mình, rất nhiều tài nguyên đã được mở khóa thêm trong màn hình của cô.

 

Tiểu Điềm rơi nước mắt thêm những tài nguyên đã được mở khóa vào thế giới đáy biển, ông già trong màn hình an ủi: "Bé con, con đã làm rất tốt. Con có thể mang theo số lượng hồn cá mà con đã tích lũy như một phần thưởng, ta tin chắc chắn số hồn cá này sẽ giúp con hoàn thành ước mơ của mình trong thế giới đáy biển thực sự."

 

Đương nhiên Tiểu Điềm biết rõ, cô chọn dừng lại vào lúc này đồng nghĩa với việc cô đã mất đi tư cách tiến lên.

 

Cô ôm mặt khóc nức nở.

 

Ông già lại nói gì đó với cô, phòng kính của cô từ từ chìm vào tĩnh lặng. Có thứ gì đó tràn ra từ trong cơ thể, chậm rãi bay lên không trung, bay ra khỏi phòng kính, bay ra khỏi J0001, bay ra khỏi thế giới đáy biển.

 

Ông già đưa tay ra từ trong màn hình, vuốt v3 đầu Tiểu Điềm: "Bây giờ con sẽ không còn đau khổ nữa, hãy mang theo hồn cá của con trở về và xây dựng nhà vườn ngọt ngào của con đi."

 

Tiểu Điềm ngơ ngác ngẩng đầu, cô nhìn ông lão rồi cười rộ lên.

 

Cô xác nhận lại: "Những hồn cá này đều là của con sao?"

 

Ông già: "Đương nhiên."

 

Tiểu Điềm: "Cảm ơn ông."

 

"Không có gì." Ông già nói, "Chúc con có một cuộc sống vui vẻ ở thế giới đáy biển."

 

Tiểu Điềm lại nói: "Cảm ơn lời chúc của ông."

 

Từ đó, phòng kính của Tiểu Điềm hoàn toàn tối đen, nó từ từ chìm xuống rồi rơi vào cái ao bên dưới.

 

Như vừa ngẩng đầu lên từ dưới nước sâu, Tiểu Điềm đã trở lại thế giới đáy biển.

 

Cô đứng ở ngã ba đường của thế giới đáy biển, có ký ức gì đó trong đầu đang từ từ phai nhạt.

 

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng vô ích.

 

Nhưng không sao, bây giờ cô có rất nhiều hồn cá, số hồn cá này đã đủ để cô sống một cuộc sống vui vẻ ở thế giới đáy biển.

 

Hết chương 128.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK