Cơn gió mùa xuân thật hoà hợp, nó thổi bay Tiết Nhiên Ly vào giữa biển, rồi hoà tan cô xuống biển rộng. Anh thả một phần trái tim của cô ra biển, còn lại thì cất giữ đem về nhà.
Khi về đến căn biệt thự rộng lớn và giàu sang, nơi đã từng có sự tồn tại của Tiết Nhiên Ly. Mã Thiệu Huy mặc vest đen tuyền. Trên tay ôm một hũ tro cốt nổi bất. Sắc mặt anh cực kỳ sa sút, chân đi loạng choạng không đứng vững.
Trái ngược với dáng vẻ tiều tụy của anh, Chu Hồng Ngân sau khi nghe tiếng xe liền chạy ra cửa nhà ngóng trông anh và con dâu. Ngay cả chồng bà, Mã Trung Kiên cũng đã xuất hiện ở đây.
Chu Hồng Ngân vui vẻ ra đón Mã Thiệu Huy, nhưng bà ngước mắt nhìn mãi vẫn chẳng thấy Tiết Nhiên Ly đâu. Lại thêm sắc mặt kém của con trai, giờ này bà mới để mắt tới cái hộp gỗ nhỏ trong tay anh. Bà thắc mắc hỏi:
- Nhiên Ly đâu con? Lẽ nào con bé vẫn còn giận con cái gì sao? Mà trên tay con cầm thứ gì thế.
Câu hỏi của Chu Hồng Ngân không ngờ lại là đồ khui nút bần. Những cảm xúc mà anh đã cố gắng kìm nén đều bị khui ra hết sạch. Vốn dĩ có nút bần cản trở, nhưng giờ thì cái chai chứa nhiều cảm xúc đã bị tràn ra ngoài.
Mã Thiệu Huy gục ngã quỳ xuống dưới đất, anh khóc lóc ôm hộp gỗ vào trong lòng. Tiếng khóc tang thương bao trùm cả nhà họ Mã.
Chu Hồng Ngân bị tiếng khóc của anh làm cho giật mình, phải nói đây là lần hiếm hoi mới thấy con trai bà khóc tê tâm liệt phế thế này.
Trong túi áo của anh rơi ra một tờ giấy được gấp gọn. Mã Trung Kiên nhìn thấy, lưng cong xuống nhặt lên, lúc mở ra đọc ông cũng hốt hoảng không tin vào mắt mình được.
Ba chữ in đậm to lớn đầu tựa trang, "Giấy báo tử". Mà cái tên được ghi ở trên lại là tên của con dâu ông - "Tiết Nhiên Ly".
- Trời ơi, đúng là nghiệt ngã.
Chu Hồng Ngân tò mò nhìn xem, cuối cùng vì quá sốc mà ngất xỉu, cũng may Mã Trung Kiên kịp thời đỡ lấy vợ mình. Ông nhanh chóng bế bà vào bên trong, còn Mã Thiệu Huy thì ông mặc kệ. Hiện giờ chỉ có khóc ra hết nỗi buồn thì mới giải toả nỗi lòng xót thương này được.
Người làm trong nhà ai nấy đều u sầu chấp nhận sự việc. Họ không hiểu số mệnh của con người, lại không thể hiểu được cách vận hành đường đời của Thượng Đế. Vì sao một cô gái tốt bụng như Tiết Nhiên Ly lại chịu nhiều mất mát, thiếu thốn như vậy, ngay cả một gia đình trọn vẹn cũng chưa từng có đủ. Nếu có thì chỉ vỏn vẹn trong thời gian ngắn.
Chiều cùng ngày, nhà họ Mã tổ chức tang lễ trang trọng cho Tiết Nhiên Ly. Nhìn hai đứa con thơ đang ôm nhau đứng trước phần mộ của Tiết Nhiên Ly, Mã Thiệu Huy gắng gượng lên tinh thần, anh đi tới ôm hai con vào lòng và dỗ dành:
- Du Du, Vũ Vũ, từ nay cha nhất định sẽ nuôi dưỡng hai con thật tốt, đó cũng là mong ước của mẹ các con.
Mã Du khóc đến lạc giọng, cậu gật đầu với Mã Thiệu Huy. Chỉ riêng mỗi Mã Thời Hạ là ngây ngô nhất. Con bé chỉ mới qua một tuổi còn chưa biết gì nhiều. Mọi ngày đều rất ngoan ngoan không quấy khóc, nhưng hôm nay thì khóc rất lớn, phá vỡ tai những người đang tham gia tang lễ.
Mã Thiệu Huy ôm Mã Thời Hạ nâng niu và dỗ dành trong lồng ngực. Quá hai mươi phút con bé mới mệt mỏi ngừng khóc, sau đó lại thản nhiên ngủ thiếp đi.
Lý Nguyệt Vãn, Cao Liên Nam và Đàm Tố, những người bạn thân thiết của Tiết Nhiên Ly đều xuất hiện ở buổi tang lễ. Thái độ của Lý Nguyệt Vãn đối với anh vẫn là lạnh lùng, chán ghét. Nếu không phải vì muốn chôn cất Tiết Nhiên Ly ở một nơi tử tế thì cô đã không chấp nhận việc anh đem tro cốt của Tiết Nhiên Ly rời đi.
Lý Nguyệt Vãn tới gần Mã Du và Mã Thời Hạ, cô ngồi quỳ vuốt ve đầu của hai đứa trẻ đáng thương. Nụ cười trên môi ẩn chứa sự bi ai.
Còn Mã Thiệu Huy thì đứng bất động nhìn mộ của Tiết Nhiên Ly, giây sau thì thấy Cao Liên Nam tới chào hỏi, và anh được nghe Cao Liên Nam kể rõ tận tình những ngày Tiết Nhiên Ly trải qua bệnh tật, anh ngồi lắng nghe từng chi tiết một.
Nếu là hồi trước, sau khi biết bản thân bị lừa gạt, anh nhất định sẽ nổi nóng mà đánh Cao Liên Nam. Bởi vì anh là chồng, là người có quyền biết được những bệnh vặt, bệnh lớn của Tiết Nhiên Ly.
Càng nghe thêm nhiều điều về Tiết Nhiên Ly, trái tim anh càng nóng rực, anh yêu cô, thật sự rất yêu cô. Tuy nhiên, đến khi đã vụt mất cô ra khỏi tầm tay thì anh mới nhận ra được điều đó.... Giờ có muốn bù đắp thì không còn cơ hội nữa rồi. Hiện giờ anh chỉ có thể thực hiện những ước nguyện mà cô đã ghi lại trong quyển nhật ký.
Anh phải sống thật tốt, thật trọn vẹn đến hết đời người, anh phải dạy dỗ, nuôi nấng con cái thành người. Anh phải biết lắng nghe, tâm sự cùng các con, và không được nóng giận, đặt cái tôi lên đầu để mà bè dĩu người khác.
Đợi cho tang lễ kết thúc, Mã Thiệu Huy khổ một tay bế Mã Thời Hạ, một tay khác dẫn Mã Du rời đi. Bóng lưng đầy nặng nề, nhưng anh phải cố gồng mình để chăm sóc gia đình nhỏ của anh và cô. Từng chút một cố gắng làm theo lời dặn cuối của Tiết Nhiên Ly quá cố để lại.