Ở khoang hạng thương gia, Tiết Nhiên Ly ngồi thoải mái không bị gò bó. Ăn uống cũng cực kỳ tự nhiên. Cô chẳng cần phải tạo nét trước mặt người khác. Quả là người có tiền. Tranh thủ còn sống trên đời, Tiết Nhiên Ly sống xa xỉ một chút, đợi xuống địa ngục rồi thì làm gì còn hàng ngon, hàng tốt mà sài nữa chứ.
Mã Thiệu Huy biết cô đang mang bầu nên dễ đói. Anh cho người chuẩn bị rất nhiều món bổ dưỡng, cứ cách mười phút là lại có một món ăn nhẹ được đem lên.
Tiết Nhiên Ly nhìn đồ ăn mà thấy ngon con mắt, nhưng đến khi cho vào miệng thì lại thấy nhạt nhẽo kỳ lạ. Một chút vị giác mặn cũng không có tồn tại.
Nhưng cô đâu có thể sống xa hoa đến mức bỏ phí đồ ăn được, vả lại cô cũng không thể chê đồ ăn trước mặt người khác, như thế sẽ làm mất đi giá trị của thực phẩm.
Tiết Nhiên Ly ngoài mặt cười cười, nhưng cổ họng cố gắng nuốt trôi thức ăn, Mã Thiệu Huy còn tưởng cô thích ăn, nên anh ra dấu hiệu cho nhân viên đem lên thêm nhiều món nữa.
Tiết Nhiên Ly nheo mắt, âm thầm liếc xéo anh. Phía sau lưng Mã Thiệu Huy bất giác rùng mình khó hiểu.
Khi máy bay đáp cánh xuống, Tiết Nhiên Ly vẫn ngồi im nhìn Mã Thiệu Huy bận rộn lấy hành lý.
Dáng người anh cao lớn, hộc tủ đồ ở phía trên vừa ngang với tầm mắt của anh. Anh nhanh tay lấy vali đặt xuống. Xong việc mới chậm rãi đỡ Tiết Nhiên Ly đứng dậy.
Tiếp viên hàng không hỗ trợ kéo hành lý cho hai người, Mã Thiệu Huy dìu dắt dẫn Tiết Nhiên Ly đi theo. Cô vừa đi vừa vuốt bụng, đầu ngẩng cao đầy tự tin. Dường như khác xưa với dáng vẻ nhút nhát và tự ti hồi còn tuổi xuân nhỏ bé.
Tiết Nhiên Ly ra đến sảnh chính của sân bay, mắt lướt nhìn một vòng, vừa thấy dáng người quen thuộc, Tiết Nhiên Ly cười rạng rỡ, tay đưa lên cao vẫy gọi:
- Vãn Vãn...!
Lý Nguyệt Vãn vui vẻ chạy đến cạnh Tiết Nhiên Ly, cô ấy xoa mái tóc ngắn đáng yêu của Tiết Nhiên Ly rồi nói:
- Lâu ngày không gặp, cậu càng lúc càng đáng yêu nhỉ.
- Mỹ nữ xin cúi đầu cảm tạ.
Tiết Nhiên Ly khép hai tay bên hông, chân khụy thấp nhẹ xuống cười mỉm, cô trông rất vui vẻ thoải mái với bạn mình. Mã Thiệu Huy đứng kế bên thì mặt đen như đít nồi.
Vì sao cô cười như thế với người ta mà lại không phải là anh?
Không muốn chịu thua, Mã Thiệu Huy đưa tay lên xoa đỉnh đầu của cô và khen ngợi:
- Ngày nào em cũng đáng yêu vậy sao?
Tưởng đâu Tiết Nhiên Ly sẽ đóng vai thành sủng phi của hoàng thượng, dáng vẻ ngượng ngùng cảm tạ giống khi nảy.
Có điều mọi hy vọng của anh bị dập tắt hoàn toàn. Tiết Nhiên Ly dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, mắt cô dáo dác nhìn từ trên xuống dưới, miệng nói ra một câu đâm thẳng vào tim anh:
- Anh có bệnh à?
Mã Thiệu Huy ỉu xìu mất sức, bước chân uể oải đau khổ vô cùng.
Tiết Nhiên Ly mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng một trận xôn xao dậy sóng, tựa như thủy triều dâng lên từ đáy lòng.
Hai mang tai của cô đỏ tía, may mà mái tóc ngắn đã che khuất đi, hai bên tóc áp sát vào khuôn mặt nhỏ của cô.
Chân tay của cô gấp gáp đi theo Lý Nguyệt Vãn, chỉ có đầu óc là điên cuồng quay mòng. Mà người đàn ông ở phía sau cô cũng chẳng khác là bao, vẻ mặt yếu đuối và tan nát cõi lòng. Chỉ còn riêng mỗi Lý Nguyệt Vãn không thấu rõ được tâm tư của hai người họ, cô ấy cứ luyên thuyên, ríu rít không ngừng nghỉ với Tiết Nhiên Ly.
Cả ba người bắt xe đến khách sạn đã được đặt sẵn. Ban đầu Lý Nguyệt Vãn chủ động đặt phòng cho Tiết Nhiên Ly, nhưng Mã Thiệu Huy lắc đầu nói không cần.
Lý Nguyệt Vãn thấy không tốt lắm, dù sao cũng là khách mời quan trọng của mình mà. Nhưng đến khi đứng trước cửa khách sạn 5 sao có tiếng của Minh Thành, cơ mắt của Lý Nguyệt Vãn giật giật, nét mặt đầy sự ngượng ngùng.
Không hổ danh người giàu nhất ở Tây Đô, phẩy tay một cái là đặt được ngay khách sạn 5 sao.
Cả ba cùng bước vào trong, có anh chàng ăn mặc vest chỉnh chu đi tới, cúi đầu lịch sự chào Mã Thiệu Huy:
- Ông chủ Mã, chào mừng ông ghé thăm chi nhánh M'afift.
Ngay cả Tiết Nhiên Ly nghe tới cũng giật mình, huống chi là Lý Nguyệt Vãn, người chưa từng nhìn trực tiếp người cao quý đầy tiền.
Hoá ra cái khách sạn 5 sao M'afift là thuộc vốn sở hữu của Mã Thị. Thật đúng là mở mang tầm mắt.
Lý Nguyệt Vãn biết mình không giàu bằng anh, cô cũng chẳng dám đứng cạnh người giàu. Bản thân vội vội vàng vàng rời đi.
Tiết Nhiên Ly đứng im ngẫm nghĩ, tiền của anh đủ để đốt chết được cô rồi. Thí dụ mà mai mốt bản thân có trong quan tài, thì phải ghi chú trước cho anh đốt nhiều tiền cho cô một chút.
Cô cười mỉm suy nghĩ ngớ ngẩn.
Mã Thiệu Huy thu vào mắt từng thái độ và cử chỉ của cô. Cảm giác cô vui như thế, hẳn là cô thích khách sạn này. Tự mình quyết định, anh nói:
- Em thích ở đây sao? Anh sẽ chuyển nhượng toàn bộ lại cho em.
- Hả? Khoan đã...
Tiết Nhiên Ly hoang mang muốn ngắt đi suy nghĩ đáng sợ của anh. Không được, người sắp chết như cô còn nhận một đống tài sản kết xù làm gì chứ.
Cô điên cuồng lắc đầu từ chối:
- Anh bình tĩnh lại chút đi, đừng hở tí là ký giấy chuyển nhượng vậy chứ! Anh nên...... À mà... Ký cho em cũng được, càng sớm càng tốt.
Vừa từ chối nửa lời, cô bất ngờ thay đổi mọi thứ. Nếu có được khối tài sản này, thì về sau con của cô sẽ chẳng dễ bị ai ức hiếp được. Coi như cô một phần kiếm chút lợi ích cho con của mình.
Mã Thiệu Huy nghe cô nói là chỉ thấy buồn cười. Nếu như là những ngày đầu vừa kết hôn, anh nhất định sẽ cực kỳ chán ghét dáng vẻ tham lam của cô.
May mắn mọi thứ không theo chiều hướng xấu như anh từng nghĩ. Cô vẫn là cô gái đáng yêu mà anh biết được từ lâu.
Mã Thiệu Huy mỉm cười nắm tay Tiết Nhiên Ly mà đi. Bước chân của anh từ từ chờ đợi cô.
Tiết Nhiên Ly hiểu chuyện, cô cực kỳ phối hợp, bước đi không đến mức chậm chạp mà kéo anh rề ra. Tốc độ vừa phải bảo đảm cho bé con trong bụng.
Lên đến phòng khách sạn, vẫn là như lần đi tuần trăng mật. Mã Thiệu Huy đặt phòng có một giường lớn, nội thất bên trong thì đầy đủ như một căn hộ cao cấp.
Tiết Nhiên Ly đi cả đường dài, cô ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh, xả nước dội nhẹ lên mặt.
Bàn tay trắng nõn vươn ra tìm khăn lau mặt, Mã Thiệu Huy nhanh chóng đem khăn tới cạnh cô, cô vô cùng tự nhiên nhận lấy, hành động của cả hai cực kỳ thân thuộc, giống như việc này thường hay làm cùng nhau vậy.
Đợi rửa mặt xong sạch sẽ, Tiết Nhiên Ly lại thay quần áo ngủ ra. Lần này không để cho anh ở cùng, cô vội đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa.
Cầm trên tay cái váy ngủ, cô treo lên móc cài, tay vươn cao cởi bỏ cái váy đang mặc trên người ra. Vô tình đụng trúng đồ treo trên tường, nó bị trượt làm rơi xuống đất. Bản thân tính cúi người xuống nhặt lên, nhưng lại khó khăn vì vướng phải bụng to.
Tiết Nhiên Ly loay hoay nhìn khắp phòng, trong đây không có cái cây gậy nào dài dài để cô khều nó lên.
Bất đắc dĩ, Tiết Nhiên Ly chống tay lên kệ tủ đồ bên cạnh, cả thân người trần trụi chậm chạp tựa lưng lên tủ và ngồi xuống theo. Đợi ngồi bệt dưới đất, Tiết Nhiên Ly ngồi thay đồ luôn ở đó. Đợi xong việc, cô quay đầu ra hướng cửa kêu lớn:
- Thiệu Huy, mau vào giúp em.
Cửa vừa mở ra, Mã Thiệu Huy nhìn cô vợ nhỏ của mình ngồi bệt dưới đất, anh hốt hoảng chạy tới, mặt mày tái xanh không còn giọt máu.