Mẫn Nguyệt mặc một cái áo khoác đen soái khí, chân đi giày thể thao lưu loát trèo qua hàng rào của Đàm Đài gia. Nhìn cô bước đi thong dong nhưng thật ra dưới chân rất cẩn thận, dù sao ở đây có rất nhiều cơ quan phòng thủ.
Mẫn Nguyệt đang đi bỗng nhiên lắc người, lăn lộn một vòng trên đất. Một làn tia hồng ngoại liền lướt qua chỗ cô vừa đứng. Động tác của Mẫn Nguyệt càng cẩn thận hơn trước, đúng là không thể coi thường hệ thống bảo vệ của Đàm Đài gia.
Một đám người tuần tra đi tới, cô vội núp trong bụi cỏ, chờ sau khi họ đi thì mới thò đầu ra. Nhìn lên một cửa sổ trên tầng bốn cô liền nhếch môi.
Sợi dây thép từ trong chiếc đồng hồ cô bắn ra, quấn mấy vòng vào cành cây ngang với cửa sổ tầng bốn. Cô lùi ra sau vài bước rồi nhảy lên, đạp lên các cành cây mượn lực từ đó phóng mạnh lên cành cây cao nhất, thong thả nhảy qua cửa sổ. Động tác đơn giản nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng Đàm Đài Hân lo lắng đi qua đi lại, lâu lâu cười rộ lên, vừa cười vừa nói: "Nam Cung Mẫn Nguyệt trúng loại độc đó thì chắc chắn không sống được. Haha, từ sau về sau, không có ai đối nghịch với tôi nữa rồi."
Một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng cô ta, "Làm cô thất vọng rồi, tôi không chết!"
Đàm Đài Hân giật mình quay đầu lại, thấy một bóng người đang vắt chân ngồi trên cửa sổ. Nhưng vì ngược sáng nên không thể thấy rõ mặt, Đàm Đài Hân suýt chút nữa là hét lên, cô ta run run lui về sau, "Cô......cô là ai?"
Bóng người kia nhảy xuống cửa sổ, bước từng bước về phía trước. "Chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô đã quên tôi rồi sao, Đàm Đài Hân?"
Lúc này đã ra khỏi bóng tối, Đàm Đài Hân có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia. Cô ta kinh hãi không thôi, "Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô chưa chết?!!!"
Cũng không thể trách Đàm Đài Hân kinh ngạc như vậy được, sự việc ngày đó khi bị William Johnson uy hiếp. Một phần vì sợ hãi, một phần vì độc phát nên cô ta đã ngất xỉu. Cho đến khi về đến Đàm Đài gia thì mới tỉnh lại. Cô ta luôn bị bắt ở trong Đàm Đài gia nên đối với tin tức bên ngoài không biết gì cả. Đương nhiên là việc Mẫn Nguyệt vẫn bình an vô sự cô ta không hề biết.
Đàn Đài Hân biết chất độc đó rất lợi hại người bình thường lỡ trúng phải nó thì chỉ có con đường chết mà thôi. Vì vậy cô ta đắc ý cho rằng Nam Cung Mẫn Nguyệt đã chết, nên cả ngày rất cao hứng. Nhưng bây giờ thân ảnh Mẫn Nguyệt đứng trước mặt đã đánh tan mộng tưởng của cô ta.
Mẫn Nguyệt khoanh tay đứng dựa vào bàn, ý cười nhợt nhạt, "Nếu cô đã thương nhớ tôi như thế thì làm sao tôi nỡ chết chứ."
Đàm Đài Hân suýt chút nữa tức đến ngất xỉu, chất độc lợi hại như vậy mà cô ta vẫn không chết, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?
Nhưng điều đó hiện giờ không hề quan trọng, bởi vì hiện giờ Nam Cung Mẫn Nguyệt đang đứng trước mặt cô ta, nói đúng hơn chính là đang đứng trong phòng cô ta. Có điều trọng điểm chính là ở đây là Đàm Đài gia!
"Làm sao cô vào được đây? Cô biết xông vào Đàm Đài gia là có hậu quả gì không?" Nam Cung Mẫn Nguyệt điên rồi sao, cô ta là người của Nam Cung gia vậy mà dám vào đây. Hừ, lần này không cần Đàm Đài Hân cô ra tay thì chắc chắn Lãnh Mặc Nghiên sẽ xử chết cô ta.
Mẫn Nguyệt thả lỏng người ngồi trên ghế, còn bắt chéo chân, tư thế tựa như cô mới là chủ nhân của căn phòng này.
"Thì ra cô lo lắng cho tôi vậy sao, yên tâm, mấy hàng phòng vệ của mấy người tuy có hơi khó khăn một chút nhưng tôi vì cô đã cố gắng vượt qua hết rồi. Ngoài ra khi tôi vào tôi cũng đã gửi lời chào tới vị anh trai yêu quý của cô. Hơn nữa hôm nay tôi đến đây là để thăm cô đó nha. Thế nào, có phải cảm thấy tôi đặc biệt quan tâm cô không?"
Đàm Đài Hân: "......." Quan tâm cái con khỉ, mẹ nó, cô ta cũng không cần sự quan tâm này!
"Hôm nay cô đến đây làm gì?" Đàm Đài Hân theo bản năng cách Mẫn Nguyệt xa một chút, lúc này cô ta thấy ở Nam Cung Mẫn Nguyệt rất nguy hiểm, cảm giác rất khó chịu.
"Sợ gì chứ, tôi chỉ là muốn trò chuyện cùng cô vài câu, thuận tiện hỏi vài chuyện thôi. Đương nhiên sẽ không làm hại đến tính mạng của cô đâu. Dù sao tôi cũng là người nói lý, dù cô có là người hạ độc tôi đi nữa thì tôi cũng sẽ không giết cô đâu."
"Cô......cô đang nói gì thế?" Cô ta đã biết rồi sao? Không thể nào!
Mẫn Nguyệt thở dài, "Aiz, tôi thích người thẳng thắn, đáng tiếc, cô lại không phải là loại người đó."
Cô nói xong thì liền cầm máy tính bảng ra, ấn mở một video đặt trước mặt Đàm Đài Hân.
Cô ta ngỡ ngàng xem video, càng xem sắc mặt càng trắng, đến cuối cùng thì như sắp gục ngã.
"Cô có muốn nói gì nữa không? Đừng nói những câu vô dụng như đó không phải là cô, chỉ là người giống người mà thôi. Chỉ cần là người mắt không mù thì đều biết đó là cô."
Đàm Đài Hân biết bằng chứng đã đưa ra trước mặt thì cô ta cũng không thể nói gì được nữa. Bỗng nhiên trong lòng Đàm Đài Hân có một dự cảm không lành, vội xoay người bỏ chạy.
Làm sao Mẫn Nguyệt sẽ để cô ta bỏ chạy thành công chứ, chỉ hai ba bước là đã bắt người trở lại.
"Đi nhanh vậy làm gì, chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà. Tôi muốn biết, chất độc đó của cô là từ đâu mà có?"
Đàm Đài Hân tái mặt, lắc đầu không ngừng, "Không biết, tôi không biết gì cả."
"Thật sự không biết gì sao?"
Mẫn Nguyệt dựa vào người Đàm Đài Hân, âm thanh tà ác lại dịu dàng vang lên bên tai cô ta làm thân thể Đàm Đài Hân thoáng run lên, đó là vì sợ hãi!
Đàm Đài Hân khó khăn trả lời: "Không.....không biết!"
Mẫn Nguyệt cười lạnh sau đó cô che miệng Đàm Đài Hân đè xuống sàn......đánh!
Mẫn Nguyệt đánh Đàm Đài Hân không hề nương tay, cô ta giãy giụa muốn trốn nhưng cánh tay của Mẫn Nguyệt không hề cho cô ta đường trốn.
Xương cốt cả người Đàm Đài Hân như muốn rã rời, nằm trên đất khóc lóc, cô ta muốn la lên nhưng không thể phát ra tiếng. Rõ ràng chỉ cần cô ta có thể kêu một tiếng là sẽ có người xông vào cứu cô ta. Không lẽ Nam Cung Mẫn Nguyệt muốn nhìn thấy cảnh này sao, chứng kiến cô ta có được hy vọng rồi lại để mất ngay trước mắt mình. Cánh cửa kia chỉ cách cô ta có vài bước!
Đàm Đài Hân thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu phủ đầy thù hận.
Mẫn Nguyệt đánh người xong thì cũng thấy thoải mái hơn, cô lấy một miếng vải đặt vào miệng Đàm Đài Hân rồi ném cô ta lên giường. Sau đó......lột hết đồ của Đàm Đài Hân!
"Ư...a....a....." Đàm Đài Hân giãy giụa mãnh liệt, Nam Cung Mẫn Nguyệt đột nhiên cởi quần áo của cô ta làm gì?!!
Đương nhiên Mẫn Nguyệt sẽ không làm mấy cái chuyện ư ư a a gì đó với Đàm Đài Hân, chỉ đơn thuần là muốn trả thù cô ta mà thôi.
Cô như nghe hiểu trong lòng Đàm Đài Hân đang gào thét cái gì, một tay cô chống lên thành giường hơi nghiêng người xuống, khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
"Không cần lo lắng, tôi không có hứng thú với trò chơi bách hợp. Tôi nghe nói ngủ khoả thân rất tốt cho cơ thể nên tối nay cô hãy trải nghiệm thử đi."
Mẫn Nguyệt nở nụ cười đầy ý vị sau đó trói hết cả hai tay hai chân Đàm Đài Hân lại. Xong việc cô đứng dậy phủi tay nhìn tác phẩm của mình đang nằm trên giường mà hài lòng.
Lúc này Đàm Đài Hân trần như nhộng, trời mùa đông thì không phải là lạnh bình thường, chỉ mới vài phút cô ta đã sắp bị đông chết rồi.
Khuôn mặt Đàm Đài Hân lấm lem vì khóc lóc, rất đáng thương, cả thân thể có lồi có lõm, vì trời lạnh mà làn da càng trắng nõn, vô cùng mê người. Nếu có một người đàn ông nào ở đây thì chắc chắn sẽ không nhịn được mà nhào vô.
Thật đáng tiếc, cô không ác độc đến mức chuẩn bị sẵn một người đàn ông cho cô ta. Nói đúng hơn là cô ghê tởm với cách trả thù kiểu đó.
Mẫn Nguyệt xoay người định rời đi nhưng đột nhiên nhớ đến một chuyện liền quay lại.
"Nhớ chuyển lời tới người đứng sau cô, nếu muốn chơi thì tôi bồi hai người chơi tới cùng. Mong rằng hai người đừng làm tôi quá thất vọng."
Cả người Đàm Đài Hân cứng đờ, hai mắt mở to vì kinh ngạc. Nam Cung Mẫn Nguyệt......cô ta biết?!!!
Mẫn Nguyệt nhảy lên thành cửa sổ, sau đó phóng vài cái liền biến mất trong bóng đêm. Không ai có thể chú ý đến điều này, mà Đàm Đài Hân thì vẫn phải nằm trong phòng giãy giụa tới sáng.
Trong thư phòng Lãnh Mặc Nghiên cầm một tờ giấy trên tay nhìn đến ngẩn người, khoé môi ẩn ẩn ý cười. Trên tờ giấy đó là một dòng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ, "Đêm khuya viếng thăm, không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm 'em gái thân yêu' của anh một chút, xin thứ lỗi. Queen!"
Phía dưới cùng lại còn ghi thêm một dòng chữ, "Hệ thống phòng vệ của mấy người không tệ nhưng cũng không thể cản được tôi. Lần sau cần cố gắng nhiều hơn!"
Lăng Sở vừa bước vào thì đã thấy lão đại nhà mình chăm chú nhìn một tờ giấy đến bật cười, ngay cả anh ta vào phòng cũng không biết. Tờ giấy đó có gì thú vị sao?
Anh ta vì thấy tò mò nên cố ý đi nhẹ nhàng đến sau lưng Lãnh Mặc Nghiên. Nhưng khi Lăng Sở vừa đến chỗ bàn làm việc thì Lãnh Mặc Nghiên đã vội đặt tờ giấy xuống bàn, ý cười trên mặt cũng biến mất. Có điều Lăng Sở vẫn kịp nhìn thấy dòng chữ cuối cùng với cái tên Queen.
Lăng Sở: "........" Tôi đã thấy rồi anh còn che giấu cái gì vậy lão đại?! Hơn nữa cũng đâu phải thư tình đâu mà anh lại có phản ứng như thế. Anh có biết là dễ gây hiểu lầm lắm không hả!? Nếu không phải anh ta thấy dòng chữ cuối kia thì quả thật sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ là hình như lúc nãy anh ta thấy có ghi tên Queen.
Queen? Chính là vị đó sao?
Lãnh Mặc Nghiên che miệng ho khan, tỏ vẻ lạnh lùng quay qua hỏi Lăng Sở.
"Có chuyện gì?"
Lăng Sở vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về tờ giấy kia nên khi Lãnh Mặc Nghiên hỏi thì giật mình. "Hả? A, lão đại, thật ra cũng không có chuyện gì. Tôi chỉ là muốn đến bàn với anh vài chuyện về phía địa bàn bên châu Âu thôi. Vấn đề đó cũng không phải lớn, bây giờ chúng ta nói chuyện khác quan trọng hơn đi. Lão đại, tờ giấy vừa rồi là của Queen sao? Cô ấy thế nào mà vào được đây, hơn nữa còn đưa tờ giấy này cho anh. Không đúng, quan trọng hơn là cô ấy đến đây để làm gì, có phải để điều tra hay muốn cướp thứ gì đó của chúng ta không?"
Lăng Sở vừa có được cơ hội thì cứ như súng liên thanh bắn không ngừng. Hỏi đến mức Lãnh Mặc Nghiên cũng muốn đau đầu. Nhưng chuyện này cũng không thể trách anh ta được, đó là do lòng hiếu kì của anh ta quá lớn thôi.
Lãnh Mặc Nghiên cao lãnh cho Lăng Sở một cái liếc mắt, cất giọng tà mị nhưng đầy vẻ uy hiếp. "Tiểu Sở Sở, gan cậu cũng không nhỏ nhỉ, nhìn trộm tôi thì không nói, còn muốn hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, cậu tò mò đến vậy sao?"
Lăng Sở khó khăn nuốt nước bọt, anh ta nhất thời quên mất bản tính của lão đại nhà mình. "Xin lỗi lão đại, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ sẽ không tò mò nữa." Lăng Sở biết bình thường Lãnh Mặc Nghiên rất hay cười nhưng rất khó để biết khi nào lão đại thật sự tức giận. Nếu lão đại mà tức giận thì hậu quả rất kinh khủng a, nên anh ta cần phải nhận tội trước.
Lãnh Mặc Nghiên hừ lạnh, không còn cảm giác áp bức như khi nãy nữa. "Đúng là Queen đã đến đây, nhưng mục tiêu không phải là Đàm Đài gia mà là Đàm Đài Hân."
Lãnh Mặc Nghiên chống cằm, nghĩ lại chuyện buồn cười khi nãy mà tâm trạng khó có được vui vẻ hơn. "Cô gái này, xâm nhập địa bàn của người ta còn kiêu ngạo như thế, đúng là không giống bình thường."
Lăng Sở: "......." Cô ta cũng không phải là người bình thường a! Có người bình thường nào nửa đêm đột nhập địa bàn của người khác mà còn gửi thư chế nhạo không?
Mặc dù đó thật sự không phải là thư chế nhạo, nhưng cái dòng cuối thật sự con mẹ nó chính là khiêu khích đi! Còn nữa lão đại, cái giọng điệu hứng thú đó của anh là có ý gì hả? Người ta đã đột nhập vào nhà của anh đấy!
Lãnh Mặc Nghiên không quan tâm trong lòng Lăng Sở đang gào thét cái gì, chỉ thản nhiên phân phó. "Nói Đàm Đài Văn nâng cấp hệ thống phòng thủ của tổng bộ đi."
"Vâng, lão đại." Đúng là cần phải nâng cấp, nếu không lần sau lại có người khác xông vào rồi để thư khiêu khích hay gì đó vào thư phòng lão đại thì chắc anh ta sẽ tức chết mất. Mặc dù năng lực tiếp nhận chuyện này của lão đại phi thường cao.
"Còn nữa, ngày mai trục xuất Đàm Đài Hân ra khỏi Đàm Đài gia, lấy lý do là cô ta đã nhiều lần hãm hại người của Nam Cung gia, ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai nhà."
Lão đại à, anh lấy lý do này cũng thật là tùy tiện! Mọi người đều biết Nam Cung gia và Đàm Đài gia là kẻ thù, như vậy việc của Đàm Đài Hân nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ là tùy vào thái độ của lão đại mà thôi. Nhưng hiển nhiên lần này lão đại không muốn tha cho Đàm Đài Hân, thật ra anh ta cũng không hiểu tại sao lão đại lại đột nhiên như vậy.
"Lão đại, như vậy......không tốt lắm đâu, mấy lão già kia......"
Lãnh Mặc Nghiên khinh thường hừ lạnh, "Nếu đám người đó còn có ý kiến thì cứ đem những chuyện xấu trước giờ của Đàm Đài Hân cho bọn họ thấy, để họ xem rốt cuộc Đàm Đài Hân đã làm mất mặt Đàm Đài gia thế nào."
"Tuân lệnh, lão đại." Xem ra lão đại đã chịu đựng Đàm Đài Hân đủ rồi.
Lăng Sở theo lệnh định đi ra ngoài, ai ngờ đã bị giọng nói của Lãnh Mặc Nghiên ngăn lại.
"Một tháng sắp tới cậu không cần ăn thịt, cường độ huấn luyện tăng gấp đôi."
Thân hình Lăng Sở cứng đờ, mặt mày xám xịt. Anh vốn tưởng lão đại không để ý chuyện khi nãy anh xem lén tờ giấy kia, nhưng coi ra là không phải. Lão đại, anh đúng là ác độc mà!
Lăng Sở xoay người lại, đáng thương cầu xin, "Lão đại, có thể giảm bớt một chút không, ít nhất cũng phải cho tôi ăn thịt." Không ăn thịt suốt một tháng làm sao anh chịu nổi!
Lãnh Mặc Nghiên chỉ lạnh lùng trả lời: "Nếu cậu còn nói nữa thì thời gian tăng thêm nửa tháng."
Lăng Sở liền ngậm miệng, ủ rũ đi ra ngoài.
Đợi đến khi Đàm Đài Hân được cởi trói đã là sáng hôm sau khi có người đến phòng đưa đồ ăn sáng cho cô ta.
Thấy Đàm Đài Hân bị trói loã thể nằm trên giường thì ai cũng sững sờ, không ít ánh mắt đánh giá Đàm Đài Hân từ trên xuống dưới, mang theo vẻ khinh thường. Đàm Đài Hân vừa tỉnh dậy thì đã thấy người khác đang chỉ trỏ mình, nhớ đến chuyện tối qua cô ta liền hét ầm lên, kêu người cởi trói sau đó đuổi hết những kẻ đang nói này nói nọ ra ngoài.
Chuyện này trở thành đề tài bàn tán lớn nhất trong Đàm Đài gia, có người nói Đàm Đài Hân đắc tội quá nhiều người nên bị người ta đến trả thù. Có người khác lại bảo Đàm Đài gia phòng thủ mạnh như vậy thì sao kẻ đó có thể xông vào đây để mà trả thù, chắc chắn đó là do Đàm Đài Hân có sở thích đặc biệt, thích bị trói khoả thân khi ngủ. Người khác lại bảo có thể đó là tình thú trên giường của Đàm Đài Hân với tình nhân của mình. Dù nói như thế nào thì mặt mũi của Đàm Đài Hân cũng đã mất hết.
Chuyện đó lại càng có lợi cho Lăng Sở khi dẫn người đến trục xuất Đàm Đài Hân ra khỏi Đàm Đài gia. Xảy ra chuyện như vậy mấy lão già kia cũng cảm thấy mất mặt nên không ai nói giúp cô ta, chỉ có vài người kiên trì nói vài lời, sau đó thấy không thay đổi được gì liền thôi.