Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau đó mặt cả hai biến sắc. Nếu anh nghe không lầm thì có một đoàn thú đang chạy đến, hơn nữa đoàn thú đó lại là sói.
Nam Cung Âu Thần lập tức gọi hai người đang canh gác phía dưới: "Mau trèo lên cây!" Hai người nghe lời nói của Nam Cung Âu Thần liền nhanh chóng trèo lên một cái cây gần đó. Những người ở đây đều vì câu nói của Nam Cung Âu Thần mà thức dậy, thấy sắc mặt anh nghiêm trọng cũng biết là sắp xảy ra chuyện nên ai nấy đều nâng cao cảnh giác, lấy vũ khí ra. Mẫn Nguyệt vội lấy chai nước, dập tắt đốm lửa, ngọn lửa tắt ngúm, chỉ để lại làn khói đang lượn lờ. Mẫn Nguyệt vừa làm xong, thì một tiếng sói tru vọng đến.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt, chờ mệnh lệnh của hai người. Nam Cung Âu Thần vẫn quan sát tình hình phía dưới, lạnh giọng nói: "Không cần làm gì cả, chờ bọn chúng đi qua thì sẽ không sao, không nên chiến đấu với bọn sói đó một cách vô nghĩa, tổn thương lực lượng."
Mẫn Nguyệt cũng đồng ý với ý kiến của Nam Cung Âu Thần, giờ phút này đối đầu với đàn sói là không nên. Ai nấy đều im lặng chờ đợi, hơn năm phút sau, một loạt tiếng bước chân cùng tiếng của chó sói truyền đến, càng lúc càng gần. Mẫn Nguyệt núp trên cây, cẩn thận nhìn xuống dưới. Hơn mười lăm con chó sói đang đi đến, sói là loài động vật sống theo bầy đàn, nên việc bọn chúng đi chung là rất bình thường, chỉ là số lượng này là quá nhiều rồi. Thân hình của những con chó sói này rất to lớn, bộ lông lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy ánh mắt của đàn sói này rất lạ, đặc biệt linh động, thông minh như người vậy. Đàn sói từ từ đi qua giống như đang diễu hành. Khi đàn sói gần đi hết chỉ còn một con cuối cùng, Mẫn Nguyệt tưởng rằng sẽ được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà đám mây tan ra, ánh trăng chiếu xuống, con dao nhỏ mà đám thuộc hạ của Nam Cung Âu Thần đang cầm để phòng thân, đã phản xạ lại ánh sáng, trùng hợp lại chiếu vào mắt con sói cuối cùng kia. Con sói đó lập tức quay lại, nhìn lên cây thấy bọn họ thì tru lớn một tiếng.
"Gruu..." Đàn sói vừa đi qua nghe thấy âm thanh liền quay lại. Mẫn Nguyệt thầm kêu không ổn, mọi người xung quanh cũng tái mặt, vô cùng khó coi.
Nam Cung Âu Thần cắn răng, hiện giờ chỉ còn cách là chiến đấu với bọn chúng. "Đi xuống, gặp một con thì giết một con."
Dứt lời anh và Mẫn Nguyệt đều nhảy xuống đầu tiên, có hai người dẫn đầu những người khác cũng theo đó mà nhảy xuống. Mẫn Nguyệt rút dao ra, đứng đối diện đàn sói kia. Cô nhíu mày: "Đàn sói này không đơn giản!" Thấy bọn họ mà đàn sói này không hề hoảng loạn, cũng không trực tiếp liều mạng tấn công, chỉ đứng đó quan sát. Từ trong mắt bọn nó cô có thể thấy được sự khát máu, càng lúc càng mãnh liệt.
Nam Cung Âu Thần cũng nhận ra điều này, anh quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Nhớ cẩn thận!"
Bọn sói và đám người Nam Cung Âu Thần lao đầu vào đánh nhau. Những con sói này có sức lực rất mạnh, móng vuốt cũng vô cùng sắc bén. Bọn họ có hơn hai mươi người nhưng đối đầu với đám sói này rất chật vật. Nam Cung Âu Thần đang đánh nhau với con sói đứng đầu, trong mắt anh đầy sát khí. Tuy thân hình con sói này to lớn nhưng lại rất nhanh nhẹn, nhiều lần tránh thoát tấn công của Nam Cung Âu Thần. Anh thấy vậy thì tăng nhanh tốc độ, ra tay cũng mạnh hơn. Nam Cung Âu Thần đá một cú thật mạnh vào con sói, làm nó đâm thẳng vào thân cây. Con sói vì đau mà càng điên cuồng hơn, bổ nhào về phía anh. Nam Cung Âu Thần lợi dụng điều đó, lưu loát xoay người một cái đứng sau con sói, ôm đầu nó, vặn cổ tay. "Rắc" Đầu con sói đó đã bị bẻ gãy, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Bên Mẫn Nguyệt cũng không hề thuận lợi, cô giằng co với con chó sói một lúc lâu. Con sói đó vốn là một con sói cái, thấy con sói đầu đàn kia đã chết thì tức giận, tru lớn một tiếng. Cũng nhờ âm thanh này mà đã làm cho các con sói khác càng mạnh mẽ hơn, ra tay vô cùng hung ác.
Sau đó con sói cái kia vươn móng vuốt ra, nhảy đến chỗ Mẫn Nguyệt trong nháy mắt. Mẫn Nguyệt dù có đề phòng, kịp tránh thoát nhưng vẫn bị móng vuốt của nó cào rách một mảnh áo. Cô nhìn quần áo của mình, nếu như lúc nãy cô không nhanh thì có lẽ đã bị thương nặng rồi. Mẫn Nguyệt cắn môi, ánh mắt lạnh như băng, xem ra cô phải đánh nhanh thắng nhanh! Cô sờ sờ cái đồng hồ trên tay, hiện giờ vẫn chưa cần thiết phải dùng đến nó. Cô cố gắng chọc tức con sói, cứ mỗi lần nó nhào tới, Mẫn Nguyệt tạo ra một cách, sau đó khiêu khích nó rồi lại chạy ra xa. Cứ liên tiếp mấy lần như vậy, con sói kia thật sự rất tức giận, nhảy lên tính cào Mẫn Nguyệt lần nữa. Cô mỉm cười, đã tìm thấy sơ hở rồi. Cô tránh móng vuốt của nó trên đầu, rồi luồn thân mình xuống phía dưới, đá một cú thật mạnh vào bụng con sói, lúc nó la lên vì đau đớn thì cầm con dao đâm vào cổ. Máu tươi bắn ra, con sói kia vùng vẫy rồi phịch một tiếng ngã xuống đất.
Mẫn Nguyệt thở phào một hơi, nhìn xung quanh, thấy Vũ Điềm Điềm sắp bị một con sói đè xuống, cô vội chạy qua, từ đằng sau đá nó. Con sói lăn vài vòng, Vũ Điềm Điềm liền cầm súng bắn một phát vào đầu con sói. Lúc trước dùng súng cũng vô dụng vì đám sói này vô cùng linh hoạt, bọn họ bắn cỡ nào cũng không trúng. Nhưng hiện tại con sói bị Mẫn Nguyệt, lực chú ý bị giảm hơn phân nửa, muốn tránh cũng không được.
An Triết Hàn cùng vài người khác cũng đã giải quyết gần xong đám sói kia. Tuy vậy, vẫn có không ít người bị thương nặng, cũng may mỗi người đều mang theo thuốc trị thương bên mình. Nam Cung Âu Thần nhìn tình hình này, nhíu mày thật sâu. Vũ Điềm Điềm quan sát Mẫn Nguyệt một chút, sau đó làm như không có việc gì mà bước đi chỗ khác, lúc đi ngang qua Mẫn Nguyệt, cô dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Cảm ơn!"
Mẫn Nguyệt ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên cô nghĩ đến lúc nhỏ, khi cô cứu Điềm Điềm trong ngày đầu đi học thì cô ấy cũng nói cảm ơn như vậy. Mẫn Nguyệt bật cười, cô gái Điềm Điềm này quả thật rất sĩ diện, không hề thay đổi chút nào so với lúc nhỏ.
Nam Cung Âu Thần bước đến gần Mẫn Nguyệt, thấy áo cô bị rách, lộ ra một mảnh da thịt, sắc mặt cực kì không tốt. Anh không nói gì liền cởi áo khoác của mình ra, ném đến chỗ cô. "Mặc vào!"
Mẫn Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại chuyển hướng nhìn cái áo trong tay. Cô mấp máy môi, không hiểu làm sao. Cô quan sát bản thân mình từ đầu đến chân, thấy vết cào của con sói ban nãy thì cô đã hiểu rõ, nhưng cô cảm thấy không cần thiết phải mặc áo của anh.
"Tôi không....." Mẫn Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt sắc lạnh của Nam Cung Âu Thần chặn lại. Anh lặp lại một lần nữa: "Mặc vào!"
Mẫn Nguyệt bĩu môi, yên lặng mặc áo vào. Cô biết phản kháng không có tác dụng, thậm chí hậu quả còn rất đáng sợ, vậy chi bằng cô thức thời nghe lời anh còn hơn. Áo khoác của Nam Cung Âu Thần rất lớn, người của cô lại nhỏ, khi mặc vào lại có cảm giác như trẻ con đang mặc đồ người lớn, có chút buồn cười. Cái áo mang theo hơi ấm cùng với mùi hương nhè nhẹ của anh khiến cho Mẫn Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Đoàn người Nam Cung Âu Thần trải qua một đêm không hề yên ả. Sáng ngày hôm sau vẫn tiếp tục lên đường tìm kiếm, nhưng lúc này họ lại nhận được một tin tức không hề tốt lành gì: Vũ Hiên mất tích!
Nam Cung Âu Thần lập tức cho mọi người chuyển hướng, đến chỗ của Vũ Á để xem xét tình hình. Lúc tất cả tập hợp lại cũng là buổi trưa. Khác hẳn với bên Nam Cung Âu Thần, nhóm của Vũ Á bị thương rất nặng. Vũ Á đang ngồi băng bó cho Hàn Viên Viên, cô ấy tuy bất mãn nhưng cũng nghe lời ngoan ngoãn ngồi yên cho anh bôi thuốc. Mẫn Nguyệt cảm thấy rất kì lạ, trước giờ Hàn Viên Viên rất cứng đầu, trừ lời cô nói ra thì cô ấy không bao giờ chịu nghe lời người khác, vậy mà bây giờ đối với Vũ Á lại không dám phản kháng. Mẫn Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, bởi vì đã có chuyện khác thu hút sự chú ý của cô. Sắc mặt mỗi người ở đây đều nghiêm trọng, trên thân thể của mỗi người đều có những vết cào ngang dọc khác nhau. Nhưng thủ phạm làm ra những vết cào này không phải là động vật, mà là người!
Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt liếc nhìn nhau, cười lạnh, thế lực ẩn giấu kia đã ra mặt rồi. Vũ Á bình tĩnh kể lại mọi chuyện, tối qua sau khi bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ xong, buổi sáng lập tức xuất phát sớm. Nhưng vừa đi được một lúc, bọn họ trông thấy những bóng đen thấp thoáng. Sau đó những bóng đen này nhảy xuống từ trên cây, có hơn hai mươi người đứng đối diện với bọn họ. Đám người kia không mở miệng nói gì liền xông đến.
Nhóm người bên Vũ Á lập tức lấy súng ra, hai bên bắt đầu giao tranh. Những người đó ăn mặc rất kì dị, sức lực lại rất mạnh, trên tay còn có móng vuốt nhọn. Tốc độ bọn họ trèo lên cây, từ cây này qua cây khác vô cùng nhanh, đó không phải là tốc độ của người bình thường có được. Súng không làm gì được những người kia, cả một nhóm người của Vũ Á lại chỉ có thể xử lý được hai phần ba trong số đám người kia. Vũ Hiên vẫn chống cự đến cùng, vốn muốn đuổi theo bọn chúng, nhưng kết quả là bị bắt đi.
Nghe Vũ Á miêu tả, Nam Cung Âu Thần suy đoán đám người kia chắc chắn là thổ dân sống trong khu rừng này. Bọn họ vừa gặp đám người Vũ Á chưa kịp nói gì đã ra tay đánh người vậy có nghĩa là bọn chúng đã được nhận lệnh từ sớm. Nếu như vậy, đám người thổ dân kia có lẽ là người của Đàm Đài gia. Mẫn Nguyệt sững sờ, Lãnh Mặc Nghiên này thật có bản lĩnh, không ngờ đến thổ dân sống ở đây anh ta cũng thu phục được.
Nam Cung Âu Thần thử liên lạc qua tai nghe nhỏ với Vũ Hiên nhưng đáp lại anh chỉ là âm thanh rè rè, không thể nghe được gì. Liên tiếp mấy lần như vậy, Nam Cung Âu Thần liền từ bỏ. Anh chờ mọi người ổn định rồi mới hỏi Vũ Á: "Có biết được phương hướng mà đám người đó đã đi không?"
"Họ đi về hướng Tây Bắc!" Vũ Á không chần chừ mà trả lời ngay, lúc nãy anh bị thương mà không thể đuổi kịp bọn họ cho nên anh đã cố gắng quan sát hướng họ đi.
Nam Cung Âu Thần nhìn mọi người xung quanh: "Có thể đi tiếp được không?"
Vũ Á lập tức đứng dậy, nghiêm túc đáp: "Lão đại, đây chỉ là vết thương nhỏ, không vấn đề gì."
Những người khác cũng đứng dậy, nhao nhao lên nói: "Lão đại, không vấn đề gì."
Hàn Viên Viên nhìn Mẫn Nguyệt nói: "Thủ lĩnh, tôi cũng không sao."
Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt đều gật đầu hài lòng. "Vậy tất cả đi theo hướng vừa rồi của đám người kia, không chỉ có thể tìm ra Vũ Hiên mà còn tra được nhiều thông tin hữu ích từ bọn họ." Đúng vậy, chỉ cần tìm ra bọn người thổ dân đó thì mọi chuyện nhất định sẽ có đáp án, hơn nữa còn cứu được An Nhiên.
Mọi người đứng dậy xuất phát, đi được hơn mười bước, Mẫn Nguyệt nhìn xung quanh thấy có một vết máu rất nhỏ trên lá cây.
"King, ở đây có vết máu!" Nam Cung Âu Thần liền ngừng lại, chú ý nhìn theo hướng cô chỉ. Quả thật trên lá cây có vết máu, nếu không tập trung nhìn kĩ thì sẽ rất khó phát hiện. Nam Cung Âu Thần trầm ngâm: "Vết máu này có thể là của những người kia hoặc là Vũ Hiên, nếu đúng như thế thì phương hướng chúng ta đi không sai."
"Đi tiếp!"
Không hiểu sao, càng đi sâu vào rừng Mẫn Nguyệt lại càng có một cảm giác kì lạ. Nơi này cây cối phát triển rất không bình thường, có nhiều loài thực vật mà cô chưa bao giờ thấy, lá cây to gần như che phủ cả bầu trời, không khí ngày càng âm u hơn. Nam Cung Âu Thần quan sát xung quanh, đột nhiên dừng lại: "Khoan đã, đây không phải là hướng Tây Bắc!"
Đồng loạt các ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi nhìn về phía anh. Đến cả Mẫn Nguyệt cũng không hiểu tại sao anh lại nói như vậy. Một thuộc hạ của Nam Cung Âu Thần phụ trách cầm la bàn ngập ngừng nói: "Lão đại..... Theo la bàn thì đây chính là hướng Tây Bắc không sai."
"Đây không phải là hướng Tây Bắc!" Nam Cung Âu Thần lạnh lùng lặp lại lần nữa, thấy ánh mắt không thể hiểu nổi của mọi người thì anh mới giải thích: "Theo hướng của tia nắng mặt trời thì không đúng."
Người thuộc hạ cầm la bàn kia cũng là một người am hiểu về địa lý, sau khi nghe Nam Cung Âu Thần nói cũng chú ý quan sát các tia nắng. Hướng của tia nắng thì cũng chính là hướng của mặt trời, ở trong rừng khi biết được hướng của mặt trời sẽ phân biệt được phương hướng xung quanh. Người thuộc hạ đó lập tức biến sắc, anh ta nhìn vào la bàn lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy..... Sao có thể như vậy..... "
Vũ Á cũng có một chút hiểu biết về cái này, anh ta lấy la bàn của mình ra, đối chiếu với cái của người thuộc hạ đó. Kim của hai cái la bàn đều cùng chỉ về một hướng, nhưng phương hướng lại không đúng. Vũ Á thật sự không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu, tại sao cả hai cái la bàn đều như vậy.
Mẫn Nguyệt trầm ngâm nhìn chằm chằm vào hai cái la bàn. Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội giơ đồng hồ trên tay lên, ấn lên viên kim cương màu đỏ gắn trên đó, cố gắng điều chỉnh tần số của Vũ Hiên và những người khác. Đúng như Mẫn Nguyệt nghĩ, cô không nghe được âm thanh gì. Cô bình thản nói: "Từ trường ở đây có vấn đề!"
Nam Cung Âu Thần không hề ngạc nhiên với câu nói này của Mẫn Nguyệt, cô nghĩ có lẽ anh cũng đã đoán ra được điều này. Vũ Á kinh ngạc nhìn Mẫn Nguyệt: "Cô nói vậy là sao?"
"Anh lấy tai nghe ra xem thử là biết."
Vũ Á và những người khác nghe theo Mẫn Nguyệt lấy tai nghe ra gắn lên tai. Bởi vì mọi người đã tập hợp đầy đủ, không cần sử dụng tai nghe nhỏ và bộ đàm nên không ai còn gắn nó bên người, thấy Mẫn Nguyệt nhắc đến nên mới lấy ra. Vũ Á đeo lên tai thử liên lạc với An Triết Hàn đứng bên cạnh, nhưng kết quả là không nghe được gì. Vũ Á sửng sốt, chuyện này là sao? Mọi người nhìn Mẫn Nguyệt chờ cô giải thích.
"Bởi vì từ trường rất mạnh khiến cho la bàn bị lệch hướng, không những vậy còn gây nhiễu loạn sóng điện từ, nên bộ đàm và tai nghe ở đây là vô dụng."
Hàn Viên Viên đứng bên cạnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Queen, vậy sóng điện từ phát ra từ nhẫn của An Nhiên....."
"Ừ, là vì lý do này nên mới chập chờn không rõ tín hiệu."
Thông tin này làm cho lòng người dậy sóng, trở nên hoang mang. Vũ Á lo lắng hỏi Nam Cung Âu Thần: "Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Nam Cung Âu Thần hiển nhiên cũng nhíu mày, đây quả thật là một rắc rối lớn, ở trong rừng mà không phân biệt được phương hướng thì rất nguy hiểm. Anh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cười nham hiểm, chúng ta không biết đường đi, vậy để họ tự hiện thân trước mặt là được.
Lyly: Happy New Year everyone. Theo dự định đáng lẽ trong đêm giao thừa sẽ đăng 2 chương. Nhưng vì đống bài tập tết nên viết không kịp (hận ông thầy hóa dễ sợ =_=), sorry nha mọi người.