Âu Dương Đạt không giống những vị tổng giám đốc lớn khác có bụng phệ, mà dáng người ông ta được bảo dưỡng vô cùng tốt, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng gương mặt vẫn góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt luôn híp lại, mang đầy vẻ giả dối, khôn ngoan nói chuyện cùng người khác. Theo lời Mẫn Nguyệt nói chính là mặt người dạ thú, lòng đầy mưu mô.
Ngày hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất của Âu Dương Đạt, tâm nguyện nhiều năm của ông ta sắp thành hiện thực rồi. Vì vậy trong suốt buổi tiệc nụ cười giả tạo dùng để xã giao của ông ta có vẻ chân thật hơn nhiều.
Đứng bên cạnh Âu Dương Đạt là Âu Dương Linh và mẹ của cô ta - Lục Hà.
Hai người bọn người giống như tiểu thư và quý phu nhân cao quý trong toà biệt thự to lớn. Kiêu ngạo tiếp nhận ánh mắt hâm mộ và nịnh nọt từ mọi người.
Bề ngoài Âu Dương Linh không trang điểm loè loẹt, sặc sỡ, ngược lại đi theo phong cách tiểu thư trang nhã, dịu dàng. Vì vậy mới có thể lừa gạt hầu hết ánh mắt của mọi người. Năm đó giữa Âu Dương Linh dịu dàng và Âu Dương Ly hèn mọn, tất cả đều chọn tin Âu Dương Linh, gián tiếp dồn Âu Dương Ly vào đường cùng.
Âu Dương Linh khoác tay vị hôn phu của mình là Đường Túc trong lòng âm thầm cười đắc ý: Âu Dương Ly cô mau nhìn xem ngày hôm nay tất cả của cô đều sẽ trở thành của mẹ con tôi. A, mà cô đâu thể nào xem được nữa, người chết thì chỉ có thể yên lặng theo dõi thôi.
Đúng vậy, Âu Dương Ly, chỉ là một người đã chết mà thôi, một kẻ bại tướng.
Dù đáy lòng Âu Dương Linh có trào phúng thế nào thì trên mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang xã giao cùng những vị tiểu thư khác.
Mà nụ cười này còn có phần là do có vị hôn phu Đường Túc của cô ta luôn đi cùng cô ta. Đường Túc là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường, ôn nhu nho nhã, là hình tượng lý tưởng của rất nhiều cô gái. Nên khi bắt được Đường Túc tới tay Âu Dương Linh vô cùng đắc ý, hơn nữa cảm giác cướp người đàn ông của Âu Dương Ly càng khiến cô ta sảng khoái hơn. Đúng, Đường Túc chính là người đàn ông năm đó thích Âu Dương Ly. Mà Âu Dương Linh không muốn thấy Âu Dương Ly có được người đàn ông tốt như vậy, người đàn ông này cô ta cũng thích. Vì vậy, một loạt âm mưu diễn ra, hại Âu Dương Ly bị ép tới nước phải nhảy xuống biển.
Sau đó Âu Dương Linh một bên giả vờ nhu nhược, một bên không dấu vết bôi đen hình tượng của Âu Dương Ly trong lòng Đường Túc, từng bước từng bước khiến Đường Túc chấp nhận cô ta.
Đến ngày hôm nay cô ta đã trở thành vị hôn thê của Đường Túc, được người người ngưỡng mộ. Điều này vô cùng làm thoả mãn lòng hư vinh của Âu Dương Linh. Cô ta có là con của kẻ thứ ba thì sao, Âu Dương Ly có là vị tiểu thư chân chính thì sao, cuối cùng người được người người tôn kính là Âu Dương Linh cô mà Âu Dương Ly thì sớm đã gieo mình xuống biển rồi.
Đúng bảy giờ, đèn trong đại sảnh đều tắt hết, chỉ chừa lại đèn trên sân khấu, tất cả mọi người đều hướng mắt lên đó. Chỉ thấy Âu Dương Đạt từ tốn bước lên sân khấu, cầm micro nói: "Cám ơn mọi người đã tham dự buổi tiệc của Âu Dương gia ngày hôm nay. Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này chính là muốn công bố một chuyện. Tập đoàn Âu Đạt sắp tới sẽ chính thức khởi công dự án Legend, xây lên một khu đô thị cao cấp nhất."
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt, ở đó cũng có phóng viên tham dự, họ thay nhau chụp hình liên tục. Có phóng viên hỏi: "Dự án lớn đến vậy Âu Dương gia một mình đầu tư sao?"
Âu Dương Đạt cười trả lời, "Dự án này là Âu Dương gia và Đường gia hợp tác cùng nhau tiến hành, hơn nữa còn có một nhà đầu tư ẩn giấu đầu tư cho chúng tôi một nửa ngân sách."
Nhiều người "Ồ" lên, không biết là nhà đầu tư nào hào phóng đến thế, chịu bỏ ra cả một nửa ngân sách dự án. Một nửa a, không biết là mấy trăm triệu USD nữa.
Bỗng nhiên có người gan lớn hỏi: "Âu Dương tổng tài, tôi nghe nói miếng đất dùng để xây khu đô thị đó là miếng đất tổ truyền của vợ trước của ông. Xin hỏi bây giờ ông lại dùng miếng đất đó để xây khu đô thị chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với người vợ trước của mình sao?"
Nụ cười Âu Dương Đạt cứng lại, sắc mặt trầm xuống. Âu Dương Linh và mẹ cô ta Lục Hà đồng dạng cũng dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn phóng viên kia, trong lòng nổi lên ý nghĩ phóng viên này là của toà soạn nào, tuyệt đối phải bảo toà soạn đó khai trừ hắn!
Phóng viên đó không hề sợ hãi ánh mắt của bọn người Âu Dương Linh, ngược lại trấn định nhìn Âu Dương Đạt chờ câu trả lời.
Âu Dương Đạt thất thần trong chốc lát rồi hồi phục tinh thần, tự nhiên đáp, "Vợ tôi là một người rất hiền lành và dịu dàng, lúc trước đối với mọi quyết định của tôi cô ấy đều ủng hộ vô điều kiện. Dự án này là xây lên một khu đô thị đầy đủ tiện nghi để phục vụ cho mọi người, ngoài việc mang đến hạnh phúc cho nhiều gia đình khác thì nó còn xem như là một điểm sáng của đô thị trong tương lai. Tôi nghĩ nếu cô ấy còn sống thì chắc chắn cũng sẽ không phản đối quyết định này của tôi."
"Tôi phản đối!" Giữa hội trường yên tĩnh vốn chỉ có giọng nói của Âu Dương Đạt thì giọng nữ vừa vang lên vô cùng chấn động.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía sau, phát hiện ở cánh cửa lớn có một cô gái mặc bộ váy dạ hội trang nhã đang đứng.
Cô hơi ngẩng đầu, thẳng tắp hướng đến nơi Âu Dương Đạt đang đứng, lúc này những người khác mới có thể nhìn rõ dung mạo của cô. Sườn mặt cô gái này rất đẹp, mang đến cho người ta vô cùng dịu dàng, nhưng người chú ý sẽ thấy đáy mắt cô là một mảnh vô cùng lạnh lùng, xa cách với người khác. Tuy cô nở nụ cười nhợt nhạt nhưng xung quanh lại tạo ra một luồng không khí cách xa người ngàn dặm.
Những người vừa thổn thức vẻ lạnh lùng của cô vừa nhíu mày sờ cằm. Bọn họ cảm thấy cô gái này rất quen, nhưng không rõ là thấy ở đâu rồi.
Chỉ có ba người Âu Dương Đạt, Âu Dương Linh và Lục Hà biết rõ câu trả lời. Khoảnh khắc nhìn thấy Âu Dương Ly, Âu Dương Linh lảo đảo lui về sau mấy bước suýt ngã, cũng may có Đường Túc đỡ cô ta. Nhưng Đường Túc sau khi đỡ Âu Dương Linh cũng không đặt ánh mắt lên người cô ta mà là sững sờ nhìn bóng dáng của Âu Dương Ly ở cửa.
Không sai, đứng ở cửa chính là Âu Dương Ly, vị tiểu thư đã mất tích bốn năm trước của Âu Dương gia, hay cũng chính là Lâm An Nhiên.
Âu Dương Ly mặc kệ những lời xì xào bàn tán khác, bước chân giẫm nhẹ lên nền nhà, tao nhã đi đến. Âm thanh giày cao gót va chạm với nền nhà vang lên một cách đều đặn không hề chói tai, tạo nên một cảm giác thong dong cao ngạo. Cô như vị tiểu thư cao quý trở về, mọi người đều tự giác tránh ra nhường cho cô một con đường.
Âu Dương Ly một đường thẳng tắp bước lên sân khấu không hề có trở ngại gì, đứng trước vẻ mặt kinh ngạc như gặp quỷ của Âu Dương Đạt cô mở miệng lần nữa.
"Ba, sao ba không nói gì hết vậy? Thấy con trở về ba không vui sao?"
Âu Dương Đạt dường như chưa hồi phục tinh thần, lắp bắp nói: "Tiểu Ly, con.......con không chết?"
Âu Dương Ly cười như không cười, "Đương nhiên là con vẫn không chết, nếu không thì bây giờ người đang đứng trước mặt ba chẳng lẽ là ma?"
Âu Dương Đạt nghẹn lời không nói được, phát hiện bản thân đúng là đã hỏi một câu rất ngu ngốc.
Âu Dương Linh thì khác, sau khi nhìn thấy Âu Dương Ly lúc đầu hơi hoảng hốt ra thì tiếp theo đó là oán độc nhìn cô, ở nơi người không thấy sự hận thù tuôn ra cuồn cuộn.
Lúc thấy ba mình không trả lời được cô ta liền đứng ra, làm vẻ thương tâm chảy nước mắt.
"Chị, thì ra chị vẫn còn sống, mấy năm nay em và ba đều tưởng rằng chị đã chết nên vô cùng đau lòng, năm nào ba cũng tưởng niệm chị, chị đừng hiểu lầm ba." Cô ta đứng ra bênh vực Âu Dương Đạt ngoài việc làm cho mọi người thấy bản thân là một đứa con hiếu thảo thì còn gián tiếp nói rằng Âu Dương Ly là một người không biết lý lẽ, không quan tâm đến ba mình.
Âu Dương Linh cười thầm đồng thời chờ phản ứng của Âu Dương Ly, nếu là quá khứ thì lúc này Âu Dương Ly đã vội phản bác, giải thích cho chính mình nhưng chính vì như vậy thì người khác mới càng tin tưởng lời nói của cô ta.
Muốn đấu với Âu Dương Linh cô? Âu Dương Ly, cô vĩnh viễn là người thua cuộc!
Có điều lần này có vẻ không đi theo kịch bản mà Âu Dương Linh dựng sẵn, chỉ thấy Âu Dương Ly ôm ngực làm ra vẻ rất tổn thương.
"Sao em lại nói chị như thế? Chị chỉ là muốn nói đùa với ba một chút thôi mà, đương nhiên chị biết mấy năm nay chị mất tích ba đều lo lắng cho chị nên chị sợ chị trở về đột ngột ba sẽ kích động đến khóc vì vậy mới cố tình trêu chọc cho ba vui thôi. Em lại........" Âu Dương Ly chưa nói hết câu thì đã dừng lại, cúi đầu xuống như cảm thấy rất ủy khuất.
Phần còn lại thì để cho người ta miên man suy nghĩ.
Quả nhiên những người khác đều đổi cách nhìn, vô cùng tế nhị hướng mắt về phía Âu Dương Linh. Bỗng nhiên cảm thấy vị tiểu thư nho nhã trong miệng người vẫn là có chút hẹp hòi, chị gái mới trêu chọc ba mình một câu thì đã nói chị gái này nọ rồi.
Chỉ có Âu Dương Đạt nghe xong lời của Âu Dương Ly thì vô cùng chột dạ. Bởi vì trong mấy năm Âu Dương Ly mất tích ông ta chưa bao giờ lo lắng cho cô, ngược lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Âu Dương Linh dường như không thể tin được người chị gái luôn bị mìn dẫm dưới chân giờ đây có thể phản bác lại mình. Vừa tức giận vừa không cam lòng, đến cả Đường Túc cũng vì Âu Dương Ly mà nhìn cô ta không ưng ý.
Âu Dương Linh không chịu thua, cắn răng đảo qua chuyện khác.
"Chị, chị còn sống nhưng sao lại không chịu trở về, cũng không chịu liên lạc với gia đình? Chị không cần sợ, dù năm đó đã xảy ra chuyện kia thì gia đình cũng sẽ nhất quyết bảo vệ chị."
Nhờ có Âu Dương Linh nhắc mà nhiều người mới nhớ tới sự kiện lớn của bốn năm trước. Đại tiểu thư Âu Dương gia quyến rũ người ta không thành rồi giết người bỏ trốn!
Tin tức này vào lúc đó mang đến chấn động không nhỏ, rất nhiều kẻ hướng vào Âu Dương Ly mà chê cười, nhục mạ thậm tệ, cô trở thành một đề tài buôn chuyện rất thú vị của giới thượng lưu. Mà so sánh với vị đại tiểu thư tiền án nặng nề đó thì nhị tiểu thư dịu dàng Âu Dương Linh càng được lòng mọi người hơn.
Qua mấy năm có vài người cũng sắp quên mất chuyện này rồi, hiện tại Âu Dương Ly đã trở về, nhân vật chính trong câu chuyện bốn năm trước đã xuất hiện, không biết câu chuyện sẽ còn diễn biến như thế nào đây.
Nhưng mà có vẻ như lần trở về này Âu Dương Ly làm cho người ta cảm thấy rất khác so với trước kia. Cô không còn nhu nhược nữa nhưng rất lạnh lùng. Có điều một tội phạm giết người, làm sao có thể làm một vị tiểu thư cao ngạo đây?
Không ít người khinh thường nhìn cô, âm thanh bàn tán vang lên khắp nơi, không hề che giấu một chút nào.
Ánh mắt Đường Túc có chút phức tạp, vừa không dám tin tưởng vừa thất vọng nhìn Âu Dương Ly. Đó là cô gái mà anh ta đã từng thích, cô thật sự giống như lời của những người kia đó sao?
Sự kiện năm đó anh ta cũng biết, tuy không muốn tin tưởng nhưng bằng chứng đặt ra trước mắt, sau đó cô cũng biến mất khiến anh ta không thể không tin vào lời những người kia nói.
Độ cong của môi Âu Dương Ly vẫn giữ nguyên như cũ, trong lòng thầm cười lạnh: Âu Dương Linh, chỉ như vậy đã chịu không nổi, định lực thật kém.
"Em đúng là đã nhắc chị đấy, lần này chị trở về cũng chính là muốn làm rõ chuyện năm đó."
Câu nói của Âu Dương Ly làm trong lòng Âu Dương Linh dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Nhưng mà cô ta tự an ủi mình, năm đó bản thân đã xử lý rất sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết gì.
Những người khác còn chưa hiểu ra sao thì đã nghe thấy Âu Dương Ly nói: "Hôm nay tôi muốn làm sáng tỏ mọi việc, bốn năm trước tôi giết người không phải vì quyến rũ không thành mà giết người, ngược lại tôi là vì tự vệ nên mới giết người."
Câu nói này gây ra một trận sóng lớn.
"Tự vệ? Không phải là cố ý giết người?"
"Tại sao lại phải tự vệ, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Có vẻ như vị đại tiểu thư này phải có rất nhiều ẩn khuất a."
Âu Dương Ly giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, nói tiếp.
"Nếu mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì hãy xem đoạn video này."
Màn chiếu lớn sau lưng cô bỗng sáng đèn, tầm mắt của mọi người đều bị thu hút về hướng đó.
Trong video là cảnh Âu Dương Ly đang mơ màng bị người ta đưa vào một căn phòng, sau đó đẩy lên giường. Người đưa cô vào là một anh chàng phục vụ, vì cúi gầm mặt nên cũng không thấy rõ đó là ai. Hắn ta vứt cô ở trên giường rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Mấy phút sau, cánh cửa lại mở ra, nhưng lần này là một người khác.
Không ít người nhận ra đó là vị lão đại mafia đã chết bốn năm trước.
Hắn ta vào phòng nhìn thân ảnh Âu Dương Ly nằm trên giường cười đáng khinh, nhào tới sờ soạng cô. Âu Dương Ly dường như đã nhận ra điều gì đó, tỉnh táo hơn hẳn, liều mạng giãy giụa. Nhưng sức của một cô gái yếu đuối làm sao so được với lão đại mafia. Âu Dương Ly bị đè xuống, áo ngoài cũng bị xé rách hơn phân nửa. Cuối cùng cô gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
Ở nơi góc cuối đại sảnh có người đàn ông luôn chăm chú nhìn vào đoạn video kia, khẽ thì thầm.
"Nhiên Nhiên!"
Đến khúc Âu Dương Ly khóc suýt nữa chịu không được muốn tiến lên, lại bị một người khác giơ tay cản lại.
"Kiềm chế cho tôi, nếu cậu làm lộ tẩy thì cẩn thận quay về xem tôi xử phạt như thế nào."
Người kia nghe xong thân thể cứng đờ lui xuống, sắc mặt đã bình tĩnh lại. Hai người đàn ông này đứng ở góc tối, gương mặt lại vô cùng bình thường nên không ai chú ý đến họ, cả chi tiết nhỏ vừa rồi cũng bị bỏ qua.
Trên màn hình bàn tay Âu Dương Ly bỗng nhiên mò vào túi, móc ra một con dao nhỏ, dùng hết sức lực tránh thoát tay lão đại kia mà đâm vào ngực hắn.
Động tác hắn ta đình chỉ, ôm ngực không thể tin được, chửi âm lên.
"Tiện nhân này, cô lại dám đâm ta!"
Hắn ta nhào đến muốn tát Âu Dương Ly nhưng khi bàn tay chỉ cách mặt cô một chút thì cả người hắn ta đổ ra sau, run rẩy vài cái rồi tắt thở.
Âu Dương Ly sững sờ đến không biết làm sao, gương mặt trắng bệch, trên đó còn dấu vết nước mắt chưa khô. Khi cô còn chưa biết làm sao thì đã có nhóm người khác xông vào phòng, lần này là Âu Dương Linh dẫn đầu.
Cô ta thấy thi thể nằm dưới đất, la hét ầm lên.
"Chị, chị giết người rồi! Sao chị có thể làm thế, em biết là chị muốn dựa vào Khương lão đại để có quyền thế nhưng không thể nào lại vì quyến rũ hắn ta không thành mà giết người được. Chuyện này ba biết thì phải giải quyết làm sao!"
Cô ta nói như đang lo sợ thay cho Âu Dương Ly nhưng thực tế là gián tiếp hình thành tội của Âu Dương Ly quyến rũ không thành rồi giết người.
Âu Dương Ly kinh hoảng ném con dao, liên tục giải thích. "Không, không phải như vậy, tôi không phải cố ý giết người!"
Âu Dương Linh làm như rất thông cảm với cô, "Em biết, chị cũng không phải cố ý, chỉ là do nhất thời nóng giận nên mới ra tay thôi."
"Không phải vậy, Âu Dương Linh là cô hại tôi, vu oan cho tôi."
"Xem ra tinh thần chị có chút không ổn rồi, chị quay về nghỉ trước đi, chuyện ở đây em sẽ xử lý. Người đâu, đưa chị gái thân yêu của tôi quay về nhà đi."
Có hai người đàn ông bước lên, nắm hai tay của Âu Dương Ly kéo đi.
Âu Dương Ly lúc này còn có gì không hiểu, đây vốn là một cái bẫy, là cái bẫy do Âu Dương Linh đặt ra để hại cô.
Sau khi đưa Âu Dương Ly đi, Âu Dương Linh nhìn thi thể nằm trên đất, khinh miệt mắng. "Vô dụng!"
Cô ta hừ lạnh rồi giẫm giày cao gót đi mất, nhưng mà biểu cảm khi nãy tất cả mọi người trong hội trường đều thấy rõ.
Video đến đó là kết thúc.
Âu Dương Linh ở dưới sân khấu tay chân lạnh toát, trong đầu chỉ có một suy nghĩ tại sao đoạn video đó vẫn còn tồn tại, chẳng phải cô ta đã xử lý sạch sẽ rồi sao?!
Âu Dương Ly thoáng nhìn qua biểu cảm của Âu Dương Linh, cười lạnh.
"Mọi người cũng đã thấy rõ rồi đó, cái tên lão đại kia vốn muốn cưỡng hiếp tôi, tôi giết hắn chỉ là do tự vệ chính đáng. Nhưng mà chuyện chưa kết thúc, bởi vì năm đó tại sao tôi bị người ta đưa vào căn phòng kia, chính là vì có người bỏ thuốc mê hại tôi. Mà sau khi tôi vừa giết vị đó thì đã có người xông vào rồi. Chẳng lẽ chuyện này là trùng hợp sao?" Âu Dương Ly vừa nói vừa nhìn Âu Dương Linh ý vị thâm trường.
Âu Dương Linh bị nhìn như thế bỗng dâng lên một cảm giác rất khó chịu, vô thức nói: "Chị, chẳng lẽ chị nghi ngờ em hại chị? Lúc đó em đến nơi kịp lúc là có người báo cho em chị say rượu nên muốn em đến đưa chị về mà thôi."
Âu Dương Ly đã chịu hết nổi cô ta rồi, cũng không muốn gọi chị xưng em nữa.
"Cô vội vàng giải thích làm gì, tôi cũng đâu nói tới cô. Thế nào, chột dạ? Cô nói có người nói cho cô biết tôi ở phòng đó rồi kêu cô đến vậy cô nói đi, người đó là ai? Mà chỉ là đến đón tôi về nhà thôi, cần gì mang theo nhiều người đến vậy?"
Âu Dương Linh không nói nên lời, "Đó......Đó là......"
Biểu cảm Đường Túc thất vọng nhìn cô ta.
"Tiểu Linh, sao em lại làm ra chuyện như thế này........"
Âu Dương Linh nhu nhược kéo tay Đường Túc, chảy nước mắt.
"Không có, em không có, là chị hiểu lầm em, từ bốn năm trước chị ấy luôn có suy nghĩ là em muốn hại chị ấy."
Lục Hà cũng đứng ra chỉ trích Âu Dương Ly, "Tiểu Ly à, sao con vừa thì đã đối xử với em con vậy rồi. Lúc con mất tích con bé lo lắng cho con biết bao, làm thế nào mà nó có thể là người hại con được."
Âu Dương Ly nhướn mày, "Thật sao?"
Dường như là đồng thời khi cô vừa nói xong thì sau lưng cũng vang lên một trận âm thanh.
"Tôi sẽ cho người bỏ thuốc mê Âu Dương Ly, đến lúc đó cô ta có làm sao là do ông quyết định, đừng làm hỏng chuyện."
"Hắc, hắc, đương nhiên, người đã vào tay tôi thì tuyệt đối sẽ không chạy thoát. Nhưng mà xem ra cô rất ghét người chị gái này của mình, đến mức muốn hủy hoại cả thanh danh người ta."
"Cô ta không phải là chị của tôi!"
Âm thanh ngưng lại, giọng nữ vừa rồi trong đoạn ghi âm kia quả thật giống Âu Dương Ly như đúc, còn giọng nam không khó đoán ra chính là tên mafia đã bị giết.
Phóng viên vừa chụp hình vừa ghi âm liên tục, rất hưng phấn. Đây tuyệt đối là tin tức lớn a!
Âu Dương Ly quan sát thấy vẻ mặt biến đổi của Âu Dương Linh, cô sờ cằm, như cười như không nói: "Âu Dương Linh, lần này cô định giải thích thế nào đây?"
Trong lòng Âu Dương Linh vang lên một thanh âm, lần này cô ta xong rồi, thật sự xong rồi!