Mục lục
MÃI MÃI CƯNG CHIỀU EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thần và Mẫn Nguyệt bên kia ngọt ngào ôm nhau, gương mặt Lãnh Mặc Nghiên bên này thì ngày càng đen. Đến cả Vũ Hiên cũng không nhịn được đỡ trán, lão đại, đây là địa bàn của người khác đấy, hai người còn ở đó show ân ái. Cẩu độc thân bày tỏ rất bất mãn!



Đàm Đài Văn lợi dụng lúc mọi người đều chú ý vào Mẫn Nguyệt và Âu Thần, lén lút chạy đến cởi trói cho Lăng Sở và Đường Tĩnh Ngôn.



Mẫn Nguyệt còn muốn tâm tình thêm với Âu Thần thì bị Lãnh Mặc Nghiên cắt ngang.



"Nam Cung tiểu thư, phiền cô giải thích cho tôi đây là tình hình gì đây?" Anh ta vừa nói ngón tay vừa chỉ vào đám người bị trói kia.



Mẫn Nguyệt nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, cười rất xán lạn. "Lãnh lão đại, thật xin lỗi, trước giờ tôi rất ghét có người giam giữ mình. Anh ở ngoài sáng lẫn trong tối cho nhiều người theo dõi tôi như vậy, tôi rất khó chịu."



Lãnh Mặc Nghiên nhìn cô, nụ cười có chút nghiền ngẫm. "Đó không phải là giám sát, chỉ là muốn bảo vệ cô thôi. Đừng quên, tôi vốn là người đã cứu cô."



"Đúng vậy, cho nên tôi mới không giết bọn họ mà chỉ trói lại thôi. Lãnh Mặc Nghiên, đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh đang có mưu đồ khác." Cô không tin Lãnh Mặc Nghiên dùng cô dụ Âu Thần đến đây mà lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Chắc chắn anh ta sẽ âm mưu giữ chân bọn họ ở toà nhà này, vì vậy cô chỉ đi trước một bước, tiêu diệt lực lượng của anh ta.



Lãnh Mặc Nghiên ngước nhìn cô, trong mắt hiện lên ánh sáng lập loè, tựa như con sói đã thức tỉnh.



Trong lòng Mẫn Nguyệt có hơi bất an, không muốn ở lại đây một chút nào. Cô kéo tay Âu Thần rời đi, "Thần, chúng ta về nhà thôi."



Nam Cung Âu Thần đương nhiên sẽ không làm trái lời cô, "Được."



Nhưng mà hai người đi chưa được mấy bước thì đã bị cánh tay Lãnh Mặc Nghiên chặn ngang.



"Đã đến đây rồi thì sao tôi lại để cho hai người đi được."



Đàm Đài Văn lúc này cũng bước ra đứng chặn cửa, bàn tay giơ súng lên.



Vũ Hiên cũng không đứng yên, tự mình rút súng chĩa vào Đàm Đài Văn.



"Đàm Đài Văn, mau tránh ra! Các người làm vậy là có ý gì hả?"



Từ sự kiện An Nhiên bị bắt cóc lần trước đã khiến cho Vũ Hiên chướng mắt Đàm Đài Văn rồi, lần này thật muốn tính sổ với hắn ta một lần.



Lãnh Mặc Nghiên liếc Đàm Đài Văn một cái, anh ta hiểu ý lấy từ trong người một cái còi ra, thổi một cái. Cái còi đó khi thổi không phát ra âm thanh gì, nhưng Mẫn Nguyệt cảm nhận được, không khí đang dao động.



"Xoảng"



"Xoảng"



"Xoảng"



Mấy giây sau một đám người bỗng nhiên đạp vỡ cửa sổ sát đất để xông vào, tất cả đều hướng súng về phía Âu Thần và Mẫn Nguyệt. Đám người này số lượng còn nhiều gấp đôi so với số sát thủ mà Mẫn Nguyệt mang tới. Lăng Sở và Đường Tĩnh Ngôn cũng đã tỉnh lại, lần lượt đứng sau lưng Lãnh Mặc Nghiên.



"Nam Cung tiểu thư, cô đoán không sai, tôi đúng là có âm mưu khác. Chỉ là cô coi thường tôi quá rồi, cô nghĩ lực lượng của tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao?!"



Tâm Mẫn Nguyệt lạnh đi một nửa, cô đã đoán trước Lãnh Mặc Nghiên sẽ có hành động cho nên mới quyết định trói người của anh ta lại, đồng thời ngăn chặn anh ta liên lạc với bên ngoài. Nhưng cô lại không đoán được Lãnh Mặc Nghiên vẫn còn con át chủ bài khác, bố trí người ở ngoài, còn dùng phương pháp thổi còi này để liên lạc. Lãnh Mặc Nghiên đúng là.......giảo hoạt như hồ ly!



Mẫn Nguyệt mím môi, đối với tình hình này có chút bất an.



Bàn tay Âu Thần vỗ nhẹ lưng cô để trấn an, Mẫn Nguyệt giật mình quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười với cô. "Đừng lo."



Âu Thần dứt lời thì cửa thang máy "Ting" một cái mở ra, có đám người từ trong đó đi ra ngoài. Lại thêm mấy chục người khác từ trên sân thượng bước xuống. Nhưng mà những người này không phải thuộc hạ của Lãnh Mặc Nghiên, trên người của họ đều có mang ký hiệu của Nam Cung gia.



Mẫn Nguyệt trợn tròn mắt, có chút bất ngờ, cô lén nhìn anh, nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng như bình thường. Thì ra ngay từ đầu anh đã có chuẩn bị sẵn mà tới, làm hại cô lo muốn chết.



Bây giờ lực lượng hai bên nhìn như ngang nhau, nhưng thật ra bên Âu Thần vẫn có ưu thế hơn một chút.



Lãnh Mặc Nghiên nhìn trận thế này cười lạnh, "King, tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Quả nhiên làm sao có chuyện anh yên tâm một mình đi theo tôi chứ."



Âu Thần không trả lời, chỉ lãnh đạm nhìn anh ta.



"Thật ra tôi rất ghét bộ dạng anh lúc nào cũng thế này, lạnh lùng nhìn người khác, tựa như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh vậy. Để tôi xem anh còn có thể giữ bộ dạng đó được bao lâu."



Lãnh Mặc Nghiên bước đến gần, nói nhỏ một câu vào tai Âu Thần. Dù Mẫn Nguyệt đứng kế bên cũng không thể nghe thấy anh ta nói cái gì. Sau đó chỉ thấy Âu Thần đổi sắc mặt, quanh thân sát khí nổi lên như mưa rền sóng dữ.



Âu Thần buông Mẫn Nguyệt ra, vươn tay đấm Lãnh Mặc Nghiên.



"Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi."



Anh ta cười bỡn cợt, nhẹ nhàng nắm lấy nắm đấm của anh vọt tới, rồi đáp lại bằng một cú đấm khác.



Mọi người trong phòng bị sự chuyển biến này làm cho ngơ ngác, không hiểu ra làm sao. Ai có thể giải thích cho bọn họ tại sao hai người kia lại đột nhiên đánh nhau không?



Người kinh ngạc nhất là Mẫn Nguyệt, cô biết Thần không phải là loại người dễ bị Lãnh Mặc Nghiên kích thích. Rốt cuộc là anh ta đã nói gì với Âu Thần?



Hai người đánh nhau túi bụi, sát khí bay đầy phòng, từng chiêu đều hướng tới chỗ trí mạng, ai cũng không dám lại gần.



Nam Cung Âu Thần bắt được tay của Lãnh Mặc Nghiên bẻ ngược ra sau, anh ta thuận thế lộn người tung cú đá hướng về phía cổ của Âu Thần.



Hô hấp Mẫn Nguyệt có chút khẩn trương, lo lắng kêu: "Âu Thần!"



Âu Thần nghiêng người sang một bên, đồng thời đá vào bụng của Lãnh Mặc Nghiên.



Lãnh Mặc Nghiên bị văng ra sau, khoảng cách của hai người cũng được kéo dãn. Hai mắt Âu Thần hằn lên tia máu, lập loè sát khí, ánh mắt hướng qua chỗ Mẫn Nguyệt khẽ trấn an: "Anh không sao, em cách xa nơi này một chút."



Lãnh Mặc Nghiên bị đá hơi lảo đảo thân mình, khó khăn lắm mới đứng vững.



Lăng Sở cũng lo lắng cho anh: "Lão đại!"



Lãnh Mặc Nghiên khoát tay, nở nụ cười khát máu, "Đây là cuộc chiến của chúng tôi, đừng có xen vào."



Hai người lại một lần nữa lao vào nhau, động tác lần này còn mãnh liệt hơn lần trước. Chỉ một lát sau, cả hai người đều đầy thương tích.



Âu Thần bị Lãnh Mặc Nghiên quăng ngã xuống đất, anh liền vặn tay đem Lãnh Mặc Nghiên kéo xuống luôn rồi bẻ tay anh ta.



"Răng rắc" Cánh tay trái của Lãnh Mặc Nghiên đã bị bẻ gãy.



Lãnh Mặc Nghiên nhăn nhó mặt mày, sau đó dùng toàn lực đá vào lưng Âu Thần.



"Răng rắc" Một chiếc xương sườn của Âu Thần bây giờ cũng bị gãy.



Tiếng xương gãy làm cho tâm mọi người cũng run lên.



Âu Thần ngã người sang một bên, Lãnh Mặc Nghiên lập tức ngồi dậy, tính tấn công Âu Thần từ đằng sau. Nhưng không ngờ anh đột ngột quay đầu lại, đá vào hai chân của Lãnh Mặc Nghiên. Anh ta ngã khụy xuống, Âu Thần một tay bắt lấy cánh tay phải của Lãnh Mặc Nghiên, một tay chế trụ cổ anh ta, như vậy ai thua ai thắng đều đã rõ.



Lãnh Mặc Nghiên vẫn còn đang ngơ ngác, không ngờ bản thân lại thua nhanh đến thế.



Âu Thần lạnh lùng nhìn Lãnh Mặc Nghiên, nói một câu: "Anh thua rồi!"



Hình ảnh này so với lúc Mẫn Nguyệt đánh bại Đường Tĩnh Ngôn đúng là y như đúc.



Âu Thần sau khi đàn áp Lãnh Mặc Nghiên thì cũng đã dùng hết sức lực của mình, anh nói xong thì cũng buông lỏng tay, thân thể hơi ngã ra sau, lập tức có một thân thể mềm mại đỡ lấy anh.



Âu Thần quay đầu, quả nhiên thấy Mẫn Nguyệt đang trừng mắt với anh, anh thì cười nhẹ trấn an cô.



Đàm Đài Văn cùng Lăng Sở cũng chạy đến đỡ Lãnh Mặc Nghiên dậy. Lãnh Mặc Nghiên đẩy cánh tay của hai người ra, tự mình đứng dậy, tuy là có chút chật vật.



Anh ta nhìn Âu Thần và Mẫn Nguyệt đang đứng dựa vào nhau, càng nhìn càng thấy trào phúng.



"Ông trời đúng là không công bằng, Nam Cung Âu Thần, từ nhỏ anh đã cướp hết mọi thứ của tôi. Anh muốn gì có đó, còn tôi thì phải dùng mạng sống để đánh đổi, đến cuối cùng vẫn thua anh. Rốt cuộc là dựa vào đâu chứ!!"



Nam Cung Âu Thần nghe Lãnh Mặc Nghiên nói xong thì nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi hoặc. "Có ý gì?"



Anh nhớ bản thân lúc nhỏ chưa từng gặp Lãnh Mặc Nghiên mà.



Mẫn Nguyệt cũng từng nghe Lãnh Mặc Nghiên nói câu này, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, anh ta nói vậy nghĩa là sao.



Lãnh Mặc Nghiên dùng cánh tay vẫn còn nguyên vẹn của mình lấy một tấm hình từ trong túi quần ra.



"Nam Cung Âu Thần, nhìn kĩ xem, người này là ai?"



Khi ánh mắt Âu Thần chạm đến tấm hình trên tay Lãnh Mặc Nghiên thì hô hấp chợt dừng, đồng tử mở lớn.



"Mẹ!"



Gương mặt Mẫn Nguyệt kinh ngạc nhìn Âu Thần, cô nghe anh gọi là "mẹ", không lẽ người đó là mẹ ruột của anh, Tịnh Tuyết phu nhân trong truyền thuyết kia?



Bởi vì trong nhà cũng có không có hình của mẹ ruột anh nên cô cũng chưa thấy qua bộ dạng thật sự của mẹ anh là như thế nào. Nhưng mà lại có một bức tranh, là do năm đó Nam Cung Hạ vẽ cho bà, dưới bức tranh còn ghi dòng chữ "Lãnh Tịnh Tuyết".



Bức tranh đó đến bây giờ vẫn còn được treo trong thư phòng của ba nuôi. Mẫn Nguyệt nhìn bức ảnh kia, quả thật so với dung mạo của người trong tranh giống tới năm phần.



Nhưng mà khi cô và Âu Thần còn chưa kịp hỏi Lãnh Mặc Nghiên về bức hình đó thì đã có một giọng nói cắt ngang.



"Đó không phải là mẹ con!"



Cả đám người quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Nam Cung Hạ xuất hiện ở cửa.



"Ba nuôi! Sao ba lại xuất hiện ở đây?"



"Đương nhiên là tôi kêu ông ấy tới rồi, ân oán của chúng ta hôm nay kết thúc đi."



"Chuyện này thì liên quan gì đến ba nuôi?"



"Có liên quan hay không thì lát nữa cô sẽ biết."



Nam Cung Hạ bước chầm chậm đến bên Âu Thần và Mẫn Nguyệt, ánh mắt thì vẫn dán chặt lên tấm hình kia.



Âu Thần liền chú ý đến câu nói khi nãy của ông. "Tại sao không phải là mẹ? Nhưng đó rõ ràng là......"



Nam Cung Hạ nhìn anh thở dài, "Rõ ràng là dung mạo của mẹ con phải không, nhưng người đó không phải là mẹ con mà là người em song sinh của mẹ con, Lãnh Tịnh Nghi."



"Mẹ có chị em song sinh? Tại sao con chưa bao giờ biết?"



"Tại vì hai người bọn họ hơn hai mươi năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi. Sau khi mẹ con chết, ba vẫn chưa hề gặp lại Lãnh Tịnh Nghi nên suýt nữa đã quên mất người này."



Ánh mắt lạnh lẽo của ông bỗng hướng về Lãnh Mặc Nghiên.



"Rốt cuộc cậu là ai, có quan hệ gì với Lãnh Tịnh Nghi? Tại sao phải hại Nam Cung gia chúng tôi?"



"Ha.... Tôi sao?" Lãnh Mặc Nghiên cười một tiếng, một bàn tay đưa ra sau đầu, chạm vào chiếc mặt nạ.



"Tôi chính là con trai của bà ấy cùng với ngài đó, người cha thân yêu." Lãnh Mặc Nghiên nói xong thì cũng kéo chiếc mặt nạ ra, để lộ gương mặt tuyệt mĩ của mình.



Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia ai cũng đều kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là câu nói vừa rồi của anh ta.



Con trai của Lãnh Tịnh Nghi và Nam Cung Hạ? Như vậy chẳng phải là........



Mẫn Nguyệt lén nhìn sắc mặt Âu Thần, quả nhiên không được tốt, còn kèm theo một chút ngỡ ngàng trong đó.



Vũ Hiên lắp bắp, "Không thể nào, không lẽ anh và lão đại là anh em cùng cha khác mẹ, như vậy lão gia đã......." Vũ Hiên còn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm An Nhiên kéo về sau, che miệng không cho anh nói nữa.



Chuyện này tuy rất khó tin, nhưng mà nhìn vào gương mặt của Lãnh Mặc Nghiên, quả thật có chút giống với Âu Thần. Mọi người không khỏi đặt sự chú ý vào Nam Cung Hạ.



Nam Cung Hạ ban đầu sửng sốt, sau đó tức giận quát nhẹ, "Cậu nói bậy, không thể nào có chuyện đó."



Lãnh Mặc Nghiên vứt chiếc mặt nạ đi, cười lạnh: "Dám làm không dám nhận sao? Không lẽ ông đã quên những gì ông đã làm với mẹ tôi năm đó rồi?"



Sắc mặt Nam Cung Hạ trầm xuống, "Rốt cuộc Lãnh Tịnh Nghi đã nói gì với cậu?"



"Mẹ tôi đã nói hết mọi chuyện năm đó của ba người cho tôi rồi. Lúc còn học đại học thì ông đã gặp mẹ tôi cùng với Lãnh Tịnh Tuyết. Mẹ tôi đã yêu ông từ cái nhìn đầu tiên nhưng ông lại yêu Lãnh Tịnh Tuyết. Ông theo đuổi Lãnh Tịnh Tuyết, còn mẹ tôi ở trong bóng tối yêu thầm ông. Sau này tình cảm của ông và Lãnh Tịnh Tuyết gặp trắc trở thì mẹ tôi vẫn ở bên ông, an ủi ông. Vậy mà khi Lãnh Tịnh Tuyết bỏ đi, ông buồn bực nên uống rượu say, cưỡng bức mẹ tôi, nhưng đến sáng hôm sau lại trở mặt không nhìn người. Khi mẹ tôi mamg thai thì ông còn chối bỏ không nhận. Dựa vào đâu mà Nam Cung Âu Thần được nhận về Nam Cung gia, hưởng vinh hoa phú quý, được mọi người cung kính. Còn tôi lại là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ tôi đã phải đi kiếm ăn ở vỉa hè, muốn có quyền lực thì phải đánh cược mạng sống. Hắn ta sinh ra thì đã có tất cả, tại sao đều là con trai của ông mà tôi lại không có?!!!"



Nam Cung Hạ nghe xong trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thì lại thở dài. "Thì ra cô ta đã nói với cậu như vậy sao, thật là......nghiệp chướng. Đúng vậy, Lãnh Tịnh Nghi thích tôi, chuyện này tôi biết. Nhưng mà cô ta không phải là người thầm lặng yêu thầm tôi, mà ngược lại, cô ta cho mọi người đều biết, thậm chí còn nhiều lần phá hoại quan hệ giữa tôi với Tịnh Tuyết. Khi tôi nói rõ rằng tôi yêu Tịnh Tuyết, không yêu cô ta thì cô ta như nổi khùng lên, nghĩ mọi cách hãm hại tôi và Tịnh Tuyết. Năm đó chuyện tôi bị ép cưới Tần Vân Ngọc cũng là do một tay cô ta tạo nên, sau đó âm thầm đuổi Tịnh Tuyết đi, lại hợp tác cùng Tần Vân Ngọc lừa tôi rằng Tịnh Tuyết đã chết. Nhưng mà ông trời có mắt, để cho tôi có thể gặp lại cô ấy một lần nữa. Có điều tôi ở bên Tịnh Tuyết không được bao lâu thì Lãnh Tịnh Nghi biết, sau đó gửi tin cho Tần Vân Ngọc. Bà ta tức giận, chạy đến khiêu khích Tịnh Tuyết, cuối cùng làm cô ấy xa tôi lần thứ hai. Tối hôm đó tôi rất buồn, đúng là đã đi uống rượu không sai. Sau đó Lãnh Tịnh Nghi xuất hiện cứ quấn quít tôi cả đêm đó, nhưng thật sự tôi và cô ta vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì. Vì vậy, cậu không thể nào là con của tôi được."



Lãnh Mặc Nghiên hừ một tiếng, "Đêm đó ông rất say, làm sao nhớ rõ mọi chuyện chứ. Lỡ như ông đã làm mà không nhớ thì sao?"



Nam Cung Hạ cười nhạt, "Đúng vậy, say rượu thì sẽ không thể nhớ, nhưng mà đêm đó......tôi không say. Tôi chỉ giả vờ để đánh lừa Lãnh Tịnh Nghi thôi, để xem cô ta có mưu kế gì. Có điều không ngờ mưu kế của cô ta, đến bây giờ mới có tác dụng."



Gương mặt Lãnh Mặc Nghiên trắng bệch, lắc đầu liên tục: "Không thể nào, ông nói dối, nhất định là ông nói dối. Mẹ tôi sẽ không lừa tôi đâu."



"Có lừa cậu hay không thì cậu tự biết rõ. Với tính cách của Lãnh Tịnh Nghi cô ta có giống một người chịu khổ vì tình, vì yêu tôi mà chấp nhận hy sinh tất cả không? Khẳng định là không có, tôi đoán, trong mấy năm cô ta rời đi chắc chắn đã quen với rất nhiều đàn ông, dựa vào đám đàn ông đó để có được quyền lực để một ngày nào đó trở về trả thù tôi. Nhưng mà bây giờ không thấy cô ta xuất hiện có lẽ đang gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi qua đời rồi. Chuyện cậu có thể yên ổn ở Đàm Đài gia chính là ví dụ rõ ràng nhất. Có phải Lãnh Tịnh Nghi từng có quan hệ mập mờ với gia chủ Đàm Đài gia không? Cả việc cậu có thể lên nắm quyền Đàm Đài gia nữa, Đàm Đài Trịnh Ân là một con cáo già tàn độc, ông ta không bao giờ để một người ngoài tiếp nhận sự nghiệp của mình. Vậy thì chỉ có một cách để giải thích, cậu chính là đứa con riêng của Lãnh Tịnh Nghi và Đàm Đài Trịnh Ân. Nhưng mà Lãnh Tịnh Nghi không cho cậu biết cha ruột của mình, lại lợi dụng cậu trả thù Nam Cung gia. Nếu cậu còn không tin thì có thể cùng tôi đến bệnh viện, chúng ta xét nghiệm DNA."



******Hậu trường nhỏ*******



Lãnh Mặc Nghiên: "......Hắn ta sinh ra thì đã có tất cả, tại sao đều là con trai của ông mà tôi lại không có?!"



Lyly: Tại vì người ta là nam chính còn anh chỉ là nam phụ thôi.



Lãnh Mặc Nghiên:!!!



Lãnh Mặc Nghiên lại cầm đao đuổi theo tác giả hơn ba mươi con phố lần thứ hai.



***********

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK