Lam Hi đương nhiên rất vui vẻ, càng không muốn về, thản nhiên "cắm trại" ở bệnh viện, mỗi ngày đều được hưởng đãi ngộ đặc biệt của Lạc Giao Giao. Khi đó đều nhìn cô với ánh mắt khiêu khích, khiến Mẫn Nguyệt hận đến nghiến răng. Còn vài ngày nữa là cô xuất viện, việc này, cô nhịn!
Mẫn Nguyệt ngồi trong phòng đột nhiên điện thoại có người gọi tới, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Lạc Vĩ Đình thì cô có phần kinh ngạc. Ngày đó sau khi anh cứu cô xong thì cứ cách vài ngày anh lại chạy đến bệnh viện thăm cô. Hai anh em nhà họ Lạc này quả thật khách quen ở bệnh viện luôn rồi. Mẫn Nguyệt ấn nút nghe, nhàn nhạt nói: "Anh Vĩ Đình?"
"Vết thương của em đã không sao rồi chứ? Nghe nói mấy ngày nữa em sẽ xuất viện?" Giọng nói của Lạc Vĩ Đình vẫn ôn hòa như vậy, luôn khiến cho người khác cảm thấy ấm áp.
"Đúng vậy, khỏe rất nhiều rồi, chạy nhảy tuyệt đối không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt, sau khi xuất viện, không biết anh có vinh hạnh mời Nam Cung tiểu thư một bữa cơm không?"
"Hả? Chuyện này......" Mẫn Nguyệt hơi chần chờ, không biết trả lời như thế nào.
Lạc Vĩ Đình nhận ra cô do dự, liền thay đổi cách nói. "Ngày hôm đó anh cứu em, em không phải nên trả ơn cho anh sao? Đây chính là cơ hội đó."
"Cái này....."
Lạc Vĩ Đình tiếp tục lẩm bẩm, "Nếu như em khó xử vậy thì thôi đi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Chuyện ngày hôm đó anh cứu em vốn không cần em trả ơn." Bộ dạng ủy khuất mười phần!
Mẫn Nguyệt bị anh nói càng cảm thấy áy náy, chỉ đành đồng ý. "Được, em đi ăn cùng với anh. Nhưng mà, chỉ ăn thôi em sẽ không cùng anh đi đâu khác."
Lạc Vĩ Đình đối với thái độ đề phòng của cô làm cho không vui, nhưng nghe đến cô đáp ứng đi ăn với anh thì không vui gì đó liền quẳng ra sau đầu.
"Được, ngày xuất viện anh sẽ tới đón em."
"Được."
Đến ngày được xuất viện, Mẫn Nguyệt bận rộn thu dọn quần áo, Lam Hi thì ở nhàn nhã ngồi ở bên cạnh. Cô không để ý đến cậu bé nhiều, vừa thu dọn quần áo vừa nói: "Lát nữa em về trước đi, chị có việc đi ra ngoài một chút."
Lam Hi lập tức ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: "Chị đi với ai?" Giọng điệu này thật giống như bạn trai đang truy hỏi bạn gái ra ngoài ngoại tình. Thật ra cậu cũng chỉ là hoàn thành trách nhiệm cho người nào đó thôi!
"Anh Vĩ Đình."
"Đi hẹn hò?"
Mẫn Nguyệt gõ đầu Lam Hi một cái, "Đi hẹn hò cái đầu em! Chỉ là đi ăn một bữa cơm bình thường thôi."
"Xì, bình thường mới lạ."
Thấy Mẫn Nguyệt muốn gõ đầu cậu tiếp, Lam Hi vội chạy ra ngoài, trước khi đi còn hét lớn: "Chị bắt nạt trẻ con!"
Lam Hi đứng bên ngoài cửa phòng, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho một người, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giảo hoạt. "Lần này xem anh làm như thế nào."
Mẫn Nguyệt nhìn bóng dáng Lam Hi biến mất ngoài cánh cửa, thở dài một cái, cười bất đắc dĩ. "Thằng nhóc này...." Cô ngồi trên giường, chờ đợi mãi không thấy người kia, hy vọng chuyển thành thất vọng. Trong khoảng thời gian cô nằm viện, anh không hề đến thăm cô, bây giờ cô xuất viện anh cũng không xuất hiện.
Khi Mẫn Nguyệt ra khỏi bệnh viện thì đã thấy Lạc Vĩ Đình chờ ở trước cửa. Nhìn thấy cô anh vội chạy đến, cười dịu dàng: "Mọi thủ tục xuất viện đều làm xong hết rồi sao?"
"Ừ, đã có An Triết Hàn xử lý hết rồi."
Ngay thấy tên đàn ông khác từ trong miệng cô thì Lạc Vĩ Đình không vui, nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa thì anh rất hưng phấn. Anh đưa Mẫn Nguyệt đến xe, ga lăng mở cửa xe cho cô, còn che chắn lo cô bị đụng đầu. Anh còn muốn thắt dây an toàn giúp Mẫn Nguyệt thì đã bị cô giành trước. "Em tự làm được rồi."
Lạc Vĩ Đình hơi thất vọng quay về chỗ ngồi, khởi động xe. "Vậy đi thôi."
Lạc Vĩ Đình đưa Mẫn Nguyệt tới một nhà hàng Pháp cao cấp, cô ngồi trên xe nhìn nhà hàng kia đến ngẩn người. Trước đây Thần rất thường đưa cô đến nhà hàng này ăn, nhưng có lẽ sau này sẽ không có cơ hội đó nữa rồi.
Lạc Vĩ Đình phát hiện thần sắc của Mẫn Nguyệt không đúng, cho rằng cô đang ngạc nhiên, vội giải thích: "Anh biết em thích ăn món Pháp nên mới đưa em đến đây. Sao vậy, không thích sao?"
Mẫn Nguyệt thu hồi cảm xúc, như bình thường nở nụ cười. "Không có, chúng ta vào đi."
Lạc Vĩ Đình gọi một loạt các món ăn mà cô thích, bữa ăn trôi qua rất yên bình. Nhưng không hiểu sao Mẫn Nguyệt lại cảm thấy anh Vĩ Đình đang khẩn trương. Cô không hiểu, anh khẩn trương cái gì?
"Mẫn Nguyệt, thế nào, đồ ăn có ngon không?"
"Rất ngon." Đồ ăn ở nhà hàng cao cấp đương nhiên là rất ngon rồi, chỉ là cô cũng coi như là khách quen ở đây nên không cảm thấy mới lạ.
"Vết thương trên tay đã khỏi rồi chứ?"
"Em yên tâm, đã khỏi hoàn toàn rồi."
"Chuyện hôm đó quả thật rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu em!"
"Không có gì, đừng khách sáo."
Bữa cơm trôi qua một nửa thì đột nhiên Lạc Vĩ Đình nói muốn đi vệ sinh. Mẫn Nguyệt không để ý gật gật đầu, tiếp tục ăn tiếp.
Lạc Vĩ Đình đi được một lúc còn chưa quay lại, Mẫn Nguyệt đang cảm thấy kì lạ thì trên sân khấu đột nhiên sáng lên. Âm nhạc vang lên, sau đó một nhóm người mặc trang phục thú bông bước ra, nhảy theo điệu nhạc. Bởi vì nhà hàng này có trang trí một sân khấu rộng lớn, thông thường cuối tuần đều sẽ trình diễn một cái gì đó để tạo không khí, khi khách hàng ăn cơm cũng không phải buồn chán. Không ngờ hôm nay chính là chương trình thú bông nhảy này.
Tất cả các vị khách ở đó đều hướng mắt nhìn lên sân khẩu, cảm thấy vô cùng thú vị. Tiếp theo đó là một tràng tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên. Mẫn Nguyệt chống cằm nhìn bọn họ cười khúc khích. Những người đó mặc những bộ trang phục như gấu trúc, thỏ trắng, gấu, mèo,..... Hơn nữa còn nhảy một điệu nhảy rất kỳ quái, thật sự là vô cùng buồn cười. Đặc biệt người mặc bộ đồ con gấu trúc đứng giữa càng làm cho cô cười không ngừng. Động tác không chuyên nghiệp, không theo kịp tiết tấu của người khác thì thôi đi. Đôi khi con gấu trúc đó còn làm ra những hành động khác lạ rất dễ thương.
Mẫn Nguyệt bật cười thành tiếng, "Con gấu trúc đó thật ngốc!"
Nhưng những hành động ngốc nghếch đó đổi lại tiếng cười vui vẻ càng lúc càng nhiều của mấy người khách ở đây. Mẫn Nguyệt xem đến thất thần, buồn bực mấy ngày nay cũng tiêu tan hết.
Con gấu trúc đó bỗng nhiên đi xuống sân khấu, một mạch đi đến chỗ cô. Khi Mẫn Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì thì con gấu trúc đó khom lưng xuống làm một động tác mời tao nhã. Trong khi cô ngơ ngác thì mấy vị khách xung quanh đã la lớn.
"Lên đi, lên đi!"
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Mẫn Nguyệt chỉ đành ngại ngùng theo con gấu trúc đó lên sân khấu.
Con gấu trúc đó chỉ cô nhảy theo họ, cô cũng thành thật nhảy theo, còn nhảy rất vui vẻ. Tiếng vỗ tay cũng ngày càng lớn, lúc Mẫn Nguyệt lên sân khấu thì không khí càng náo nhiệt hơn.
Bỗng nhiên tất cả âm thanh đều dừng lại, đèn xung quanh tắt hết chỉ để lại ngọn đèn trên sân khấu. Những người mặc đồ thú bông khác đều đi xuống sân khấu, chỉ để lại cô cùng con gấu trúc đó.
Xung quanh bất ngờ xuất hiện cánh hoa rơi xuống, Mẫn Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Sao cô lại có cảm giác như rơi vào truyện tranh thiếu nữ vậy? Khung cảnh mộng mơ này là thế nào đây?
Một giọng nói trầm ấm vang lên: "Thế nào, em có thích không?"
Mẫn Nguyệt giật mình quay lại thấy con gấu trúc kia lấy cái đầu gấu trúc xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bên trong. Cô kinh ngạc che miệng, thốt lên một tiếng: "Anh Vĩ Đình!" Đột nhiên trong lòng cô sinh ra một cảm giác không ổn.
Lạc Vĩ Đình đặt cái đầu gấu trúc xuống, từ từ đi đến trước mặt Mẫn Nguyệt. "Những thứ này đều là anh chuẩn bị cho em, hôm nay anh muốn nói với em một chuyện. Mẫn Nguyệt, hai năm trước anh gặp em, em đã để lại trong anh một ấn tượng rất đặc biệt. Em lạnh lùng, em thẳng thắn, còn nữa, nụ cười của em rất xinh đẹp. Sau đó anh mới biết được anh đã thích em từ lúc nào rồi. Mẫn Nguyệt, anh thích em, làm bạn gái của anh đi!"
Toàn bộ nhà hàng ồ lên một tiếng, sau đó không ngừng hò hét.
Mẫn Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc, có ai nói cho cô biết tại sao đang ăn một bữa cơm đột nhiên chuyển thành cô được tỏ tình không? Hơn nữa, còn là tỏ tình trước mặt rất nhiều người, cô biết trả lời làm sao đây? Cô không hề biết thì ra người anh Vĩ Đình thích là cô. Tuy lần đó được anh ấy cứu, cô cũng có nghi ngờ, nhưng cô chỉ cho rằng anh ấy xem cô là bạn thân nên mới làm như vậy. Nếu người tỏ tình là người khác, Mẫn Nguyệt nhất định sẽ từ chối không lưu tình. Nhưng đối phương lại là anh Vĩ Đình khiến cô không biết làm thế nào. Suốt hai năm qua, anh luôn ở bên cạnh cô, còn làm rất nhiều việc vì cô. Hôm nay, do muốn tỏ tình với cô mà tạo nên một bữa cơm lãng mạn như vậy. Nói không cảm động là nói dối, nhưng cô cũng không thể đáp lại tình cảm của anh.
Không ai để ý trong góc của nhà hàng, có hai người một nam một nữ đang đứng trầm mặc nhìn khung cảnh nhộn nhịp đằng kia.
"Thật tình cờ, không ngờ chúng ta lại gặp được Mẫn Nguyệt ở đây. Lạc tổng đúng là si tình, còn bày ra cách tỏ tình lãng mạn như vậy. Mẫn Nguyệt thật hạnh phúc, em rất ngưỡng mộ cô ấy. Anh nói có đúng không, anh Âu Thần?" Hạ Linh Lung đứng trong góc nhìn hai người đứng trên sân khấu bằng ánh mắt ngưỡng mộ và vui vẻ. Giọng nói ngây thơ, tựa như thật sự vui vì Mẫn Nguyệt.
Sắc mặt Nam Cung Âu Thần đứng bên cạnh tối sầm, mím môi không nói lời nào, khí lạnh quanh thân càng mạnh mẽ.
Anh nhận được tin cô ra ngoài cùng với Lạc Vĩ Đình, anh liền muốn chạy tới. Ngay lúc đó gặp Hạ Linh Lung nên anh lấy cớ để tới đây, cuối cùng lại chứng kiến cảnh tượng này. Anh nhớ đến câu nói ngày đó của Vũ Hiên, anh muốn tiếp tục làm anh em với cô, sau đó đem cô cho người đàn ông khác sao?
Không khí trong nhà hàng dâng cao, nhiều người bắt đầu hét lớn.
"Đồng ý đi, đồng ý đi."
"Đồng ý làm bạn gái của anh ấy đi!"
"Hai người đó thật xứng đôi, tôi ngưỡng mộ quá!"
Mẫn Nguyệt nhìn vào ánh mắt chờ mong của Lạc Vĩ Đình mà không nói nên lời. Cô mấp máy môi, lời từ chối muốn nói ra nhưng bị chặn lại ở cửa miệng.
Cùng lúc đó, một anh phục vụ đi tới, trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng thật to, có ý muốn đưa cho Lạc Vĩ Đình. Xem ra anh chuẩn bị rất chu đáo, đến hoa hồng của có.
Nam Cung Âu Thần đứng trong bóng tối hai mắt sáng lên, dưới lòng bàn tay lặng lẽ bắn ra một thứ. Anh phục vụ đó đang đi đột nhiên bị tác động mạnh, chân trượt một cái, liền ngã nhào xuống, cả người và hoa đều thê thảm. Người đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng, liên tiếp ngã xuống, nhất thời trong nhà hàng vang lên một tiếng động lớn của ly chén bị vỡ nát. Âm thanh hò hét cũng bị cắt đứt, xung quanh im ắng đến kì lạ. Anh phục vụ kia vội đứng lên, sẵn tiện ôm bó hoa theo, cúi đầu thành khẩn.
"Xin lỗi, Lạc tổng, tôi bị trượt chân, không cố ý đã làm hỏng hoa của anh rồi, rất xin lỗi." Người phục vụ đó khóc không ra nước mắt, tại sao đang yên ổn anh lại bị trượt chân té được chứ?! Lúc đó anh có cảm giác hình như chân anh bị cái gì ném mạnh vào nên mới trượt chân, nhưng nhìn xung quanh không hề có ai làm gì cả. Anh phục vụ ảo não, là ảo giác của anh sao? Đương nhiên những lời đó anh không dám nói ra.
Lời tỏ tình bị cắt đứt, Mẫn Nguyệt liền nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Miệng Nam Cung Âu Thần khẽ nhếch, khoảnh khắc vừa rồi anh rõ ràng thấy biểu cảm không tình nguyện trên mặt cô. Khi bị phá đám thì cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ như vậy là anh đã biết được kết quả rồi. Âu Thần lập tức xoay người đi ra khỏi nhà hàng, một ngày nào đó anh nhất định sẽ phải đem cô cho người đàn ông khác. Nhưng xin lỗi, bây giờ thì anh không làm được!
Hạ Linh Lung thấy anh bỏ đi thì đi theo, trước khi đi còn quay đầu nhìn về hướng Mẫn Nguyệt, nở nụ cười sâu xa.
Lạc Vĩ Đình nhìn bó hoa đã chuẩn bị sẵn bây giờ đã hỏng hoàn toàn thì rất khó chịu, còn có chút thất vọng. Nhưng anh vẫn giữ nụ cười thân sĩ của mình: "Nếu hoa đã hỏng rồi thì thôi, không cần tự trách, anh đi làm việc trước đi."
Anh phục vụ đó như được ân xá, vội vàng chạy đi dọn dẹp đống đổ vỡ kia.
"Xin lỗi, vốn muốn tặng em một bó hoa thật đẹp nhưng giờ bị hỏng mất rồi."
Mẫn Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói: "Không cần đâu, dù anh có tặng hoa thì em cũng không thể đồng ý làm bạn gái anh được. Xin lỗi, anh Vĩ Đình, trước giờ em không hề thích anh."
Nói xong cô lập tức bỏ chạy khỏi nhà hàng, Lạc Vĩ Đình bàng hoàng trong vài giây, sau đó cũng lập tức đuổi theo cô.
Cũng may Mẫn Nguyệt chưa đi xa, anh liền đuổi kịp cô.
"Mẫn Nguyệt, xin lỗi, hôm nay anh đã quá hấp tấp rồi. Có phải làm em sợ rồi không?"
Lạc Vĩ Đình luôn là người như vậy, dù cô là người có lỗi với anh nhưng anh lại nhận tất cả sai lầm về phía mình. Mẫn Nguyệt thở dài, Lạc Vĩ Đình như vậy, cô càng không nỡ nhẫn tâm với anh.
"Anh Vĩ Đình, anh đừng như vậy có được không, em......" Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt bi thương của anh.
"Mẫn Nguyệt, ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh sao?"
"Xin lỗi!" Ngoài câu xin lỗi ra thì cô không biết phải nói gì với anh nữa. Tình cảm là thứ duy nhất không thể ép buộc được.
Lạc Vĩ Đình thất vọng hạ mắt, một nỗi chua xót lan ra trong lòng. Nhất thời cả hai người đều trầm mặc, một lát sau, Lạc Vĩ Đình đã điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân. Anh thu hồi đau khổ trong mắt, thân thiết xoa đầu cô như lúc bình thường. "Không cần khó xử, em cứ tiếp tục xem anh như là học trưởng của lúc trước là được rồi. Cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra đi."
Mẫn Nguyệt lặng lẽ thở ra một hơi, tuy thấy rất có lỗi với anh Vĩ Đình. Nhưng kết quả hiện tại là tốt nhất. Cô nở một nụ cười rạng rỡ: "Biết rồi, học trưởng."
Lạc Vĩ Đình tràn đầy cưng chiều vỗ đầu cô một cái: "Ngoan lắm!"
********Hậu trường nhỏ********
Âu Thần: Hừ, cách tỏ tình như vậy có gì hay đâu chứ!
Mẫn Nguyệt: Có phải là anh không làm được như vậy nên mới ghen tị chứ gì?!
Âu Thần: Có gì mà không được, một khi bản thiếu gia ra tay thì nhất định còn hoành tráng hơn tên đó nhiều!
Mẫn Nguyệt: Vậy tại sao anh không tỏ tình như thế với em đi!
Âu Thần: Mấy chuyện trẻ con như vậy, anh khinh thường làm, mất hình tượng.
Mẫn Nguyệt:......