Tỉnh Lưỡng Giang xa hơn phủ Ích Dương. Thi hương là vào tháng tám, nên còn gọi là kỳ thi mùa thu. Bây giờ đã là đầu tháng sáu, đợi bọn họ đến được tỉnh Lưỡng Giang, rồi đợi Tần Chung làm quen với hoàn cảnh ở đó xong thì thời gian ôn tập chẳng còn lại bao nhiêu.
Tần Tiến vốn dĩ là thư đồng của Tần Chung, cần phải đi theo. Nhưng Lý Ỷ La muốn đi theo chăm sóc Tần Chung, Tần Tiến cũng đi thì không còn ai trông nom cửa hàng.
Mấy ngày liên tiếp, Lý Ỷ La đều bận thu thập hành lý, Tần mẫu cũng phụ Lý Ỷ La một tay. Bà khó tránh lo lắng: "Trên đường đi nhất định phải cẩn thận."
Lý Ỷ La mỉm cười: "Yên tâm đi mẹ, trước lạ sau quen mà. Lần trước chúng con đều rất tốt, lần này khẳng định cũng không có vấn đề gì. Ngược lại người chúng con lo là mẹ. Chúng con đi lâu như vậy, mẹ ở nhà nhất định phải bảo trọng thân thể."
Tần mẫu vỗ vỗ tay Lý Ỷ La: "Mẹ ở nhà thì có thể có việc gì chứ?"
Định ngày xuất phát là ngày mười tháng sáu. Lộ trình đến tỉnh Lưỡng Giang xa hơn phủ Ích Dương một nửa, chờ khi hai người đến được tỉnh Lưỡng Giang, hẳn là phải tới đầu tháng bảy.
Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga cũng đi cùng đường với hai người Lý Ỷ La.
Thời điểm đưa tiễn, cả nhà Tần gia đều có mặt đông đủ. Tần Tử Viễn là đứa trẻ lớn nhất, nên biết Lý Ỷ La và Tần Chung phải xa nhà là để đi thi khoa cử. Từ sau khi tiểu thúc thúc thi đậu tú tài, mỗi lần người trong thôn nhìn thấy nhóc thì đều nói: "Ây nha, đây không phải là cháu trai lớn của tú tài công đó sao?"
Từ đấy, nhóc liền biết, tú tài là đồ tốt! Tần Tử Viễn đứng trước mặt Tần Chung, thẳng lưng ưỡn ngực, nắm nắm tay nhỏ lớn tiếng nói: "Tiểu thúc thúc, sau này con cũng sẽ đi thi tú tài!"
Lời Tần Tử Viễn chọc cho mọi người bật cười ha hả, Tần Chung xoa xoa đầu nhóc: "Ừm! Ở nhà nhớ phải chăm sóc tốt cho gia gia, nãi nãi!"
Tần Tử Viễn nghiêm túc nhận lấy trách nhiệm trọng đại: "Tiểu thúc thúc cứ yên tâm!"
Tần mẫu vẫn dặn dò Tần Chung và Lý Ỷ La như lần trước. Thi không đậu cũng không sao cả, cứ lượng sức mà làm. Tần phụ thì khẩn trương hơn nhiều, ông hút một hơi thuốc, nói: "Lão tam, ráng thi cho tốt! Mọi người ở nhà chờ tin vui của con!"
Bên cạnh Tần gia, trước mặt Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga, hai nhà Lý gia và Vương gia cũng tới. Phía sau Lý chủ bộ còn có một vị phụ nhân dáng dấp yêu kiều mỹ lệ. Nàng ta đang liếc mắt đưa tình với Lý chủ bộ, làm cho Lý chủ bộ ngứa ngáy khắp người, chỉ muốn nhanh nhanh đưa tiễn con rể rồi đưa người đẹp về nhà.
Mấy tháng không gặp, Lý phu nhân dường như càng cáo kỉnh gắt gỏng hơn xưa. Nhìn thấy phu quân và tiểu thiếp làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lý phu nhân cũng không có nhẫn nhịn. Mỗi lần liếc mắt nhìn hai người họ, trên mặt Lý phu nhân đều ngập tràn ý hận.
"Nguyệt Nga, lần này con nhất định phải đốc thúc Bác Quân học hành cho tốt! Nếu nó có thể đậu cử nhân, thì mẹ con chúng ta cũng được nở mày nở mặt. Còn có...." Lý phu nhân liếc mắt nhìn qua Lý Ỷ La và Tần Chung: "Lần này nhất định phải đậu cao hơn Tần Chung, không thể để con tiểu tiện nhân kia tiếp tục huênh hoang nữa."
Lý Nguyệt Nga hơi hơi chau mày, nhưng vẫn gật đầu với Lý phu nhân.
Vương huyện lệnh và Vương phu nhân bên kia cũng đã dặn dò Vương Bác Quân xong, rồi cùng nhau đi về phía Tần Chung. Nghiêm túc mà nói, Vương gia và Tần gia cũng gián tiếp có quan hệ thông gia. Vương huyện lệnh vốn rất xem trọng Tần Chung, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tạo dựng quan hệ tốt như thế này.
"Tần Chung, tư chất cậu thông minh, bổn huyện rất xem trọng cậu. Lần này nếu lại có thể đỗ hạng đầu, bổn huyện sẽ càng xem trọng cậu hơn." Vương huyện lệnh vuốt râu, cười nói.
Tần Chung vội làm lễ: "Đại nhân tán thưởng quá lời, tiểu sinh không dám nhận."
Vương huyện lệnh híp mắt quan sát Tần Chung, thấy dáng vẻ Tần Chung thành khẩn, không quá khiêm tốn, cũng không quá kiêu ngạo, nên càng đánh giá cao Tần Chung hơn. Nếu để người ta nhìn ra sự khiêm tốn quá rõ ràng, sẽ mang lại cảm giác dối trá. Mà Tần Chung lại có thể làm được không để lộ chút dấu vết, chỉ bằng vào điểm này, con đường quan trường sau này của Tần Chung sẽ không quá khó khăn. Nếu Tần Chung không phải đang ra vẻ khiêm tốn, mà trong lòng thật sự nghĩ như vậy, thì lại càng khó lường hơn. Là thiếu niên đắc chí vừa thi đỗ hạng nhất thi viện, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ kẻ đó đều cảm thấy anh tài thiên hạ không ai bằng mình. Nhưng Tần Chung lại có thể tỉnh táo nhìn rõ bản thân, đúng là hiếm có.
"Thi cho tốt, Bác Quân và cậu là bạn học, lại là huynh đệ cột chèo, hai người ở bên ngoài nên quan tâm lẫn nhau nhiều một chút." Vương huyện lệnh rất hài lòng việc con trai giao hảo với Tần Chung. Vương Bác Quân có tài văn thơ, cũng coi như thông minh, nhưng nếu nghiêm túc so sánh cùng Tần Chung, mặc kệ tài học hay nhưng phương diện khác, đều kém hơn Tần Chung nhiều. Nghĩ đến đây, Vương huyện lệnh có hơi phát sầu. Con trai quá tùy hứng, tính tình như vậy mà vào chốn quan trường, không sớm thì muộn cũng bị sứt đầu mẻ trán.
Vương phu nhân đi theo phía sau Vương huyện lệnh, bà quan sát Lý Ỷ La một chút, rồi thân thiết nắm tay Lý Ỷ La: "Cháu chính là muội muội của Nguyệt Nga à? Lâu như vậy mà còn chưa gặp cháu lần nào, lần này vừa gặp đúng là làm ta có cảm giác thân thiết. Chúng ta đều là thân thích, chờ sau khi từ tỉnh thành trở về, cháu có thể đến phủ chơi một chuyến."
Lý Ỷ La cười tủm tỉm, nói: "Cháu thấy phu nhân cũng là người bình dị dễ gần, cũng giống như mẹ cháu vậy. Mẹ, mẹ xem Vương phu nhân có phải rất giống mẹ không? Đều là người xinh đẹp, lương thiện như nhau." Lý Ỷ La ôm cánh tay Tần mẫu lắc lắc.
"Aiz nha, cái đứa nhỏ này! Người đã già vậy rồi, còn xinh đẹp nỗi gì chứ?" Vương phu nhân bị Lý Ỷ La chọc vui vẻ cười không khép miệng.
Tần mẫu vờ giận liếc Lý Ỷ La một cái, rồi nói cùng Vương phu nhân: "Ngại quá, phu nhân, để bà chê cười rồi! Đứa nhỏ này cứ luôn thích nói đùa...."
Vương phu nhân nhìn cử chỉ thân mật của Lý Ỷ La và Tần mẫu cứ như mẹ con ruột, trong lòng nhịn không được mà cảm khái. Nếu Ỷ La này mà là con dâu của bà, chắc bà cũng không kiềm được mà muốn gần gũi con bé. Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm và cái miệng nhỏ khi nói chuyện kia, cứ ngọt như được bôi mật vậy. Không giống với Nguyệt Nga, ngày thường luôn ít nói ít cười, lễ nghi cử chỉ không tệ, nhưng đồng thời cũng không làm người ta thân cận nỗi.
Đương nhiên, Vương phu nhân vẫn tương đối hài lòng với Lý Nguyệt Nga. Có thể làm tốt hiền thê nội trợ, đầu óc thông minh, thì đã hơn hẳn nhiều danh gia khuê tú rồi. Lúc trước chọn Lý Nguyệt Nga làm thê tử Vương Bác Quân, chính là do nhìn trúng năng lực này của Lý Nguyệt Nga.
Dáng vẻ đùa cợt vui vẻ của Lý Ỷ La với Vương phu nhân hoàn toàn rơi hết vào mắt Lý phu nhân: "Nhìn xem, nhìn xem, bây giờ còn tới nịnh bợ cả mẹ chồng con, mẹ thấy nó chính là muốn cướp hết tất cả của con..."
"Mẹ, đừng nói nữa!" Lý Nguyệt Nga chặn miệng Lý phu nhân lại. Nàng ta quay lại nhìn Lý Ỷ La rồi bình thản quay đầu đi. Lý Nguyệt Nga không cho phép bản thân được phép hối hận với lựa chọn của chính mình.
"Một lời đã định, đợi các người thi hương trở về thì nhất định phải đến phủ của ta chơi một chuyến đó." Vương phu nhân cười nói.
Lý Ỷ La chỉ cười cười, không trả lời.
Sau khi từ biệt mọi người, rốt cuộc ai cần lên thuyền đều đã lên thuyền. Mọi người Tần gia cũng giống lần trước, đứng mãi ở bến tàu cho đến khi con thuyền biến thành một chấm đen mà họ vẫn còn vẫy vẫy tay với Lý Ỷ La và Tần Chung.
Phòng của Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga trên thuyền cũng ở ngay bên cạnh phòng Lý Ỷ La và Tần Chung. Vừa thả hành lý xuống, Vương Bác Quân đã đến trước phòng rủ Tần Chung ra ngoài hóng gió.
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La, Lý Ỷ La cười cười: "Tướng công, chàng đi đi! Ta sắp xếp hành lý một chút rồi tới ngay."
Lúc này Tần Chung mới gật đầu, đi theo Vương Bác Quân ra ngoài.
Chờ khi Lý Ỷ La sắp xếp hành lý xong xuôi, thời điểm tìm thấy Tần Chung, đúng lúc nghe được Vương Bác Quân đang tố khổ cùng Tần Chung: "Kỳ thi hương này ta vốn không muốn đi. Ta tự biết năng lực mình tới đâu. Thứ hạng thi viện lần trước gần như sát nút, mà thi hương còn khó hơn thi viện gấp mười lần. Bằng vào năng lực của ta bây giờ, khó mà thi đậu nổi."
Tần Chung hơi ngập ngừng: "Nếu thấy miễn cưỡng thì cũng không cần nóng lòng. Cứ việc ôn tập thêm vài năm rồi đi thi cũng không muộn mà."
Vương Bác Quân chán nãn phất phất tay, chau mày thở dài: "Tần huynh, thật không dám giấu diếm, chí hướng của ta không nằm ở khoa cử. Đối với quan trên, cha ta phải nịnh nọt lấy lòng, kẻ dưới nhìn thấy cha ta thì vội vàng bợ đỡ. Tuy ta hiểu biết nông cạn, nhưng cũng cảm thấy con đường làm quan của cha mình không hề sạch sẽ. Sau này bước vào quan trường, nếu phải giống như cha ta, ta.... Ta thật sự không làm được!"
Tần Chung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Bác Quân: "Ai có chí nấy! Nếu chí hướng của huynh không ở nơi này, thì không cần miễn cưỡng." Tần Chung muốn đi trên con đường này, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Vương Bác Quân cười khổ: "Ta không muốn, nhưng có rất nhiều người đều muốn. Cha mẹ ta thì tạm thời không nói làm gì, dù sao ta cũng đã quen. Nhưng mà Nguyệt Nga cũng như vậy. Nàng ấy đã hoàn toàn thay đổi. Ban đầu, hai chúng ta cầm sắc hòa minh, về sau nàng ấy luôn không ngừng đốc thúc ta học hành. Năm ngoái, sau khi trở về từ phủ Ích Dương, nàng ấy càng đốc thúc ta dữ dội hơn. Giống như hận không thể nhốt ta cả ngày trong thư phòng đọc sách vậy. Nàng ấy nói là vì muốn tốt cho ta, nói là nam tử hán đại trượng phu, thành gia xong phải lập nghiệp. Trong lòng ta hiểu rõ, nàng ấy là một thê tử hiền huệ, nhưng mà, nhưng mà...." Vương Bác Quân cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì hắn cũng phát điên. Lý Nguyệt Nga làm bất cứ chuyện gì cũng phù hợp với tiêu chuẩn một hiền thê, nhưng thời điểm hắn đối diện với Lý Nguyệt Nga, lại càng ngày càng không có cách nào thả lỏng bản thân được. Hắn biết, Lý Nguyệt Nga là vì tốt cho hắn, cho nên dù cảm thấy ngày tháng thế này thật khó chịu, hắn cũng tự nhủ mình nên biết quý trọng, yêu quý Lý Nguyệt Nga.
"Thôi bỏ đi, bắt huynh nghe mấy lời buồn bực của ta rồi..." Vương Bác Quân nói xong liền ngửa đầu, trút bầu rượu trong tay vào miệng. Ánh mặt trời phủ xuống, nào còn thấy được vẻ phong lưu tiêu sái trước kia.
"Tướng công." Lý Ỷ La cố ý lùi ra sau mấy bước, từ xa lên tiếng gọi Tần Chung.
Khóe miệng Tần Chung lập tức không kiềm được mà nở nụ cười: "Nương tử, bên này."
Lý Ỷ La đi đến bên cạnh rồi vịn lấy cánh tay Tần Chung, cảm nhận cơn gió mát lạnh từ trên sông thổi tới, nhắm mắt mà nói: "Thật là mát!"
Tần Chung vén mấy sợi tóc mai bị gió thổi ra sau tai giúp Lý Ỷ La: "Ừm, chúng ta ở đây hóng gió một lúc rồi về phòng."
"Được!" Lý Ỷ La tựa đầu lên vai Tần Chung.
"Tướng công, nên về đọc sách rồi!" Không lâu sau đó, Lý Nguyệt Nga cũng đi đến, nha hoàn đang cẩn thận dìu nàng ta.
Vương Bác Quân bất đắc dĩ xoay người, vừa đau lòng, lại có chút bực bội: "Nguyệt Nga, bụng nàng đã lớn vậy rồi, ta đã nói nàng không cần đi theo ta, hơn nữa, cha mẹ cũng không đồng ý, tại sao nàng cứ nhất quyết đòi theo như vậy?"
Lý Nguyệt Nga đi đến bên cạnh Vương Bác Quân, đón lấy bầu rượu trong tay hắn đưa cho nha hoàn cầm. Nghe Vương Bác Quân nói vậy thì chỉ cười đáp: "Chàng yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Nha hoàn và ma ma đều đi theo, thiếp cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân. Bây giờ chàng phải đi thi, đây là đại sự quan trọng nhất của nhà ta, thiếp không theo sao mà được?" Lý Nguyệt Nga vừa nói vừa sửa sang cổ áo cho Vương Bác Quân.
Vương Bác Quân không đồng ý cách nói này: "Chẳng qua chỉ là đi thi, có thể so sánh với sức khỏe của nàng sao? Nếu đến lúc đó thân thể nàng có gì không khỏe thì biết tính thế nào? Ta thật không hiểu nổi, vì lý do gì mà nàng nhất định đặt nặng vấn đề khoa cử đến như vậy? Chẳng lẽ khoa cử thật sự quan trọng hơn chính nàng, quan trọng hơn cả con chúng ta hay sao?"
Thần sắc Lý Nguyệt Nga vẫn như cũ: "Thê tử lấy phu quân làm trời! Tướng công, chàng chính là trời của thiếp, chàng phải lập nghiệp, phải thi khoa cử, đương nhiên là quan trọng hơn bản thân thiếp!"
"Nguyệt Nga...." Vương Bác Quân nghe xong thì sắc mặt có phần phức tạp, vừa cảm động, nhưng tâm trạng cũng thấy rất nặng nề: "Xin lỗi nàng! Vừa rồi ta có hơi nặng lời, ta không phải cố ý muốn tức giận với nàng."
"Thiếp biết! Chúng ta về phòng thôi! Nhân lúc trời chưa tối, chúng ta đọc sách thêm một chút." Lý Nguyệt Nga khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Vương Bác Quân.
Vương Bác Quân thở dài, bước tới đỡ lấy Lý Nguyệt Nga, cùng Lý Nguyệt Nga trở về phòng.