"Tôi...." "Lý Ỷ La" hơi hốt hoảng, trợn to mắt nhìn gương mặt đen kịt của Lý chủ bộ, Lý phu nhân thì đang nhìn nàng bằng ánh mắt như rắn độc.
"Lý Ỷ La" theo bản năng cúi thấp đầu, lảo đảo lui về sau.
"Đứng lại! Bọn họ không có lợi hại như cô nghĩ, cô không được sợ, làm theo lời tôi, ngẩng đầu lên!" "Lý Ỷ La" mới lui lại một bước, trong đầu nàng liền vang lên giọng nói của Lý Ỷ La.
"Tôi.... Không làm được...." Trong đầu "Lý Ỷ La" cũng vang lên tiếng khóc của chính mình, đáp lại Lý Ỷ La.
"Cô chưa thử thì sao biết mình không làm được? Tôi chỉ cho cô cơ hội duy nhất là lần này thôi, nếu cô không tự cởi bỏ chấp niệm của cô, vậy tôi sẽ trực tiếp nghiền nát tàn hồn của cô. Chẳng lẽ cô cam tâm hồn phi phách tán trong khi tiếc nuối chưa hoàn thành à?"
"Tôi...." Móng tay "Lý Ỷ La" bấm sâu vào da thịt lòng bàn tay, đau đớn nơi bàn tay không bằng đau đớn trong lòng nàng. Chỗ đáng hận của hai người kia không phải là xô nàng vào cuộc sống tối tăm, mà là phá hủy dũng khí của nàng, làm cho nàng không dám bước ra bước chân đầu tiên theo đuổi cuộc sống tươi sáng dưới ánh mặt trời.
Sau khi nàng gặp Lý Ỷ La, nàng mới biết, thì ra nữ tử cũng có thể có được cuộc sống tươi sáng như vậy. Không cần dựa vào bất kì người nào, chính bản thân mình cũng có thể tỏa sáng.
Lý Ỷ La phải thêu thùa nên móng tay được chăm chút rất kỹ, cắt tỉa gọn gàng. Nhưng dù móng tay không sắc nhọn, "Lý Ỷ La" vẫn có thể bấm đến lòng bàn tay rướm máu.
"Ngẩng đầu lên, hãy thử ngẩng đầu lên! Chờ sau khi ngẩng đầu, cô sẽ phát hiện bọn họ không hề đáng sợ một chút nào. Đúng, cứ làm như vậy."
Nương theo giọng nói Lý Ỷ La, "Lý Ỷ La" gian nan ngẩng đầu lên.
"Ỷ La, cha vừa hỏi cái gì con không nghe thấy sao? Sao không trả lời?" Lý chủ bộ thấy Lý Ỷ La không trả lời thì cao giọng hỏi.
"Con...." "Lý Ỷ La" hơi há miệng.
"Cứ nói những gì cô muốn nói. Nói hết tất cả phẫn nộ, không cam lòng, uất ức của cô, toàn bộ đều nói hết ra!" Lý Ỷ La bình tĩnh chỉ dẫn.
"Nói chuyện!" Lý chủ bộ nhíu mày, sao ông đột nhiên cảm thấy... con gái hình như có chút thay đổi.
"Nói...." "Lý Ỷ La" hít sâu một hơi.
"Nói! Trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó!" Lý Ỷ La tiếp tục dẫn dắt.
"Ta......"
"Bây giờ ngay cả lời cha nói con cũng lười đáp phải không?" Lý chủ bộ đậy mạnh nắp chung trà xuống chung trà.
"Lý Ỷ La" càng siết chặt nắm tay hơn, cả người đều run rẩy. Tần Chung ở phía sau nhìn một cái, thoáng nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Nếu không muốn nói thì để tôi ra ngoài. Nhưng cô nhớ cho kỹ, bỏ qua lần này, về sau cô không còn cơ hội hoàn thành điều tiếc nuối nữa đâu." Lý Ỷ La bình thản nói.
"Tôi nói!" "Lý Ỷ La" nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn trong đầu.
"Nhìn Lý chủ bộ, nói hết tất những việc làm của ông ta trong bao nhiêu năm qua!"
"Lý Ỷ La" ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thẳng vào Lý chủ bộ: "Cha? Ông.... Thật sự cho rằng ông vẫn còn là cha tôi sao?"
"Con có ý gì?" Sắc mặt Lý chủ bộ càng đen hơn.
"Lý Ỷ La" chợt đứng thẳng lưng lên, đôi tay siết chặt đến nổi đầy gân xanh, nàng hít sâu một hơi, nói: "Bao nhiêu năm qua, đã có khi nào ông làm tròn trách nhiệm một người cha chưa?"
"Không tệ! Tiếp tục!"
Một khi đã nói được câu đầu tiên, "Lý Ỷ La" phát hiện đúng như lời Lý Ỷ La đã nói, trước kia nàng không dám nhìn thẳng Lý chủ bộ, bây giờ lại có cảm giác ông ta đúng là không có đáng sợ như vậy.
"Từ nhỏ, trong mắt ông chỉ có đại ca, đại tỷ. Bốn tuổi thì tôi đã mất mẹ, bữa đói bữa no, thường xuyên phải ăn cơm thừa canh cặn, thậm chí có khi còn phải ăn đồ ăn thừa của hạ nhân. Một bộ y phục mặc ba năm, mùa đông mặc áo cũ mỏng manh. Lúc bệnh chưa bao giờ được mời đại phu đến khám, thậm chí nước nóng cũng không được uống một ngụm,.... Cuộc sống như vậy là cuộc sống của con gái một chủ bộ à? Nói ra ai sẽ tin hả? Còn đại tỷ thì sao? Ông đối đãi với đại tỷ thế nào? Đại tỷ có thể đọc sách viết chữ, có thể học đàn học vẽ, cái gì có thể cho, ông đều cho đại tỷ. Đại tỷ như trăng sao trên trời, còn tôi chỉ như giòi bọ dưới đất. Khi đó, tôi ao ước ông ra mặt giúp tôi biết bao nhiêu, nói với tôi rằng còn có cha đây. Tôi cố sinh tồn trong tăm tối, tất cả mọi hy vọng đều ký thác vào việc ngày sau lớn lên sẽ xuất giá, rồi sẽ được sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng đã làm gì, các người đã làm gì, làm cái gì hả? Thấy Tần gia không phải là chỗ tốt, Tần Chung bệnh nặng sắp chết, sợ đại tỷ về đó sẽ phải thủ tiết, cho nên bắt tôi thế hôn. Các ngươi tâm ngoan thủ lạt chặt đứt tất cả hy vọng của tôi! Bà...." "Lý Ỷ La" chỉ vào mặt Lý phu nhân: "Bà chẳng những giết mẹ tôi, còn giết cả tôi. Trên lưng bà treo hai mạng người, buổi tối đi ngủ, chẳng lẽ bà không gặp ác mộng sao?"
"Ta thấy ngươi rõ ràng điên rồi!" Mặt Lý phu nhân biến sắc: "Ngươi đừng có nói năng xằng bậy! Cái gì mà hai mạng người hả? Trước khoan nói đến mẹ ngươi, nói ngươi đã, ngươi không phải đang yên đang lành đứng ở đây sao? Nếu không nhờ thế hôn, ngươi được làm Giải Nguyên phu nhân à?"
"A ha ha ha...." "Lý Ỷ La" bật cười lạnh lẽo: "Tôi đã sớm chết rồi, là bị bà giết chết!"
"Lão gia, tôi thấy con nha đầu này điên thật rồi! Hồ ngôn loạn ngữ! Người còn đang êm đẹp đứng đó mà cứ nói lời điên khùng. Nếu ngươi không vừa ý phu quân mình, vậy ngươi cứ hòa ly với Tần Chung đi rồi về nhà, ta đảm bảo sẽ tìm cho ngươi mối hôn sự vừa lòng." Lý phu nhân thầm cười lạnh, nói.
Lý chủ bộ không nhìn Lý phu nhân, ông nhìn "Lý Ỷ La", nói: "Xem ra, trong lòng con rất hận cha."
"Đúng! Tôi hận ông! Ông rõ ràng là cha tôi, tại sao lại có thể vô tâm với tôi như vậy? Rõ ràng ông biết bà ta cố ý nuôi tôi thành phế vật, nhưng ông vẫn mặc kệ. Sau này tôi quả nhiên trở thành một kẻ nhút nhát nhu nhược, ông liền ghét tôi đến nỗi chẳng thèm nhìn tôi bằng nửa con mắt..." Hai hàng lệ "Lý Ỷ La" đã chảy dài.
Lời này của "Lý Ỷ La" vừa thốt ra, Lý chủ bộ liền hơi hốt hoảng, ông nhìn đứa con gái đang khóc trước mặt mà nhớ tới dáng vẻ của nó lúc nhỏ. Khi đó, đứa trẻ này cũng rất thông minh lanh lợi, ông cũng từng bế nó trên tay, nhưng càng về sau.... Từ bao giờ ông bắt đầu quên sự hiện diện của đứa trẻ này? Ông không nhớ rõ, không nghĩ ra. Ông chỉ nhớ lúc nhìn thấy nó lần nữa, nó trở nên rất nhút nhát sợ sệt. Cứ vài lần như vậy, đến ông cũng thấy chán.
"Con gái...." Nước mắt "Lý Ỷ La" nóng hổi như muốn làm bổng đầu ngón tay Lý chủ bộ, làm ông phải rụt tay về. Trong tích tắc đó, ông đột nhiên có cảm giác bản thân sắp đánh mất đứa con gái bị ông bỏ quên nhiều năm qua.
"Lý Ỷ La" khóc nức nở thành tiếng.
"Người xấu xí thường lắm chiêu trò!" Lý phu nhân hừ lạnh.
"Đừng có gọi tôi! Ông nhớ cho kỹ, chính ông đã giết con gái mình, chính ông!" "Lý Ỷ La" quay sang nhìn Lý phu nhân: "Ta ở âm tào địa phủ chờ bà!" Cuộc đối thoại vừa rồi đã làm hao hết sức lực nàng, thế nhưng, sau khi nói ra hết tất cả, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, từ trước tới nay, nàng chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy! Những xiềng xích trói buộc nàng trước kia, những tảng đá vô hình khiến nàng không thở nổi đều biến mất trong khoảnh khắc này. Cả người nàng nhẹ nhàng như đang ở trên mây.
Nàng quay đầu nhìn Lý chủ bộ lần cuối: "Cha, đây là lần cuối cùng con gọi người một tiếng cha, nữ nhi đi đây!"
"Ỷ La....." Lý chủ bộ đứng bật dậy muốn đuổi theo, nhưng không hiểu vì sao hai chân cứ chôn chặt tại chỗ.
Lý phu nhân nhìn "Lý Ỷ La" mà nhíu mày: Sao mình cảm thấy, hôm nay tiểu tiện nhân này cứ quái lạ làm sao? Mới trước đó còn không thèm để mình và lão gia trong mắt, một giây sau lại vừa khóc vừa gọi, nó đang âm mưu cái gì đây?
Ra khỏi đại môn Lý phủ, "Lý Ỷ La" mỉm cười nói với Tần Chung: "Huynh đúng là một phu quân tốt, đáng tiếc tôi lại không có phúc hưởng. Trước đây tôi luôn cảm thấy số mình thật khổ, hy vọng có người tới cứu tôi. Sau khi ý thức tôi thức tỉnh, nhìn những việc cô ấy làm, tôi mới hiểu ra, mình muốn sống cuộc sống thế nào thì tự mình phải đi giành lấy. Huynh tốt như vậy, làm tôi rất muốn chiếm làm của riêng. Thế nhưng huynh thấy đó, cô ấy đã thay đổi cuộc sống bi thảm của tôi trở nên tốt hơn rất nhiều, vậy mà sau khi ra ngoài, tôi vẫn không nắm giữ được."
Tần Chung hơi nâng cằm: "Kiếp sau cô sẽ sống tốt hơn."
"Lý Ỷ La" nhìn Tần Chung: "Thật là vô tình! Vội vã đuổi tôi đi như vậy làm gì? Huynh cũng thấy bây giờ tôi đã thay đổi rồi, huynh vốn là phu quân của tôi, dù gì hiện giờ cô ấy cũng đã ngủ say, chúng ta quay lại làm phu thê của nhau được không?"
Tần Chung lập tức biến sắc, bất ngờ duỗi tay bóp cổ "Lý Ỷ La", ánh nhìn lạnh thấu xương, nói gằn từng chữ một: "Cô cứ thử xem!"
"Tướng công!"
"Ỷ La?" Tần Chung sửng sốt.
Lý Ỷ La dễ dàng gỡ bàn tay Tần Chung ra, ngước mắt nhìn Tần Chung từ trên xuống dưới: "Tướng công, không ngờ lúc không ở trước mặt ta, chàng lại mạnh mẽ hung hãn như vậy?"
Tần Chung thu tay lại, mấy ngón tay xoắn xoắn một góc y phục trên người, nhỏ giọng nói: "Đó là ta cố ra vẻ, nàng không biết trong lòng ta thật sự sợ hãi thế nào đâu."
"Hắn nói dối!" "Lý Ỷ La" đã lui vào trong thân thể gào thét chói tai: "Cô không biết vừa rồi hắn ta đáng sợ đến mức nào đâu! Ánh mắt của hắn rõ ràng là muốn bóp chết tôi. Dù có đầu thai, tôi cũng không bao giờ muốn lấy một phu quân như hắn, thật là đáng sợ mà!"
Lý Ỷ La phụt cười, nhìn Tần Chung: "Chàng dọa cô nương người ta sợ chết khiếp rồi kìa!"
Tần Chung kéo kéo góc áo Lý Ỷ La uất ức tố cáo: "Là cô ta dọa ta thì có!"
"Hay cho một kẻ hai mặt! Ỷ La tỷ tỷ, sau này tỷ nhất định phải cẩn thận một chút, kẻ có thể nói lật mặt là lật mặt như hắn, không biết lúc nào sẽ làm hại tỷ đâu."
"Đừng lo cho tôi, nói cô đi, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi?"
"Ừ, tôi biết, trong mắt tỷ có lẽ tôi vẫn còn rất yếu đuối vô dụng, nhưng tôi đã bước ra được bước đi khó nhất rồi, cũng coi như có thể ăn nói với chính mình. Ỷ La tỷ tỷ, tỷ biết không, lúc còn trốn trong thân thể này, người tôi thích nhất không phải Tần Chung, mà là tỷ. Tỷ giống như ánh sáng mà tôi vẫn luôn theo đuổi, là hình mẫu mà tôi muốn trở thành. Xin lỗi, lúc vừa ra ngoài, nhìn thấy những thứ thuộc về tỷ, tôi đúng là đã nổi lòng tham. Nhưng mà bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi. Bất kể lúc nào, nơi nào, trong hoàn cảnh nào, đều cần tự mình nỗ lực thì bản thân mới phá kén thành bướm được. Đa tạ tỷ đã để tôi ra ngoài lần nữa. Hiểu được đạo lý này, tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi cũng có thể phấn đấu giành lấy cuộc sống giống như tỷ. Tôi phải đi rồi, tạm biệt....."
"Ỷ La?" Tần Chung thấy Lý Ỷ La ngây người, vội gọi nàng một tiếng.
"Cô ấy đi rồi!" Lý Ỷ La chợt thấy tâm trạng ngổn ngang, chấp niệm lớn nhất của nguyên chủ là hận bản thân yếu đuối vô dụng, cho nên, khi nguyên chủ bước ra được một bước này, dù chỉ là nói ra những uất ức trong lòng, thì đó cũng là đấu tranh gian nan nhất.
Trải qua chuyện này, nàng chợt hiểu một đạo lý, đôi khi, trong mắt nàng, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng với người khác thì lại là ngạn khó vạn khó. Cho dù chỉ là bước tới trước một bước, cũng có thể phải dùng đến toàn bộ sức lực cả đời họ.
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung: "Tướng công, ta cảm thấy hình như ta đã quá xem nhẹ cuộc đời của người khác."
Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La: "Nàng làm gì có nhiều tinh lực đi quản cuộc đời của người khác như vậy, nàng chỉ cần quản cuộc đời một mình ta là được rồi."
"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng."
Tần Chung ừm: "Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc với nàng mà, hơn nữa, còn có chuyện càng nghiêm túc hơn đợi chúng ta đi làm."
"Chuyện gì?" Lý Ỷ La ngẫm nghĩ, bây giờ còn có chuyện gì nghiêm túc cần làm chứ?
Tần Chung cong cong khóe miệng: "Buổi tối nàng sẽ biết!"
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Rạng sáng hôm sau, Lý Ỷ La bò từ trên người Tần Chung bò xuống, giật giật tay chân bủn rủn của mình nói: "Đây là chuyện nghiêm túc hơn mà chàng nói?"
Tần Chung thở hổn hển: "Ừm, nghiêm túc nhất trên đời!"
_____________
Sa cũng có lời muốn nói:
Tên của chương sau là động phòng, he he he.... Sa chơi xấu một lần, không đủ 200 vote tuyệt đối không đăng. Ôi, cảm giác uy hiếp thật tuyệt vời!!!!!