Mặt mày Tần phụ tối sầm: "Đệ hù dọa huynh làm gì? Không tin thì huynh có thể tự mình đi hỏi thăm."
Khí thế Tần đại bá lập tức xìu xuống, ông ta cười gượng: "Lão tam, xem đệ nói kìa, huynh đâu có mắng Chung ca nhi, là do Khả nhi nhà huynh bị mất chức sai nha, hại huynh sốt ruột cho nên huynh mới tới đây hỏi một câu thôi mà."
"Huynh hỏi cái gì mà hỏi! Tự nó không làm việc cho tốt để bị mất chức sai nha, bây giờ huynh lại đến hỏi lão tam nhà đệ là thế nào hả?" Tần phụ không hề cho Tần đại bá chút mặt mũi nào, câu câu chữ chữ đều không để lại đường lui cho Tần đại bá.
"Tam thúc, chuyện này khẳng định có liên quan đến Chung ca nhi, nếu không, tại sao đệ ấy đến nha môn một chuyến xong thì cháu đã mất chức sai nha chứ?" Tần Khả không phục, thấy cha mình bị dọa sợ thì tự mình bước lên nói. Trong ấn tượng của Tần Khả, tuy những người khác của tam phòng luôn luôn nhìn người nhà hắn ta với sắc mặt không tốt, nhưng tam thúc vẫn rất hòa nhã chăm lo cho nhà bọn họ. Bất kể nhà bọn họ muốn gì, tam thúc hắn đều đồng ý.
Dù gần đây tam thúc đã thay đổi, nhưng chắc cũng không đến nỗi hoàn toàn trở mặt đâu.
"Tiểu tử mồm thối nhà ngươi! Mau cùng cha ngươi cút đi!"
Ai ngờ lời Tần Khả như chạm vào vẩy ngược của Tần phụ, ông giơ tẩu thuốc lên định nhào tới đánh Tần Khả.
Tần Khả vội trốn ra sau lưng Tần đại bá, nhìn dáng vẻ giận dữ của Tần phụ, cuối cùng hắn ta cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm rằng vốn dĩ là như vậy mà.
"Lão tam, đệ đừng nóng! Đừng nóng! Không phải thì không phải! Huynh cũng tin Chung ca nhi sẽ không làm ra chuyện như vậy, suy cho cùng chúng ta đều chảy chung dòng máu, là người một nhà mà...."
"Ai là người một nhà với huynh! Chúng ta đã tách gia phả từ lâu rồi, chẳng qua là đều có họ Tần mà thôi. Hiện tại, một nhà các người không có quan hệ gì với nhà đệ, không có quan hệ gì với Chung nhi cả." Tần phụ không đợi Tần đại bá nói hết thì đã cắt ngang. Cái vai ác này không thể để Tần Chung đóng, bằng không sẽ phá hủy thanh danh Tần Chung. Ông và Tần đại bá có bối phận ngang nhau, ông có thể cứng rắn đối đáp với Tần đại bá.
"Cái này.... Lão tam à, đệ làm vậy là quá tuyệt tình." Tần đại bá sững sờ nhìn Tần phụ.
Tần phụ hút một hơi thuốc, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần đại bá: "Đệ cũng chỉ bị buộc phải làm vậy! Những chuyện Khả nhi làm ở nha môn, nhìn lại từng chuyện một mà xem, có chuyện nào là chuyện tốt không? Nếu cha vẫn còn sống, e là cha đã đuổi cổ nó khỏi Tần gia lâu rồi! Đại ca, đệ gọi huynh một tiếng đại ca cuối cùng, hy vọng huynh đừng quên lễ giáo gia phong nhà chúng ta. Những chuyện trái với lương tâm, Tần gia chúng ta quyết không làm!"
Tần đại bá nghẹn họng, ông ta thấy không nói thông được với Tần phụ, liền chuyển mục tiêu sang Tần Chung: "Chung ca nhi, đại bá không truy cứu nguyên nhân vì sao Khả nhi mất chức nữa. Dù bây giờ hai nhà chúng ta đã tách gia phả, nhưng quan hệ huyết thống đâu phải nói cắt là cắt được. Tốt xấu gì cháu cũng gọi ta một tiếng đại bá, xem như nể tình ta, cháu hãy đến nha môn một chuyến, xin người trong nha môn giữ Khả nhi lại. Đại bá đảm bảo, sau này Khả nhi sẽ không tái phạm lỗi lầm trước đây nữa."
Tần Chung đứng dậy, mỉm cười với Tần đại bá: "Đại bá, xin bá đừng làm Chung nhi khó xử! Hiện tại cháu là mệnh quan triều đình, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều bị giám sát, hơn nữa, làm quan là phải tạo phúc cho dân, sao có thể lạm quyền mưu cầu lợi ích cá nhân, làm chuyện trái với luật pháp? Nếu Khả ca bị nha môn bãi chức sai nha, vậy chứng tỏ huynh ấy đã sai phạm ở chỗ nào đó......"
"Đâu phải sai phạm ở chỗ nào! Rõ ràng là hắn đã làm rất nhiều chuyện hoang đường! Mọi người không biết người ở huyện thành nói hắn như thế nào đâu, đặc biệt là những người buôn bán nhỏ, ai cũng hận hắn thấu xương. Tam đệ, đệ tuyệt đối đừng có mềm lòng, mọi người đều nói, sở dĩ Tần Khả kiêu căng hống hách như vậy đều là vì ỷ vào đệ đó. Nếu để hắn quay lại nha môn làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đệ cho coi." Tần Diệu đứng bên cạnh vội nói chen vào.
Tần Phấn cũng nôn nóng bồi thêm một câu: "Nhị đệ nói không sai!"
"Cái gì? Đã đến mức độ đó rồi?" Tần phụ kinh hãi, ông giận dữ trừng mắt nhìn Tần đại bá và Tần Khả: "Huynh còn không biết xấu hổ mà mở miệng bảo Chung nhi đi xin xỏ cho nó? Đệ thấy huynh rõ ràng là rắp tâm muốn hại chết lão tam nhà đệ mà! Không được! Không được! Các người mau đi đi! Chuyện quay lại nha môn kia, các người đừng nghĩ tới nữa, cũng không được mượn tên tuổi lão tam nhà đệ làm bậy bên ngoài. Nếu để đệ biết các người dám, đệ nhất định sẽ báo quan. Đi đi! Đi mau đi!" Tần phụ xua đuổi Tần đại bá và Tần Khả y như đang đuổi ruồi bọ, ông trực tiếp ra tay đẩy hai người họ ra ngoài.
"A.. Tam đệ, đệ không thể đối với huynh như vậy, chúng ta đều là người Tần gia mà..."
"Không phải! Đã tách gia phả rồi! Nhà bọn đệ và nhà huynh không còn bất kỳ quan hệ gì cả! Mau đi đi!" Cuối cùng Tần phụ cũng đẩy được Tần đại bá và Tần Khả ra ngoài cửa lớn, sau đó, Tần phụ đóng mạnh cửa một cái rầm: "Từ đây về sau, các người vĩnh viễn cũng đừng tới nữa!" Vất vả lắm Tần gia mới có được một người có tiền đồ như Tần Chung, ông tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội kéo chân Tần Chung.
Đóng cửa xong, Tần phụ cau mày, ảo não: Haiz, đều là nghiệt do ông tạo nên!
Tần phụ hút một hơi thuốc, lúc ngẩng đầu lên thì bất ngờ phát hiện cả nhà đều đang nhìn mình.
"Chuyện.... Chuyện gì?" Tần phụ bỗng thấy chột dạ, nhất định là cả nhà đang trách ông gây phiền phức cho Tần Chung.
"Cha, con thật không ngờ cha lại có lúc quyết đoán như vậy!" Tần Diệu là người lên tiếng đầu tiên, hắn cười hì hì nói với Tần phụ.
Tần phụ bất ngờ: "Hả? Mọi người không trách tôi?"
Tần mẫu phì cười: "Trách ông cái gì? Lần này ông làm rất tốt! Nếu sau này ông vẫn làm được như hôm nay, vậy bọn họ sẽ không dám lớn lối nữa."
Tần phụ thở dài: "Mọi người yên tâm đi! Tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Bất kể thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để bọn họ ảnh hưởng đến lão tam."
Không ngờ việc Tần Chung đỗ Trạng Nguyên lại có hiệu quả đến như vậy, cả nhà lập tức bật cười. Tần Chung dịu giọng nói với Tần phụ: "Cha, vậy sau này làm phiền cha để ý phía bên đại bá, nhị bá một chút."
Mấy người Tần đại bá, Tần nhị bá tuy là người thích tư lợi, nhưng bọn họ lại không có gan làm ra chuyện ác tày trời gì. Tần Chung đã để lộ ý của mình thông qua lời nói với người bên ngoài, về sau, Tần đại bá và Tần nhị bá muốn lợi dụng tên tuổi hắn làm việc xấu cũng đành vô phương. Chỉ cần mấy người họ không ra khỏi huyện Vân Dương thì sẽ không nhấc lên được sóng gió gì. Bây giờ có thêm Tần phụ ở bên cạnh giám sát, tin rằng sẽ vạn vô nhất thất.
(*vạn vô nhất thất: không có gì sơ suất.)
Tần phụ nghe vậy, thái độ liền trở nên nghiêm túc, còn vô thức ưỡn ngực: "Con yên tâm, cha nhất định sẽ làm tốt chuyện này." Nhìn dáng vẻ này của Tần phụ giống như ông vừa tiếp nhận nhiệm vụ gì rất trọng đại vậy.
Tần Chung cười. Như vậy cũng tốt, điều này tương đương với việc cho hai phòng kia một bài Khẩn Cô Chú.
(*Khẩn Cô Chú: bài chú siết vòng Kim Cô của Tôn Ngộ Không.)
"Tam đệ, đệ cứ yên tâm! Còn có bọn huynh đây nữa mà! Nếu bọn họ dám mượn danh đệ làm bậy, đại ca sẽ giúp đệ đính chính ngay. Không sao hết!" Tần Phấn nói thêm.
Tần Chung gật đầu: "Vậy đệ xin làm phiền đại ca, nhị ca."
"Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, khách sáo như vậy làm gì?" Tần Diệu vội nói.
Sau khi về phòng, Lý Ỷ La không khỏi cảm thàn: "Hôm nay, không ngờ thái độ của cha lại có thể dứt khoát đến vậy, so với trước kia, quả thật là cứng rắn hơn rất nhiều."
Tần Chung vuốt ve bả vai láng mịn của Lý Ỷ La, ừ một tiếng: "Tâm nguyện lớn nhất của cha chính là hy vọng Tần gia có thể khôi phục lại vinh quang như trước. Bây giờ ta đã đỗ Trạng Nguyên, còn làm quan, Tần gia đã vượt xa thân phận tiểu địa chủ trước kia, nên tất nhiên cha sẽ không để kẻ nào tới phá hoại."
Lý Ỷ La cười cười: "Cho nên chàng mới cố tình kích thích cha?"
Tần Chung cũng cười: "Sao lại nói là kích thích chứ? Tướng công nàng chỉ ăn ngay nói thật thôi. Có điều....."
"Có điều như thế nào?"
"Dù có cha trông chừng thì vẫn phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết sợ mới tốt!"
Lý Ỷ La thấy Tần Chung khép hờ hai mắt, dáng vẻ suy tư, liền biết trong lòng Tần Chung đang có suy tính gì đó.
"Chàng từ từ nghĩ đi, ta ngủ trước đây!" Lý Ỷ La ngáp một cái, nhắm mắt ngủ.
Tần Chung cười khẽ rồi hôn vành tai Lý Ỷ La: "Đừng ngủ vội...." Vừa hôn, tay vừa mò từ từ xuống dưới.
Lý Ỷ La bắt giữ tay Tần Chung lại, mỉm cười thật tươi: "Tướng công, hôm nay không được đâu~~"
Tần Chung bỗng dưng sực nhớ ra cái gì đó, lập tức ảo não nói: "Xin lỗi nàng, bụng có còn đau không?"
Lý Ỷ La lắc đầu: "Không đau, nhưng mà rất buồn ngủ."
Tần Chung liền ôm chặt Lý Ỷ La vào lòng: "Được rồi, nàng ngủ đi, ta xoa bụng cho nàng."
Dưới lực xoa bóp nhẹ nhàng của Tần Chung, không bao lâu Lý Ỷ La đã ngủ say. Tần Chung nhìn Lý Ỷ La ngủ, khẽ hôn lên mắt nàng một cái. Hắn ôm Lý Ỷ La từ phía sau, để cơ thể hai người dán sát vào nhau, cằm gác lên hỏm cổ nàng, hít lấy hương thơm trên người nàng, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Sau khi bị Tần phụ đuổi ra khỏi cửa, đại phòng quả thật không dám tới Tần gia nữa. Có lẽ là vì biết hiện tại Tần phụ đã hoàn toàn thay đổi thật rồi, có tìm tới cửa cũng vô dụng.
Không tìm tới không có nghĩa là bọn họ nhịn được việc không mượn danh Tần Chung trục lợi cá nhân. Lúc Tần Khả còn làm nha sai, mỗi ngày đều lượn lờ khắp huyện thành, thích cái gì thì lấy cái đó, chẳng trả một phân tiền nào. Mấy tiểu thương và người bán hàng rong đều bị hắn ta ức hiếp ít nhất vài lần, người nào cũng hận nhưng lại không dám phản kháng quá kịch liệt. Kết quả, mười lần thì có đến tám lần bị Tần Khả cướp đồ.
Hiện tại, tuy đã bị bãi chức nha sai, thế nhưng ăn quen thì nhịn không quen, Tần Khả ở nhà được hai ngày thì hùng hùng hổ hổ đi lên huyện thành.
Giống như trước đây, Tần Khả đi tới trước một gian hàng bên đường: "Hôm nay buôn bán thế nào?"
Người bán hàng rong kia chỉ liếc nhìn Tần Khả một cái rồi không để ý đến hắn ta.
"Ha, lá gan ngươi cũng lớn thật, dám tỏ thái độ này với ta?"
"Khả gia, ngài không còn là nha sai nữa, chẳng lẽ còn muốn ăn chùa hay sao? Mau đi chỗ khác đi, tôi còn phải buôn bán đó." Người bán hàng rong mỉa mai.
"Á à, ta không nổi nóng, các người liền cho rằng ta dễ nói chuyện đúng không? Biết tại sao ta không làm nha sai nữa không? Đó là vì bổn đại gia đây không thèm. Tần Chung, tân khoa Trạng Nguyên năm nay đó, có biết không? Sang năm hắn sẽ vào kinh làm quan. Biết ta là gì của Tần Chung không? Ta là đường ca của hắn. Thân phận của ta như vậy, ngươi nói xem, ta còn cần làm cái chức nha sai cỏn con ấy à? Nhanh lên! Quy tắc cũ! Mau nộp năm trăm văn ra đây! Nếu không, ta sẽ nói với đường đệ ta lập tức bắt ngươi đến nha môn." Tần Khả hùng hùng hổ hổ nói năng đầy ngang tàng, còn vừa nói vừa thò tay dựt tiền.
"Cướp! Bớ người ta, có cướp!" Người bán hàng rong thấy Tần Khả dựt tiền mình lại không thèm ngăn cản, mà là gân cổ la lớn.
Ngay lập tức có hai nha sai tuần phố chạy tới: "Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"
"Quan sai đại nhân, chính là hắn! Ban ngày ban mặt, hắn lại dám cướp tiền của tôi. Hắn ta còn nói, hắn là đường ca của Trạng Nguyên."
Hai nha sai nghe xong liền bắt giữ Tần Khả.
Tần Khả vội vàng nói: "Là ta mà! Huynh đệ, hai người không nhận ra ta sao?"
Hai nha sai cùng hừ một tiếng: "Ban ngày ban mặt mà dám cầm đao cướp bóc, mau theo chúng ta!"
Tần Khả nghe xong lập tức phản bác: "Ta cầm đao khi nào? Các người đừng có vu khống ta!"
Người bán hàng rong vội giơ một thanh đao lên: "Chính là thanh đao này! Lúc nãy ngươi đã cầm thanh đao này!"
"Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ta xem ngươi làm sao giảo biện! Dẫn đi!"
Tần Khả bị bắt vào nhà lao, cả nhà Tần đại bá lập tức cuống quýt cả lên, bọn họ kêu trời khóc đất chạy đến trước cửa lớn Tần gia cầu cứu. Tần Chung đi ra, dịu giọng nói: "Đại bá, bá đừng cầu xin cháu, chuyện mà Khả ca làm thật sự rất quá đáng. Đại bá thương con, nhưng đại bá có từng nghĩ tới, người bị Khả ca cầm đao cướp bóc phải chịu nguy hiểm cỡ nào hay không? Họ cũng là con của người khác, nếu họ có mệnh hệ gì, phụ mẫu ở nhà biết phải làm sao? Chung nhi thân là mệnh quan triều đình, chiếu lý càng phải lấy mình làm gương. Hôm nay, nếu cháu vì tình riêng mà làm trái luật pháp, cháu làm sao xứng đáng làm Trạng Nguyên do đích thân hoàng thượng khâm điểm? Làm sao đối mặt với Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín mà ân sư đã dạy? Làm sao đối mặt với bá tánh trong thiên hạ? Hãy để Khả ca nhận lấy bài học lần này, hy vọng về sau huynh ấy sẽ không tái phạm."
Tần Chung vừa nói xong, những người đứng xem lập tức vỗ tay khen ngợi.
Tần phụ bổ sung thêm một câu vô cùng đúng lúc: "Đừng nói nữa! Hai nhà chúng ta sớm đã phân chia ranh giới rõ ràng, lão tam nhà đệ không phải là người không biết phân biệt thị phi, nó sẽ không can thiệp chuyện này đâu."
Một nhà Tần đại bá đành không công trở về.
Còn những lời Tần Chung nói thì nhanh chóng được truyền đi khắp huyện Vân Dương, được mọi người tặng cho cái danh thanh quan công tư phân minh.