"Giải Nguyên thì thế nào, mà dù có là Trạng Nguyên thì đã sao? Mỗi năm Đại Việt có bao nhiêu là Giải Nguyên, ba năm lại có một Trạng Nguyên, cũng không phải ai cũng có thể vào triều làm quan. Nếu không có người nâng đỡ, một sĩ tử nông thôn quê mùa, làm cách nào nổi bật được?" Trang phu nhân nói mà chẳng thèm dùng đầu suy nghĩ.
Sau khi nói xong mới phát hiện có chỗ không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên, Trang phu nhân liền thấy ánh mắt nặng nề của Trang thượng thư đang nhìn mình.
"Lão gia, người đừng nghĩ nhiều, thiếp không phải nói lão gia." Trang phu nhân khẩn trương, bà cũng biết cái tính tình này của mình không tốt, nói chuyện không biết kiêng dè. Trước đây còn đỡ, về sau lão gia làm quan lớn thì không còn nhường nhịn bà nữa. Về nhà mẹ cáo trạng thì người nhà cứ khuyên bà nên thu liễm tính tình, nói Trang Kinh dù sao cũng là một đại nam nhân, có người đàn ông nào cứ lập đi lập lại, dung túng nương tử mình càn quấy như vậy chứ?
Càng về sau, Trang phu nhân liên tục nhiều lần bị Trang thượng thư giáo huấn, thái độ cũng không hòa nhã như trước kia nữa, thậm chí còn nạp thiếp, Trang phu nhân mới bắt đầu hối hận.
Trang thượng thư bình tĩnh nhìn Trang phu nhân một lúc lâu: "Ta chính là sĩ tử nông thôn quê mùa không bối cảnh trong miệng nàng?"
"Lão gia, thiếp thật không phải nói lão gia...." Trang phu nhân nôn nóng, muốn tiến tới kéo tay Trang thượng thư.
Trang thượng thư nghiêng người, rút tay tránh né.
Lúc này, Trang Du bước tới, có phần thẹn thùng hỏi Trang thượng thư: "Cha, người mới đi ra lúc nãy chính là Giải Nguyên à?"
Trang thượng thư nhìn thấy Trang Du liền giận sôi máu, lời đồn con gái nhà thượng thư điêu ngoa ngang ngược đã sớm truyền khắp kinh thành, làm cho Trang thượng thư mất mặt vô cùng: "Con lại có ý nghĩ không đàng hoàng gì hả? Một tiểu thư khuê các không ở yên trong nhà, suốt ngày xuất đầu lộ diện bên ngoài, không có đầu óc, lại chua ngoa, thể diện Trang gia đều bị con làm mất sạch rồi, mau cút về phòng cho ta!"
Trang Du không dám to gan làm càn trước mặt Trang thượng thư, liền bụm mặt òa khóc chạy đi.
"Lão gia, đó là con gái chúng ta, sao lão gia có thể mắng nó như vậy? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người làm cha lại mắng con gái ruột mình như vậy, người khác sẽ nói thế nào đây?" Trang phu nhân không tán đồng.
"Nàng còn hỏi ta người khác sẽ nói thế nào? Nàng nghĩ trong mắt người ngoài, hai mẹ con nàng còn có tiếng tốt gì hả? Mới đến huyện Vân Dương đã buộc thai phụ nhà người ta may y phục cho mẹ con các người. Các người ngại danh tiếng ở kinh thành chưa đủ xấu, muốn cả Đại Việt này đều biết tác phong hành xử của mẹ con các người đúng không?" Trang thượng thư trầm mặc quát mắng.
Trang phu nhân còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trang thượng thư thật sự tức giận, nên không dám nhiều lời nữa: "Thiếp biết rồi! Lão gia, thiếp sai rồi! Thiếp sẽ lập tức cho thai phụ kia về ngay."
Trang thượng thư bóp trán phất tay, nhìn Trang phu nhân bước ra ngoài, ánh mắt ông càng lúc càng âm trầm.
Hai mẹ con Trang gia rời khỏi phòng không bao lâu thì Lý Ỷ La cũng muốn về.
Nhưng nữ quyến Vương gia nào dám để nàng ra về như vậy, Trang phu nhân rõ ràng đã tức giận, nếu thả Lý Ỷ La đi, Trang phu nhân khẳng định sẽ trút giận lên đầu bọn họ.
Lý Ỷ La mỉm cười: "Thôi được, dân phụ chờ thêm một lúc nữa vậy." Trên đường tới, Tần Chung rõ ràng đã nghĩ ra chủ ý gì đó, Lý Ỷ La chắc chắn vừa rồi Trang phu nhân đột nhiên bị gọi đi nhất định là do Tần Chung giở trò quỷ bên trong.
Đối với Tần Chung, Lý Ỷ La hết lòng tin tưởng, hơn nữa, nếu cách Tần Chung nghĩ ra không có hiệu quả, vậy nàng cứ đồng ý trước để ứng phó, rồi chờ tối đến sẽ trực tiếp tới phế hai mẹ con nhà này đi là xong.
Mẹ con Trang gia xảy ra chuyện tại Vương phủ, chưa biết chừng sẽ gây nên sóng gió giữa Trang gia và Vương gia. Cũng tốt, dù sao chuyện của Tần Chung đều có liên quan đến bọn họ, vừa hay để họ tự cắn xé lẫn nhau.
Đang nghĩ ngợi thì Trang phu nhân quay trở lại, nhưng lại không thấy Trang Du đi theo sau.
Trang phu nhân vào phòng, đầu tiên là bình tĩnh nhìn Lý Ỷ La vài lần, sau đó mới nói: "Ngươi đi đi! Một thượng thư phu nhân như ta chẳng lẽ còn đi so đo với một thai phụ như ngươi?"
Nữ quyến Vương gia đều mất tự nhiên khẽ run một cái, dáng vẻ trước lúc bỏ đi của Trang phu nhân vừa nãy, là dáng vẻ không so đo sao?
Lý Ỷ La mỉm cười cảm kích với Trang phu nhân: "Thì ra phu nhân đây là thượng thư phu nhân, khó trách dân phụ vừa gặp đã cảm thấy ngài phú quý phi thường, thượng thư phu nhân đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, dân phụ vô cùng cảm kích."
Trang phu nhân nghe Lý Ỷ La nịnh nọt, rốt cuộc trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút.
Lý Ỷ La rời khỏi hậu viện, vừa đến tiền viện đã thấy Tần Chung đang đứng chờ ở đó. Tần Chung thấy Lý Ỷ La đến liền nắm tay nàng: "Bọn họ có làm khó nàng không?"
Lý Ỷ La không giấu giếm, thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra cho Tần Chung nghe: "Tướng công, con chúng ta rất sợ đó." Nói xong, nàng còn nhích sát vào lòng Tần Chung.
Tần Chung ôm cả người Lý Ỷ La, vuốt ve nhẹ nhàng bụng nàng: "Ừm, ta biết rồi!" Sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành nhân thượng nhân, để Ỷ La và con hắn không phải chịu ức hiếp của bất cứ người nào nữa.
"Trang phu nhân chịu thả ta đi, có phải là chàng đã làm gì đó phía sau không?"
Tần Chung khẽ mỉm cười, chờ sau khi ra khỏi Vương phủ, hắn mới nhỏ giọng nói bên tai Lý Ỷ La: "Trang thượng thư vốn xuất thân bần hàn, dựa vào sự chăm chỉ hiếu học của mình mà đỗ được Thám Hoa. Con gái của Nội các đại học sĩ coi trọng ông ấy, Nội các đại học sĩ cảm thấy ông ấy có tiềm lực, nên đồng ý gả con gái cho ông ấy. Nương nhờ thế lực bên vợ, con đường làm quan của Trang thượng thư đúng là bình bộ thăng vân. Nhưng điều này cũng trở thành khúc mắc trong lòng ông ấy. Trang thượng thư hận nhất là việc người khác nói ông ta phất lên nhờ nhà vợ. Lúc còn ở nhà mẹ, tính tình Trang phu nhân đã bị nuôi thành ương bướng ngang ngược, lúc đầu Trang thượng thư còn nhẫn nhịn chịu đựng, sau này quyền lực vượt qua nhà vợ thì ông ta lập tức không nhẫn nhịn Trang phu nhân nữa. Ta nhân cơ hội bái phỏng Vương đại nhân mà gặp mặt vị Trang thượng thư này, biểu đạt cùng là sĩ tử bần hàn nên rất bái phục ông ta, sau đó để lộ chút ít tài năng và tỏ ý đầu nhập dưới trướng ông ấy....."
Lý Ỷ La nhìn Tần Chung: "Trang thượng thư có ý chiêu mộ chàng, vì thế mới bảo Trang phu nhân thả ta?"
Tần Chung cười: "Trang thượng thư bảo thả người, Trang phu nhân và Trang Du khẳng định sẽ bằng mặt không bằng lòng. Ta đoán khi Trang thượng thư nói ta có một chút tài năng, Trang phu nhân chắc chắn sẽ cảm thấy khinh thường, thái độ bà ta nhất định chọc trúng chỗ đau của Trang thượng thư. Chỉ khi Trang thượng thư thật sự nổi giận, Trang phu nhân mới không dám làm trái lời Trang thượng thư."
"Sao chàng có thể biết nhiều như thế?" Nói như tận mắt chứng kiến ấy.
Tần Chung vuốt tóc Lý Ỷ La, lời nói nhẹ như gió: "Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!"
"Từ lúc biết quý nhân đến huyện Vân Dương là vị Trang thượng thư này, mỗi ngày chàng đều chạy lên huyện chính là để tìm hiểu về bọn họ à?" Lý Ỷ La bừng tỉnh, hiểu ra mọi lẽ.
Tần Chung nhìn bộ dáng ngạc nhiên tròn xoe hai mắt của Lý Ỷ La mà bật cười: "Làm gì kinh ngạc như vậy chứ? Chẳng qua ta đã quen chuẩn bị chu toàn mọi trường hợp thôi."
Lý Ỷ La lắc đầu: "Không phải ta ngạc nhiên! Mà là ta đang nghĩ, chàng vừa thông minh lại có bản lĩnh suy đoán lòng người, nếu chàng không phải tướng công ta, ta sẽ...."
"Nàng sẽ thế nào?"
"Ta sẽ cách chàng thật xa!" Lòng dạ xấu xa, nếu không yêu thì ai dám đến gần?
Trang phu nhân về phòng, thấy Trang Du đang ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, hai má còn đang ửng hồng.
"Du Nhi, con đang làm gì vậy?"
"Mẹ...." Trang Du quay lại, e thẹn nhìn Trang phu nhân: "Mẹ thấy vị công tử ở tiền sảnh ban nãy thế nào?"
"Con đang nói ai?"
"Chính là.... Chính là.... Giải Nguyên mà cha nói đó." Trang Du khẽ cắn môi e ấp.
Trang phu nhân nhìn bộ dạng này của Trang Du, lập tức nói: "Du Nhi, con.... không phải con nhìn trúng tiểu tử kia rồi chứ?"
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Trang Du vội vàng cúi đầu.
Trang phu nhân nhìn dáng vẻ Trang Du như vậy, còn có cái gì không rõ: "Con đừng nghĩ đến chuyện này! Mẹ tuyệt đối không gả con cho kẻ bần hàn." Hôn nhân của bà, người ngoài nhìn vào thì thấy rất vẻ vang, nhưng bên trong có bao nhiêu khổ, chỉ có mình bà biết. Lão gia càng ngày càng mẫn cảm, chỉ lỡ miệng nhắc tới chuyện trước kia cũng không được.
"Bần hàn thì đã sao? Không phải cha cũng là sĩ tử hàn môn sao?" Trang Du không vui.
"Hắn chỉ là một Giải Nguyên, sao con dám chắc tương lai hắn cũng sẽ có tiền đồ? Cho dù là Trạng Nguyên, nếu trong triều không có người nâng đỡ thì cũng chỉ có nước ngồi chờ chết. Hơn nữa, hắn đã có thê tử, con đường đường là thiên kim nhà thượng thư, chẳng lẽ muốn hạ mình làm thiếp, cúi đầu trước một nông phụ quê mùa?" Trang phu nhân chọt vào trán Trang Du.
"Có nhà chúng ta nâng đỡ không phải được rồi sao? Cha cũng nhờ có ngoại tổ phụ mới có ngày hôm nay đó thôi." Trang Du bĩu môi: "Có thê tử thì có gì đặc biệt hơn người? Thôi ả đi là được rồi!"
Trang Du vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở tung, Trang thượng thư đang mặt mày đen xì đứng trước cửa.