Tần Chung nằm trên giường lăn qua lăn lại, đợi rất lâu vẫn chưa thấy Lý Ỷ La trở về, bèn đứng lên đi vòng vòng trong phòng, đột nhiên, lỗ tai Tần Chung giật giật, sau đó phi nhanh lên giường nằm yên nhắm mắt.
"Tướng công, chàng ngủ rồi à?" Lý Ỷ La bưng canh giải rượu vào, sờ lên trán Tần Chung.
Tần Chung mở to mắt: "Nương tử."
"Ừm, dậy uống canh đi!"
"Ta không uống, ta muốn cậy sủng sinh kiêu!" Hai mắt Tần Chung híp lại thành đường cong như trăng khuyết.
Lý Ỷ La vội vàng che mắt lại: Ây cha, sáng mù mắt rồi.
"Chàng có uống không?" Quả nhiên là say rồi. Lý Ỷ La bưng chén canh ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn Tần Chung.
"Ta không uống.... Ưm...." Tần Chung vừa mới lắc đầu một cái thì đã bị Lý Ỷ La giữ chặt cằm. Bị nàng nắm cằm như vậy, đầu Tần Chung không thể nhúc nhích mảy may.
Lý Ỷ La trừng mắt liếc nhìn Tần Chung: "Mỗi lần uống say đều trở nên kỳ quái như vậy." Nàng thổi thổi canh giải rượu, sau khi thấy hết nóng liền bóp hai má Tần Chung, Tần Chung không còn cách nào khác hơn là phải há miệng ra.
Lý Ỷ La phì cười, trực tiếp múc canh đút vào miệng Tần Chung.
Hai mắt Tần Chung mở lớn. Lý Ỷ La thấy canh đã đút vào miệng mà Tần Chung còn chưa chịu nuốt xuống, liền bóp mạnh miệng Tần Chung hơn một chút: "NUỐT!"
Ực một tiếng, lời Lý Ỷ La vừa dứt, Tần Chung lập tức nhanh nhẹn nuốt canh vào bụng.
Lý Ỷ La hài lòng gật gật đầu: "Vậy mới ngoan chứ!"
Đút hết chén canh, Lý Ỷ La mới buông mặt Tần Chung ra, trở tay bẹo má hắn: "Nếu chàng mệt thì mau ngủ một giấc đi, đừng nói mấy lời kỳ quái ấy nữa." Lý Ỷ La vỗ vỗ mặt Tần Chung.
"Nương tử..." Tần Chung bẩm sinh đã có đôi mắt đa tình, bây giờ chớp chớp mấy cái, hai mắt liền lóng lánh như nước: "Nàng không chiều ta nữa?" Giọng điệu đầy u oán.
Lý Ỷ La: "...... Ta là nữ tử, chàng là nam nhi, nếu muốn nuông chiều thì phải là chàng nuông chiều ta chứ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Ỷ La liền cảm thấy thật hết biết nói với bản thân mình. Đôi co lý luận với con ma men này làm gì không biết: "Tướng công, chàng ngủ một lát đi!" Lý Ỷ La che mắt Tần Chung lại, ấn hắn nằm xuống giường. Vừa ấn vừa thủ thỉ bên tai Tần Chung: "Nếu chàng tỉnh rượu mà nhìn thấy bộ dáng mình lúc này, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn chui vào khe đất cho mà xem."
Đôi mắt bị bàn tay Lý Ỷ La che đi ẩn đầy ý cười: Ỷ La quá coi thường mình rồi, trước mặt người ngoài đương nhiên phải đường đường chính chính, nhưng ở trước mặt nương tử thì cần gì phải câu nệ?
Tần Chung dùng sức kéo tay Lý Ỷ La ra, cố sức ngồi dậy, tiến đến trước mặt Lý Ỷ La, bình tĩnh nhìn nàng rồi mạnh miệng nói: "Được, ta nuông chiều nàng."
"Hả?"
"Nàng nói, muốn ta nuông chiều nàng. Ỷ La, nàng có thể cậy sủng sinh kiêu với ta, bất luận nàng kiêu căng thế nào cũng không sao." Tần Chung nói xong còn khẽ cười.
"Ta nói vậy khi nào?" Mặt Lý Ỷ La nóng lên, Tần Chung nhìn nàng chằm chằm như vậy, làm nàng bỗng thấy hơi thẹn thùng.
"Nàng vừa nói vậy, đừng hòng chối! Ỷ La, nàng nói xem, ta nên chiều chuộng nàng thế nào đây? Là mỗi ngày hôn từ trán nàng xuống.... Ngón chân?" Tần Chung vừa nói vừa nhích lại gần Lý Ỷ La hơn, đến khi mũi gần như đụng vào nhau, giọng nói mơ màng như vang lên từ trong giấc mộng: "Được không? Hửm?"
Âm hửm vang lên nỉ non, nghe như tiếng móng vuốt mèo con cào cào. Tiếp theo sau đó là một tiếng rầm khe khẽ, cả người Tần Chung đã đổ ập xuống giường.
Lý Ỷ La sờ sờ cổ Tần Chung, cái nơi vừa bị nàng dùng tay chém xuống: "Ừm, không có sao!" Lý Ỷ La xách Tần Chung đến giữa giường, sau đó với vỗ vỗ lòng ngực mình, nơi trái tim đang đập loạn nhịp: Nếu mình không kịp thời đánh ngất Tần Chung, e là mình không kiềm chế được mất.
Một hồi lâu sau, Lý Ỷ La mới bình tĩnh lại. Thấy trán Tần Chung đầy mồ hôi, nàng liền nhúng ướt khăn, lau mặt cho Tần Chung, rồi lại cầm quạt ngồi bên giường quạt cho Tần Chung. Vừa quạt vừa ngắt cái mũi cao thẳng của Tần Chung mà mắng: "Đồ lưu manh!"
Lý Ỷ La sợ nửa đêm Tần Chung sẽ thức dậy làm ảnh hưởng đồng hồ sinh học, nên rót một ít tinh thần lực vào người Tần Chung, vì thế, khi Tần Chung tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, Tần Chung giống như không nhớ được hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Vẫn giống bình thường, chào Lý Ỷ La, ăn sáng xong thì bắt đầu đọc sách.
Lý Ỷ La nhìn dáng vẻ này của Tần Chung, trong lòng thầm tiếc nuối: Nếu bây giờ mà có điện thoại di động, nàng nhất định sẽ chụp lại bộ vó ngày hôm qua của Tần Chung rồi cho hắn xem, lúc đó, vẻ mặt Tần Chung chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc.
Thời điểm Tần Chung đọc sách, Lý Ỷ La thường ngồi bên cạnh Tần Chung thêu thùa, hoặc là yên tĩnh xem thoại bản*. Thoại bản Đại Việt quả thật rất thú vị, tình tiết khúc chiết, dùng từ sinh động, có vài quyển còn viết rất lớn mật làm Lý Ỷ La phải nghẹn họng trân trối, thỉnh thoảng nàng lại không nhịn được mà bật cười khẽ.
(*thoại bản: tiểu thuyết tình yêu thời xưa.)
Lúc Tần Chung đọc sách, lâu lâu sẽ liếc nhìn Lý Ỷ La một cái. Khi yên tĩnh, Lý Ỷ La trong như một bức danh họa miêu tả năm tháng tĩnh lặng. Mà nàng vừa động, mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười đều khiến bức họa ấy thêm sống động vô cùng.
Bàn tay đang cầm sách của Tần Chung khẽ run lên: "Ỷ La..."
"Hả? Ta quấy rầy chàng à?" Lý Ỷ La vội hỏi.
Tần Chung lắc đầu: "Nàng ngồi xích lại gần đây một chút đi, nàng ngồi đó cách cửa sổ quá xa, gió đều bị ta chặn hết rồi."
Lý Ỷ La liếc nhìn cửa sổ: "Trời cũng đâu có gió, nếu có cũng là do ta quạt."
Tần Chung nhìn chóp mũi tinh tế của Lý Ỷ La thấm ướt vài giọt mồ hôi, đau lòng không thôi: "Đưa quạt cho ta!"
"Chàng còn phải đọc sách, sức ta khỏe, chuyện này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi." Lý Ỷ La không để bụng, xua xua tay với Tần Chung.
Tần Chung đắn đo suy nghĩ một chút: "Nàng chờ một chút."
"Chàng muốn làm gì?" Lý Ỷ La thấy Tần Chung đi nhanh ra ngoài, vội lên tiếng hỏi.
"Nàng cứ chờ một chút là được."
Qua một hồi lâu còn chưa thấy Tần Chung về, Lý Ỷ La liền chuẩn bị đi tìm, nhưng nàng vừa đứng lên thì thấy Tần Chung bưng theo một chậu băng quay trở lại.
"Chàng mua ở đâu vậy?" Vào mùa hạ, Đại Việt có bán băng, nhưng số lượng rất ít, muốn mua cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, giá còn rất mắc. Lý Ỷ La đã muốn mua băng từ sớm, nhưng vừa đặt chân đến đây, còn chưa quen thuộc mọi nơi. Nàng từng hỏi chưởng quỹ, ông ấy cũng nói rất khó mua được băng.
"Tự mình làm."
"Tự mình làm? Làm như thế nào?" Lý Ỷ La vô cùng kinh ngạc. Kiếp trước khi học môn hóa, nàng còn không bằng cả học sinh dốt, bây giờ chỉ nhớ mơ hồ là có thể dùng muối diêm để tạo băng, nhưng cách làm cụ thể thế nào thì nàng hoàn toàn mù tịt. Nếu muốn nàng giống như mấy nhân vật xuyên không khác, dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để làm giàu như chế tạo pha lê, xi măng gì gì đó, vậy còn không bằng nàng treo cổ chết cho rồi.
Tần Chung cười khẽ: "Không khó!"
"Nếu thật đơn giản như vậy thì sao băng lại rất khó mua?" Lý Ỷ La đi đến cạnh chậu băng, phe phẩy quạt vài cái, hơi lạnh liền phà vào mặt. Nàng không kiềm được, khẽ kêu lên: Thoải mái thật~!
Tần Chung thấy nàng lộ vẻ thỏa mãn thì ý cười trên mặt càng đậm hơn: "Mát không?" Tần Chung cầm một cây quạt khác, ngồi xổm một bên quạt quạt hơi lạnh về phía Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La gật đầu liên tục: "Rất mát! Tướng công, chàng còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta." Lý Ỷ La mở to hai mắt, tò mò truy hỏi đến cùng.
"Do muối diêm dùng để tạo băng rất khó có được. Ở Đại Việt, muối diêm có rất nhiều công dụng chế tác, nên bị triều đình quản lý nghiêm ngặt. Những thương nhân dùng muối diêm tạo băng đều phải được triều đình phê chuẩn thì mới được làm, hơn nữa còn bị quản chế số lượng." Tần Chung nghiêm túc giải thích cho Lý Ỷ La, trong lúc giải thích vẫn không quên quạt mát cho nương tử mình.
"Vậy làm sao chàng lấy được muối diêm?"
Tần Chung mỉm cười: "Khách điếm có dự trữ một ít, nhưng chất lượng không được tốt lắm. Muốn dùng còn phải sàn lọc lại. Nếu dựa vào phương pháp thông thường để làm băng thì số muối diêm ấy hoàn toàn vô dụng. Ta đọc sách nhiều hơn bình thường một chút, lại tự mình chắt lọc, thêm vào mấy bước, cho nên số muối diêm ấy miễn cưỡng vẫn dùng được." Nói xong, Tần Chung nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Tướng công!" Lý Ỷ La biết Tần Chung đang cầu khen ngợi, liền để hắn được như ý, ra vẻ kinh ngạc sùng bái: "Sao chàng lại thông minh như vậy?"
Tần Chung quạt nhanh tay hơn: "Sau này ngày nào ta cũng làm cho nàng."
Y lời Tần Chung đã nói, hôm sau, Tần Chung lại ôm một châu băng đầy ắp vào phòng, còn chế tạo thêm một cái quạt tự động đơn giản. Bây giờ không cần Lý Ỷ La quạt tay thì trong phòng cũng tràn đầy không khí mát mẻ.
Lý Ỷ La ôm cổ Tần Chung: "Tướng công, chàng thông minh quá đi~! Ta càng ngày càng thích chàng!" Nếu Tần Chung được sinh ra ở thế giới hiện đại, hắn chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài nghiên cứu khoa học. Tần Chung chẳng những có IQ cao, mà EQ cũng cao nữa.
Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La, trên mặt tràn trề thỏa mãn.
Trong phòng có băng, lại có quạt tự động, nên hai phu thê không hề có ý định ra khỏi phòng. Chỉ khi trời chạng vạng, không khí mát hơn một chút mới ra ngoài dùng cơm, sau đó cùng đi dạo một lát.
"Tần huynh, rốt cuộc huynh cũng ra ngoài. Sao hai ngày nay lại không thấy huynh vậy?" Khi Lý Ỷ La và Tần Chung đang dùng cơm ở đại sảnh, đúng lúc Kỷ Dục cũng đến đại sảnh dùng cơm. Vừa thấy Tần Chung, hai mắt Kỷ Dục lập tức sáng lên, vội bước tới chào hỏi Tần Chung.
"Mấy ngày nay đều ở trong phòng đọc sách, hôm nay mới ra ngoài hít thở không khí một chút." Tần Chung duỗi tay làm tư thế mời với Kỷ Dục, ý mời Kỷ Dục cùng ngồi.
Kỷ Dục nhìn thoáng qua Lý Ỷ La một cái, thấy Lý Ỷ La đang an tĩnh ăn cơm, liền nhận lời mời của Tần Chung ngồi xuống.
"Tần huynh, khó trách huynh có thể đổ cao như vậy. Trời nóng thế này mà huynh vẫn có thể tĩnh tâm đọc sách được, quả thật khiến ta tự thấy xấu hổ." Kỷ Dục thở dài. Trời quá nóng, hắn ở trong phòng đọc sách không được bao lâu thì đã bứt rứt khó chịu.
Tần Chung mỉm cười: "Kỷ huynh quá khen! Trời đúng là rất nóng, ta ở trong phòng cũng rất khó chịu, may nhờ nương tử lúc nào cũng ở bên cạnh quạt giúp ta, cho nên mới tĩnh tâm được một chút."
Kỷ Dục à một tiếng, xem ra mấy lời hôm trước hắn nói, Tần Chung đã nghe lọt tai rồi. Tần Chung chỉ cần hơi cứng rắn hơn một chút, nương tử Tần Chung quả nhiên biết nghe lời mà săn sóc Tần Chung hơn.
Thế nhưng, qua bữa cơm hôm nay, Kỷ Dục lại cảm thấy hình như mình đã đoán sai rồi.
Bởi vì Tần Chung đối với nương tử hắn dường như còn chu đáo hơn cả lần trước, cơ hồ là ánh mắt Lý Ỷ La quét về nơi nào, đôi đũa của Tần Chung sẽ lập tức duỗi tới nơi đó, còn thường xuyên hỏi Lý Ỷ La có nóng không, ăn có hợp khẩu vị không, thấy Lý Ỷ La ăn đến trán đổ đầy mồ hôi, Tần Chung liền lau mồ hôi giúp Lý Ỷ La.
"Ta ăn no rồi, tướng công, ta về phòng trước đây." Ăn có một bữa cơm mà nóng muốn chết, Lý Ỷ La chỉ muốn gấp rút về phòng hưởng thụ gió mát.
"Ta cũng ăn no rồi." Tần Chung cũng vội vàng buông đũa.
"Tần huynh, ta còn có chút chuyện muốn nói với huynh...." Kỷ Dục thấy Tần Chung đứng lên đi theo Lý Ỷ La thì vội vàng lên tiếng gọi.
Tần Chung dừng lại, nhìn Lý Ỷ La: "Nương tử, nàng về phòng trước đi, ta sẽ lập tức về ngay."
Lý Ỷ La gật đầu. Bỗng nàng nhớ đến dáng vẻ uống say ngày đó của Tần Chung, nên dặn dò một câu: "Nói chuyện thì được, nhưng không được phép uống rượu."
Tần Chung cười khẽ rồi ừ một tiếng: "Không uống rượu."
Kỷ Dục ở một bên nhìn mà sốt ruột không thôi, như vậy là không được! Hình như Tần huynh bị nương tử mình ăn sạch sẽ hoàn toàn rồi.....
Kỷ Dục có thói quen mỗi ngày đều uống vài chung, Lý Ỷ La vừa đi, hắn liền gọi một bầu rượu. Lúc Kỷ Dục muốn rót rượu cho Tần Chung, Tần Chung lại dời ly đi: "Kỷ huynh, ngại quá, tửu lượng của ta không tốt, không thể uống rượu."
Kỷ Dục âm thầm than thở trong lòng, đặt bầu rượu xuống bàn, nói lời thấm thía: "Tần huynh, ta kính trọng tài học học của huynh, thật sự không đành lòng nhìn huynh vất vả như vậy, cái gọi là "phu thê cang" chắc hẳn Tần huynh cũng thông hiểu. Nương tử đúng là nên tôn trọng, nhưng không thể tôn thờ. Nếu huynh nuông chiều nương tử mình quá mức, chắc chắn nương tử huynh sẽ leo lên đầu huynh." Nhìn xem, chỉ uống chút rượu cũng không cho, đủ thấy nương tử Tần Chung ngang ngược kiểu gì rồi.
(*phu thê cang: nằm trong đạo tam cang ngũ thường, sẽ giải thích kỹ ở cuối chương.)
Tần Chung nhẹ nhàng vuốt chung rượu, không phản bác lời Kỷ Dục mà chỉ mỉm cười thản nhiên.
"Huynh đừng không để lời ta nói trong lòng, không phải ta muốn châm ngòi ly gián tình cảm giữa huynh và đệ muội, nhưng là nam nhi đại trượng phu, sao có thể để nữ nhi đè đầu cưỡi cổ." Tình cảnh trên bàn cơm mới vừa rồi, bộ dáng ân cần chu đáo của Tần Chung quả thật vượt quá sự giáo dục và nhận thức của Kỷ Dục. Thê tử thì phải hầu hạ, chăm sóc phu quân mới đúng là đạo lý.
Tần Chung ngước mắt lên nhìn Kỷ Dục: "Kỷ huynh, chuyện tình cảm cũng giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự biết, nương tử tại hạ tốt thế nào cũng chỉ có mình ta biết. Cậy sủng sinh kiêu thì có gì không tốt?" Tần Chung hắn còn cầu được như vậy nữa là! Trước đó Tần Chung còn muốn nhân cơ hội "uống say" để cậy sủng sinh kiêu nhưng lại thất bại thảm hại. Có điều cũng chẳng sao. Hắn không thể kiêu, vậy cứ để Ỷ La kiêu là được. Thế nhưng nương tử lại quá hiểu chuyện, quá chăm sóc hắn, cho nên Tần Chung muốn chiều chuộng nương tử, để khi ở trước mặt hắn, Ỷ La có thể buông lỏng hết tất cả. Tưởng tượng dáng vẻ Lý Ỷ La nũng nịu với mình, lòng Tần Chung liền thấy ngứa ngáy. Ngón tay vuốt chung rượu cũng mạnh hơn một chút.
Kỷ Dục ngẩn ra, sau đó thì bật cười: "Thì ra là do Kỷ mỗ nhiều chuyện, đệ muội đúng là có phúc, có thể làm thê tử Tần huynh." Nếu đổi lại là mình, Kỷ Dục khẳng định bản thân không thể làm được như Tần Chung.
Tần Chung ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Tại hạ mới là người có phúc, có thể trở thành phu quân của nương tử."
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chung tưởng tượng ra dáng vẻ Lý Ỷ La làm nũng với mình, liền dậm chân một cái: Ây da! Làm sao bây giờ? Kích động quá~! Mắc cỡ quá đi~~! (Khụ khụ.... Đây chỉ là suy nghĩ trong đầu tác giả, mọi người phải tin tưởng Tần Tiểu Chung có một trái tim cứng rắn.)
***Sa: cái đoạn khụ khụ là lời của tác giả nhé, không phải của Sa đâu.
__________
*CHÚ THÍCH:
•Muối diêm: tên khoa học là Saltpeter. Muối diêm là chất bảo quản thịt cá, giảm thời gian phân hủy. Đây là tên gọi dân gian cho các loại hóa chất dùng trong công nghệ chế biến thịt như: hỗn hợp muối nitrat, nitrit potassium KNO3, KNO2. Để làm đông nước đá, phương pháp là hạ thấp nhiệt độ, việc thêm hóa chất natri nitrat hoặc kali nitrat vào nước có thể làm giảm nhiệt độ của nước. Quá trình cụ thể thì Sa ko biết, cũng không đủ thời gian rảnh tra chi tiết, vì thế bạn nào muốn biết kỹ hơn thì tự tìm hiểu thêm nhé.
•phu thê cang: là 1 trong ba điều tam cang của tam can ngũ thường (hay còn gọi là tam cương ngũ thường).
_Tam cang gồm 3 điều:
1. Quân thần cang: chỉ quan hệ vua_tôi. Ý khuyên con người phải biết giữ trung tín.
2. Phụ tử cang: chỉ quan hệ cha mẹ và con cái, bao gồm cả dâu và rể. Khuyên con người phải biết giữ hiếu đạo.
3. Phu thê cang: chỉ quan hệ vợ chồng. Khuyên con người nên giữ hòa thuận.
==> Hiểu rộng ra thì đạo tam cang có thể bao gồm hết tất cả các mối quan hệ giữa người với người trên cõi đời này.
•Ngũ thường là 5 chữ: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín. Nghĩa là: nhân từ, nghĩa khí, lễ giáo, trí thông minh, uy tín.
_trong ngũ thường, 3 chữ được chú trọng nhất là Nhân, Nghĩa, Tín.