Lý Hầu La cười một hồi lâu mới ngừng lại, lúc xuống Tần Chung mới phát hiện ra Tần Chung đang dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng để mà nhìn mình.
Lý Hầu La ho một tiếng, có chút xấu hổ, bám vào thân cây trèo xuống, quyết định không nhắc gì đến chuyện vừa rồi: "Chúng ta đi tìm thú hoang đi!"
Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, gật gật đầu.
Ở phía ngoài núi Tiểu Thanh Sơn có rất nhiều người người đến nhặt củi và lụm hái quả khô. Đám thú hoang nhỏ cũng không phải ngu ngốc, đều biết là không nên chạy đến nơi này.
Lý Hầu La dạo hết một vòng ở rìa ngoài, không tìm thấy gì cả.
"Hay là chúng ta vào sâu bên trong một chút đi?" Lý Hầu La đưa mắt nhìn về hướng sâu trong núi, ánh mắt chứa chút khát vọng.
Tần Chung giữ chặt lấy Lý Hầu La: "Nguy hiểm lắm! Đại Trụ thúc là thợ săn giỏi như vậy mà cánh tay còn bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa là không thể ra khỏi núi."
Lý Hầu La cũng có biết về Đại Trụ thúc mà Tần Chung vừa nhắc đến, người này cao to vạm vỡ, là thợ săn nổi danh trong thôn, do bị thương nặng nên phải ở nhà nghỉ ngơi hết nửa năm.
"À!" Lý Hầu La à lên một tiếng, nếu lấy mạng nhỏ của mình ra so sánh, thì việc ăn thịt có thể tạm thời gác qua một bên.
Lý Hầu La ngoan ngoãn đồng ý dễ dàng như vậy, làm cho Tần Chung cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bèn liếc nhìn Lý Hầu La một cái.
"Chúng ta trở về thôi!" Quả nhiên của rơi không phải dễ nhặt như vậy, bây giờ nàng chỉ có thể hy vọng vào việc thêu thùa, mau chóng thêu xong rồi đem đi bán, kiếm được tiền rồi thì điều đầu tiên nàng muốn là mỗi ngày đều được ăn thịt. Lý Hầu La nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm hạ một chí nguyện to lớn.
Tần Chung nhìn dáng vẻ thất vọng của Lý Hầu La, khẽ nhúc nhích khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên nói cái gì.
"Này, huynh phải nắm chắc khúc gỗ đi chứ!" Lý Hầu La chìa khúc gỗ đến trước mặt Tần Chung, bảo hắn nắm lấy. Lần này Tần Chung không có phản đối, ngoan ngoãn nắm chắc.
Trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này của Tần Chung, Lý Hầu La nhịn không được mà nhéo nhéo má Tần Chung: "Ngoan lắm!"
"Cô..." Tần Chung cực kỳ tức giận, nữ nhân này quả nhiên không phải là người tốt lành gì mà!
Đúng vào lúc này, lỗ tai Lý Hầu La bỗng giật giật, khuôn mặt mới vừa rồi còn cười tủm tỉm đột ngột đanh lại, sau đó thở dài mà nhìn Tần Chung: "Huynh ra sau cái cây kia núp kỹ đi!" Giọng nói bình tĩnh vô cùng, sắc mặt tuy hơi trầm nhưng cũng rất bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, Lý Hầu La cúi xuống nhặt một hòn đá lớn, cằm chắc trong tay.
Tần Chung không hiểu tại sao Lý Hầu La đột nhiên kêu hắn đi núp, nhưng hắn biết Lý Hầu La không có nói đùa, cho nên hắn không hỏi lại tiếng nào, lập tức nghe lời đi thẳng ra phía sau một thân cây.
Tần Chung nhìn Lý Hầu La đứng yên chỗ cũ, trầm tĩnh như đang chờ cái gì đó đến, khí thế nghiêm nghị lúc này cùng với bộ dáng cười tủm tỉm thường ngày hoàn toàn như hai người khác nhau. Đôi mắt Tần Chung bỗng trở nên sâu thẳm, người nữ tử này rốt cuộc là có bao nhiêu mặt? Rồi lại nhìn đến hòn đá lớn trong tay của nàng, còn có cả sức lực lớn đến nổi làm người ta không cách nào lý giải được....
Nhưng rất nhanh sau đó Tần Chung đã không tài nào tiếp tục suy nghĩ những điều khó hiểu về Lý Hầu La được nữa, bởi vì có một con lợn rừng lớn đang lao nhanh ra từ trong bụi cỏ, trên người nó còn mang theo vết máu, vừa nhìn thấy Lý Hầu La và Tần Chung, hai mắt nó liền trở nên điên cuồng ngập tràn thù hận, lao thẳng về phía trước như là không muốn sống.
Đôi đồng tử trong mắt Tần Chung co lại, hét lớn: "Hầu La, chạy mau!"
Lý Hầu La vẫn đứng nguyên tại chỗ, Tần Chung không thấy rõ Lý Hầu La đã làm thế nào, chỉ thấy nàng giơ tay lên cao một chút, rồi con lợn rừng kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo liền thấy Lý Hầu La cầm hòn đá lớn trong tay đập mạnh vào đầu con lợn rừng.
Ngay tức khắc, con lợn rừng liền ngã cái rầm xuống đất, không biết là do bị đánh đến ngất xỉu hay là đã chết rồi.
Lúc này Tần Chung mới nhận ra, vừa rồi hắn đã căng thẳng đến mức quên cả hô hấp.
Sau khi con lợn rừng ngất xỉu, Lý Hầu La cũng không có lập tức đến gần nó ngay, mà là đi tìm một hòn đá khác lớn hơn, một lần nữa dùng sức đập vào đầu con lợn rừng.
Rầm! Đầu con lợn rừng nở hoa, máu tươi hòa lẫn cùng óc của nó chảy ra ngoài.
Tần Chung nhìn mà khóe miệng co quắp không ngừng, sống lưng tê dại.
"Ra đây đi!" Sau khi Lý Hầu La đánh chết lợn rừng rồi, trên người liền không còn khí thế trầm tĩnh như vừa rồi nữa, nàng cười hì hì vẫy vẫy tay gọi Tần Chung ra ngoài.
Tần Chung đến gần, nhìn thấy đầu con lợn rừng bị đánh nát nhừ, lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Ngược lại, hai mắt Lý Hầu La lại sáng rỡ lên: "Phát tài, phát tài rồi! Lần này có thể ăn thịt no nê!"
"Các người không sao chứ?" Trong lúc Lý Hầu La đang suy nghĩ xem có nên cứ như vậy mà khiêng con lợn rừng này về hay không, thì đột ngột có một người chạy ra từ sâu trong núi. Thời tiết đã vào cuối thu, mà người này lại mặc một cái áo ngắn tay, để lộ ra bắp tay cuồn cuộn. Người kia vừa thấy Lý Hầu La và Tần Chung thì liền hỏi đầy lo lắng: "Các người có nhìn thấy con.... Lợn......." Còn chưa hỏi hết câu, thì người kia đã nhìn thấy con lợn rừng chết lăng quay trên đất.
"Đại Trụ thúc!" Tần Chung lễ phép chào hỏi một tiếng.
Người này chính là Lý Đại Trụ, thợ săn nổi danh trong Tiểu Thanh Thôn. Đại Trụ thúc kinh ngạc, đến gần hỏi: "Là ai đánh chết nó vậy? Hai người có nhìn thấy không?" Lý do Đại Trụ thúc hỏi vậy là vì Lý Hầu La và Tần Chung không nằm trong phạm vi xem xét của Đại Trụ thúc, một cô nương nhỏ nhắn dễ thương, cùng với một thiếu niên yếu ớt, cả hai mà gặp phải lợn rừng thì e là khó mà thoát thân, nói gì đến chuyện đánh chết được lợn rừng.
Lý Hầu La cười tủm tỉm chỉ chỉ vào mặt mình: "Đại Trụ thúc, là cháu đánh nó đó~!" Lý Hầu La không dự định sẽ che giấu sức lực của mình, trên đời này cũng không phải là không có người trời sinh đã có thần lực, nếu người khác có biết thì nhiều nhất cũng chỉ là thấy ngạc nhiên mà thôi.
Lý Đại Trụ dĩ nhiên là không tin. Đùa cái gì vậy chứ? Đùi của Lý Hầu La còn nhỏ hơn bắp tay của ông, làm sao mà đánh chết được con lợn rừng to như vậy?
Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, thấy nàng không có ý che giấu, lúc này mới gật gật đầu: "Đại Trụ thúc, quả thật là do Hầu La đánh!"
Lý Đại Trụ há miệng thở dốc, tính tình của đứa nhỏ Tần Chung này ông hiểu rất rõ, từ nhỏ thì nó đã nổi tiếng trong Tiểu Thanh Thôn rồi, đối với người khác đều hết sức ngoan ngoãn, thành thật, lễ phép, lại còn rất trầm ổn thận trọng. Quan trọng hơn là nó không có nói dối.
"Vậy... Vậy thật sự là quá tốt!" Lý Đại Trụ còn chưa hết kinh ngạc nên câu này ông hơi nói lắp một chút. Tiếp theo đó, ông lại giải thích vì sao con lợn rừng này lại xuất hiện ở đây. Thì ra là Lý Đại Trụ đi sâu vào trong núi, bắt gặp được hai con lợn rừng, ông đánh chết hết một con, con còn lại hoảng loạn nên chạy ra phía ngoài núi, ông sợ nó làm bị thương những người lên núi, cho nên không quan tâm đến việc khiêng con lợn rừng đã chết kia theo mà lập tức đuổi theo con này.
"Đại Trụ thúc, con lợn rừng này là do cháu đánh chết đó nha!" Lý Hầu La bước tới, khiêng con lợn rừng lên.
Lúc này, Lý Đại Trụ mới thật sự tin là Lý Hầu La đánh chết được lợn rừng. Không ngờ thê tử mới cưới của Tần Chung lại có sức mạnh lớn như vậy, hoàn toàn không thua kém gì ông. Nhìn bộ dáng hận không thể lập tức khiêng con lợn rừng kia đi của Lý Hầu La, Lý Đại Trụ phì cười: "Cháu đánh chết nó thì tất nhiên nó là của cháu!"
"Cám ơn Đại Trụ thúc!" Lý Hầu La cười vô cùng ngọt ngào.
Trước đó Lý Đại Trụ chưa từng gặp qua Lý Hầu La, ông chỉ nghe nương tử mình nói đi nói lại mãi là Tần Chung đã cưới được một thê tử rất vui vẻ. Bây giờ nhìn thấy Lý Hầu La cười, trong lòng ông thầm cảm thán, tiểu cô nương này quả nhiên là rất vui vẻ. Lại quay sang nhìn vẻ tuấn tú phi thường của Tần Chung, ừm, quả là rất xứng đôi với Chung ca nhi*.
(*chữ ca ở đây không phải là Lý Đại Trụ gọi Tần Chung bằng anh đâu nha. Người TQ thời xưa thường thêm chữ ca vào sau tên của con trai, chữ tỷ vào sau tên con gái, chữ nhi thì cả trai và gái đều dùng được. Nó là một cách gọi thân mật, có khi người ta lập lại tên của đối phương, vd như: Mặc Mặc, Huyên Huyên,.....)
"Có cần ta giúp các cháu khiêng lợn rừng về không?"
"Không cần đâu! Thúc cứ lo việc của mình đi ạ!" Lý Hầu La vừa nói xong thì trực tiếp nắm hai chân sau của lợn rừng, dễ dàng kéo nó vác lên lưng.
Lý Hầu La hùng hổ vác lợn rừng đi ở phía trước, Tần Chung nhắm mắt theo sát phía sau, Lý Đại Trụ nhìn thấy mà buồn cười: "Nhìn Chung ca nhi thật giống như tiểu nương tử!"
Chuyện Lý Hầu La đánh được lợn rừng trong núi lập tức khiến cho Tiểu Thanh Thôn chấn động không nhỏ, nàng khiêng lợn rừng đi trên phố mà không hề có ý né tránh ai, người ở trong thôn đầu tiên là không dám tin, sau đó thì vừa kinh ngạc vừa cảm thán. Ôi mẹ ơi! Thê tử của Chung ca nhi thoạt nhìn ốm yếu gầy gò, mà sao sức lực lại lớn như vậy?
Chuyện Lý Hầu La có sức lực lớn, người của Tiểu Thanh Thôn tuy có giật mình kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy có gì kì quái. Tuy rằng người trời sinh có thần lực rất hiếm, nhưng không phải là không có, không cần nói đâu xa, riêng Lý Đại Trụ trong thôn thôi đã có sức mạnh kinh người rồi. Bằng không sao Lý Đại Trụ có thể thường xuyên ra ra vào vào sâu trong núi chứ?
Trong nhà có con trai ngoan lại thêm con dâu giỏi, điều này làm cho các vị phụ nhân* trong thôn hâm mộ không thôi: "Thê tử của Chung ca nhi quả là rất tốt! Lớn lên xinh đẹp, miệng lại ngọt, còn có sức lực kinh người như vậy, Chung ca nhi đúng là có phúc!"
(*phụ nhân: từ gọi những người đàn bà có chồng, tuổi tác trung niên.)
Thế nhưng, các cô nương hâm mộ trung thành đối với Tần Chung thì lại không nghĩ vậy: Tần Chung ca ca cưới nhầm một người đàn bà đanh đá, nói không chừng sau này sẽ phải chịu khổ dài dài.
Chuyện Lý Hầu La khiêng lợn rừng về càng khiến cho người Tần gia chấn động lớn hơn. Lúc ấy, Tần mẫu đang ở trong sân chỉ huy hai đứa con dâu thu rau khô lại, bỗng nhìn thấy thân thể nhỏ bé yếu đuối mong manh của Lý Hầu La đang khiêng một con lợn rừng gần như là hoàn toàn che hết cả người của nàng, làm cho bà sợ đến mức thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Liên tiếp hỏi dồn dập xem bọn họ có bị thương ở đâu không? Sau khi xác định Lý Hầu La và Tần Chung hoàn toàn không có việc gì, Tần mẫu mới thở phào một hơi: "Lá gan này của các con cũng lớn quá rồi đó!" Sau khi hết lo lắng thì Tần mẫu mới bất giác cảm thán với sức lực lớn phi thường của Lý Hầu La. Tảng đá lớn trong lòng Tần mẫu lúc này đột ngột được buông xuống, đại phu nói, sau này không thể để Tần Chung quá mệt nhọc, hoặc làm việc hao tâm tổn sức. Lúc mới cưới Lý Hầu La về, Tần mẫu nhìn thân thể gầy yếu của con trai nhỏ và con dâu nhỏ nhà mình mà lo lắng không yên, bà sợ sau khi mình cùng với lão già đi rồi, Tần Chung sẽ phải dẫn theo Lý Hầu La đi xin ăn. Bây giờ thì tốt rồi, dù cho Chung ca nhi không thể làm việc quá sức, nhưng bằng vào sức lực lớn của con dâu nhỏ, chuyện no bụng hẳn là không thành vấn đề. Nghĩ như vậy, trong lòng Tần mẫu càng thêm hài lòng đối với Lý Hầu La.
Mã Đại Ni thì vui mừng vỗ đùi liên tục: "Ai nha, đệ muội, muội thật lợi hại, không ngờ muội lại có bản lĩnh lớn như vậy, về sau nhà chúng ta không cần lo thiếu thịt ăn nữa rồi!"
Mã Đại Ni vừa nói ra lời này, lập tức làm cho Tần mẫu sầm mặt lại, nghiêm giọng dạy dỗ: "Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết có ăn! Không nghe vừa rồi Hầu La nói là do vận khí tốt sao? Nhờ có Đại Trụ đuổi con lợn rừng này chạy ra ngoài núi nên bọn nó mới gặp được à? Vận khí tốt chỉ có một lần, ngươi đừng có ở đó mà mơ mộng viễn vông!" Sau đó bà quay lại nhìn Lý Hầu La, giọng nói dịu lại: "Hầu La à, con cũng không thể vào sâu trong núi, ở đó rất nguy hiểm." Tần mẫu sợ Lý Hầu La ỷ vào sức lực lớn, sẽ liều lĩnh chạy vào sâu trong núi.
Lý Hầu La tất nhiên là biết phân biệt tốt xấu, cười cười mà nói: "Yên tâm đi mẹ~! Con còn muốn vĩnh viễn được làm con dâu ngoan của mẹ, hầu hạ mẹ thật tốt, sao có thể tự mình đi tìm chết chứ?"
"Phi, phi, phi!" Tần mẫu vội vàng nhổ ba ngụm nước miếng: "Chết cái gì mà chết chứ!" Lời nói của Lý Hầu La rất hợp lòng người, làm cho Tần mẫu cũng phải lộ ra ý cười.
Tuy nhiên, khi Tần Chung nghe được Lý Hầu La nói muốn vĩnh viễn làm con dâu của Tần mẫu thì hai mắt chợt lóe lên tia sáng khó nhìn thấy.
Ba đứa bé cũng biết là có thịt ăn, cầm đầu là Tần Tử Viễn, theo sau là Tử Hạo chạy loanh quanh trong sân la hét ầm ĩ. Đúng lúc nông nhàn, cho nên mọi người trong thôn đều kéo đến trước cửa Tần gia nhìn xem thử con lợn rừng mà Lý Hầu La đánh được, cũng thuận tiện xem thử người có thể khiêng được lợn rừng...... Mạnh mẽ thế nào!
Tần phụ đang tản bộ trong thôn hiển nhiên là cũng nhận được tin, Lý Hầu La và Tần Chung về đến cửa chưa bao lâu thì ông cũng về tới. Nhìn thấy con lợn rừng nằm trên đất, lại nghe mọi người khen Tần Chung cưới được một thê tử tốt thì rất hài lòng.
Người trong thôn xem náo nhiệt được một lát thì ai về nhà nấy, nói gì thì cũng là thịt của người ta, nhìn nhiều thì càng thèm nhiều mà thôi! Thịt rất khó có được, Tần gia cũng sẽ không hào phóng mà chia cho bọn họ. Cần gì nhìn tiếp để tự mình chịu tội.
Những người khác trong thôn đều về hết, nhưng người của hai phòng khác trong Tần gia thì vẫn còn ở lại.
"Tam thúc, con heo này cũng mập thật!" Người nói chuyện chính là con trai nhỏ của Tần đại bá, cũng chính là người sắp thành thân, Tần Khả. Hắn nhìn con lợn rừng nằm trên đất mà nuốt nuốt nước miếng, trong mắt hiện rõ tham lam không hề che giấu.
"Mọi người ở lại chờ, lát nữa mổ heo, mọi người cũng mang về một ít!" Tần phụ lập tức nói không chút do dự.