Trận động đất này giằng co không tới nửa canh giờ, sau khi động đất chấm dứt, mưa gió cũng ngừng, nhưng toàn bộ huyện thành lại bị bao trùm bởi bầu không khí áp lực không thở nổi.
Tần tri huyện đã đau đầu muốn chết, trong lúc ngủ mơ hắn bị cường chấn đầu tiên đánh thức, sau đó kéo Hoàng thị chạy ra khỏi nhà, sau đó Tần Tử Ngọc cũng chạy ra, cả nhà mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau cảm thấy dư chấn không còn, mọi người mới thở phào ra một hơi.
Vốn dĩ nơi này của bọn họ từ trước tới nay chưa từng xảy ra động đất, trong sổ sách cũng không có ghi lại, chỉ có người già nhớ ra rất nhiều năm trước thật ra có vài lần nhưng đều là rung một lúc rồi hết. Kinh nghiệm của lão nhân đã được mọi người lưu truyền nhiều năm, mọi người đều cảm thấy tới đây là kết thúc, không có việc gì.
Hơn nữa, động đất tương truyền là ông trời bất mãn với hoàng đế nên mới giáng hình phạt, bọn họ lỗ mãng chạy ra ngoài, ngược lại càng thêm tỏ vẻ chắc chắn đây là hình phạt của thần.
“Đều về nhà đi!”. Tần tri huyện nghĩ đương kim hoàng thượng anh minh như vậy, lại không phải hôn quân trong lịch sử, ra vẻ trấn định mà quát lớn mọi người, “Không có gì hết, về đi”.
Chỉ có Hoàng thị là sợ mãi không thôi, nơi nàng ở vốn đã nhiều lần có động đất bởi vậy vô cùng mẫn cảm với chuyện này.
Bà thét lên không được về! Đi về liền không có cơ hội trở ra!
Tần tri huyện lôi kéo bà vào nhà, nàng ôm lấy con sư tử đá ngoài cửa sống chết không chịu vào. Thân thể của Hoàng thị béo, sức lực cũng vô cùng lớn, Tần tri huyện không kéo được bà mà còn bị bà kéo suýt ngã.
Ở bên ngoài Tần gia còn có người dân, cũng có không ít bá tánh chạy ra, vốn là chuẩn bị đi về, nhìn thấy một màn náo nhiệt này cũng lập tức dừng chân.
Tần tri huyện từ trước tới giờ không dám hô to gọi nhỏ với Hoàng thị - dù sao mũ quan của mình cũng là nhờ tiền của nhà mẹ đẻ khơi thông mà có nhưng trước mắt đêm khuya náo loạn, lúc chạy ra cả người xộc xệch vốn là đang một bụng oán hận, hơn nữa còn bị bá tánh nhìn thấy, hắn trầm mặt tức giận nói: “Nàng tự ở bên ngoài uống gió đi, Tử Ngọc, chúng ta đi vào”.
Hoàng thị nghe vậy lập tức buông sư tử đá ra, giữ chặt bọn họ, không cho bọn họ vào cửa.
“Nàng buông ra cho ta!”. Tần tri huyện dùng hết sức cũng không lay được tay Hoàng thị ra, dù sao cũng là vợ cả giúp hắn rất nhiều, hắn cũng không thể sai hạ nhân tới kéo Hoàng thị ra được.
“Nương, làm gì vậy?”. Tần Tử Ngọc cũng cảm thấy mất mặt, khuyên nhủ: “Nơi này của chúng ta đời đời chưa từng có thiên tai nào lớn. Mau vào đi thôi!”.
Đang lúc giằng co, xa xa lại truyền tới thanh âm hổ gầm.
Lúc này Tần tri huyện và Tần Tử Ngọc đều ngây cả người.
Trong thành sao sẽ có lão hổ?
Tần tri huyện phát hiện không tốt, lão hổ ở huyện cách vách không phải đã bị gϊếŧ rồi sao? Nào sẽ lại có lão hổ? Thanh âm này nghe chừng ở không xa. Đừng nói động đất có làm người bị thương hay chưa, ngược lại nếu mãnh hổ kia đả thương người, quan phụ mẫu hắn thể nào cũng gặp họa!
Tần tri huyện lập tức phái người đi báo cho bộ khoái truy bắt lão hổ, không nghĩ tới còn chưa phân phó xong, đất rung núi chuyển…
Tình huống bi thảm không thể nói.
Dù sao một nhà Tần tri huyện do Hoàng thị kiên trì, hơn nữa, lại bị một tiếng hổ gầm gián đoạn, đều còn ở bên ngoài tòa nhà, không ai bị thương.
Chờ sau khi chấn cảm qua đi, phóng mắt ra nhìn các loại nhà đều không bị sụp đổ quá nhiều.
Đường phố nơi Tần gia ở chỉ có phú hộ mới tới ở, phòng ở đều là nguyên liệu thật, định kỳ sửa lại. Nhà cửa bên này đã vậy, chỗ khác càng không cần nói.
Tần tri huyện không rảnh lo những việc đó, chờ mặt trời lên, chấn cảm biến mất, chạy nhanh đi tập hợp bộ khoái, mau đi tìm hiểu số người thương vong.
Qua một lúc lâu sau, bộ khoái trở về bẩm báo, nói là trong cái rủi có cái may, đêm qua nhờ có lão hổ rít gào bên ngoài khiến cho những người ỷ vào kinh nghiệm của lớp người trước cho rằng không có động đất, bị dọa sợ, chẳng ai dám đi vào ngủ nữa.
Sau đó thực sự có động đất, phần lớn đều chạy ra bên ngoài.
Đương nhiên phần lớn là nói tổng thể, rốt cuộc cũng một số ít may mắn hơn, bị phế tích vùi lấp, bị đá đè lên hoặc là rớt xuống khe đất nhưng trong thời gian ngắn cũng có thể kiểm kê được tình hình thương tích.
Nghe được phần lớn người không có chuyện gì, Tần tri huyện thở ra một hơi.
Không quá hai ngày, đội đóng quân ở gần đó chạy tới hỗ trợ. Tin tức ở địa phương khác truyền tới, nói động đất lần này liên lụy rất lớn, so với các nơi khác, huyện của bọn họ có tình huống tốt nhất – dù sao cũng là động đất lúc nửa đêm, hơn nữa còn rung một lúc rồi biến mất sau mới mạnh lên.
Có một ít người trong lúc ngủ mơ còn không biết có chuyện gì xảy ra… Còn có một ít người cũng ỷ lại vào kinh nghiệm của tổ tiên, nghĩ rằng mấy thế hệ trước không hề xảy ra chuyện này, nên sau khi đợt chấn cảm đầu tiên hết liền về phòng nghỉ ngơi.
Tần tri huyện rầu mất mấy ngày không ngủ giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít – có người khác để so sánh, kiểm tra đánh giá của hắn hẳn là cũng sẽ không quá khó coi!
Hắn cũng có tâm đi hỏi qua chuyện người giúp đỡ kia, nghĩ rằng ngày hôm qua, tiếng hổ gầm kia đúng là kịp thời, chẳng nhẽ là trời cao cảm thấy không cần nghiêm trị hắn nên phái thần thú tới nhắc nhở bá tánh? Bằng không vô duyên vô cớ, cửa thành cũng đóng, nào sẽ có lão hổ? Hơn nữa sau khi con hổ kia gầm lên nhắc nhở mọi người cũng biến mất, không nghe thấy ai nói nó đả thương người hay ăn người.
Tần tri huyện càng nghĩ càng thấy hợp lý, nghĩ sau đó nên đem cái chuyện này kể khoa trương một chút, gọi là thêm chút hào quang cho chiến tích của mình.
Chờ hắn bận xong thì không thấy Hoàng thị, cẩn thận nghĩ lại từ lúc hết động đất xong không thấy Hoàng thị đâu, vội vàng hỏi người xem Hoàng thị ở nơi nào.
Hạ nhân nói: “Phu nhân hai ngày này đã mang theo người ra ngoài phủ, nói là đi giúp người!”.
Tần tri huyện quát lớn nói: “Nàng một nữ nhân có thể giúp được cái gì? Quá hồ nháo!”.
Mà Tần tri huyện không biết là Hoàng thị đúng là giúp được rất nhiều người, hơn nữa còn đang ở cùng một chỗ với Khương Đào.
……….
Sau khi động đất chấm dứt, Khương Đào sợ còn có dư chấn nên vẫn đợi cùng với mọi người tới khi trời sáng mới dám hoạt động.
Nàng nghĩ thầm muốn đi nhìn tình huống bên ngoài, Tô Như Thị thấy sắc mặt nàng không tốt, sờ trán nàng mới biết nàng bị sốt, không cho nàng đi lung tung.
Sau đó, Tô Nhu Thị thấy nàng nghỉ còn không yên, khuyên nàng: “Con rốt cuộc chỉ là một cô nương yếu đuối, có thể dọn đá cứu người sao? Hay là có thể sai bộ khoái quan binh đi cứu người? Địa long xoay mình, không phải là tai họa đơn thuần mà là báo động của trời cao… Con xen vào càng nhiều, khả năng có càng nhiều phiền toái!”.
Tô Như Thị không nói hết nhưng Khương Đào vẫn nghe hiểu. Thời đại này cho rằng động đất là hình phạt của trời dành cho người cầm quyền mà những bá tánh bị chết trong trận động đất cũng là người mang tội, lúc này mới chịu trừng phạt. “Không phải!”.
Từ trước tới nay Khương Đào chưa từng mạnh mẽ thay đổi tư duy của mọi người ở thời đại này, rốt cuộc vẫn sợ bị mọi người coi là tà vật. Nhưng lúc này, Tô Như Thị ở trước mặt nàng thì không cần cố kỵ nhiều như vậy. Hơn nữa, bá tánh gặp họa đã khiến người tiếc hận, lại còn gánh trên lưng một cái danh có tội bị thần phạt nữa, thực sự quá khổ!
Hốc mắt Khương Đào ửng hồng, lắc đầu nói: “Không phải! Đây là thiên tai, giống như hạn hán, lũ lụt vậy, chính là hiện tượng tự nhiên. Bọn họ không có tội!”.
Tô Như Thị không cãi với nàng, chỉ nói: “Ta tin con thì có ích gì? Dân chúng trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn, ai sẽ tin con?’.
Khương Đào nghẹn lời, thời đại này cách hiện đại mấy trăm năm, tri thức trăm năm và văn hóa cũng chênh lệch nhiều, một ít đã khắc vào xương cốt của người thời đại này. Một người bình thường như nàng, thật sự là thấp cổ bé họng.
“Con nghỉ ngơi đi”. Tô Như Thị đút cho nàng một chén thuốc, lại thở dài nói: “Ta đã sai gia đinh ra ngoài nhìn rồi, có thể giúp được đều sẽ giúp”.
Khương Đào uống thuốc xong nằm xuống, cũng không ngủ yên được – bởi vì trước đó có động đất, không ai dám coi thường nữa, mọi người đều không dám vào trong nhà. Bên Tô Như Thị tốt hơn một chút, nhà so với người bình thường lớn hơn nhiều, có hoa viên và đình nhỏ, dùng bình phong vây lên, cũng coi như có địa phương nghỉ gơi.
Nhưng Khương Đào cũng không ngủ được an giấc, chỉ là một canh giờ thôi cũng khiến nàng gặp vô số ác mộng, phảng phất tiếng kêu đêm qua còn đang vang lên bên tai nàng.
Sau đó nàng tỉnh ngủ, người cũng đã bớt sốt, như nào cũng không chịu nằm nữa.
Đi một vòng không tìm thấy Tiêu Thế Nam và Khương Dương, Tô Như Thị liền nói: “Ta thấy Vệ gia cách vách giống như đã sớm phát hiện, sớm có chuẩn bị, vững chắc hơn nhiều so với nơi này của chúng ta nên ta mặt dày đưa họ sang nhà hắn rồi”.
Bởi vì hai nhà chỉ cách một bức tường, Vệ Thường Khiêm còn là lão sư của bọn họ, cũng là thân thiết nên không quá khiến người khác lo lắng.
“Tuy vậy A Dương và Tiểu Nam….” Tô Như Thị dừng một chút nói, “Về thôn Cây Hòe rồi. Ta không ngăn được bọn nó, chỉ dặn bọn nó nhất định phải đi đường lớn trống trải”.
Khương Dương đối với Khương lão thái gia và lão thái thái có cảm tình rất nặng, hắn nhất định phải về xem. Tiêu Thế Nam đương nhiên là không an tâm hắn đi một mình nên đi cùng với hắn.
Khương Dương bình tĩnh, Tiêu Thế Nam biết chút quyền cước đều tốt hơn Khương Đào cho nên tuy nàng lo lắng nhưng cũng không dám một mình đi tìm bọn họ. Bằng không chính là gây thêm phiền phức cho họ.
Tô Như Thị còn muốn để cho Khương Đào nghỉ ngơi nhưng Khương Đào rất khó chịu, nói không ra là khó chịu ở đây, thật giống như là chỗ nào cũng bị người khác nhéo, không có gì làm khiến cả người đều không thoải mái.
Tô Như Thị thấy nàng đi ra ngoài nhìn quanh cũng thở dài một hơi không ngăn cản, nói: “Con muốn đi thì đi đi, để Tuyết Đoàn nhi đi theo con”.
Đêm trước đó, biểu hiện của Tuyết Đoàn nhi mọi người đều nhìn thấy, vừa dũng cảm còn thông minh, có nó bên cạnh, Khương Đào đương nhiên có thể gặp dữ hóa lành.
Lúc đó quân binh còn chưa tới nhưng bộ khoái và nam nhân bản địa đều đã tới giúp đỡ.
Khương Đào có nghĩ muốn tới hỗ trợ nhưng bị bọn họ đuổi ra, nói chính mình lo liệu không hết, thật không có sức đi lo cho tiểu nương tử như nàng.
Khương Đào cũng không kiên trì, quay đầu đi nhìn những người bị thương.
Ở bãi đất trống trung tâm huyện có rất nhiều bá tánh, trên người đều có những vết thương lớn nhỏ khác nhau, thanh âm đau đớn và thanh âm quan tâm của người nhà bọn họ, có tiếng khóc cộng vào với nhau, khiến người nghe cũng nhói lòng.
Lúc này đã có một ít đại phu đã chạy tới băng bó miệng vết thương cho bá tánh, Khương Đào vừa lúc gặp được đại phu thường xuyên bốc thuốc cho Khương Dương, qua giúp đỡ ông.
Lão đại phu bận tới sứt đầu mẻ trán, hận không thể mọc thêm mấy cánh tay nhưng chuyện cứu người như này, ngay cả vết thương nho nhỏ cũng cần chú ý, không thể tùy tiện kéo ai tới hỗ trợ được.
Sau Khương Đào tới, tuy rằng có thể thấy nàng không biết y thuật nhưng băng bó miệng vết thương vẫn là biết, hơn nữa người cũng thông minh, lão đại phu nói một lần nàng liền biết phối hợp như nào.
Bận chưa được bao lâu, Khương Đào nghe được thanh âm quen thuộc, nhìn thấy người tới chính là Hoàng thị đang chỉ huy người đào phế tích ra để cứu người bị chôn ra. Ngại gia đinh làm chậm, Hoàng thị còn trực tiếp đoạt xẻng muốn tự mình đào nhưng bà xuống tay không biết nặng nhẹ, suýt chút nữa đào sụp cả phế tích, không ai dám cho bà làm nữa.
Hoàng thị cảm thấy thất bại vô cùng, gục người xuống đi tới.
“Tần phu nhân!”. Khương Đào băng bó cho một người xong, gọi bà hỏi: “Có thể giúp ta hay không?’.
“Tới tới!”. Hoàng thị lại bùng lên ý chí chiến đấu, xắn ống tay áo lên nói: “Cần ta làm gì?”.
Khương Đào đã lĩnh giáo qua lực tay của nàng, đương nhiên là không nhờ nàng đi chăm sóc người bệnh nhưng trước mắt đúng lúc có một người bị đá đè lên chân, do đau nên vặn mình không chịu nối xương. Đối phương là nam nhân cường tráng, Khương Đào và lão đại phu cũng không đè được hắn.
Hoàng thị tới một tay đè bả vai nam nhân xuống, một tay lại đè lại cái chân tốt, người nọ rốt cuộc cũng không động đậy nữa.
Lão đại phu đè chân bị thương của hắn, lập tức lấy hết mảnh vụn ở vết thương ra sau đó nối xương băng bó lưu loát.
Sau đó lão đại phu lại đi trị thương cho người khác, gặp được miệng vết thương không thể không dùng dây khâu lại.
Nhưng bất đắc dĩ tuổi ông đã lớn, lúc này đã là chiều tối, ánh mặt trời không đủ sáng, mắt ông thấy không rõ.
“Ngươi tới làm”. Hoàng thị bĩu môi với Khương Đào, “Kim chỉ thôi mà, ngươi lành nghề”.
Lão đại phu lúc này mới nhớ ra Khương tiểu nương tử dọn tới trong thành sau mở một tú phường, công phu thêu thùa rất lợi hại.
Ông đưa rượu mạnh và ngân châm cho Khương Đào, “Ngươi tới ngươi tới, không cần căng thẳng, coi như thêu hoa là được, khép da lại là được”.
Khương Đào cầm kim, kỳ thật nàng có xem qua rất nhiều phim phóng sự chữa bệnh cần khâu da rồi nhưng chính mình làm vẫn là không giống, tay cầm châm có hơi run.
Cũng may là người bị rách da này là một người vui tính, vừa đau tới méo mặt lại vẫn còn nói giỡn được với nàng: “Khương tiểu nương tử ta biết ngươi, tức phụ nhà ta rất thích đồ thêu của ngươi nhưng những đồ ngươi tự thêu thực sự là quá đắt, nhà ta không mua được. Ngươi nối miệng vết thương cho ta đẹp một chút, coi như là miễn phí cho ta một bức thêu”.
Tức phụ hắn ở bên cạnh, được hắn che chở nên không có bị thương ở đâu nhưng bởi vì lo lắng cho hắn, khóc tới cả người đều là nước mắt, nghe được những lời này tức phụ hắn ngừng khóc, tức giận mà đấm bả vai hắn.
Danh Sách Chương: