Buổi sáng hôm nay trước khi vào cung, Khương Đào nghe mấy lời của Tiêu Thế Nam xong biểu hiện rất kỳ quái, không cười với hắn mà còn tức giận trừng hắn.
Hắn hồ nghi mà nhìn về phía Tiêu Thế Nam, Tiêu Thế Nam chỉ làm như không thấy, kéo Tào thị đi về xe ngựa, sau đó cũng không quay đầu nói; “Đệ theo nương trở về, nhị ca uống nhiều rượu quá cũng mau lên xe đi, cẩn thận gió lớn”.
Tào thị che khăn cười trộm, chờ đi tới chỗ xe ngựa nhà mình, bà cười với Tiêu Thế Nam, nói: “Hiện tại chịu về nhà rồi?”.
Tiêu Thế Nam buồn rầu vỗ đầu mình: “Nương đừng đùa con nữa, con sắp bị dọa chết rồi. Lúc ấy con rất để ý, sao cũng không nghĩ là quên mất! Đầu với chả óc!”.
Tào thị thấy động tác nhỏ của hắn lại được một trận cười.
Lúc này Anh Quốc công và Tiêu Thế Vân mới đi ra, Anh Quốc công cũng uống không ít rượu, khác với Thẩm Thời Ân còn đang tỉnh táo, ông say tới bước chân tập tễnh, Tiêu Thế Vân đỡ ông ra cho nên chậm hơn người khác một bước.
Tiêu Thế Vân đỡ Anh Quốc công lên xe ngựa, quay đầu nhìn thấy Tào thị và Tiêu Thế Nam đứng ở một bên chụm đầu vào thì thầm.
Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, sau đó lại như bình thường, dò hỏi: “Nương và đại ca đang nói chuyện gì đó?”.
“Gì cũng không có!”. Tiêu Thế Nam nói xong kéo ống tay áo Tào thị.
Tào thị buồn cười mà gật đầu theo, “Đúng là không có gì. Con không cần biết”.
Lúc này nếu là Tiêu Thế Vân còn bé, hắn có thể giả vờ bi thương, Tào thị tự nhiên sẽ đau lòng hắn, cũng nói chuyện cho hắn biết.
Nhưng hiện giờ hắn đã là thiếu niên, nếu vì một câu này mà làm ra bộ dáng như vậy, có vẻ hơi nực cười.
“Con cũng uống rượu đúng không? Lên xe chung với cha con đi”.
Tào thị nói xong sai người đỡ Tiêu Thế Vân lên xe.
Xe ngựa phủ Anh Quốc công tuy rộng nhưng Anh Quốc công đã say không biết trời đất, hoàn toàn nằm ngang ở trong xe, nếu giống như lúc tới là ba người ngồi, còn miễn cưỡng được. Nhưng Tiêu Thế Nam đi cùng bọn họ, bốn người ngồi có vẻ hơi chật.
Tào thị còn muốn nói với Tiêu Thế Nam chuyện trong cung hôm nay, dứt khoát không lên xe ngựa nữa, cưỡi ngựa cùng với Tiêu Thế Nam, mẫu tử hai người sóng vai rời đi.
Tiêu Thế Vân ngồi ổn định trên xe ngựa xong xe mới xuất phát.
Tiêu Thế Vân nhìn thoáng qua Anh Quốc công đang ngủ say, sắc mặt hung ác mà xốc một góc màn xe lên.
Tiêu Thế Nam ở bên ngoài đang cười: “Nương cẩn thận nhé, nếu là ngã xuống, con khẳng định không kéo người kịp được đâu”.
Tào thị cười mắng hắn nói thôi đi, “Lúc con còn nhỏ, bản lĩnh cưỡi ngựa còn là do ta dạy đấy!”.
Tào thị là một người rất náo nhiệt, khi còn là cô nương tuổi đôi mươi cũng rất thích cưỡi ngựa, chơi mã cầu, nô đùa.
Tiêu Thế Nam cũng cười: “Đã nhiều năm không cưỡi ngựa với nương, chuyện này con cũng quên mất”.
Tào thị nghĩ tới mấy năm hai mẹ con không ở bên nhau, đau lòng nói: “Không thì chọn một ngày chúng ta cùng nhau đi đạp thanh?”.
“Được, cũng không cần đặc biệt chọn ngày làm gì. Trước mùa đông không phải đi săn thú sao? Tới lúc đó chúng ta cùng cưỡi ngựa, con săn thỏ cho nương!”. Nói xong hắn dừng một trước nói, “Tuy vậy để tẩu tử con chọn trước, nương nhìn quen thứ tốt rồi, nghĩ cũng sẽ không so đo với tẩu tử con đi?”.
Loại chuyện như này nói ra Tào thị ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì, lập tức nói: “Thế có là gì? Đều là tấm lòng của con thôi”.
Hai người họ vui vẻ hòa thuận trò chuyện mà ở trong xe ngựa, sắc mặt Tiêu Thế Vân trầm xuống, tay xốc màn xe nắm chặt, móng tay cũng đâm vào thịt.
Tiêu Thế Nam vì sao muốn tranh với hắn?
Hắn đã ở dưới bóng hắn mà có một đời thê thảm như vậy, đời này dốc sức mấy năm, thật vất vả mới có được vị trí thế tử và sự thiên vị của phụ mẫu.
Chẳng lẽ hắn lại phải giẫm lên vết xe đổ?
Tiêu Thế Vân buông màn xe, ép buộc chính mình trấn định lại.
Xem ra hắn vẫn là quá nhân từ rồi, vốn là muốn đời này chỉ tranh vị trí thế tử rồi chờ xem Tiêu Thế Nam bị tân đế tính sổ.
Nhưng không ngờ là còn có những chuyện hắn không ngờ được xảy ra.
Săn thú sao, một mạt ý cười âm hiểm ở trên khuôn mặt thanh tú của Tiêu Thế Vân, hắn muốn cho Tiêu Thế Nam có đi mà không có về!
……………
Bên Khương Đào, sau khi Tiêu Thế Nam và Tào thị rời đi, nàng và Thẩm Thời Ân cũng lên xe ngựa hồi phủ.
Thẩm Thời Ân chịu đựng nụ cười của nàng một đường, tuy rằng cảm thấy bản thân không có phạm sai lầm gì nhưng vẫn chột dạ sờ mũi, hỏi nàng: “Buổi sáng Tiểu Nam rốt cuộc đã nói với nàng cái gì?”.
Khương Đào cong môi cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là phủ Ninh Bắc Hầu…”.
Nàng ngừng nói, cười nhìn phản ứng của Thẩm Thời Ân, Thẩm Thời Ân tức khắc dời mắt đi không dám nhìn nàng, “Phủ Ninh Bắc Hầu làm sao?”.
Khương Đào nghĩ còn rất biết giả vờ! Tiêu Thế Nam quên nói với nàng cũng thôi đi, chính Thẩm Thời Ân còn không nghĩ tới việc nói với nàng về nhà đính hôn trước của mình. Cũng may người ấy là bản thân mình không thì đúng thật là chua chết mất!
“Các nàng tìm một cô nương tên là Khương Oánh tiến cung, nói là rất giống với đại cô nương đã qua đời của nhà họ”.
“Làm càn!”. Thẩm Thời Ân có chút giật mình, sau đó hiểu được dụng ý của phủ Ninh Bắc Hầu, nghiêm mặt nói: “Trước đó ta có nói với Ninh Bắc Hầu, sau khi lập mộ xong ta và nhà họ không còn quan hệ gì! Bọn họ nương nhờ danh tiếng của ta cũng thôi đi nhưng sao còn làm ra chuyện như vậy? Bọn họ coi ta là ai chứ?”.
Khương Đào chậm rãi thở dài, “Có lẽ là thấy chàng và cô nương kia tình thâm vô cùng, sợ chàng đau buồn đi”.
Thẩm Thời Ân cũng biết việc này cần nói rõ ràng, lập tức nói: “Ta đã sớm nói với nàng, ta và đại cô nương Ninh Bắc Hầu phủ kia chỉ gặp mặt một lần. Lúc ấy, ta mới 18 tuổi, cũng lớn như Tiểu Nam bây giờ, nào biết thế nào là tình yêu nam nữ?”.
Khương Đào nghe xong liền cảm thấy trong lòng không được thoải mái, tuy Thẩm Thời Ân không nói dối nhưng nghe sao cũng giống như đang phủi sạch quan hệ vậy? Sao, đời trước của nàng không đáng để hắn thích như vậy à?
Thẩm Thời Ân thấy nàng không nói, cẩn thận đáng giá sắc mặt nàng, nói: “Trước đó không nói với nàng là ta sai, nghĩ rằng sau hai nhà cũng không lui tới, nhà họ không quyền không thế, cũng không dám làm ra chuyện xấu gì. Nhưng cũng không nghĩ sẽ giấu nàng như vậy, hiện giờ nàng mới vào kinh hơn nửa tháng, trước đó bận rộn đãi khách, lại vội vàng chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hoàng Thái Hậu, cũng không lo được cho bản thân, ta đau lòng nàng còn không kịp, nào sẽ nhắc tới chuyện không liên quan để nàng hao phí tinh thần chứ? Nghĩ tới chờ lúc nàng rảnh hơn rồi nói cũng giống nhau. Ta thật không biết nhà họ lại tìm cô nương có bộ dáng giống người khác. Ta có nàng là được rồi, còn muốn người khác làm cái gì?”.
Khương Đào nhướng mày, “Vậy cô nương đính hôn với chàng kia, chàng thực sự quên người ta rồi?”.
“Thật sự đã quên!”.
Thẩm Thời Ân có nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện này nên phủi cho sạch, hơn nữa hắn cũng không nói dối, năm, sáu năm trước gặp mặt cô nương ấy một lần, hiện tại tới mặt cũng không nhớ rõ nữa, chỉ có ấn tượng là nàng ấy có một nụ cười tràn đầy sức sống thôi.
Nhưng rung động ngắn ngủi như vậy, đương nhiên là không thể đánh đồng với cảm tình của hắn với Khương Đào.
Khương Đào giở trò mà cười rộ lên nói: “Không sao, vốn là chuyện của quá khứ. Ta biết chàng cũng không phải người như vậy, hơn nữa cũng không phải chỉ có chàng mới đính thân với người khác”.
Thẩm Thời Ân hơi sửng sốt chớp mắt, “Có ý gì?”.
Khương Đào cười giảo hoạt, “Ta cũng từng có một vị hôn phu”.
Nói xong, xe ngựa dừng ở cửa Thẩm gia.
Tiểu nha hoàn vén mành, Khương Đào không đợi Thẩm Thời Ân nói gì mà xuống xe.
Thẩm Thời Ân cũng vội vàng đi xuống, nghĩ muốn giữ Khương Đào lại hỏi thêm nhưng Khương Lâm đã chạy ra đón.
Hắn còn quá nhỏ, Khương Đào không yên tâm để Thẩm Thời Ân đưa nó vào trong cung, bởi vậy tiểu gia hỏa đã ở nhà một mình cả ngày rồi.
Thấy Khương Đào, hắn như kéo dính lên người nàng, ôm hông nàng nói: “Tỷ tỷ, trong cung chơi có vui không?”.
Khương Đào nắm tay hắn đi vào trong phủ, giả vờ không thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Thời Ân, “Trong cung rất lớn, nhiều đồ ăn ngon. Buổi chiều có nghe kịch và ảo thuật, tuy vậy đệ nghe kịch không hiểu, ảo thuật cũng không náo nhiệt như ngoài cung, bởi vì không thể có cái gì quá mức nguy hiểm, chỉ là đi cà kheo rồi gánh đá thôi. Phần lớn là mọi người ngồi lại nói chuyện”.
Khương Lâm hiểu chuyện gật đầu, “Vậy tỷ tỷ không mang đệ đi là đúng, đệ không ngồi im được, nếu đi khẳng định sẽ gây họa cho tỷ tỷ”.
Hiện giờ hắn càng thêm hiểu chuyện, Khương Đào khen hắn một hồi, đồng ý lần tới nếu không phải trường hợp long trọng như vậy, có cơ hội sẽ dẫn hắn vào cung.
Hai tỷ đệ vừa nói vừa đi về chính viện, nha hoàn lập tức bày cơm.
Thẩm Thời Ân ở sau cũng đi tới, ba người ngồi xuống bàn.
Khương Lâm hỏi Tiêu Thế Nam sao không về cùng, Khương Đào không nhịn được cười nói: “Tiểu Nam ca của đệ hôm nay sợ là không dám trở về, ở nhà kế bên, hôm nay chúng ta không cần chờ đệ ấy”.
Khương Lâm cũng không hỏi nhiều, bởi vì hằng ngày hắn và Tiêu Thế Nam cũng nghịch ngợm như nhau, hắn đoán khẳng định là huynh ấy nghịch ngợm ở trong cung, âm thầm thấy may mà bản thân không đi cùng.
Sau khi ăn xong, Khương Đào sai người thu dọn một sương phòng để Khương Lâm vào chính viện ở.
Trong lòng Thẩm Thời Ân khó chịu như bị mèo cào nhưng cũng không quấy rầy tỷ đệ họ nói chuyện.
Màn đêm phủ lên kín bầu trời, Khương Lâm mệt rã rời, Khương Đào đưa hắn tới sương phòng, dỗ hắn ngủ rồi đi tới tịnh phòng thay quần áo tắm gội.
Ngâm nước ấm thoải mái, Khương Đào thật sự thấy mệt mỏi, dựa vào thau tắm liền ngủ quên.
Chờ tới khi Thẩm Thời Ân nhìn thấy, nước tắm cũng đã hết ấm rồi.
Hắn bế Khương Đào lên, dùng khăn vải lau người cho nàng, mặc áo ngủ rồi ôm nàng về nội thất.
Khương Đào cảm thấy chơi xấu hắn đủ rồi, cũng xốc lại tinh thần muốn nói rõ ngọn ngành với hắn.
Nhưng bất đắc dĩ là thật sự rất mệt, mí mắt nặng tới mức mở không ra được.
Thẩm Thời Ân đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì mai nói, trước ngủ đi”.
Nói xong, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ nàng, dỗ nàng ngủ.
Khương Đào buồn ngủ “ừm” một tiếng, “Chàng cũng ngủ sớm đi, buổi sáng ta sẽ nói chuyện này với chàng”.
Thẩm Thời Ân đồng ý, đứng dậy rửa mặt xong lúc về phòng Khương Đào đã ngủ rồi.
Hắn lăn lộn ở trên giường nửa ngày, cứ cảm thấy trong lòng không quá dễ chịu.
Qua nửa canh giờ sau hắn cũng không thấy buồn ngủ, dứt khoát đứng dậy ra ngoài viện đánh quyền.
Nửa đêm, Khương Lâm dậy đi tiểu, nghe được trong viện có động tĩnh nên lê giày ra xem.
“Tỷ phu sao còn chưa ngủ?”. Hắn xoa mắt hỏi.
Thẩm Thời Ân vừa thấy hắn liền sáng mắt, lập tức kéo hắn vào sương phòng.
Khương Lâm ngượng ngùng nói, “Đệ chỉ là đi tiểu thôi, đệ có thể ngủ một mình, không cần có người ngủ cùng”.
Thẩm Thời Ân đắp chăn cho hắn xong, hỏi hắn; “Tỷ phu có chuyện muốn hỏi đệ, trước khi tỷ tỷ đệ thành thân với huynh, có đính thân với ai không?”.
“Trước khi thành thân với huynh sao?”. Khương Lâm ngáp dài, nỗ lực nhớ lại, “Đó là rất lâu về trước, lúc ấy cha mẹ còn sống. Tuy vậy lúc ấy đệ cũng bé quá, cha mẹ không nói với đệ những cái đó. Tuy vậy hình như đệ nghe nói là tỷ tỷ lập tức sẽ gả đi nên chuẩn bị hết của hồi môn gì đó”.
Phu thê tam phòng của Khương gia trước khi xảy ra chuyện đúng là có xem xét hôn sự cho Khương Đào, tuy vậy còn chưa xem bát tự, Khương Lâm cũng không hiểu những thứ ấy, sao cũng không nói được.
Thẩm Thời Ân nghĩ quả nhiên là thế, Khương Đào không phải cố ý nói bừa để tức hắn, nàng đúng thật đã từng định thân rồi!
“Đối phương là ai đệ biết không?”.
Khương Lâm nhỏ giọng thì thầm nói: “Hình như là… Là…..”.
Sau đó hắn ngủ luôn.
Thẩm Thời Ân bất đắc dĩ, thầm nghĩ hai tỷ đệ nhà này giống nhau, ngủ nhanh quá.
Nhưng hắn cũng không thể đánh thức tiểu gia hỏa này để tra hỏi được, chỉ có thể đắp chăn cho hắn, đóng cửa xong rồi ra ngoài.
…………
Khương Đào ngủ rất ngon, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Thời Ân ngồi ở mép giường.
“Dọa chết ta mất!”. Khương Đào vỗ vỗ ngực, vừa duỗi người vừa hỏi hắn: “Sao dậy sớm như vậy a?”.
Thẩm Thời Ân ghen một đêm, cũng không thèm nói vấn đề gì khác, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hắn là ai?”.
Khương Đào còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn đang ngơ ngơ nghe xong cùng chưa phản ứng lại, “Cái gì mà ai là ai? Hắn nào?”.
“Người đính hôn với nàng, là ai?”.
Khương Đào không chút nghĩ ngợi nói: “Là chàng!”.
Tác giả có lời muốn nói:
A Đào: Lúc ta muốn nói chàng không cho, tự mình ôm bình giấm cả đêm thì trách ai?
Thẩm Thời Ân:……
Danh Sách Chương: