Hoàng thị ngủ được chưa lâu thì nghe được động tĩnh của Tần tri huyện trở về, xoa mắt nói: “Sao nhanh như vậy đã về? Ai tới vậy?”.
Tần tri huyện vừa cởϊ qυầи áo vừa nói: “Là quan sai tới đưa thánh chỉ”.
“Đưa thánh chỉ còn đưa nhiều người như vậy?”.
“Ta cũng rất buồn bực nha, tuy vậy đó là chuyện trong kinh thành, cũng không tới phiên ta quản. Đã an bài người ở trạm dịch, cũng không liên quan tới ta nữa”.
Hoàng thị “ừm” một tiếng, mơ hồ không rõ nói: “Hôm qua ta còn nói với A Đào thánh chỉ tới rồi, không nghĩ tới lúc nửa đêm như này. Mau ngủ đi, buổi sáng ta phải qua nói cho A Đào một tiếng”.
Tần tri huyện lầm bẩm một câu”Thiên vị” rồi sau đó cũng nằm xuống đi ngủ.
Mà lúc này ở hẻm Trà Hồ, Khương Đào chẳng hề buồn ngủ, đang nằm trong lòng Thẩm Thời Ân nói chuyện.
“Chờ A Dương thi Hương xong, dù trúng hay không đệ ấy cũng là tú tài. Chàng không cần phục dịch, có thể cùng với Tiểu Nam quang minh chính đại mà ra vào. Cuộc sống của nhà ta càng ngày càng tốt! Tiểu Nam có phải có thể đi thi rồi không? Năm nay tân đế đăng cơ hẳn sẽ mở thêm khoa, hợp với ân khoa, thật là cơ hội tốt!”.
Thẩm Thời Ân nghe được cười rộ lên, “Là do A Dương có thiên phú nên đi thi mới không lãng phí. Mấy hôm trước nàng không thấy lão giả nói chuyện với Hạ Chí Thanh sao? Ông ấy đã thi mấy chục năm mới đỗ, không phải ta muốn chê Tiểu Nam nhưng hắn không có thiên tư ấy, đi thi sợ là cũng chẳng được bao”.
Khương Đào vẫn cười, nói: “Không thi cũng không sao, tuy vậy Tiểu Nam cũng đã mười sáu, nếu bỏ tội tịch, ta cảm thấy chờ tháng Tám thi Hương xong, liền có thể bắt đầu cho hắn đi xem mắt rồi. Cũng không biết hắn thích người như nào, ôn nhu văn tĩnh hay là hoạt bát đáng yêu?”.
Thẩm Thời Ân ôn nhu xoa đầu nàng, nói: “Không phải thánh chỉ còn chưa tới chỗ chúng ta sao, sao nàng đã nghĩ nhiều vậy rồi?”.
“Vui chứ sao!” Khương Đào cứ cười mãi, còn ở trên giường lăn qua lăn lại
.
“Đừng nháo!”. Thẩm Thời Ân ôm nàng về trong lòng, cười nói: “A Dương trúng Tam Nguyên còn không thấy nàng vui như vậy”.
“Không giống nhau mà! A Dương có thi không tốt còn có lần tới thi lại. Chàng và Tiểu Nam nếu không đợi được tân đế đăng cơ, năm nào mới bỏ được tội tịch? Những cái đó đều do phận không tốt, một khi có tội tịch chính là chuyện cả đời. Aiz, thật là đúng lúc mà!”.
Nàng đi một ngày đường, tuy rằng hưng phấn nhưng đêm dài vẫn thấy buồn ngủ.
Thẩm Thời Ân không nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, cũng ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Khương Đào mang theo ý cười ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sao nàng vừa tỉnh dậy liền xuống giường rửa mặt chải đầu.
Thường là vì Thẩm Thời Ân phải tới mỏ đá nên trời chưa sáng đã dậy, sau đó đi qua múc nước bổ củi, chuẩn bị bữa sáng, lo liệu việc trong nhà. Hiện tại hắn khôi phục thân phận tự do, đương nhiên có thể giống người thường mà ngủ nhiều một chút.
Khương Đào nghĩ mình phải thể hiện một phen nên đi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Còn có tin Khương Dương trúng Tam nguyên khẳng định đã truyền tới thôn Câu Hòe, hôm nay khẳng định có nhiều người tới chúc mừng, truyền thống ở đây là có đại hỉ sự phải tặng trứng gà đỏ, nói gì cũng phải chuẩn bị hơn trăm cái.
Trước đó nàng ở nhà đã sớm chuẩn bị tốt, lần này ra ngoài đi thi cùng, trong nhà đương nhiên không có chuẩn bị.
Cũng không biết nhất thời mua được nhiều trứng như vậy không.
Khương Đào xách giỏ rau ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Vương thị và Lý thị đang nói chuyện.
“Sư phụ dậy rồi? Ta tính canh giờ đúng lúc ngài ra cửa”. Vương thị thấy nàng liền cười nói.
Ngày hôm qua lúc chạng vạng Khương Đào gặp hai nàng tan tầm, tuy vậy sau đó Hoàng thị tới tìm nàng nên nàng chỉ có thể đơn thuần hàn huyên với hai nàng vài câu.
Lý thị cũng nói: “Sư phụ là muốn đi mua trứng gà đỏ sao? Chúng ta đã sớm giữ cho muội rồi, hôm nay trực tiếp đi lấy là được”.
Khương Đào kinh ngạc nói: “Hôm qua ta mới nói với thành tích của A Dương, sao mọi người đã chuẩn bị xong rồi?”.
Vương thị đáp: “Sao có thể được? Là chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi, tính thời gian yết bảng thi viện rồi đi chuẩn bị cho muội trước”.
Khương Đào nhịn không được cười nói: “Vậy nếu như A Dương nhà ta không đỗ Tam nguyên hoặc là kém may hơn, không đậu tú tài thì không phải trứng gà đỏ của hai người lãng phí rồi sao?”.
“Sẽ không nha, chúng ta rất tin tưởng A Dương. Lại nói đúng như sư phụ dự tính, tú phường của chúng ta có mấy chục tỷ muội, chia ra ăn là được, sẽ không lãng phí”.
Ba người vừa đi vừa đi ra ngoài ngõ.
Chỗ Vương thị và Lý thị mua trứng gà không xa, ba người đi bộ nửa khắc liền lấy được 200 quả trứng.
Các nàng giúp đặt cược năm trăm lượng, sau còn phải bỏ thêm mấy chục lượng, muốn trả tiền nhưng Khương Đào không chịu.
Đi tỉnh một chuyến, nàng ra tay càng thêm hào phóng, chút tiền này cũng không lớn lắm.
Ba người nhét đầy giỏ rau, lúc trở lại hẻm Trà Hồ liền thấy một chiếc xe ngựa hoa mỹ.
Đó thật sự là một chiếc xe xa hoa, vật liệu trân quý, còn nạm vàng khảm ngọc, ngay cả Khương Đào cũng nhịn không được líu lưỡi, Vương thị và Lý thị càng đừng nói, ngạc nhiên không dám đi vào.
Xe ngựa chỉ có hai người, một nam nhân trung nhân da ngăm đen, hơi gầy và một thiếu niên.
Thiếu niên kia vén mành xuống xe, một thủ hạ đỡ hắn xuống.
“Mau nhìn! Thiếu niên kia thật tuấn tú, quần áo cũng phú quý dọa người”. Vương thị nhỏ giọng kinh hô.
“Sao lại tới chỗ này của chúng ta?” Lý thị nói xong liền nhìn về Khương Đào.
Ở ngõ nhỏ này đều là bá tánh bình thường, quảng giao nhất chính là Khương Đào.
Khương Đào nhận ra thiếu niên kia, đúng là năm ngoái hắn giúp nàng ở huyện nhà, sau ở tửu lầu lại nhầm nàng là người xấu, tự mình tránh đi.
“Tiểu công tử này không phải người xấu, chúng ta trở về thôi” Khương Đào nói xong liền cùng Vương thị và Lý thị về nhà.
Tiêu Giác đi trước các nàng vài bước nhưng ngõ nhỏ nhiều nhà như vậy, do dự không biết đi tới nhà ai.
Vương Đức Thắng ở bên cạnh nói: “Chủ tử có phải lạc đường rồi không? Không bằng kêu người tới gọi cửa đi, chúng ta gõ từng nhà một phí bao nhiêu thời gian đâu?”.
Bọn họ đang nói chuyện, Khương Đào đã tới chỗ bọn họ rồi.
Khương Đào lên tiếng nói: “Có phải tới tìm người hay không? Chúng ta là người ở đây, có cần hỗ trợ không?”.
Tiêu Giác nghe thấy tiếng liền quay đầu thấy là nàng, không ngờ gặp được nàng sớm như vậy.
Vương thị và Lý thị đi sau Khương Đào, nhìn thiếu niên tuấn tú nhưng có chút tối tăm trước mặt, cũng không biết làm sao chỉ thấy lông gà dựng lên, thở mạnh cũng không dám.
“Ta thật ra không phải người xấu”, nghĩ tới chuyện năm ngoái, nàng nhịn không được cười cười, “Ngươi hẳn còn nhớ ta đi? Năm ngoái chúng ta gặp ở huyện nha và trước Vọng Giang Lâu”.
Tiêu Giác mím môi, lộ ra nụ cười.
“Ngươi nói đi muốn tìm ai, phụ cận ta đều biết”.
Đang nói chuyện, cửa nhà Khương gia mở ra.
Thẩm Thời Ân mang theo ý cười nói: “Sáng sớm liền không thấy nàng, ở ngoài cửa cũng không vào, còn ở bên ngoài nói chuyện với ai?”.
Tiêu Giác nghe tiếng lập tức quay đầu, Khương Đào cũng cười nói: “Đi mua trứng gà đỏ, vừa trở về liền gặp tiểu công tử…”.
Lời nói còn chưa xong, Thẩm Thời Ân đi ra ngoài nhà, mà thiếu niên bên người nàng ngơ ngẩn một lúc, sau đó ba bước thành hai, định quỳ xuống.
“Cữu cữu, trẫm tới đón ngài”.
Biến cố bất thình lình khiến Khương Đào ngơ ra, Vương thị cũng ngơ ngác, “Sư phụ, đây là thân thích nhà muội? Sao muội lại không biết?”.
Khương Đào lấy lại thần trí, có thể Vương thị và Lý thị nghe không rõ nhưng nàng nghe rõ ràng.
Hắn xưng “trẫm” nếu nàng không nghe lầm, vậy thiếu niên kia hẳn là…
Trong lòng Khương Đào kinh hoảng, vội vàng để Lý thị và Vương thị đi về, mà lúc này Thẩm Thời Ân cũng đã đỡ Tiêu Giác dậy, trầm giọng nói: “Vào nhà nói chuyện”.
Cứ việc nhìn hắn bình tĩnh nhưng từ giọng điệu của hắn, Khương Đào biết hắn đang kích động.
Cậu cháu hai người cầm tay vào phòng, Khương Đào ôm trái tim còn đang đập thình thịch, xoay người đi vào đóng cửa.
Bởi vì lòng quá đỗi hoang mang, lúc Khương Đào đóng cửa không cầm chắc lực đạo, đóng mạnh một tiếng đánh thức Tiêu Thế Nam và Khương Lâm.
Một lớn một nhỏ đầu tóc tán loạn, lê giày ra hỏi: “Có chuyện gì?”.
Khương Đào nói Khương Lâm về phòng, sau đó nhìn Tiêu Thế Nam không nói lời nào.
Tiêu Thế Nam bị nàng nhìn chằm chằm đến độ dựng lông mao, đi nhanh tới hỏi: “Tẩu tử sao vậy? Đệ cũng chưa làm gì a, sao tỷ nhìn đệ như vậy?”.
Khương Đào hít sâu vài hơi mới ép chính mình bình tĩnh lại, nàng há miệng thở dốc, lại không biết nói từ đâu.
Hai huynh đệ này giấu nàng quá sâu!
Tiêu Thế Nam gãi gãi đầu, lại nhìn thấy Vương Đức Thắng cũng đang đứng ở giếng trời, buồn bực nói: “Đây là ai a? Kỳ lạ là nhìn có chút quen mắt”.
Vương Đức Thắng mới rồi còn vì hai cậu cháu Thẩm Thời Ân gặp nhau mà đỏ hốc mắt, lúc này nghe được lời này của Tiêu Thế Nam bất đắc dĩ nhịn lại, khom người nói: “Thế tử không biết nô tài sao? Nô tài là Vương Đức Thắng ở Đông Cung”.
Tiêu Thế Nam nói à à là ngươi, sau đó quay đầu nhìn trời, lại lo chính mình: “Đang ban ngày ban mặt, sao đệ sáng sớm đã nằm mơ rồi? Khẳng định là tối qua vui quá nên ban ngày còn đang nằm mơ!”.
Nói xong còn nhéo mình một cái, bởi vì dùng sức, hắn còn kêu đau một tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng dở hơi này của hắn, Khương Đào vừa tò mò vừa buồn cười, trừng mắt liếc hắn: “Đừng ở chỗ này làm xấu mặt, mau về phòng chải đầu mặc quần áo tới nhà chính gặp người!”.
Tiêu Thế Nam phản ứng lại biết mình không nằm mơ, sợ hãi kêu một tiếng, về phòng thay quần áo.
Khương Đào bất đắc dĩ cười cười, quay đầu mới Vương Đức Thắng tới sương phòng uống trà.
Vương Đức Thắng vừa vào cửa liền đánh giá viện tử này một lần, hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, sau tới Đông Cung làm việc, tới hầu hạ bên người Tiêu Giác, bởi vì Tiêu Giác xem trọng hắn, cho hắn ăn, mặc, ở, đi nên hắn cũng coi như nửa cái chủ tử rồi.
Viện tử của Khương gia đương nhiên hắn nhìn chướng mắt, nghĩ chừng cũng không có trà gì ngon, hắn nói: “Phu nhân không cần khách khí, nô tài ở bên ngoài chờ là được”.
Khương Đào lần đầu tiên được gọi là “Phu nhân”, tuy vậy nhiều năm tu dưỡng vẫn không khiến nàng rụt rè.
Nàng mím môi cười, tới sương phòng lấy cái ghế cho Vương Đức Thắng ngồi, sau đi tìm Khương Lâm nói chuyện.
Khương Lâm tuy nghe nàng nói ngoan ngoãn về phòng nhưng đã tò mò không chịu được, mở hé cửa nhìn lén.
Thấy Khương Đào tới, tiểu gia hỏa kích động mở cửa hỏi ai tới? Đã xảy ra chuyện gì?
“Là người nhà của tỷ phu và Tiểu Nam ca tới, bọn họ đang nói chuyện ở nhà chính, chờ chốc lát họ nói xong, tỷ tỷ mang đệ đi gặp”.
Khương Lâm còn chưa lớn, chưa hiểu cách đối nhân xử thế, cũng không biết Tiêu Thế Nam và Thẩm Thời Ân có tội, theo lý thuyết trong nhà không nên có người, càng không được trực tiếp lỗ mãng tới đây.
Hắn cho là thân thích trong nhà, cười hai tiếng, sau đó mở tủ quần áo của mình ra, thúc giục nói: “Vậy tỷ tỷ mau giúp ta chọn một bộ, ta muốn ăn mặc đẹp một chút gặp người”.
Khương Đào mắng hắn thích chưng diện nhưng vẫn lấy cho hắn một bộ áo mới.
Lúc chải đầu cho Khương Lâm, Khương Đào bất giác run tay, kéo tóc của nó mạnh quá làm nó đau, Khương Đào vội vàng xin lỗi, ánh mắt lại lãng đãng hướng về nhà chính.
Sau hôm nay, cuộc sống của nhà nàng chỉ sợ phát triển theo hướng nàng không nghĩ tới.
Tâm hự của edit: giờ nghĩ lại thời gian trôi nhanh quá, tháng trước tui edit tới đei bất chấp cái lưng đau zl mà vẫn cố lết tới chương này, đúng là đáng mà
Danh Sách Chương: