Triệu thị vừa muốn rống lên lại nghe được Khương Dương nói: “Tỷ đừng nói như vậy. Nếu hiện tại đại bá nương đi vào thì sao?”.
Hắn nói chuyện không rõ ràng, hệt như trong miệng đang nhai cái gì vậy.
Khương Đào cười cười nói: “Hiện tại đại bá nương tới ta cũng không sợ, dù sao canh sâm đệ cũng đã ăn rồi. Còn dư lại một chút này… Được rồi, hiện giờ canh sâm cũng uống xong rồi”.
Nghe được một màn này khiến Triệu thị tức tới muốn hộc máu.
Sớm biết vậy, khi Khương Đào lén lút chạy ra khỏi nhà bếp, nàng nên nhanh chóng chạy ra ngăn lại, không để cho hai đứa nó có cơ hội “hủy thi diệt tích”!
Khương Dương cùng Khương Đào tiếp tục nói chuyện ở trong phòng.
“Tỷ tỷ đừng cười, nếu mà nháo tới chỗ đại bá nương, không biết có khi lại nháo ầm tới cả nhà không yên”.
“Vậy cũng để nàng phí sức rồi, dù gì bà ấy cũng không có chứng cứ, gia gia chắc chắn sẽ không thừa nhận. Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay, gia gia đã thấy đại bá nương phiền lắm rồi, nếu bà ấy lại nháo, gia gia sẽ nhân lúc này mà dạy dỗ bà ấy cho xem”.
Triệu thị ở ngoài cửa sổ oán hận mà phỉ nhổ, cái đồ sao chổi này đúng là không phải thứ gì tốt! Còn muốn nàng làm rộn lên để lão gia tử có cơ hội xử lý nàng? Nằm mơ! Nàng chắc chắn sẽ không làm vậy!
“Aiz”. Khương Dương lại thở dài, “Là tại đệ thân thể yếu đuối, khiến gia gia phải nhọc lòng, được một chút tiền liền dùng để mua thuốc bổ cho đệ. Tỷ tỷ cũng vất vả rồi, vì đệ mà phải lén lút như vậy. Sau này…”
Khương Đào tiếp lời: “Sau này tỷ xuất giá, gia nãi khẳng định sẽ hết lòng chiếu cố đệ”.
“Tỷ tỷ nói đệ biết, đệ chỉ sợ bá nương bọn họ…”.
“Đệ sợ gì chứ, chỉ cần không phân gia, gia nãi chính là đại gia trưởng trong nhà, kể cả người khác có ý kiến cũng chỉ có thể chịu đựng! Hai phòng kia phải nuôi dưỡng đệ thật tốt, có vậy tỷ mới không lo lắng mà xuất giá được”.
Triệu thị ôm ngực nhanh chóng rời đi, nàng sợ nàng nghe tiếp sẽ hộc máu ngay tại chỗ mất.
Chờ tới khi trở về phòng, Triệu thị cũng không rảnh mà lo Khương Bách còn đang tức giận. lôi kéo hắn kể lại chuyện vừa rồi.
Khương Bách nghe xong đầu tiên là không tin, nói nhân sâm loại nhỏ cũng mười, hai mươi lượng, cả cây phải tới một trăm lượng. Gia gia là một người có chủ kiến, hôm nay mới thu được về hai trăm lượng. Giữa trưa có bày tiệc như vậy, thể nào cũng lên tới mấy chục lượng, sao ông có thể ngay lúc này liền vội vã để Khương Dương bồi bổ thân thể chứ?
Triệu thị hầm hừ nói: “Gia con thiên vị đứa ma bệnh kia cũng không phải một hai ngày, vậy chuyện này có gì là không đúng chứ? Chỉ có thể nói là bình thường chúng ta chẳng hay biết gì thôi, hôm nay mới bắt được tại trận”.
Khương Bách vẫn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Nếu Khương Đào ngốc như vậy, kế hoạch hôm nay của hắn cũng sẽ không bị ngâm nước nóng. Hơn nữa hắn vẫn luôn cảm thấy rằng chuyện hôm nay không đơn giản như vậy, sao lại cùng một lúc Khương Đào thấy hắn hạ dược, còn bị đánh tráo mất bình rượu, mà bình rượu đó lại trùng hợp được Khương Đào cầm được để đưa cho lão thái thái, để hắn uống?
Quá mức trùng hợp, chỉ có thể là đã sắp xếp trước.
Cho nên Khương Bách lắc đầu nói: “Nương bình tĩnh đừng nóng vội, con cảm thấy nhất định là Khương Đào giở trò”.
Triệu thị nhíu mày nói: “Con à, chính là con suy nghĩ quá nhiều thôi. Mẫu thân tận mắt nhìn thấy sau khi nàng nói chuyện với gia gia, nàng bắt đầu lén lén lút lút. Kể cả trước đó ta có hoài nghi, mùi nhân sâm ở trong nhà bếp kia cũng không lừa người được? Liền cho là một rễ chùm, cũng phải tới mấy lượng bạc, chỉ dựa vào cái ngôi sao chổi kia cũng có từng ấy tiền?”.
Lời này cũng không sai, mùi nhân sâm kia cũng không thể lừa người được, nếu không phải lão thái gia đưa tiền, trong lúc nhất thời Khương Bách cũng không nghĩ ra tại sao Khương Đào lại mua được nhân sâm. Còn không đợi hắn nghĩ lại, bụng lại truyền tới một cơn đau, Khương Bách lại ôm bụng chạy ra khỏi phòng.
Triệu thị lúc này mới nhớ ra quên chưa sắc thuốc cho hắn, vội vàng quay lại phòng bếp.
Mà lúc này ở nhà bếp, Chu thị cũng ngửi thấy mùi, đang đi tìm gói thuốc mà Triệu thị lưu lại.
Thấy Triệu thị tiến vào, Chu thị liền buồn rầu nói: “Hôm ta này còn sợ lão thái gia tức giận tẩu tử cùng Bách ca nhi, vội vàng mở miệng cầu tình. Không nghĩ rằng tất cả đều là do muội nghĩ nhiều, rốt cuộc vẫn là trưởng tôn của lão thái gia, chỉ là ăn một chút thuốc xổ thôi mà cũng mua nhâm sâm cho hắn bổ mình”,
Chu thị cũng ngửi được mùi nhân sâm, tuy vậy lại hiểu nhầm là gói thuốc ấy của Triệu thị. Lại nghĩ là do Triệu thị luôn keo kiệt, khẳng định không tự mình bỏ tiền túi ra mua mà là do lão thái gia cho.
Triệu thị vốn muốn tìm nàng thương lượng, nghe xong lời này cũng không tức giận mà giải thích nói: “Tẩu tử nói muội nghe, muội hiểu lầm rồi!”. Sau đó liền nói chuyện với Chu thị cả một buổi chiều. Tuy vậy lần này là kể lại lần thứ hai, Triệu thị càng nói càng chắc chắn, càng thêm mắm dặm muối, trực tiếp nói chính mình nhìn thấy lão thái gia đưa tiền cho Khương Đào đi mua nhân sâm.
Chu thị nghe xong cũng rất nóng nảy, nói cha ta thật quá bất công, chẳng lẽ Khương Dương là tôn tử của ông, còn hài tử khác trong nhà không phải sao?
Triệu thị cùng chung kẻ địch nói: “Còn không phải sao! Nếu hôm nay không phải tỷ chọc cho cha tức giận, khẳng định bây giờ sẽ trực tiếp đi tìm ông ấy. Hay là muội đi nói?”.
Chu thị vừa nghe liền cười lạnh, không nói gì. Nàng cũng không phải ngốc, cũng sẽ không làm cái chày bị tẩu tử lăn đi lăn lại.
Triệu thị biết chính mình không bằng người em dâu khôn khéo này, cũng không khuyến khích nàng, chỉ nói tiếp: “Vậy phải nói như nào cho phải? Hôm nay ta đã loại được một chuyện, sau này nếu cái đồ sao chổi kia gả ra ngoài thì cái ma ốm kia vẫn còn ở nhà mãi như vậy, quan tài cha mẹ lo cho được thì không tính, chẳng lẽ còn muốn ăn không ở không nhà chúng ta như vậy sao?”.
Chu thị cũng tức giận, nói tỷ nói với muội cũng đâu có biện pháp nào khác? Tỷ là trưởng tức, ở trước mặt cha mẹ nói lời không nên nói, chẳng lẽ để ta nói sao?
Bởi vì hai người đều đang tức giận, lại mắc phải Khương Đào là đại địch lớn nhất này, đột nhiên như không có cùng một mục tiêu, cũng không đồng tâm hiệp lực giống như trước, nói vài câu thiếu chút nữa làm ầm lên, cuối cùng không mấy vui vẻ ra về. Chờ hai chị em dâu này nổi giận đùng đùng lao ra khỏi nhà bếp, Khương Đào và Khương Dương đang đứng chờ bên ngoài thấy liền trở về phòng của mình.
Khương Dương có vẻ có chút lo lắng, “Đại bá nương luôn luôn nóng nảy nhưng nhị bá nương so với nàng khôn khéo hơn nhiều, nhìn dáng vẻ có lẽ là chưa cắn câu”.
Khương Đào nói không vội, lại giải thích với hắn: “Vị trí của bọn họ không giống, suy nghĩ trong lòng cũng không giống. Đại bá là trưởng tử, đại bá nương sinh trưởng tôn đại phòng, bà ấy coi trọng nhất chính là gia sản bởi vì tương lai sau này, khả năng phòng bọn họ sẽ được phân nhiều nhất khi gia nãi không còn. Nhị bá nương thì không giống vậy, bà ấy biết cho dù hiện tại phụ mẫu chúng ta không còn, gia sản nhà này cũng sẽ phân cho bọn họ ít hơn. Dù sao cũng cùng là thiếu, người được lợi nhất vẫn là Khương Bách, không có liên quan tới bà ấy”.
“Thật như vậy sao?”.
Khương Đào mím môi cười, đúng lúc đó Khương Lâm mang theo Tuyết Đoàn nhi vào phòng.
Khương Đào hướng ánh mắt về phía Khương Lâm, nói biện pháp tới rồi…..
Hôm nay là giao thừa, Khương gia ăn uống cũng không quá cầu kì.
Triệu thị cùng Chu thị bận một hồi lúc giữa trưa, ban đầu còn không cảm thấy có chuyện gì, sau đó nghỉ ngơi một hồi thì mệt tới không nâng được người dậy. Khương Đại và Khương Nhị cũng rất mệt mỏi, ngủ tới chiều cũng không thấy tỉnh. Khương Bách đang uống thuốc xong cũng không xuống giường, trên bàn cơm cũng không có vài người.
Lão thái thái tùy ý ăn chút cháo, đồ ăn giữa trưa còn dư lại một chút, cả nhà tùy tiện ăn vài miếng.
Triệu thị còn nhớ chuyện nhân sâm, ở trên bàn cơm lúc nhìn Khương Đào, lúc nhìn Khương lão thái gia.
Lão thái gia đương nhiên nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ nàng.
Sau khi dùng cơm xong, lão thái gia tống cổ Triệu thị đi rửa chén, Chu thị ở lại thu dọn bàn.
Chờ sau khi Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đi rồi, Khương Đào cùng Khương Dương cũng rời đi.
Khương Lâm còn đang ăn vặt, thấy gia nãi cùng tỷ tỷ đi rồi, không ai quản hắn, hắn càng vừa nghịch vừa chơi với Tuyết Đoàn nhi, cười khanh khách không ngừng.
Khương Kiệt hỏi hắn sao lại cười nhiều như vậy? Gặp được chuyện gì vui vẻ sao?
Nét mặt Khương Lâm như có như không mà nhướng mày, nói là có chuyện tốt nhưng không nói cho các người! Tỷ tỷ nói ai cũng có thể nói cùng nhưng chính là không nói cho nhị phòng các người!
Chu thị mới đầu còn không có đem đoạn đối thoại của hai hài tử ở trong lòng nhưng chờ tới khi nghe được vế sau, bà cảm thấy có chút không đúng. Chuyện gì mà ai cũng nói cho được chỉ mình nhị phòng bọn họ là không được nói?
Nàng để cho hai đứa con mình về phòng trước, sau lại tìm một cái kẹo, vừa cười vừa hỏi Khương Lâm có muốn ăn không .
Nào có tiểu hài tử nào không thích ăn đường đầu, Khương Lâm nhìn thấy đường mạch nha thì mắt sáng lên, thành thật gật đầu nói muốn ăn.
Chu thị liền dỗ hắn nói rốt cuộc là có chuyện gì tốt.
Khương Lâm bẻ ngón tay mập mạp, miệng lẩm nhẩm các số một hai ba, Chu thị không kiên nhẫn chờ tiếp, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt nói con nói cho nhị bá nương, nhị bá nương sau lại mua đường mạch nha và mặt nạ cho con chơi.
Khương Lâm đếm một tiếng “ba”, cũng không che giấu, vừa lấy đường mạch nha vừa nói cho Chu thị: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chính là tỷ tỷ con nói qua sinh thần năm nay con năm tuổi rồi. Hẳn là có thể đọc sách, gọi là vỡ cái gì..”
“Vỡ lòng?”
“Đúng đúng” Khương Lâm gật đầu liên tục, “Dù sao chính là muốn đi đọc sách”.
Nghe được cũng chỉ là chuyện này, Chu thị liền tự giễu ở trong lòng nói nàng bị Triệu thị làm cho đa nghi quá, qua năm nay, Khương Lâm và Khương kiệt sẽ cùng đi học vỡ lòng là chuyện lão thái gia đã sớm thông báo, cũng không tính là bí mật gì. Nhưng loại chuyện này tại sao lại không thể nói cho người khác? Còn trốn tránh như vậy?
Chu thị vẫn thấy không đúng, lại nghe Khương Lâm tiếp tục nói: “Tỷ tỷ nói con có thể học cùng ca ca, tuy rằng con không muốn ở cùng với ca ca nhưng tỷ tỷ nói tiên sinh dạy ca ca rất lợi hại, nếu con cũng học, về sau có thể cũng rất lợi hại”.
Chu thị lập tức không bình tĩnh nổi, “Tỷ tỷ ngươi nói cho ngươi học cùng một chỗ với ca ngươi?!”
Mọi người đều biết, thầy của Khương Dương là cử nhân* trong thành, cử nhân không lo không có học sinh cho nên phí nhập học sẽ rất cao, một năm phải mười lượng bạc, qua năm còn phải tặng rất nhiều lễ . Ngay cả Khương Bách đi học sớm nhất, đại phòng cũng không có đủ sức, chỉ có thể cho hắn đi học chỗ tiểu thúc. Sau tiểu thúc không còn, thầy giáo mới của Khương Bách cũng chỉ là một tú tài khác ở trong thành mà thôi.
Trước đó phu thê tam phòng còn, đương nhiên có thể lo được gánh nặng chi tiêu cho nhi tử nhà mình. Nhưng hôm nay vợ chồng tam phòng đã không còn, Khương Lâm vẫn muốn tới bái cử nhân kia làm thầy.
“Lấy đâu ra tiền cho ngươi làm phí nhập học?”. Tâm tình Chu thị vô cùng kém, cũng không có tỏ ra từ ái với Khương Lâm nữa, thanh âm cao thêm mấy độ “Gia gia ngươi cho tiền sao?”.
Khương Lâm đột nhiên thấy bà thay đổi sắc mặt bị dọa tới lui về sau vài bước, nhỏ giọng nói: “Không, không phải, tỷ tỷ nói nàng cho”.
Chu thị tin… Tin cái đầu ấy!!!
*Ngày xưa, sẽ có ba kì thi: Hương, Hội, Đình. Sĩ tử đậu kì thi Hương sẽ được phân thành Cử nhân và Tú Tài. Số người đỗ do triều đình quy định, thường tỷ lệ là 1 cử nhân sẽ lấy 3 tú tài. Chỉ có cử nhân mới được tham gia tiếp kì thi Hội (nguồn: Wikipedia). Do đó, mình để nguyên gọi là cử nhân nhé.
Danh Sách Chương: