Cửa nhà chính Khương gia đóng chừng ba mươi phút mới mở ra.
Khương Lâm đã sớm chải đầu xong, mặc chỉnh tề, nắm góc áo của Khương Đào làm nũng: “Tỷ tỷ, bao giờ có thể đi gặp khách được? Thân thích của nhà tỷ phu đệ chưa từng gặp qua đâu”.
Tâm tình Khương Đào cũng rất phức tạp nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Không vội nhà, một lát nữa đưa đệ đi gặp”.
Lời còn chưa dứt, Tiêu Thế Nam đi từ nhà chính tới, nửa người thò vào nói: “Tẩu tử ở đây, mau tới mau tới!”.
Khương Đào nắm tay Khương Lâm đứng lên, ra tới ngoài phòng Khương Đào còn không quên dặn dò đệ đệ nói: “Lát vào trong phòng không được nói lung tung”.
Khương Lâm không ngừng gật đầu: “Đệ sẽ không, đệ rất ngoan. Lại nói không phải là thân thích tới sao, đệ sẽ nói bậy cái gì được?”.
Khương Đào còn muốn nhắc, Tiêu Thế Nam ở bên cạnh cười: “A Lâm nói không sai, là thân thích thôi! Đừng câu nệ nhiều quá, cứ thoải mái là được”.
Trong nhà chính, Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác đang ngồi, trên mặt hai người đều có ý cười nhưng mắt lại đỏ hồng.
Khương Đào kéo tay Khương Lâm, do dự mà chưa tiến lên.
Theo quy củ, đối phương là hoàng đế, nàng và đệ đệ là dân thường thì nên hành lễ.
“Tẩu tử thất thần làm gì vậy?” Tiêu Thế Nam nhẹ nhàng đẩy Khương Đào một phen.
Tiêu Giác cũng giương mắt nhìn nàng: “Thẩm thẩm mời ngồi”.
Khương Đào chỉ làm cô cô của Sở Hạc Vinh, còn thiếu chút nữa làm tỷ muội với Hoàng thị, thành dì của công tử tri huyện Tần Tử Ngọc nhưng những thân phận đó đều không khiến nàng thủ sụng nhược kinh bằng một tiếng “thẩm thẩm” này của Tiêu Giác.
“Ngồi đi. Người trong nhà chúng ta nói chuyện”. Thẩm Thời Ân cong môi cười với nàng, nhường ra vị trí bên cạnh, ý bảo Khương Đào ngồi bên cạnh nàng.
Khương Đào trừng mắt liếc hắn, thành hôn đã hai năm, nam nhân này giấu nàng như đứa ngốc! Tuy vậy, trước mặt người khác, nàng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Khương Đào cũng không biết nên nói gì, Tiêu Giác cũng không mở miệng, còn Thẩm Thời Ân đang hối hận không sớm nói rõ ngọn ngành, đến bây giờ Tiêu Giác tìm tới, để Khương Đào phát hiện thân phận hắn không bình thường, dăm ba câu lại nói không rõ.
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Khương Lâm không hiểu sự phiền não của mọi người, kéo vạt áo nàng cười nói: “Tỷ tỷ, vị ca ca này gọi tỷ là “thẩm thẩm”, có phải hắn cũng muốn gọi đệ là “cữu cữu” không?”.
Tiểu gia hỏa này vẫn luôn tâm niệm phải làm trưởng bối, trước đây Khương Đào không cho Sở Hạc Vinh gọi hắn hắn còn không vui, sau Sở Hạc Vinh dỗ hắn bằng đường hồ lô mới được. Hiện nay lại thêm một bối phận nhỏ hơn nữa tới, hắn sắp kích động muốn chết!
Tiêu Thế Nam cười một tiếng, Khương Đào nhịn không được cong cong môi, kéo hắn nói không được đùa.
Lại thình lình nghe được một đạo thanh âm vút cao, “Làm càn!”.
Vương Đức Thắng đứng bên cạnh người Tiêu Giác, nhíu mày đen mặt nói: “Tiểu công tử ăn nói cẩn thận!”.
Khương Lâm vẫn luôn là bảo bối trong nhà, sau khi cha mẹ mất, người nhà họ Khương vì thấy tuổi hắn nhỏ nên chưa từng mắng hắn. Sau được Khương Đào che chở, nhiều nhất cũng chỉ cãi Khương Đào hai câu, hơn nữa hắn vốn ngọt miệng, người ngoài cũng thích hắn, trước giờ chưa từng bị người ta dùng loại giọng lạnh lùng này quát bao giờ.
Thân hình nho nhỏ của hắn run lên, miệng mấp máy muốn khóc mà khóc không ra, sợ hãi vùi mặt vào lòng Khương Đào.
Nụ cười trên mặt Khương Đào phai đi nhưng là do đệ đệ nhà mình nói sai trước cho nên nàng vẫn là gật đầu tạ lỗi: “Ấu đệ không đúng, mạo phạm ngài, thật sự xin lỗi”.
Tiêu Giác không vui mà liếc Vương Đức Thắng một cái, hắn đương nhiên sẽ không so đo với lời của một đứa trẻ năm tuổi làm gì, Vương Đức Thắng đột nhiên quát lớn như vậy lại khiến hắn có vẻ tự đại. Hơn nữa, tuy rằng hài tử kia nói sai rồi nhưng đối phương không biết thân phận của hắn, lúc này cũng không ở trong cung, cho dù có chỗ không đúng nhắc nhở hai câu là được, sao phải quát hắn như quát hạ nhân như vậy?
Vương Đức Thắng cũng cảm thấy thái độ của mình không thỏa đáng, chỉ là năm ngoái hắn theo Tiêu Giác tới đây, nhìn thấy cả nhà Khương Đào hòa thuận vui vẻ, đau lòng Tiêu Giác cô đơn một mình. Bất giác sẽ tồn tại sự bất mãn với nhà họ, lại bị một câu vô tri của Khương Lâm kích, thái độ đương nhiên không được tốt.
Hắn làm đại thái giám Đông Cung nhiều năm, không thiếu chuyện quát lớn cung nhân như này, thái độ không tốt nhưng cũng không tới mức âm hiểm dọa người.
Tiêu Thế Năm chẳng cười nổi, đứng phắt dậy.
Nếu là hắn của trước đó, dù Vương Đức Thắng là ai cũng bị hắn đá cho một phát nhưng dù sao ở bên ngoài ngần ấy năm, tính tình của hắn cũng đã được mài giũa, chỉ trừng mắt nhìn Vương Đức Thắng không nói gì.
Khương Đào một tay ôm Khương Lâm một tay kéo hắn, nói: “Không có việc gì, đứng nháo!”.
Nàng nói chuyện luôn ôn nhu như vậy, loại ngữ điệu này có thể trấn an nhân tâm nhưng lúc này Tiêu Thế Nam nghe được lại khó chịu trong lòng.
Tẩu tử hắn chính là quá tốt bụng, không hiểu những chuyện nô tài bắt nạt kẻ yếu này, đội trên đạp dưới, Vương Đức Thắng dám tỏ vẻ như này, trong lòng khẳng định chướng mắt xuất thân của tẩu tử và A Lâm, nếu là đối với nhà huân quý khác, xem hắn còn có gan này hay không!
Khương Lâm nhỏ giọng nghẹn ngào.
Hài tử chính là như vậy, có bị bắt nạt mà không có người lớn thì không sao, cứ có người bên cạnh lo lắng là nhịn không được khóc nấc lên.
Khương Đào vỗ lưng hắn dỗ dành, sau đó đứng dậy nói: “Ta trước thu xếp cho nó đã, thất lễ”.
Tiêu Giác hơi gật đầu, nàng ôm Khương Lâm ra khỏi nhà.
Tiêu Thế Nam cũng đi theo.
Vào sương phòng, Khương Lâm lau nước mắt nghẹn ngào nói :”Tỷ tỷ, lần tới đệ không dám nữa”.
Khương Đào đau lòng, trước nói hắn: “Đệ chính là muốn chiếm tiện nghi ngoài miệng, càng lớn càng nói chuyện giống ca ca đệ. Trước khi đi vào ta đã nói với đệ, đệ lại hoàn toàn không nghe lời ta nói…”
Nhưng thấy hắn tự giác nhận sai cũng không dám khóc, chỉ dám nhỏ giọng nghẹn ngào, lại chẳng đành lòng nói thêm cái gì, vỗ lưng hắn thuận khí, đổ chén nước cho hắn uống.
Tiêu Thế Nam đi vào xin lỗi: “Tẩu tử đừng nói A Lâm, đều tại đệ, tại đệ nói thoải mái là được”.
Khương Đào cũng không thể trách hắn: “Không trách đệ, là do ta suy nghĩ chưa được chu toàn”.
Nàng cho Khương Lâm uống nước xong liền hỏi hắn có muốn ăn trứng gà không.
Khương Lâm nấc một cái, thành thật nói: “Muốn, muốn ăn”.
Khương Đào đem trứng gà vừa mua lấy hai quả, lột cho hắn ăn.
Tiêu Thế Nam cũng không rời đi, thấy Khương Lâm cứ vừa khóc vừa nấc, làm mặt quỷ dỗ hắn vui.
Khương Lâm vốn là một đứa trẻ rộng lượng, được hắn dỗ như vậy, lại ăn một quả trứng, lập tức quên hết mấy chuyện vừa xảy ra.
Khương Đào thấy hắn đã ổn, mới hỏi Tiêu Thế Nam sao không về nhà chính.
Tiêu Thế Nam đang lột trứng gà cho mình, nghe vậy động tác trên tay dừng lại, ngượng ngùng nói: “Không đi, chẳng thú vị gì”.
Trước hắn nghe có người kinh thành tới tìm, gặp được Tiêu Giác cũng rất kích động. Nhưng trải qua chuyện của Khương Lâm, trong lòng hắn lại chẳng còn kích động nữa.
Bởi vì Vương Đức Thắng đã đánh tỉnh hắn – kinh thành, là nơi tốt nhưng cũng là chỗ không tốt.
“Ta còn chưa thấy sao mà sao đệ lại để ý thế?’, Khương Đào đẩy hắn, “Việc nhỏ thôi, là A Lâm nói sai rồi, lần tới chú ý là được”.
Trong lòng nàng có chút không thoải mái nhưng đó là người thân của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, không thể vì chuyện này mà gây rối tình cảm giữa họ. Hơn nữa thái độ không tốt là Vương Đức Thắng, ấn tượng của nàng với Tiêu Giác còn khá tốt.
Tiêu Thế Nam ăn trứng gà đứng lên nói: “Đệ đi nghe họ nói cái gì, sau lại nói cho tỷ”.
Mà trong nhà chính, Vương Đức Thắng đã quỳ xuống thỉnh tội, Tiêu Giác không có quở trách hắn trước mặt người khác, chỉ nói với Thẩm Thời Ân, “Nô tài cuồng vọng, mạo phạm thẩm. Một lát để hắn bồi tội với thẩm đi. Còn chuyện hồi kinh…”.
Mới vừa rồi hắn và Thẩm Thời Ân, Tiêu Thế Nam gặp mặt đều vô cùng kích động, đầu tiên là hỏi thăm sau nói tới chuyện hồi kinh.
Tiêu Giác vốn tưởng Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam không nói hai lời sẽ đồng ý, không ngờ Thẩm Thời Ân lại nói phải hỏi ý tứ Khương Đào, Tiêu Thế Nam càng trực tiếp đứng dậy nói: “Này khẳng định phải hỏi tẩu tử, ta đi gọi tỷ ấy”.
Sau đó hắn đưa Khương Đào và Khương Lâm tới, náo loạn một hồi.
Trên mặt Thẩm Thời Ân không nói gì, chỉ là trầm ngâm không nói lời nào, ngón trỏ và ngón cái vân vê trên bàn, ý như đang tự hỏi cái gì.
Tiêu Giác đi theo hắn từ nhỏ tới lớn, thấy động tác này liền biết hắn không vui.
Hắn là mang theo sự nhiệt tình tới mời cữu cữu hắn, trước cũng định dùng miệng lưỡi, tuy biết nếu hạ chỉ để cả nhà họ hồi kinh, bọn họ khẳng định sẽ làm. Nhưng như vậy sẽ làm đứt tình cậu cháu, hắn đã chỉ còn một mình, đương nhiên càng thêm quý trọng tình cảm, không muốn tới bước ấy.
Cho nên trừ lúc mới gặp mặt kia, hắn muốn lấy thân phận đế vương để tạ lỗi với Thẩm Thời Ân ở ngoài, lúc nói chuyện không hề xưng “trẫm”.
Nhưng cữu cữu hắn không nói tiếp, chẳng lẽ là lúc hắn không biết, bọn họ đã không coi hắn là người nhà rồi?
Vương Đức Thắng nhận thấy không khí ngưng trọng, thân mình quỳ càng sát đất.
Lúc này, Tiêu Thế Nam đi tới, đặt mông ngồi bên người Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân hỏi hắn: “A Lâm sao rồi?”.
“Không sao, tẩu tử đã dỗ đệ ấy rồi”. Tiêu Thế Nam ăn trứng gà, sau đó đưa một quả cho ca hắn, nói: “Tẩu tử mới mua về, còn nóng đấy”.
Biểu tình trên mặt Thẩm Thời Ân mới thả lỏng xuống, cầm quả trứng mà thong dong lột ra.
Tiêu Thế Nam vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Vương Đức Thắng, sau đó, nhìn Tiêu Giác đang nhìn bọn họ chằm chằm.
“Ăn đi”. Tiêu Thế Nam nói, “Trong nhà còn nhiều lắm”.
Hẩm Thời Ân tức giận nhìn hắn một cái, nói: “Hồi nó năm tuổi, đệ lừa nó nói ăn trứng gà vào bụng sẽ ấp ra một con gà con, phải mổ bụng moi ra, hại nó về sau cũng không dám ăn trứng”.
Tiêu Thế Nam cười ha ha nỏi: “Có chuyện này sao? Đệ nhớ không rõ”.
“Biểu cữu khi còn nhỏ bắt nạt ta nhiều lần, nhớ kĩ từng vụ mới kỳ quái”. Lúc này Tiêu Giác mới cười rộ lên, cũng cầm một quả ra lột.
Tâm hự của edit: Đăng 1 lèo 10 chương tiếp để các bạn biết có thêm một Tiêu Giác thì căn nhà nhỏ này lại vui hơn bao nhiêu nhé nên tui đăng là có dụng ý cả rồi.
Danh Sách Chương: