Tiền viện Vệ gia, Vệ Thường Khiêm long trọng giới thiệu bọn Khương Dương cho thân hữu nhà mình.
Khương Dương tiến thối chừng mực, Tiêu Thế Nam thân thiết hữu lễ, Khương Lâm ngoan ngoãn đáng yêu, ba huynh đệ rất mau liền thắng được sự tán thưởng của mọi người.
Buổi chiều khách nhân về hết, Vệ Thường Khiêm nói bọn Khương Dương trở về.
Dù sao hai tháng sau cũng là thi huyện, chỉ có một tháng ôn tập, hơn nữa mục tiêu của Khương Dương khẳng định không phải là một cái thi huyện nho nhỏ. Hắn bởi vì muốn đọc sách, ăn Tết cũng không về trong thôn, Vệ Thường Khiêm cũng không tiện ỷ vào thân phận lão sư mà lãng phí thời gian của hắn.
Bọn họ đang nói chuyện, hạ nhân tới báo Tần Tử Ngọc tới cầu kiến.
Nụ cười trên mặt Vệ Thường Khiêm ngưng lại, buồn bực nói thầm một câu: “Hắn tới làm gì?”.
Tuy vậy cũng đang ăn Tết, ông không tiện đuổi người, sai gia đinh dẫn người tới.
Tần Tử Ngọc cũng là vẻ mặt buồn bực, Tết nhất, ai muốn vào lúc này tìm xúi quẩy cơ chứ?
Nếu chỉ là bái phỏng Vệ Thường Khiêm không thì thôi, nương hắn cứ bắt phải tới tạ lỗi với Khương Dương.
Nghĩ tới mẫu thân hắn, Tần Tử Ngọc càng là buồn tới hộc máu.
Nương hắn từ sau khi có động đất đã không bình thường, cả ngày ở cùng tỷ tỷ của Khương Dương, ngày nào cũng treo hai chữ “Khương Đào” ở trên miệng không buông.
Tuy rằng thật có nguyên nhân đi – sau Tần Tử Ngọc mới biết được nương hắn và Khương Đào cùng nhau cứu trợ người bị thương, sau xảy ra chuyện quan lương, là Khương Đào ra chủ ý cho nương hắn, bảo vệ mũ quan của cha hắn.
Nhưng hắn cảm thấy chủ ý kia của Khương Đào cũng không mấy cao minh, nếu là hắn, hắn cũng có thể nghĩ được.
Hắn cũng nói với nương hắn: “Trong nhà có chuyện lớn như vậy nương không nói với con mà đi nói với người ngoài. Hiện giờ còn nợ người ta một phần ân tình, mệt hay không?”.
Nương hắn lúc ấy ở nhà, nói: “Lúc ấy các bá tánh vây lấy ta đòi phóng quan lương, ta bị dọa chết rồi, nếu không phải là nàng nghĩ cách cho ta, lúc ấy ta còn không cả ngóc được đầu lên. Lúc ấy, không phải con và cha con bị động đất dọa sợ tới không dám ra ngoài sao, ta chẳng lẽ còn trông cậy được gì vào mấy người?”. Lại nói: “Con nít con nôi quản nhiều như vậy làm gì? Cứ học hành cho tốt là được”.
Nói như súng liên thanh một hồi khiến Tần Tử Ngọc nghẹn họng nửa ngày.
Hắn cảm thấy nương hắn nhất định là hồ đồ rồi, hắn và Khương Đào không cách nhau mấy tuổi, hắn là tiểu hài tử, Khương Đào là người lớn sao? Một nữ nhi nông gia có thể có bản lĩnh gì lớn? Lời nói kia hẳn cũng chỉ là nàng thuận miệng nói bừa!
Chuyện xảy ra sau đó càng khiến hắn trở tay không kịp chính là một vị trưởng bối Sở gia, một vị thợ thêu hào khí không lộ tên với bên ngoài, quyên vạn lượng bạc cứu tế.
Nương hắn lại nói: “Aiz, chân của ta tê hết rồi, không biết chạy tới bao nhiêu nhà, một ít hương thân phú hộ ở đây cộng vào mới được mấy vạn lượng. Trưởng bối Sở gia này lấy danh nghĩa của A Đào quyên một vạn lượng. Con biết họ là ai không? Nhà giàu tới từ kinh thành lẽ nào còn phải nịnh bợ một quan huyện phu nhân nho nhỏ như ta sao? Khẳng định là nhờ mặt mũi của A Đào. Rõ ràng là cuộc sống của Khương gia cũng không mấy dễ dàng. Một vạn lượng kia, nàng phải thêu bao nhiêu đồ thêu mới bù được vào chứ…. Trước đó con còn đối với đệ đệ người ta như vậy, người ta không so đo hiềm khích trước đây cho ta chủ ý chưa nói, còn giúp ta như vậy, ta thật không biết may mắn sao mà gặp được một vị quý nhân như vậy”.
Cho nên sau Hoàng thị biết Khương Đào do dự nên mở rộng tú phường hay không, không nói hai lời mà nhập bọn.
Tần Tử Ngọc đương nhiên có ý đồ muốn ngăn trở nhưng đừng nhìn nương hắn sủng hắn, phàm là đại sự sẽ không nghe hắn, hơn nữa phụ thân hắn còn ở bên cạnh cổ vũ, nói ngươi nghe nương ngươi đi, tiểu nương tử của Khương gia kia chủ ý lớn, trước còn giúp phụ thân có được thanh danh tốt “Trị an có cách”, hiện tại còn giúp được những phụ nhân số khổ đó tìm được việc, đây là công lao lớn!
Phụ mẫu hắn hai người, một chỉ nghĩ tới thành tích đánh giá kiểm tra, một giống như bị Khương Đào rót cho bùa mê gì, mặc hắn nói toạc môi cũng không đổi ý.
Sau đó, nương hắn càng ngày càng “điên cuồng”, nói cái gì mà bắt hắn tới xin lỗi với Khương Dương.
Trước đó đã lải nhải mấy tháng, cuối năm lại không nhắc nữa, hắn tưởng nương hắn đã từ bỏ, không nghĩ tới sáng mùng một, hắn đã bị gọi dậy.
Trong nhà phụ thân hắn không có ai, không cần sáng sớm đi chúc Tết họ hàng. Nhà ngoại hắn tuy nhiều thân thích nhưng đều là ngoài tỉnh.
Sau hắn thay quần áo xong mới biết nương hắn đưa hắn đi tìm Khương Dương nhận lỗi.
Đây chính là mùng một năm mới đấy! Nếu là gặp chuyện không may thì cả năm cũng không ngóc được đầu!
Nhưng tay yếu chân mềm như Tần Tử Ngọc không đánh lại nương hắn, mạnh mẽ bị kéo lên xe.
Tần Tử Ngọc cũng phiền, hắn xem như đã nhìn ra, chuyện này nếu không làm, nương hắn sẽ không bỏ qua. Năm nay hắn còn muốn đi thi, vì tương lai mấy tháng có thể ôn tập tôt, Tần Tử Ngọc cảm thấy mất mặt thì mất mặt thôi!
Cho nên sau khi hắn nhìn Khương Dương rời đi, đem quà tới trước mặt hắn rồi nói: “Thực xin lỗi!”.
Trước Khương Dương có nghe tỷ tỷ hắn nói qua, lúc ăn Tết, Hoàng thị muốn đưa Tần Tử Ngọc tới xin lỗi hắn nhưng không ngờ là hắn tới vào mùng một năm mới, hơn nữa cái thái độ này… cũng đủ ác liệt.
Hắn cong cong môi, không để bụng nói: “Tử Ngọc huynh quá khách khí. Chuyện quá khứ, ta cũng không trách ngươi”.
Tần Tử Ngọc cảm thấy mất mặt đang chuẩn bị rời đi, nghe được lời này bèn thấy kỳ quái, dừng chân nói: “Ngươi không trách ta?”.
Hắn và Khương Dương cũng có một khoảng thời gian cùng trường, biết tiểu tử này thiên phú cao, mắt nhìn cũng cao, so ra hơn hắn.
Hiện tại hắn lại nói không trách mình? Thông tình đạt lý như vậy, cùng với Khương Dương trong ấn tượng của Tần Tử Ngọc quả là hai người khác nhau.
Khương Dương lại cười cười, nói: “Đúng vậy, nếu không phải Tử Ngọc huynh khiến ta phải thôi học ở trường tư, sao ta có thể bái Vệ tiên sinh làm sư được? Nghe nói trước đó Tử Ngọc huynh cũng muốn bái lão sư làm thầy, tương đương là đem danh ngạch này nhường cho ta rồi. Nếu không phải được lão sư chỉ điểm, ân khoa năm nay ta cũng chưa chắc đi được. Nếu ngày nào đó ta may mắn đề tên bảng vàng, còn phải nhớ tới một phần giúp đỡ của huynh đấy”.
Khương Dương xưa này chưa từng nói những chuyện này trước mặt người khác, Vệ Thường Khiêm trước còn lo lắng hắn ứng đối không có trình độ, này nghe được cười nói: “Đúng, lời này rất đúng! Không hổ là đệ tử của ta, nhân từ, bao dung!”.
Lại nhìn Tần Tử Ngọc, hắn sắp tức chết rồi!
Lúc ấy ở hẻm Trà Hồ, hắn trơ mắt nhìn Vệ Thường Khiêm vào nhà Khương gia, còn đen mặt nói với hắn tuyệt không có khả năng thu hắn làm học sinh.
Lúc ấy trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu và tức giận, chỉ mình hắn biết được.
Thật vất vả qua gần một năm, hắn dần khôi phục lại bình thường, không nghĩ tới Khương Dương còn xé vết sẹo của hắn ra, rải muối lên! Lời hắn nói đúng là tìm không ra chỗ sai, mặc cho ai nghe xong đều khen hắn khoan dung độ lượng!
Tần Tử Ngọc cảm thấy ngực giống như bị khối đá lớn đè lên, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chuyện quá khứ vậy là xong, về sau hai ta nước sông không phạm nước giếng!”.
Khương Dương vẫn như cũ vân đạm phong khinh mà cười, còn nói: “Chuyện quá khứ qua rồi thì thôi. Nhưng nước sông không phạm nước giếng có vẻ không được. Gần đây ta nghe nói bá mẫu và tỷ tỷ của ta thật sự hợp ý nhau, muốn kết nghĩa kim lan. Nếu là các nàng thật thành tỷ muội, sau này Tử Ngọc huynh… Không đúng, ta phải sửa lại, gọi là Tử Ngọc. Ta là cữu cữu, đương nhiên sẽ không so đo với ngươi những cái đó”.
Tần Tử Ngọc nghĩ, nói cái con khỉ, ngươi là cữu cữu của ai?!
Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, Vệ Thường Khiêm nghĩ nếu là Hoàng thị thật sự kết nghĩa tỷ muội với Khương Đào, nhà mình lòng vòng ra cũng coi như có quan hệ họ hàng với Tần gia.
Hơn nữa Khương Dương rộng lượng, không so đo với Tần Tử Ngọc, người làm lão sư như ông đương nhiên không thể không bằng học trò được.
Cho nên ông đối với Tần Tử Ngọc thêm vài phần từ ái, còn cổ vũ hắn nói: “Không việc thiện nào tốt hơn biết sai mà sửa. Ta nghe nói ngươi cũng đã đỗ tú tài, năm nay cần nỗ lực hơn!”.
Vệ Thường Khiêm chưa từng ôn hòa nói chuyện như vậy với Tần Tử Ngọc, đặc biệt là sau hắn lại vô tình mạo phạm Vệ Thường Khiêm, Vệ Thường Khiêm càng là không chịu gặp mặt hắn, đừng nói tới còn cổ vũ hắn như hiện tại.
Tần Tử Ngọc thụ sủng nhược kinh mà chắp tay nói: “Đa tạ tiên sinh cổ vũ, ta nhất định sẽ nỗ lực hết mình, nhất định không khiến tiên sinh thất vọng”.
Vệ Thường Khiêm vuốt râu cười cười, không lâu sau Vệ gia lại có một nhóm người tới chúc Tết, ông cũng không giữ bọn họ nữa, để bọn họ về.
Ra khỏi Vệ gia, Tần Tử Ngọc oán hận trừng mắt nhìn Khương Dương: “Mới vừa rồi nói trước mặt Vệ tiên sinh như vậy là ngươi cố ý?”.
Cố ý chọc hắn tức giận.
Không ngờ Khương Dương căn bản không che giấu, trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy”.
Tần Tử Ngọc lại bị nghẹn họng.
Đúng lúc Hoàng thị đi tới, cũng nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, nàng cười nói: “Ta biết A Dương là đứa trẻ ngoan, không trách Tử Ngọc của chúng ta đúng không?”.
Khương Dương thấy Tần Tử Ngọc ăn đủ thiệt rồi, tâm tình rất tốt, hơn nữa, ấn tượng của hắn với Hoàng thị rất tốt, gật đầu cười nói: “Huynh ấy vội vàng tới xin lỗi ta vào mùng một, ta sao có thể nắm mãi không buông được? Chuyện quá khứ bỏ qua đi”.
Hoàng thị cười gật đầu, nhìn thây ba huynh đệ Khương Dương đi qua Tô trạch, còn nói mãi với Tần Tử Ngọc, “Con nhìn xem, tỷ đệ Khương gia đều là người tốt! Còn chưa thấy ai tốt hơn nhà họ đâu nên sau này con đừng như vậy nữa!”.
Tần Tử Ngọc có khổ mà không thể nói, chỉ nói: “Nương không hiểu, đó là hắn đầy một bụng ý xấu”.
Không nghĩ tới Hoàng thị vừa nghe lời này liền đen mặt, nói một câu Tần Tử Ngọc nghe mà không hiểu.
“Mới rồi Vệ phu nhân nói cho ta phải dạy con như nào, ta còn nghĩ tuổi con lớn rồi, hôm nay còn đồng ý tới xin lỗi Khương Dương nên không cần làm vậy. Xem ra vẫn là ta nghĩ tốt quá rồi”.
Tần Tử Ngọc nghe còn mơ hồ, chưa kịp hỏi lại đã bị Hoàng thị lôi trở về nhà,
Sau đó hắn biết phương pháp “dạy con” mà Vệ phu nhân dạy cho nương hắn…
Dù sao nghe nói, mùng một năm mới người đi qua Tần phủ đều nghe được động tĩnh, nói pháo trúc của Tần gia rất lạ, không phải bùm bùm mà là bạch bạch, nghe giống tiếng dùng gậy đánh vào thịt thì hơn.
Tuy vậy Tết nhất, dù là với đứa trẻ nghịch ngợm như nào cũng sẽ rất khoan dung, không động thủ giáo huấn. Hơn nữa, mọi người đều biết tri huyện Tần gia chỉ có duy nhất một đứa con trai, đã là thiếu niên lớn rồi, sao có thể bị đánh như hài tử được chứ. Cho nên ai cũng không nghĩ tới một tầng như vậy.
Bên Khương Đào cũng không biết, nàng ẩn ẩn mà cảm thấy không đúng nên đuổi theo Hoàng thị ra Vệ gia.
Nhưng lúc ấy Hoàng thị đã mang theo Tần Tử Ngọc trở về, bọn Khương Dương cũng đã qua nhà bên.
Nàng lại về Tô trạch, hỏi Khương Dương nhìn thấy Hoàng thị không, nàng có thái độ như nào với Tần Tử Ngọc?
Khương Dương nói: “Bá mẫu thấy ta và Tần Tử Ngọc đứng chung một chỗ nói chuyện còn rất vui vẻ, hỏi đệ có phải không trách hắn nữa rồi không, đệ đáp đúng vậy, nàng rất cao hứng”.
Khương Đào gật gật đầu, nghĩ Tần Tử Ngọc được Khương Dương cảm thông, Hoàng thị cao hứng như vậy hắn là sẽ không làm gì hắn, cũng không quản nhiều.
Cho nên qua mấy ngày sau, Khương Đào nghe Hoàng thị vui tươi phơi phới nói với nàng: “Biện pháp dạy của Vệ phu nhân quả nhiên dùng được, ta mới chỉ đánh gãy ba cái gậy trúc, Tử Ngọc nhà ta hiện tại ngoan hơn con mèo, không bao giờ dám nói bậy với nhà ngươi nữa”.
Nghe xong nàng cả kinh trực tiếp phun hết trà ra…
Danh Sách Chương: