Lận Diễm Trần đã chăm sóc Thu Thu một tuần, hắn che chắn Thu Thu: "Ông làm gì?"
Trác Lâm Huy: "Không phải ông bảo tôi tới sao? Tôi đến thông báo với ông một tiếng, ngày mai Thu Thu thuộc về tôi."
Lận Diễm Trần: "Sau đó không phải tôi đã nói các người đừng tới sao?"
Trác Lâm Huy cười nhạo: "Lận tiên sinh, ông cho rằng tôi là nhân vật gọi là tới đuổi là đi sao? Ông nằm mơ đi."
Oa, thực sự là thỉnh thần thì dễ dàng tiễn thần thì khó, Lận Diễm Trần biết vậy đã chẳng gọi, hắn thản nhiên, tràn ngập nghi ngờ nói: "Ông biết cách trông đứa nhỏ sao? Giữ đứa nhỏ cũng không dễ dàng, ông phải thay tã dính nước tiểu cho nó, chùi đít, rất là thối, còn phải tắm rửa, đút cơm, Thu Thu cũng sẽ ói sữa. Đừng tưởng rằng chỉ dẫn theo Thu Thu đi chơi, ông chịu được không?"
Trác Lâm Huy: "..."
Chuyện này cũng không thể mạnh miệng, hắn chưa từng trông con nít, thật sự không chắc mình có thể làm tốt hay không.
Trác Lâm Huy nhìn theo Thu Thu đang đẩy xe học đi, bé lảo đảo đuổi theo Sở Tiểu Béo đi tới đi lui, chơi vui tới cười khanh khách, hắn tò mò: Bảo bảo đáng yêu thơm ngát như vậy, cũng sẽ có lúc thúi quắc sao?
Lận Diễm Trần bổ sung thêm: "Ngày hôm qua tôi dẫn nó tới công ty, nó còn ói sữa lên trên âu phục của tôi nữa đó."
Trác Lâm Huy: "..."
Trong lúc Trác Lâm Huy đang do dự, Triển Hồng Vũ cũng tới cửa.
Lận Diễm Trần cạn lời: "Sao ông cũng tới? Ông quay phim xong rồi?"
Triển Hồng Vũ: "Bộ phim này phân cảnh của tôi không nhiều, quay xong là tôi tới ngay."
Lận Diễm Trần lập lại những lời vừa mới nói với Trác Lâm Huy một lần nữa, Triển Hồng Vũ gật đầu: "Tôi biết a, nhưng tôi nghĩ cơ hội lần này khó gặp, không gạt ông, bộ phim truyền hình sắp tới tôi sẽ diễn vai ba ba đơn thân, tôi đang muốn đi đâu đó mượn một đứa nhỏ để trải nghiệm cảm giác làm ba ba... Chắc chắn tôi sẽ không sợ mệt?"
Sở Tấn nghe thấy, hưng phấn bước lên trước: "Bộ phim truyền hình kế tiếp về ba ba đơn thân a? Vẫn của đạo diễn Lâu sao?"
Triển Hồng Vũ: "Đúng a."
Sở Tấn đưa ra quyết định: "Vậy được a, anh đưa Thu Thu cho cậu mượn!"
Lận Diễm Trần không biết làm sao: "A? Em cứ như vậy mang con trai của anh tặng cho người ta?"
"Cũng là con trai của em a." Sở Tấn nói, "Đúng lúc, lão Trác cũng ở đây, hai người bọn họ cùng nhau trông nó, có người trợ giúp lẫn nhau, sẽ không luống cuống tay chân."
Lận Diễm Trần oan ức: "Anh giữ cũng rất tốt a."
Sở Tấn ghét bỏ: "Mấy ngày nay mỗi ngày Thu Thu đều sạch sẽ mà ra ngoài, bẩn thỉu trở về, anh còn cảm thấy mình giữ rất tốt à, bảo anh để cho em dẫn theo anh lại không chịu. Đã thương lượng sẽ đến lượt em, anh lại không gọi em rời giường, tự mình lén lút dẫn theo con ra ngoài trước. Em nhịn anh rất lâu rồi a, anh cho rằng em không mắng anh thì anh muốn làm gì cũng được sao? Để Thu Thu cống hiến cho điện ảnh so với bị anh mang tới công ty khoe khoang có giá trị hơn nhiều. Lận tiên sinh, em khuyên anh nên có chừng mực một chút."
Lận Diễm Trần lập tức trở nên lúng túng, nhỏ giọng giải thích: "Cũng không phải rất bẩn, ngày hôm qua thì nó làm đổ bình mực nước... Ngày hôm này nó bò đến trong góc... Anh đã tắm rửa cho nó... Nhưng cũng không có cách nào rửa sạch a."
Sở Tấn ấn ấn thái dương: "Em còn mơ thấy anh dẫn theo Thu Thu còn có Sở Tiểu Béo lăn lộn trong bùn..."
Lận Diễm Trần vội vàng nói: "Chắc chắn không đến nỗi như vậy đâu."
Trác Lâm Huy cười nhạo, cố ý khiến cho Lận Diễm Trần nghe thấy, hắn lại không nói gì.
Thu Thu đi theo xe chân mang theo chuông nhỏ, vang lên leng keng leng keng, bé dạo qua một vòng, đi tới bên người ba ba.
Xe bảo bảo đụng vào người Sở Tấn, bé giơ tay nhỏ tóm chặt quần Sở Tấn: "Ba ba, ôm một cái."
Sở Tấn ôm Thu Thu lên, Thu Thu nhìn hai ba nuôi một hồi, bé thấy không quen lắm, Sở Tấn nói với Triển Hồng Vũ: "Đi, tôi dẫn bọn cậu đi lấy đồ của Thu Thu."
Thu Thu có một cái tủ đồ của mình, tủ ba mặt âm tường. Chứa đầy các loại quần áo giày mũ trẻ con, một nửa là do Lận Diễm Trần mua, một nửa là Trác Lâm Huy cho; còn có một tủ nhỏ đồ trang sức, là Lữ Hạo đưa. Sở Tấn cũng không hiểu, quần áo thì thôi, con trai anh là một bé trai cũng không cần mang đồ trang sức, ba nuôi bé thường xuyên đưa đồ, không biết lúc nào đã chứa đầy một tủ. Lúc thường bọn họ chẳng hề mang dây chuyền cho Thu Thu, bởi vì rất nguy hiểm, anh nhìn thấy có tiểu bảo bảo không cẩn thận ngã xuống từ trên giường, kết quả dây cổ vướng ở chân giường, bảo bảo nghẹt thở mất mạng.
Thật sự muốn giao con cho người khác giữ, vốn đã nói xong rồi, đến cuối cùng, Sở Tấn lại do dự.
Triển Hồng Vũ hiểu ý, ôn nhu nói: "Em sẽ không để cho Thu Thu rời khỏi tầm mắt của em, mỗi một hai giờ sẽ gửi video cho hai người, anh an tâm."
Cứ như vậy, Thu Thu được Triển Hồng Vũ và Trác Lâm Huy giữ ba ngày, cố gắng đến cuối tuần, phu phu bọn họ đã rảnh rỗi.
Thật ra lúc nhìn thấy Triển Hồng Vũ, Sở Tấn nhớ đến một chuyện, lúc trước anh mời Trang Hãn Học tới tham gia sinh nhật một tuổi Thu Thu, không nghĩ tới cái tên Trang Hãn Học này lại nhìn thấy Triển Hồng Vũ.
Trang Hãn Học nhăn nhó mà nói bóng nói gió: "Anh, thì ra anh quen Triển Hồng Vũ a? Các người rất thân sao?"
Sở Tấn vừa nghe lập tức phát hiện không đúng, uyển chuyển nói: "Cậu ấy là bạn của chồng tôi."
Trang Hãn Học "Ồ" một tiếng: "Là bạn của Lận tiên sinh a... Anh, thật ra... Em rất thích phim của Triển tiên sinh, đã thích anh ấy rất lâu, anh có thể giới thiệu để chúng em quen biết một chút hay không? Đại ân đại đức của anh, em suốt đời khó quên."
Sở Tấn tê cả da đầu, tuy rằng trước đây anh chưa từng nghe nói Trang Hãn Học có bạn trai, nhưng ai biết được? Trước khi gặp anh, Tiểu Lận cũng chưa từng có bạn trai a. Sở Tấn nghĩ trong lòng, phi, cậu mê phim thì cứ mê phim người ta, yên phận làm fan đi, fan chủ động quấy rầy cuộc sống riêng của thần tượng đều không phải là fan chân chính, mẹ của anh cũng không chủ động hỏi số điện thoại của Triển Hồng Vũ. Cái tên này tuyệt đối là ôm tâm tư không trong sáng, anh sẽ không nối giáo cho giặt đâu!
Sở Tấn tiếc nuối nói: "Xin lỗi a, tôi thật sự không quen, tiên sinh nhà tôi mới quen biết cậu ấy, hay là cậu đi hỏi hắn thử một chút."
Trang Hãn Học mặt dày: "Anh hỏi giúp em có được hay không?"
Sở Tấn: "Không được, cậu muốn biết thì tự mình đi hỏi."
Trang Hãn Học không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ cho qua, sau đó hắn có thông qua con đường khác để tìm hiểu hay không, Sở Tấn cũng không biết được.
Đúng lúc Triển Hồng Vũ ở đây, Sở Tấn hỏi cậu một chút, gần đây có người kỳ lạ nào quấy rầy cậu hay không.
Triển Hồng Vũ suy tư, hỏi anh: "Anh nói người nào?"
Sở Tấn sợ hãi giật mình: "Có rất nhiều sao?"
Triển Hồng Vũ nói: "Vẫn luôn có. Thỉnh thoảng còn có người tìm được số điện thoại di động của em, nửa đêm gọi điện thoại đến muốn tìm em trò chuyện."
Sở Tấn hỏi: "Quá đáng thế sao?"
Triển Hồng Vũ cười cười nói: "Cánh rừng lớn loài chim nào cũng có mà."
Sở Tấn nói: "Cậu không mắng những người nọ sao? Nếu là tôi chắc chắn sẽ mắng đối phương một trận, tôi ghét nhất là bị người khác quấy rầy lúc đang ngủ."
Triển Hồng Vũ: "Vậy thì không có, trong giới giải trí phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, em chỉ khuyên nhủ cô ấy."
Sở Tấn lắc đầu: "Cậu cũng quá dịu dàng rồi?"
Triển Hồng Vũ: "Khuyên nhủ xong em lập tức kéo cô ấy vào danh sách đen a."
Sở Tấn: "..."
Triển Hồng Vũ và Trác Lâm Huy giữ đứa nhỏ rất khá, cũng không phải như Lận Diễm Trần mang con đi quậy, bọn họ cùng đứa nhỏ xem phim hoạt hình, xếp gỗ, dạy bé học đi, còn mua bảng chữ cái, dạy bé đọc. Thu Thu muốn đi vệ sinh, đều sẽ gọi người, rửa mông sạch sẽ bôi phấn rôm lên, là lập tức thơm ngát.
Lận Diễm Trần sau khi trở về vẫn ôm được một tiểu bảo bảo trắng nõn nà, khá bất ngờ: "Các người giữ trẻ cũng không tệ lắm a?"
Triển Hồng Vũ đùa giỡn: "Tôi cũng cảm thấy mình không tệ, nếu như sau này thất nghiệp, tôi cũng có thể làm bảo mẫu nam kiếm tiền."
Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha."
Buổi tối hai ba ba bỉm sữa sắp xếp chỗ ngủ cho hai vị ba nuôi.
Căn nhà bọn họ ở bây giờ khá nhỏ, lúc đó nghĩ thỉnh thoảng chỉ có một người bạn tới đây ở thôi, cho nên chỉ chừa một căn phòng cho khách.
Tuy rằng giường rất lớn...
Triển Hồng Vũ ngược lại không ngại: "Không sao, tôi và lão Trác chen chút một đêm, giường rất lớn, hai người ngủ cũng thừa sức."
Ngược lại Trác Lâm Huy có hơi ngượng ngùng: "Hay là tôi tìm một khách sạn gần đây."
Triển Hồng Vũ: "Ông muốn đi ra ngoài tìm khách sạn, vậy tôi cũng đi."
Sở Tấn: "Hai người các cậu đến giúp đỡ trông đứa nhỏ, còn phải tốn tiền cũng quá lỗ vốn rồi?"
Lận Diễm Trần tùy tiện nói: "Lão Trác ông thẹn thùng cái gì a? Lúc chúng ta mười mấy tuổi không phải đều ngủ chung sao? Khi đó mọi người cùng ngủ, năm người cũng chỉ có một cái lều."
Trác Lâm Huy không được tự nhiên xong, cũng chỉ phải đáp ứng. Mặc dù bạn tốt của hắn Lận Diễm Trần đã come out kết hôn, nhưng hắn đã giấu kín mười năm rồi, cũng không dễ mở miệng.
Ngày hôm nay Triển Hồng Vũ giữ đứa nhỏ, còn đăng một đoạn video Thu Thu bú sữa lên weibo.
Có một đạo diễn trước đây đã từng hợp tác quay phim quảng cáo bình luận: Con nuôi cậu? Thật sự quá đáng yêu, gần đây anh đang tìm một bé con xinh đẹp quay quảng cáo sữa bột, có thể giúp anh hỏi ý ba mẹ bé xem có đồng ý để đứa bé xuất hiện trước ống kính hay không, giá tiền có thể thương lượng...