Bọn họ vừa tới huyền quan, lập tức nhìn thấy một cái bóng xông lại chỗ bọn họ, chạy tới như bay.
Sở Tiểu Béo đã hai mươi mấy ngày không gặp Thu Thu, nhưng cũng không hề quên bé, mà còn vô cùng nhớ nhung, nó điên cuồng ngoắt ngoắt cái đuôi, "Gâu gâu gừ gừ" kêu lên không ngừng, vây quanh Lận Diễm Trần —— vì Thu Thu ở trong lồng ngực của hắn.
Thu Thu nhìn thấy Sở Tiểu Béo cũng vui sướng đến phát rồ, bé cũng rất nhớ Sở Tiểu Béo, ở bệnh viện dưỡng bệnh thật nhàm chán, phải có thú bông giống Sở Tiểu Béo bên cạnh bé mới ngủ được.
Thu Thu giống như một con cá chép nhỏ bị bắt lên trên bờ, bé nhảy nhót trong lồng ngực Lận Diễm Trần, giãy dụa muốn xuống dưới chơi với Sở Tiểu Béo, Lận Diễm Trần đè cũng không được, không thể làm gì khác hơn là thả bé xuống.
Sở Tiểu Béo nhào lên, Thu Thu nhào qua, bé ôm chặt lấy Sở Tiểu Béo.
Thế nhưng Sở Tiểu Béo quá lớn, còn bé quá nhỏ, Sở Tiểu Béo ủi nhẹ nhàng một cái, bé lại bẹp mông ngồi xuống đất.
Sở Tấn thấy bọn nó ôm nhau thân thiết như vậy, thực sự rất buồn cười: "Tiểu Lận, anh xem bọn nó kìa, ha ha ha ha... Hai đứa nó kiếp trước là anh em sao?"
Thu Thu chơi với Sở Tiểu Béo rất vui vẻ, cười quá lợi hại, cười cười một hồi, bỗng nhiên bắt đầu ho khan.
Trong nháy mắt Sở Tấn không cười nổi nữa, bị dọa quá mức, sợ bệnh hen suyễn của Thu Thu lại tái phát.
Thật ra, bởi vì Thu Thu mắc bệnh hen suyễn, trong nhà thật ra cũng không thích hợp nuôi chó.
Thế nhưng, vừa mới bắt đầu bọn họ nuôi chó cũng không biết Thu Thu bị bệnh này, khi biết được đã là chuyện sau này, rồi mới thương lượng tìm một nhà khá giả cho Sở Tiểu Béo. Tuổi Sở Tiểu Béo vẫn không lớn lắm, hơn nữa nuôi rất tốt, một thân da lông bóng loáng không dính chút bẩn nào, muốn tìm chủ nhân cho nó cũng không khó.
Thầy Sở nhịn đau đưa Sở Tiểu Béo đi. Tìm chủ nhân cho nó, nước mắt lưng tròng đưa nó đến nhà chủ mới, bảo nó ở nhà mới phải ngoan ngoãn.
Sở Tiểu Béo mới đưa đi một ngày, Thu Thu đã bò khắp nhà, tìm Sở Tiểu Béo khắp nơi, không tìm được, lại khóc cả ngày.
Một bên khác, chủ mới Sở Tiểu Béo thấy nó ũ rủ không vui, nên dẫn nó đi ra ngoài tản bộ, Sở Tiểu Béo nhân cơ hội thoát khỏi dây thừng chạy trốn, thầy Sở cũng rất sốt ruột, định đi ra ngoài tìm chó, kết quả, bọn họ còn chưa ra ngoài tìm, đã nghe dưới lầu có tiếng chó sủa quen thuộc, ló đầu nhìn xuống từ cửa sổ, đã thấy Sở Tiểu Béo ngoắt ngoắt cái đuôi chạy quanh dưới lầu. Thu Thu bò đến cửa sổ, đỡ tường muốn đứng lên, nhưng dù bé có đứng lên, giơ cánh tay ngắn ngủn lên trên, cũng hoàn toàn không với tới cửa sổ.
Lần đó Sở Tiểu Béo nhảy nhót trở về, cùng Thu Thu ôm nhau khóc rống.
Thầy Sở cũng đau lòng a, ông đã bắt đầu nuôi Sở Tiểu Béo từ lúc nó là một con chó con mới vừa cai sữa đến lớn như vậy a, nuôi đến xinh đẹp như vậy.
Sau đó lại quyết tâm đưa đi một lần, Sở Tiểu Béo lần thứ hai "Trốn ngục" trở về, người chủ kia hết nói nổi, đã khuyên thầy Sở, nói nếu chó ông trung thành như thế, nên giữ nó lại nuôi đi.
Đưa quá gần, thì Sở Tiểu Béo lập tức bỏ chạy trở về; đưa quá xa, lại sợ Sở Tiểu Béo chạy trốn, không tìm được bọn họ, cũng không tìm được đường về, rồi trở thành chó hoang, lỡ như bị mấy tên trộm chó bắt được làm thành món canh thịt chó càng xong đời.
Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để Sở Tiểu Béo lại nuôi, thường xuyên tắm rửa cho nó, mỗi ngày chải lông mấy lần, có lông chó lập tức quét dọn, mỗi ngày đều phải quét rất nhiều lần.
Sở Tấn vội vàng bế Thu Thu lên, vuốt ngực cho bé.
Sở Tiểu Béo sợ đến mức không dám kêu, cong đuôi, nằm trên mặt đất "Ẳng ẳng" kêu to, sốt ruột nhìn Thu Thu.
Thu Thu thở ra một hơi, bé không cảm thấy mình có nguy hiểm gì, còn muốn chơi với Sở Tiểu Béo.
Sở Tấn thực sự không còn cách nào, hai ông giời con này quá âu yếm nhau.
Đầu To nằm úp sấp xa xa ở trên giá treo mèo cao nhất trong phòng khách, nâng hai móng vuốt nhỏ, nhìn hai kẻ ngu si kia dính lại thành một đoàn, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Nếu đã phẫu thuật trước lúc tròn tuổi, mọi người thương lượng với nhau sẽ làm sinh nhật một tuổi cho Thu Thu.
Dựa theo quy củ nhà họ Lận, nhất định phải làm làm thật lớn, không thể sơ sài.
Sở Tấn lo âu nói: "Thế nhưng nó mới làm phẫu thuật không bao lâu, để nhiều người như vậy trông thấy nó có được không?"
Lận Diễm Trần nói: "Thu Thu là con cháu Lận gia, anh phải để cho mọi người biết."
Sở Tấn nói: "Sau này cũng còn cơ hội a."
Thầy Sở cau mày, hỏi: "Con có ý gì? Muốn đổi họ cho Thu Thu sao? Lận Ngọc rất khó nghe, Sở Ngọc nghe êm tai hơn nhiều."
Lão Lận tổng nhanh chóng giải thích: "A, tôi không có ý đó... Sau này nếu bọn nó có thêm đứa nữa, hãy theo họ chúng tôi, được không? Sinh nhật tròn một tuổi tôi cảm thấy phải làm lớn một chút. Chẳng qua Thu Thu có hai ba ba, hai đứa cần phải lấy giấy kết hôn trước a. Các con đã đi làm giấy kết hôn chưa?"
Sở Tấn ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ cứ ở cùng nhau một cách đương nhiên... Anh thậm chí còn dẫn theo con trai dọn vào nhà ở, lúc trước anh không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Ừm... Vậy không chỉ là con không hợp pháp a, mà còn là ở chung phi pháp a.
Chuyện này hình như cũng không thể trách Lận Diễm Trần, bọn họ mới vừa gặp lại lần đầu, Lận Diễm Trần đã cầu hôn anh, là anh không đồng ý.
Sau này... Sau này xảy ra nhiều chuyện, anh lại quên mất.
Thầy Sở trợn mắt lên, không thể tin mà nhìn Lận Diễm Trần: "Cậu có cầu hôn sao?"
Sở Tấn quay đầu nhìn Lận Diễm Trần, hai má Lận Diễm Trần hồng hồng, hắn vội vã gật đầu.
Sở Tấn giúp hắn giải thích: "Cậu ấy đã cầu hôn rồi, không thì sao con lại dẫn về nhà a, thế nhưng lần đó con từ chối, con cảm thấy được cha mẹ đồng ý, chúng con mới có thể đi lấy giấy kết hôn."
Thầy Sở nói: "Vậy bây giờ chúng ta không phải đều đồng ý rồi sao? Nên sắp xếp chuyện giấy kết hôn đi chứ?"
Sở Tấn gật đầu: "Vâng, thế nhưng, trước đó không phải vừa làm phẫu thuật cho Thu Thu sao? Sau khi Thu Thu làm xong phẫu thuật ngược lại cũng đã rảnh rỗi, hôm nào đó con và Tiểu Lận sẽ đi đăng ký kết hôn."
Lận Diễm Trần nghe xong khó giải thích được cảm thấy có hơi buồn bực, như vậy không lãng mạn gì cả: "Lần trước không phải đã cầu hôn thất bại rồi sao? Anh còn muốn cầu hôn lại một lần. A Tấn, để cho anh nghiêm túc cầu hôn một lần, sau đó em mới đồng ý có được hay không?"
Thỉnh thoảng ở phương diện này Tiểu Lận đặc biệt trẻ con, Sở Tấn nở nụ cười, tò mò hỏi: "Tiểu Lận, anh muốn cầu hôn tôi lần nữa sao a?"
Lận Diễm Trần nói: "Anh không nói cho em biết đâu, nói với em, tới lúc đó em sẽ không còn bất ngờ nữa."
Sở Tấn lại hỏi: "Vậy anh chuẩn bị khi nào cầu hôn lần nữa."
Lận Diễm Trần làm động tác kéo khóe miệng lại, hạ giọng nói: "Trước sinh nhật một tuổi của Thu Thu, cụ thể ngày nào anh sẽ không nói cho em biết."
Sở Tấn cười rộ lên: "Tại sao anh lại đáng yêu như vậy?"
Thầy Sở ho nhẹ hai tiếng.
Sở Tấn và Lận Diễm Trần liếc nhau một cái, mặt nóng lên, thật ngại ngùng khi liếc mắt đưa tình trước mặt người lớn.
Sở Tấn lén lút nói với Lận Diễm Trần: "Không cần biết anh cầu hôn thế nào, tới lúc đó, tôi nhất định sẽ nhận lời anh a, anh còn nửa úp nửa mở làm gì? Chúng ta đã đến mức này, còn cần những lễ nghi phiền phức đó sao?"
Lận Diễm Trần lôi kéo tay anh, bỗng trở nên ngại ngùng, nghiêm túc nói: "Không được, không giống nhau. Anh biết em yêu anh, cũng bởi vì em yêu anh, nên anh càng không thể xem thường em, cầu hôn, kết hôn, đều là chuyện cả đời chỉ có một lần, dĩ nhiên phải trịnh trọng, nhất quyết không thể qua loa tùy tiện."
Sở Tấn đỏ mặt, như anh nói, có vẻ không nghiêm túc.
Trên đời này tuyệt đối không có ai yêu anh hơn Lận Diễm Trần.
Mà đã như thế, cũng rất kích thích, anh biết trong vòng hai tuần tới Lận Diễm Trần sẽ lần thứ hai cầu hôn anh.
Hẳn là sẽ rất bất ngờ, sáng tạo và có đầu tư.
Nhưng cho tới bây giờ, Sở Tấn vẫn chưa thể đoán được Lận Diễm Trần sẽ làm thế nào, làm hại anh giờ khắc nào cũng bồn chồn, thậm chí sợ Lận Diễm Trần chạy tới công ty cầu hôn.
Sở Tấn từ trước đến giờ luôn biết Lận Diễm Trần là một người thích chơi đùa, anh rất mong đợi.