Dàn hồng Eden mọc đầy trên giá hoa, tử đằng tím ra hoa bám trên hành lang trên đỉnh rũ xuống những bông hoa nặng trình trịch, cao thì có hoa mơ, hoa đào, hơi thấp thì có hoa mẫu đơn, cây sơn trà, hoa hải đường, nhiều nhất là đủ loại hoa nguyệt quý, trồng đến vô cùng gọn gàng bắt mắt.
Tuy nói trong vườn trồng đầy hoa, nhưng hoa tươi dùng để trang trí bàn khách mời vẫn mua từ bên ngoài về, còn thuê thêm một nhân viên trang trí hoa, cho phù hợp với chủ đề lễ cưới và phong cách thiết kế của ngôi biệt thự này.
Trước lễ cưới, không biết Sở Tấn có phải bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân hay không, bỗng nhiên vô cùng lo lắng.
Nửa đêm ngủ không được, Sở Tấn nằm ở trên giường, mặt ủ mày chau nói: "Tiểu Lận, đã sắp kết hôn rồi, chúng ta không phải nên tách ra ở sao?"
Trong nháy mắt sâu ngủ của Lận Diễm Trần tỉnh lại toàn bộ, hắn hoàn toàn không hiểu lô-gich trong chuyện này: "A? Tại sao sắp kết hôn lại tách ra ngủ?"
Sở Tấn nói: "Em thấy bọn họ kết hôn, trước khi cưới chú rể và cô dâu không thể tiếp tục ở chung a, ít nhất phải chia ra sớm một tháng, sau đó mới ở cùng nhau. Còn lý do tại sao... Thực sự em vẫn chưa từng hỏi, ngày khác em hỏi cha em một chút."
Hắn không thể tưởng tượng nổi mình phải tách khỏi hai nơi với Sở Tấn ít nhất một tháng, Lận Diễm Trần nói: "Bọn họ là nam nữ kết hôn, chúng ta cũng không phải, anh cảm thấy không giống đâu, Thu Thu đã sắp hai tuổi rồi, em còn thẹn thùng gì nữa?"
Sở Tấn nghĩ lại cũng đúng, con đã lớn như vậy, không có gì để thẹn thùng cả, nhưng suy nghĩ kỹ một chút: "Không đúng a, vậy tới lúc đó chúng ta lại cùng nhau xuất phát từ chỗ này sao? Phải đến từ hai đường chứ? Hay là em về nhà cũ ở đi."
Lận Diễm Trần không thể làm gì khác hơn đành đồng ý: "Cũng được, nhưng đừng có gấp gáp như vậy chứ? Em về trước một ngày thôi, xuất phát từ bên kia, không phải tốt sao?"
Sở Tấn thực sự cạn lời: "Sớm một ngày quá sát rồi, ít nhất phải một tuần?"
Lận Diễm Trần: "Ba, bốn ngày, vẫn chưa đủ sao?"
Cuối cùng, Sở Tấn về nhà ở lại hai ngày trước lễ cưới, ba mẹ về trước một tuần để thu dọn phòng ở, cho có hơi người, sau đó Sở Tấn dẫn Thu Thu đi qua.
Thu Thu thấy rất kỳ lạ, buổi tối phát hiện daddy không ở nhà, còn hỏi Sở Tấn tại sao daddy không ở đây.
Sở Tấn không có lừa gạt bé, giải thích rõ cho bé biết.
Thu Thu hiểu chuyện gật đầu, cũng rất mong đợi ngày ba ba và daddy kết hôn.
Sở Tấn ôm Thu Thu, chẳng qua mới tách ra có một ngày, lại bắt đầu nhớ Tiểu Lận rồi, anh cũng đã quen ngủ chung với Tiểu Lận. Không biết có phải bởi vì tình huống lúc bọn họ gặp gỡ rồi ở chung đặc biệt, từ lúc vừa mới bắt đầu anh đã cảm thấy cùng người nọ ngủ chung một chăn sẽ ngủ rất ngon, không có Tiểu Lận cho anh làm gối ôm, anh không quen a. Lận Diễm Trần cũng ngủ không ngon, căn phòng to lớn chỉ còn lại một mình hắn, vợ con hắn cũng không ở đây, phòng không gối chiếc khó ngủ. Chẳng qua một mình cũng có lợi, hắn sẽ mang đến cho Sở Tấn một niềm vui bất ngờ.
Chớp mắt một cái cuối cùng đã tới lễ cưới hôm ấy.
Lễ cưới bọn họ mời rất nhiều người, có nhân viên tổ chức tiệc cưới ở hiện trường hỗ trợ, bận trước bận sau. Bởi vì bọn họ đều là đàn ông, nên phải một lần nữa thiết kế lại các bước, lễ cưới nói chung đều giống nhau, bọn họ cũng không cần như cô dâu phải dậy sớm làm tóc trang điểm, chỉ cần rửa mặt cạo râu sạch sẽ vẽ lông mày, bôi một ít phấn, tô son bóng, xịt chút nước hoa, đã rất tỉ mỉ rồi.
Tuy rằng Sở Tấn là bên sinh con, nhưng anh không thích như cô dâu ngồi chờ ở nhà, đợi Lận Diễm Trần tới đón anh, cho nên hai người thương lượng nhau đổi thành cùng nhau đến, cùng bạn mình đi từ nhà tới, đến nơi cử hành hôn lễ, sẽ cùng dắt tay đi qua cổng hoa, tuyên thệ kết hôn.
Sở Tấn sửa sang cho mình xong, Thu Thu vẫn chưa có tỉnh lại, bé ngủ ngon lành, tùy ý ba ba moi mình ra ổ chăn, mềm nhũn nằm nhoài trên người ba ba. Sở Tấn không đánh thức bé, bé còn nhỏ, trời chưa sáng đã gọi bé tỉnh đáng thương biết bao a. Nhưng không nghĩ rằng Thu Thu mặc kệ ba ba thao túng chính mình, chỉ giống như một con búp bê nhắm mắt lại rửa mặt đánh răng, mặc quần áo tiểu hoa đồng xong, vẫn không có tỉnh.
Thu Thu ngửi thấy được mùi thơm từ canh long nhãn nấm tuyết hạt sen, cuối cùng cũng giãy dụa tỉnh dậy, ăn no bụng nhỏ.
Sở Tấn lau miệng cho bé, khuôn mặt của bạn nhỏ này, trong trắng lộ hồng, không cần trang điểm đã rất đáng yêu.
Thân thích bên quê nhà Sở Tấn, cha anh kiên quyết không mời những người đó đến, lúc trước Sở Tấn sinh bệnh bọn họ sợ bị vay tiền nên cắt đứt liên lạc, muốn cắt thì cứ cắt sạch sẽ.
Cho nên lần này tới đưa xe hoa là sư phụ của anh Lưu tổng, học trò Hiểu Trân, còn có đôi song sinh con của Lưu tổng, hai cô gái xinh như hoa như ngọc, Sở Tấn cảm thấy không đúng lắm, sao anh lại có ba dâu phụ?
Nhưng anh tìm tới tìm lui cũng không tìm được chàng trai nào có quan hệ thân mật mà tuổi còn trẻ làm rể phụ cho anh, cũng không thể tìm Trang Hãn Học được? Bên Tiểu Lận lại có bốn chàng phù rể cao lớn đẹp trai!
Không được, thua người không thể thua trận.
Thầy Sở hỗ trợ liên lạc với nam sinh đang học nghiên cứu sinh tại Y thành, kéo qua làm phù rể, là môn sinh đắc ý của thầy Sở, đứng ở nơi đó, vẫn rất ra dáng, một chàng sinh viên đẹp trai tài giỏi.
Nhưng Sở Tấn không quá quen, nên có vẻ hơi lúng túng, anh mơ hồ có chút ấn tượng: "Tiểu Vũ? Bây giờ đã cao lớn như vậy?"
Họ gì Sở Tấn cũng không nhớ rõ, anh chỉ nhớ trước đây gầy gò nho nhỏ, thường xuyên đến nhà bọn họ, anh còn phụ đạo cho bạn nhỏ này làm bài tập.
Đối phương nở nụ cười mỉm: "Xin chào anh Quân Quân."
Sở Tấn ngượng ngùng.
Người đi đưa đều đã đầy đủ, lại đội cho Thu Thu cái mũ bê rê nhỏ tròn tròn, một bên còn có một cái nơ con bướm nhỏ, Sở Tấn bảo bé đừng gỡ hoa xuống. Hôm nay Thu Thu mặc cực kỳ đáng yêu, áo sơ mi nhỏ viền ống tay áo, cổ áo có một cái nơ bướm nhỏ, quần yếm, lộ ra hai cái chân trắng nõn, tất dài màu trắng, giày da nhỏ màu đen.
Rất đáng yêu!
Lái xe xuất phát, đi sớm một chút, trên đường mới không kẹt xe, tranh thủ thời gian, vừa lúc có thể đón ánh sáng ấm áp, trong gió nhẹ nắm tay nhau đọc lời tuyên thệ.
Sở Tấn ở trên đường lại bắt đầu căng thẳng, nghĩ bậy nghĩ bạ: Bây giờ là giờ đi làm, có bị kẹt xe không? Nhất định sẽ kẹt xe, không biết phải dừng lại bao lâu? Sau khi chạy tới đó? Lúc xuống xe nhất định anh phải cẩn thận mới được, phải chú ý không được để dính vết bẩn, không được làm nhăn quần áo... Khuy áo không cẩn thận có bị rơi mất hay không? Mấy thứ như khuy áo này có lúc sẽ thần không biết quỷ không hay mà mất tích a...
Thu Thu đang ngồi ở bên cạnh ba ba ăn táo tây, bé nhìn ba ba, có lẽ cũng biết rõ ba ba không phải rất thoải mái, vỗ vỗ tay của ba ba: "Ba ba, có muốn ăn hay không?"
Sở Tấn cúi đầu liếc mắt nhìn, Thu Thu đã ăn được một nửa, phía trên còn in mấy dấu răng nhỏ, nở nụ cười: "Ba ba không muốn, Thu Thu ăn đi."
Thu Thu "Ồ" một câu, lại nhìn ba ba vài lần, bé rất lo lắng, bởi vì lo lắng, càng muốn ăn thứ gì đó hơn, một đường cứ gặm táo tây.
Bình an không có sơ suất, cơ bản đúng lúc tới nơi.
Thuận lợi quá lại khiến Sở Tấn cảm thấy có hơi thấp thỏm, nhưng hình như là không đúng chỗ nào đó?
Không ít khách mời đã tới, lần này người khá là nhiều, chủ yếu là bạn của Lận Diễm Trần, đa số là bạn học.
Phần lớn Sở Tấn cũng không nhận ra.
Sở Tấn nắm tay Thu Thu, nhìn chung quanh, không thấy Lận Diễm Trần đâu, hay còn chưa tới?
Thư ký Hoài đi tới.
Sở Tấn vừa lúc hỏi anh: "Tiểu Lận tổng đâu?"
Vẻ mặt thư ký Hoài có hơi lo lắng: "Tiểu Lận tổng bị kẹt xe, còn chưa có tới, Sở tiên sinh, sân khấu bố trí xảy ra chút vấn đề, bây giờ tôi tới hỏi anh phải làm sao bây giờ?"
Sở Tấn hỏi: "Làm sao vậy?"
Thư ký Hoài nói: "Âm thanh hình như bị hỏng, bọn họ lại quên mang đồ dự phòng, âm nhạc chuẩn bị kỹ càng trong lễ cưới đã không có cách nào mở lên."
Sở Tấn nhíu mày lại: "Bọn họ không sửa được?"
Thư ký Hoài: "Không biết."
Sở Tấn: "Lận tổng của các anh bỏ giá cao ra tìm, sao lại không chuyên nghiệp như thế chứ?"
Nhưng mà, có chỗ sơ suất ngược lại anh mới cảm thấy bình thường, Sở Tấn nói: "Đừng sợ, để tôi đi xem, nói không chừng tôi có thể sửa được."
Thư ký Hoài hoảng sợ đến biến sắc: "Anh cũng có thể sửa a?"
Sở Tấn nói: "Trước đây lúc làm hoạt động cũng từng xảy ra tình huống tương tự mấy lần, tôi xem mấy thứ đồ hỏng này, cũng có thể lập tức sửa được."
Thư ký Hoài: "..." Lận tổng không có thông báo anh còn có thể sửa cái này a!
Sở Tấn vén ống tay áo lên định kiểm tra, tình huống không tốt lắm, có một đường dây bị đứt mất, phải thay một cái khác mới được, nhưng lại không có đồ dự phòng.
Lần này nên làm cái gì bây giờ? Sở Tấn lấy điện thoại di động ra, tra được một cửa tiệm gần đây, gọi điện thoại, đối phương xác nhận có thời gian cũng có hàng, mới nói với thư ký Hoài: "Cho người đến tiệm này mua, qua lại nhiều lắm là một giờ, ầy, lái đường bên này đi, con đường này không kẹt xe. Sẽ tới kịp."
Thư ký Hoài: "..." Cmn, không hổ là người đàn ông của Lận tổng!
Thư ký Hoài: "Được, tôi cho người đi mua ngay."
Sở Tấn thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã mười giờ.
Bên Tiểu Lận kẹt xe rất lợi hại phải không? Giờ còn chưa tới, đám bạn bè của hắn cũng không ở đây. Chẳng qua không có âm nhạc cuối cùng cũng không thể cử hành nghi thức, cũng không thể kết hôn lại không có âm nhạc chỉ đi thảm đỏ thôi chứ? Vậy chẳng phải là không có không khí?
Đang nghĩ ngợi, Thu Thu nhấc theo cái giỏ hoa nhỏ đan bằng tre đi tới, còn dắt theo Sở Tiểu Béo, ngày hôm nay Sở Tiểu Béo cũng rất đẹp đẽ, ngày hôm qua đã đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ, thơm ngát, nó còn được đeo khăn quàng cổ làm từ vải thừa quần áo của Thu Thu, buộc lên cũng rất đẹp trai.
Không cần dắt dây, Sở Tiểu Béo đi cùng Thu Thu.
Một tay Thu Thu kéo giỏ hoa nhỏ, một tay nắm tay của ba ba, bi bô mà nói: "Ba ba."
Sở Tấn nở nụ cười: "Làm sao vậy? Thu Thu."
Thu Thu nói: "Tìm daddy."
Sở Tấn an ủi bé: "Daddy vẫn chưa có tới nha."
Thu Thu vẫn nói: "Tìm daddy."
Sở Tấn không thể làm gì khác hơn là nói: "Được, vậy ba ba dẫn con tìm daddy."
Đi khắp nơi một hồi.
Thu Thu chỉ vào dàn hoa tử đằng: "Hoa hoa, đẹp quá."
Sở Tấn nói: "Được, vậy chúng ta đi qua bên kia xem hoa hoa."
Sở Tấn đi vào trong mảnh hoa màu tím này, hai bên đầy hoa lá ánh sáng màu vàng và cánh hoa rải khắp mặt đường.
Chưa đi được mấy bước, Sở Tấn bỗng nhiên nghe thấy âm nhạc vang lên du dương.
Sở Tấn: "?"
Nhưng âm nhạc không phải đến từ dàn âm thanh bên kia, mà là ở phía trước mặt anh.
Chuyện gì thế này?
Sở Tấn dắt Thu Thu, đi qua đường hoa, bỗng nhiên tim đập thình thịch.
Anh khó giải thích được như có cảm ứng tâm linh, cảm thấy hình như Tiểu Lận đang ở phía trước.
Nhưng bọn họ đi ra hành lang, vẫn không nhìn thấy Lận Diễm Trần, chỉ nghe tiếng nhạc, tuy nhiên không nhìn thấy dàn nhạc hoặc là đội nhạc đâu cả.
Đây là nơi bọn họ chuẩn bị dùng để tuyên thệ, chỉ có một bức màn hoa, âm nhạc truyền đến từ đâu.
Các tân khách nhường đường ra cho anh, Sở Tấn dẫn theo Thu Thu, thử đi tới, mới đến trước mặt, dàn hoa đột nhiên không kịp chuẩn bị được kéo ra.
Sở Tấn bị dọa sợ hết hồn, hoa hồng đỏ rơi xuống, cánh hoa vung lên, Lận Diễm Trần ở ngay sau màn hoa, nhóm bạn bè của hắn ở ngay bên cạnh, mỗi người cầm một nhạc cụ, thuở thiếu niên bọn họ từng thành lập một ban nhạc, giờ đang diễn tấu tại đâu, vẫn là một đám thanh niên đẹp trai hào hoa phong nhã, khá là đẹp mắt.
Lần này Lận Diễm Trần là trưởng nhóm, đứng ở trung tâm, hắn còn cười với anh, còn giảo hoạt nháy mắt với anh.
Đùa giỡn đến mức Sở Tấn mặt đỏ tới mang tai.
Họ biểu diễn bài
của Beatles, Lận Diễm Trần đệm nhạc, ngắm nhìn anh, thâm tình chân thành hát lên, vô cùng hăng hái.
"When I say that something
I wanna hold your hand
Khi anh nói với em, anh muốn nắm chặt tay em
oh please say to me
that you"ll be my man
Xin hãy nói với anh, em sẽ trở thành người đàn ông của anh
and please say to me
you"ll let me hold your hand
Và xin hãy nói với anh, hãy để cho anh nắm chặt tay em."
Sở Tấn từ trong ngạc nhiên lấy lại tinh thần, tim điên cuồng nhảy loạn, làm anh không khỏi nhớ lại lúc bọn họ mới vừa yêu nhau mỗi ngày cảm xúc đều thăng hoa. Tiểu Lận luôn có thể làm cho anh tim đập nhanh hơn.
Bây giờ cũng vậy.
Người chung quanh đều vỗ tay cho bọn họ.
Sở Tấn đỏ cả mặt.
Thực sự là... Lấy tên này rồi không có cách nào nữa.
Sở Tấn đạp lên hoa hồng trên mặt đất đi tới trước mặt Lận Diễm Trần, không giống như lúc diễn tập, anh không biết làm sao.
Tiếp theo nên làm gì?
Lận Diễm Trần ngược lại dường như vô cùng bình thản, chỉ có vành tai đỏ hồng nói rõ hắn thật ra cũng rất hồi hộp.
Sở Tấn bị cặp mắt sáng láng của Lận Diễm Trần nhìn chuyên chú như vậy, dường như toàn thế giới chỉ còn sót lại một mình anh, anh nghe Lận Diễm Trần hát lên với anh:
"and please say to me, you" ll let me hold your hand..."
Đầu Sở Tấn toả nhiệt, như bị quỷ ám, không tự chủ được đưa tay ra.
Lận Diễm Trần lập tức nắm chặt tay anh, một tay kéo anh vào trong lồng ngực, ôm lấy.
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Thích không?"
Sở Tấn ngượng ngùng nhìn phản ứng của người khác, ngượng đến hoảng loạn, nhỏ giọng nói: "Thích."
Lận Diễm Trần cố ý làm chuyện xấu: "Anh không nghe rõ."
Sở Tấn tâm hoảng ý loạn, nhắm mắt lại nói: "Thích a!!!"
Lận Diễm Trần hài lòng: "Ha ha ha ha ha."