• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Lận Thiệu Nguyên rất phức tạp, một lời khó có thể nói hết.



Đàn ông có thể sinh con?



Diễm Diễm đã làm ba ba? Vậy ông đã làm ông nội?



Không phải trình tự bắt đầu từ yêu đương, gặp gia trưởng, kết hôn, rồi mới sinh con sao?



Vừa nãy nghe Diễm Diễm nói có bạn trai, ông thậm chí nghĩ rằng không chừng đời này cũng sẽ không có cháu nội bế.



Diễm Diễm còn trẻ như vậy đã thành ba ba sao? Ông vẫn cảm thấy Diễm Diễm là một đứa nhỏ.



Ông năm nay bốn mươi bảy, đã bị gọi là "Ông nội"? Làm người bị gọi già rồi.



Cảm thấy hơi buồn bực a...



Lận Diễm Trần thấy sắc mặt ông thay đổi, biết chuyện như vậy xác thực khó có thể ngờ, quá khó để lập tức chấp nhận.



Ba hắn phục hồi tinh thần lại, nói: "Đứa nhỏ đã hơn chín tháng? Con còn gọi là bạn trai?"



Lận Diễm Trần ngẩn người.



Ba Lận nói: "Vậy chẳng phải là thành con riêng?"



Lận Diễm Trần ông nói gà bà nói vịt hỏi: "Sao ba lại không hỏi cụ thể? Như vậy đã tin? Không cảm thấy khó bề tin tưởng?"



Ba Lận có trước có sau mà nói: "Đúng là bởi vì vừa nghe nên khó bề tin tưởng, con lại dám lập tức nói với ba như vậy, vậy tất nhiên là sự thật."



Ông nở nụ cười, bổ sung một câu: "Hơn nữa, đã rất lâu không có ai gạt ba rồi đó."



Lận Diễm Trần rùng mình một cái, nói: "Không có, không có, con thật sự không có lừa ba."



Ba Lận nghĩ đến các thứ vặt vãnh, bỗng nhiên oán giận hắn: "Tại sao đứa nhỏ lớn như vậy mới nói với ba? Dù thế nào trước tiên cũng phải chuẩn bị lễ cưới, lễ cưới xong xuôi, cũng không biết có thể kịp làm sinh nhật một tuổi cho đứa nhỏ hay không. Cũng không thể để đứa nhỏ mang thân phận con riêng."



Lận Diễm Trần nói: "Ba còn chưa gặp Sở Tấn đâu..."



Ba Lận hỏi: "Có ảnh không?"



Lận Diễm Trần ngây ngốc, lấy điện thoại di động ra, hiện tại điện thoại di động của hắn có rất nhiều ảnh của Sở Tấn và Thu Thu.



Bây giờ Sở Tấn đồng ý cho hắn chụp rồi.



Lận Diễm Trần cho ba ba xem một đoạn video hắn cảm thấy là đẹp nhất, Sở Tấn mặc quần áo ở nhà ngủ trưa, nằm nghiêng, trong miệng Thu Thu ngậm một cái núm vú cao su, bám vào quần áo Sở Tấn, tư thế ngủ ngã chỏng vó lên trời, hắn nhắm ống kính ngay Sở Tấn, Sở Tấn mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh không đeo kính, nhìn thấy ống kính, vẫn buồn ngủ mông lung, yếu ớt cười cười, mềm giọng dịu dàng hỏi: "Anh chụp tôi làm gì?"



Lận Diễm Trần lại nhìn một lần, cảm thấy tim mình đều mềm nhũn.



Sở Tấn thật đáng yêu!!



Ba Lận xem xong, khích lệ mà nói: "Bị con đánh thức cũng không tức giận, tính khí thật tốt."



Lận Diễm Trần: "..."



Ba Lận lại cảm khái: "Bảo bảo lớn lên rất đáng yêu, rất giống con khi còn bé. Ai, đừng tiếp tục kéo dài, nhanh chóng mang về, người hai nhà chúng ta cũng ngồi xuống thương lượng kỹ việc kết hôn, cứ kéo dài lại đến tết đoan ngọ. Lúc nào thì rảnh rỗi? Ngày mai? Giống như quá mau... Vậy ngày mốt?"



Lận Diễm Trần nói: "Không phải ba còn có công việc?"



Ba Lận nói: "Việc nhỏ cũng có thể dời lại."



Lận Diễm Trần suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như tới đây, chỉ có Sở Tấn đi được, không tiện dẫn theo đứa nhỏ. Thân thể bảo bảo không được khỏe, con lo lắng."



"Thân thể bảo bảo không khỏe a?" Ba Lận dứt khoát đáp ứng, "Vậy ba đi qua."



Lận Diễm Trần bên này vừa định xong, lập tức gọi điện thoại qua cho Sở Tấn.



Lần này còn có một vấn đề không giải quyết được, nếu không phải ba ba, vậy rốt cuộc ai đang theo dõi Sở Tấn chứ?



Sở Tấn: "... Cho nên, có lẽ chính là cái người họ Thang giở trò. Hắn không thích sư phụ đề bạt tôi, đầu tiên là biết Trang Hãn Học, chính là ông chủ trước kia của tôi. Muốn đào tôi về công ty cũ làm việc, cho nên tìm người chụp hình tôi, phát hiện mấy người các anh, nên cho rằng tôi bán đứng sư phụ bàn bạc với ông chủ mới. Chạy đến chỗ sư phụ tố cáo tôi một trận."



Lận Diễm Trần hỏi: "Em không sao chứ?"



Sở Tấn nói: "Không sao, sư phụ đã cho là tôi muốn đổi nghề, còn hỏi tôi có muốn tăng tiền lương hay không, tôi thành thật thẳng thắn với sư phụ rồi, anh không có mua chuộc tôi, đôi ta chẳng qua là đang yêu đương thôi."



Lận Diễm Trần có cảm giác được Sở Tấn thừa nhận danh phận, khá là thụ sủng nhược kinh: "Em đã nói cho ông ấy biết?"



Sở Tấn nói: "Ông ấy đã đồng ý sẽ giúp chúng ta giữ kín bí mật. Ngược lại là bên anh, thật có lỗi với ba ba anh, anh có nói chuyện với ông ấy không?"



Lận Diễm Trần nói: "Tôi đã nói."



Sở Tấn: "..."



Lận Diễm Trần nói: "Chúng ta hàn huyên rất nhiều, ngược lại... Hiểu lầm về nhau không ít. Tôi đã nói chuyện của Thu Thu và em cho ông ấy biết."



Sở Tấn cảm thấy thật vi diệu: "Ông ấy nói thế nào?"



Lận Diễm Trần trả lời: "Ông ấy ghét bỏ tôi nói cho ổng biết quá muộn, bảo tôi mau chóng sắp xếp để gặp mặt hai người, bởi vì Thu Thu sinh bệnh, cho nên lúc đó chúng tôi sẽ đến Y thành gặp em, em không cần đặc biệt gấp rút lên đường."



Sở Tấn: "Ồ..."



Lận Diễm Trần mang theo ý cười: "Sao tôi cảm thấy em giống như có hơi thất vọng, làm sao, em không hy vọng như vậy?"



Sở Tấn nói: "Không phải anh hình dung ba ba mình rất là đáng sợ, tôi vốn còn nghĩ..."



Lận Diễm Trần hỏi: "Nghĩ tới cái gì?"



Sở Tấn ngại ngùng mà nói: "Tôi nghĩ ông ấy có thể giống như trong phim truyền hình, tìm gặp tôi, ra cái giá trên trời, khiến tôi rời khỏi cậu. Ví như sẽ vứt cho tôi một tờ séc trống, nói, cậu cứ tùy tiện viết một con số."



Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha ha ha."



Hắn cười xong, lòng chua xót hỏi: "Vậy ở trong lòng em, Tiểu Lận của em có thể bán được mấy đồng a?"



Sở Tấn hắng giọng khụ một tiếng: "Tôi đã nghĩ xong cả rồi, tôi sẽ nói thẳng ra, tôi không nhìn lọt mắt tiền của anh, tôi chỉ mê luyến khuôn mặt đẹp trai và cơ thể tuổi trẻ, chứ không phải vì tiền..."



Lận Diễm Trần chà chà: "Há, thì ra tôi dùng nhan sắc hầu hạ người, em chỉ thích cơ thể trẻ đẹp của tôi, sau này tôi già rồi, em còn cần tôi sao?"



Sở Tấn đùa giỡn: "Con cũng có, hết cách rồi, chỉ có thể chắp vá qua ngày với anh."



Hai người cười xong, Lận Diễm Trần nói: "Được rồi, nghiêm chỉnh mà nói, em chừng nào thì rảnh rỗi, ba ba tôi sang đây gặp em và con."



Sở Tấn: "Vậy thì cuối tuần?"



Lận Diễm Trần lại nói vài tiếng tốt lắm.



Bây giờ ở công ty, chỉ có một mình Lưu tổng biết Sở Tấn đang hẹn hò với Lận Diễm Trần.



Lận Diễm Trần là ai? Là con trai độc nhất của Lận gia, là người thừa kế, chứ không phải một tên công tử bột, sự nghiệp thành công, tuổi nhỏ tài cao... Cả ông cũng không có cơ hội tiếp xúc với Lận Diễm Trần.



Sở Tấn vì sao quen được Lận Diễm Trần, còn yêu đương với hắn?



Sở Tấn vô cùng thẹn thùng, chỉ nói bọn họ đang yêu nhau, những chi tiết nhỏ lại không nói với ông.



Chớp mắt đã đến thứ năm, sắp phải gặp ba ba Lận Diễm Trần.



Sở Tấn vừa nghe đến ngày này lập tức bắt đầu khẩn trương, dù sao Lận Thiệu Nguyên là cá sấu tài chính* trong truyền thuyết, vốn đời này cũng không thể có dính líu gì với ông ấy...



(*)
金融巨鳄 lần đầu tiên được sử dụng để chỉ nhà đầu tư và nhà từ thiện nổi tiếng George Soros. Một số người cho rằng, ông ta giống như một con cá sấu có thể nuốt chửng con mồi trong chớp mắt nên gọi là cá sấu tài chính. Với sự thịnh vượng của ngành tài chính hiện đại, "cá sấu tài chính" đã trở thành đại từ thường được sử dụng trong tin tức và phóng sự, thường được dùng để chỉ những người kiểm soát sự giàu có và vị trí nổi bật trong thế giới tài chính.



Cuối cùng cũng đến thời gian tan tầm, Sở Tấn đến bãi đậu xe lấy xe, thì gặp phải một người đang ở đó.



Quý Thiên Trạch đang chờ ở bên cạnh xe anh: "Tiểu Sở, là tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK