Lúc này Sở Tấn không quá muốn về nhà, bị cha nài ép lôi kéo tha về nhà.
Mẹ Sở ở một bên cũng lo lắng: "Có chuyện gì xảy ra a? Các người chớ ồn ào. Ông đừng mắng con trai, các người ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Cha Sở vô cùng sốt ruột: "Tôi không mắng nó, tôi đây không phải không mắng nó hay sao?"
Cha Sở nhấn anh lên trên ghế, văn kiện Sở Tấn mang tới đều đặt lên bàn, phòng ở xe cộ gì đó đều vứt ở bên cạnh, tài liệu khám bệnh ở bệnh viện mới quan trọng, ông lo lắng vô cùng: "Con, con nói cho rõ coi, con sinh bệnh gì? Làm sao lại phải chết, con nói rõ ràng một chút a."
Ông gấp đến nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Cha xem không hiểu, ai, bác sĩ viết cái này là có ý gì? Chính là trong bụng con có thứ gì không nên có sao?"
Sở Tấn không được tự nhiên nói: "Nếu như ông nhìn hiểu đã có thể đi làm bác sĩ, ông dĩ nhiên xem không hiểu."
Cha Sở tức giận a: "Con cái đứa nhỏ xấu xa, đã đến mức này đừng giận cha nữa được không? Cha xem không hiểu mới cần con giải thích a."
Sở Tấn cảm thấy mũi chua xót, nước mắt sắp trào ra, anh không ngừng hít sâu, kiềm chế kích động muốn gào khóc, nói một đoạn thuật ngữ y học cha Sở vẫn nghe không hiểu như cũ: "... Tóm lại, bác sĩ nói con còn sống nhiều nhất chỉ được ba, bốn tháng."
Cha Sở nói: "Không có cách nào trị sao?"
Sở Tấn: "Không trị hết, không thì sao có thể gọi là bệnh nan y, nhiều lắm là kéo dài bệnh tình, sống thêm được mấy tháng."
Cha và mẹ đều bị tin dữ đột ngột xuất hiện này dọa sợ ngây người, cha suy sụp tinh thần ngồi xuống, như là bị dọa đến mất hồn, qua một hồi lâu, cuối cùng mới tỉnh táo lại: "Con... Con đi khám ở mấy bệnh viện? Có phải chẩn đoán sai rồi hay không?"
Sở Tấn báo lên tên bệnh viện: "Đều là bệnh viện chính quy, con đã kiểm tra hai lần, do chuyên gia khám, không có sai."
Sở Tấn nuốt nước mắt trở lại, thấp giọng nói: "Cha, mẹ, hai người không cần như vậy, ngược lại người sớm hay muộn đều phải chết mà, tài sản này nọ của con, đều cho hai người, hai người cố gắng sinh sống."
Cha Sở lóng ngóng nói: "Không được, mới khám hai bệnh viện, cha biết một chú họ Trịnh, trước đây là học sinh của cha, con còn nhớ không? Cậu ta cũng làm việc ở một bệnh viện lớn ở X thành, cha hỏi cho con một chút bệnh này của con trị ở nơi nào tốt nhất, nói không chắc bệnh viện kia con khám không biết cách trị bệnh này, rất nhiều bệnh viện chuyên khoa sẽ giỏi hơn, xem bệnh chúng ta cũng phải khám nhiều thêm vài bệnh viện nữa, không thể chờ chết a."
Sở Tấn lắc đầu: "Con không muốn xem, con không muốn thống khổ như vậy, con không muốn trị liệu. Hơn nữa, con không có tiền, con đã tiêu xài hết khoản tiền để dành rồi."
Cha Sở rơi lệ đầy mặt, thực sự không kiềm chế nổi, tóm chặt lấy cánh tay của anh: "Con không có tiền, cha có a, nếu con muốn, cha đều cho con."
Sở Tấn bỗng nhiên lại không nhịn được, cũng như cha mình, tuyến lệ giống như bị vỡ: "Rất đắt, giống như đốt tiền thôi, cha là một thầy giáo nghèo, còn cả ngày tiếp tế học sinh này học sinh kia, cô chú cũng cần tiền của cha, về điểm này tiền để dành và lương hưu của cha đủ dùng cái rắm a! Cho dù con bán phòng ở, xe cũng không nhất định đủ."
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Cha Sở không chút do dự, cơ hồ đang la mắng hét lớn: "Con đừng lo lắng chuyện này! Cha và mẹ của con bán phòng ở, cha đi vay tiền, đi xin người ta, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải trị!"
Sở Tấn hơi động lòng, nhưng vẫn lắc đầu: "Không ý nghĩa, đừng trị. Đừng để thời điểm đó cả người cả tiền hai thứ đều mất, con chết, cha không có tiền còn mắc nợ nần, cái gì cũng không có. Không bằng giữ lại tiền, cho hai người dưỡng già, trải qua thoải mái một chút. Nếu như cảm thấy khổ sở, cũng có thể nhận nuôi một đứa trẻ. Không nên... Không nên như con, luôn chọc hai người tức giận."
Cha Sở nói: "Con chết rồi, chúng ta làm sao có thể sống thoải mái a, cha chỉ có một đứa con trai là con."
Sở Tấn nở nụ cười: "Cha mới vừa rồi không phải còn nói Sở Tiểu Béo là con trai út của cha sao?"
Cha Sở oa oa mà khóc: "Đó không phải, không phải là đùa thôi sao?"
Cha Sở níu lấy Sở Tấn không tha: "Ngày mai cha sẽ dẫn con đi đến mấy bệnh viện khám, chúng ta cố gắng chữa bệnh, cha không buông tha, con không nên từ bỏ, có biết hay không?"
Sở Tấn nghẹn ngào nói: "Thật sự không chữa được, cha, con đã điều tra, toàn thế giới không có ca bệnh nào chữa lành cả."
Cha Sở còn chưa từ bỏ ý định, như chém đinh chặt sắt mà nói: "Vậy coi như con là người đầu tiên!"
Cha ngược lại không mắng anh, Sở Tấn lại như bị dọa sợ, ngẩn người, hít hít cái mũi, không lên tiếng.
Cha Sở nói: "Cha từ nhỏ đã dạy con không thể sợ khó khăn, con sao không nhớ rõ? Con trai của Sở Sam cha từ lúc nào lại nhát gan như vậy? Thời điểm con cãi nhau với cha không phải rất có can đảm hay sao? Còn dám cây ngay không sợ chết đứng nói mình thích đàn ông! Bây giờ lại cây ngay không sợ chết đứng muốn đi chết! Con chết còn không sợ, còn sợ chữa bệnh hay sao?"
Trên kính mắt Sở Tấn bởi vì gào khóc mà bịt kín hơi nước, anh lấy xuống kính mắt, lau nước mắt một cái, vô cùng ủy khuất nói: "Các người cũng không cần con... Con không biết nên vì ai sống tiếp."
Cha Sở trong nháy mắt bật khóc.
Cha lôi kéo tay anh, khóc lớn, một ông lão năm mươi mấy tuổi như thế, ngày thường nghiêm túc đứng đắn, một thầy giáo nghiêm khắc thận trọng, lại khóc vô cùng chật vật, cha Sở bướng bỉnh dù sao cũng buông xuống: "Quân Quân a, xin lỗi, là cha có lỗi với con, xin lỗi, xin lỗi..."
Sở Tấn nhìn thấy cha khóc như vậy, oán giận với cha lúc trước đây đều tan thành mây khói, anh ngược lại không khóc sướt mướt, chỉ là có chút nghẹn ngào: "Cha không phải bị huyết áp cao sao? Đừng khóc, thời điểm đó cha cũng ngã bệnh, con nên làm gì? Khóc cái gì a, con cũng không khóc hung ác như cha, là con sinh bệnh, còn muốn con an ủi cha, cha không ngại ngùng sao?"
"Mẹ, mẹ khuyên nhủ ba đi."
Sở Tấn quay đầu, nhìn mẹ, mặt mẹ cũng đầy nước mắt, khóc đến mức khó có thể tự kiềm chế, nhưng so với cha khóc cực kỳ lớn tiếng, mẹ không hề khóc thành tiếng, nhưng nhìn cũng giống như sắp hỏng mất rồi.
Con Huskies kia nhìn thấy tất cả mọi người đều đang khóc, nó nằm ở bên cạnh, rủ lỗ tai xuống nhìn bọn họ, dường như nó cũng rất khó chịu, đôi mắt màu xanh lam nước mắt lưng tròng, chớp chớp đôi mắt, trong cổ họng phát ra tiếng vang "Ẳng ẳng".
Cha Sở nước mũi nước mắt đầy mặt: "Cha dẫn con đi chữa bệnh, không có chuyện gì, a, nhất định có thể chữa khỏi, không phải sợ, dũng cảm lên một chút."
Sở Tấn khóc lóc một hồi, thấy cha khóc xấu như vậy, anh nở nụ cười: "Con không sợ, được rồi, con đi chữa bệnh mà, cha chớ khóc. Cha khóc lên xấu quá a."
Cha Sở kể lể: "Con tên nhóc thúi này, còn cười cha xấu."
Sở Sam là giáo viên về hưu được mời trở lại dạy, ông dạy cao nhị, đến học kỳ sau còn phải tiếp tục dạy học, nhưng ông đâu còn tâm tư này, ông không phải là loại người được tuyên dương trên báo chí có thể vì công việc và học sinh nhịn đau bỏ qua người thân của mình, ông trực tiếp từ chức với trường học. Cái gì cũng không sánh bằng con trai quan trọng nhất của ông.
Con trai duy nhất của ông sắp chết, ông không còn tâm tư xen vào chuyện khác nữa.
Sở Tấn nói nó chỉ còn dư lại ba, bốn tháng, cần phải nắm chắc từng ngày, không biết liệu còn được ba chữ số tối thiểu hay không, qua một ngày ít một ngày, phải gấp rút.
Sở Sam trắng đêm không ngủ, sao có thể có khả năng ngủ được, cùng ngày ông lập tức tìm các mối quan hệ ở khắp nơi, căn bản chờ không được, tìm được một bác sĩ, là học sinh trước đây ông từng dạy học, làm Phó viện trưởng ở một trong ba bệnh viện đứng đầu thủ đô, quan hệ cũng không tệ, đối phương cũng tốt bụng, không nói hai lời đã giúp ông ngay lập tức, đề cử bệnh viện và bác sĩ thích hợp.
Sau đó ông tìm bạn làm bất động sản, định bán phòng ở.
Vẫn là Sở Tấn cản ông: "Cha, cha bình tĩnh một chút, bán phòng của con trước đi, được không? Phòng của con đáng giá hơn, cha đừng gấp như vậy."
Thật ra anh vẫn cảm thấy, nếu như mình chết nhanh, cha cũng không cần bán nhà ở, cho dù anh chết, cha mẹ ít nhất cũng còn có một căn nhà để dưỡng già.
Nhưng cha Sở không nghe theo: "Thời điểm đó mới bán thì không còn kịp rồi, tìm người trước, mới có thể bán được giá tốt."
Ngày hôm sau học sinh của cha lại giới thiệu Sở Tấn đến nơi khác xem bệnh, cha mẹ coi anh giống như là đồ dễ bể, cả xe cũng không để cho anh lái, muốn anh ngồi ở ngồi sau.
Sở Tấn cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, nhưng vẫn thuận theo cha mẹ.
Ngày hôm sau sáng sớm đã ra ngoài, xe chạy không ngừng, lái xe hơn ba giờ, cuối cùng cũng đến bệnh viện trước buổi trưa, học sinh của cha Sở đã bắt chuyện với chuyên gia trước, không cần bắt số, bọn họ đi qua, không kịp nghỉ ngơi một chút nào, phong trần mệt mỏi trực tiếp vào phòng khám bệnh gặp bác sĩ.