Anh rút kinh nghiệm xương máu, khi tỉnh lại sau giấc ngủ, thì tự kiểm điểm bản thân, ngày tháng tiếp sau nhất định phải tiết chế hơn nữa, bằng không bệnh của anh còn chưa kịp phát tác đòi mạng, anh đã chết ở trên người con chó săn này trước rồi.
Trên đầu chữ sắc có một cây đao a. (色 chữ sắc, trên đầu chữ sắc có chữ 刀)
Buổi chiều hai giờ Sở Tấn bò dậy từ trên giường, anh rửa mặt sạch sẽ, mặc chỉnh tề đi ra phát hiện Tiểu Lận còn bám trên giường, anh vén chăn lên, vỗ mông hắn.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Lận Diễm Trần nhắm chặt hai mắt, trong cuống họng phát ra tiếng ùng ục, ôm chặt gối.
Thật là đáng yêu. Sở Tấn nghĩ.
Lận Diễm Trần mờ mịt ngồi dậy, ngáp một cái, hắn đưa tay kéo Sở Tấn, khí lực còn không nhỏ, thiếu chút nữa làm anh té ngã.
Tiểu Lận ngửa mặt lên, như con chó nhỏ, lôi kéo anh làm nũng: "Hôn một chút."
Sở Tấn dở khóc dở cười, che cái miệng của hắn: "Hôn cái đầu cậu, đánh răng đi."
Lận Diễm Trần hôn lòng bàn tay của anh, Sở Tấn buông hắn ra.
Lận Diễm Trần còn mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, mang cái đầu ổ gà, bày ra khuôn mặt tươi cười ngớ ngẩn, thực sự là không buồn không lo.
Sở Tấn cảm thấy đáy lòng của mình được nụ cười của hắn chiếu sáng rực rỡ.
Lận Diễm Trần ngoan ngoãn đi tắm, ở bên hông chỉ quấn khăn tắm, cả người ướt nhẹp đi ra ngoài, tha thiết mong chờ nhìn hắn, khẩn thiết vô cùng mà nói: "Em lau tóc cho tôi có được hay không?"
Như bạn trai nhỏ tuổi chơi xấu, Sở Tấn có chút nắm giữ không được, khá là ngượng ngùng, nhưng anh suy nghĩ lại, chính mình không phải đến để hưởng thụ trò chơi tình yêu như vậy sao, mới lạ mà đồng ý: "Được, vậy cậu ngồi xuống đi."
Anh cầm khăn lông khô lau tóc cho Tiểu Lận, chà xát xong sau đó lại sấy khô, anh nói: "Cậu là con nhím tái thế sao? Tóc tai cứng quá, đâm đau cả tay."
Lận Diễm Trần tranh luận với anh: "Tóc của em lại rất mềm, lông nơi khác cũng mềm, sờ rất thoải mái."
Sở Tấn mặt đỏ chính mình cũng cảm thấy không có cách nào, thẹn quá hóa giận: "Cậu có thể... Nói chuyện văn minh chút hay không?"
Lận Diễm Trần cây ngay không sợ chết đứng: "Chuyện này có làm sao? Tôi dùng từ nào không đủ văn minh? Bây giờ quan hệ của chúng ta như vậy, nói chuyện nên thân mật chút."
Sở Tấn hỏi: "Chúng ta thì có quan hệ thế nào?"
Lận Diễm Trần nói: "Tôi biết em sâu cạn, em biết tôi dài ngắn. Có cái gì để thẹn thùng?"
Sở Tấn lườm hắn một cái, mắng hắn: "Tác phong của cậu giống như lớn lên ở nước ngoài, cái gì cũng dám nói."
Thật sự bị Sở Tấn nói đúng rồi, Lận Diễm Trần lớn lên ở nước ngoài, mở công ty gây dựng sự nghiệp cũng ở nước ngoài, trên thực tế là như vậy, nhưng bởi vì không cùng lĩnh vực với Sở Tấn, ở hai quốc gia khác nhau, cho nên Sở Tấn mới không biết. Lận Diễm Trần nói thật với anh, vỗ tay cho anh: "Anh đoán trúng rồi!"
Sở Tấn không tin cái miệng dẻo quẹo bóng nhẩy của thằng nhóc toàn kể chuyện ma quỷ, nếu thực sự là như vậy, làm sao sẽ lưu lạc tới nông nỗi phải bán thân?
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Tôi có thể hôn em sao? Em trừng tôi như vậy, tôi lại muốn hôn em."
Sở Tấn đè lại cái đầu hắn: "Không được, tóc tai còn chưa có thổi khô."
Lận Diễm Trần nói: "Tóc tai và hôn môi không có liên quan."
Đi kèm tiếng máy sấy tóc vù vù, Lận Diễm Trần có lý có chứng cứ mà nói: "Có lúc tôi cảm giác em giống như thật sự rất bảo thủ, nhưng nếu như em bảo thủ, bây giờ tôi sẽ không ở chỗ này. Tôi cảm thấy em yêu thích mình, không giống như em một người có mị lực như vậy, đi dạo quanh quán bar cũng có thể dẫn mấy soái ca về nhà, hà tất còn dùng tiền tìm tôi. Ngược lại, tôi cảm thấy tôi rất thích em."
Ít nhất là rất thích trên thân thể.
A, mình đúng là thật sự coi trọng hắn! Sở Tấn ngượng ngùng nói, năm này tròn ba mươi tuổi, đến nay chưa từng có người theo đuổi, còn làm người dự bị cho người khác mười mấy năm.
Anh cảm thấy chính mình nên rất lạc quan mới phải, cách của Tiểu Lận cũng không sai, thời điểm trong khi còn tuổi trẻ còn nhan sắc không hưởng thụ sung sướng, lẽ nào như anh đợi đến già rồi mới hối hận sao? Anh vốn quyết tâm muốn bỏ ý nghĩ này, nhưng có lúc vẫn chịu ảnh hưởng bởi tư duy cũ kỹ.
Sở Tấn sấy khô tóc Lận Diễm Trần, bỗng nhiên cúi đầu hôn hắn một cái.
Lận Diễm Trần sửng sốt một hơi, lập tức phản ứng kịp, vồ tới ôm lấy anh, hôn đôi môi anh, hai má, mũi, hôn lung tung, nụ hôn không tình dục, ngọt ngào giống như là bình mật bị lật tràn ra.
Sở Tấn bị hắn hôn phải há hốc mồm, một mặt dính đầy nước miếng: "Sao cậu lại thích hôn tôi như vậy?"
Lận Diễm Trần cười nói: "Tôi chỉ thích hôn như thế thôi."
Sở Tấn sờ sờ đầu hắn, hỏi: "Thực sự là con chó nhỏ, không đúng, là con chó bự."
Hai cái tay Lận Diễm Trần lôi kéo hai tay anh, cười cong đôi mắt, nghiêng đầu: "Gâu gâu."
Sở Tấn không nhịn được cười: "Ha ha ha ha ha."
Cười xong, anh nói với hắn: "Thôi thôi, không chơi nữa, không cùng cậu hồ nháo, nhanh mặc quần áo."
Lận Diễm Trần nói: "Em sấy tóc cho tôi, tôi cũng phải báo đáp em."
Báo đáp cái gì? Cái gì kia? Sở Tấn sờ sờ eo, anh thật sự muốn cấm dục hai ngày, cái mông không chịu nỗi, lòng anh vẫn còn sợ hãi hỏi: "Cái gì? Cậu nói nghe trước một chút."
Lận Diễm Trần một dáng dấp muốn tặng anh niềm vui bất ngờ: "Chờ tôi thay xong quần áo sẽ dẫn em đi."
Lận Diễm Trần thay xong một thân quần áo thể thao, dắt tay Sở Tấn vô cùng phấn khởi ra cửa, lại có một chiếc xe hạng sang khác đợi ở ngoài cửa.
Sở Tấn: "Cậu đã sớm thuê xe rồi?"
Lận Diễm Trần gật đầu: "Đúng a." Thật ra là chiếc xe khác mới lái ra từ ga ra.
Trực tiếp đến sân bay.
Sở Tấn hỏi hắn: "Đừng thừa nước đục thả câu, cậu dẫn tôi đến sân bay làm cái gì?"
Lận Diễm Trần công bố đáp án: "Em nói muốn đi Las Vegas, hiện tại tôi dẫn em đi a."
Sở Tấn tim loạn nhịp trong chốc lát, có chút tức giận, lại có chút buồn cười: "Cậu đặt được vé máy bay? Nhưng có gì tốt mà thừa nước đục thả câu, cậu không nói sớm, hành lý cũng không mang theo."
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Lận Diễm Trần nói: "Mang giấy chứng minh, mang đủ tiền không phải tốt sao? Tôi rất thiếu kiên nhẫn khi ra ngoài chơi còn phải mang theo valy lớn."
Sở Tấn lại bị lời ngụy biện của hắn nói trúng tim đen, lời này thật sự cũng có đạo lý, rất tốt, rất tốt, coi như anh nhét quá khứ của mình vào trong valy hành lý cũ, để lại ở địa phương cũ, chỉ mang lên thứ mới của mình, cùng cậu trai mới tinh tuổi trẻ anh tuấn đi đến một địa phương mới, tiêu dao khoái hoạt.
Lận Diễm Trần bổ sung: "Trùng hợp tôi... Tôi dùng giá rẻ đổi được vé của một chiếc máy bay tư nhân ngày hôm nay vốn muốn bay đến Las Vegas, có thể chở chúng ta một đoạn đường."
May mắn như vậy? Sở Tấn rất vui vẻ, anh sắp chết rồi, vận may trái lại thay đổi tốt hơn a.
Anh không quá quan tâm đây là máy bay gì, có thể đến đích sớm mấy ngày là tốt rồi, cuộc đời của anh cũng không có nhiều thời gian có thể dùng để chờ đợi như vậy.
Anh đi vào lối đi đặc biệt, bước lên máy bay tư nhân.
Bên trong máy bay tư nhân rất xa hoa, Sở Tấn khiếp sợ: "Cậu làm sao liên hệ được?"
Lận Diễm Trần lừa anh nói: "Chúng ta nhân duyên rộng rãi, hơn nữa coi như chúng ta số may."
Sở Tấn lòng sinh nghi hoặc, Tiểu Lận không khỏi quá mức thần thông quảng đại. Nhưng, anh là người sắp chết, hà tất tính toán nhiều như vậy, Tiểu Lận có thể dẫn anh gặp gỡ những sự vật trước đây anh chưa từng gặp, là may mắn của anh.
Lần đầu tiên anh lên máy bay tư nhân, cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, đều sợ làm chỗ này bị bẩn.
Lận Diễm Trần kéo anh: "Ngồi đây làm gì? Tôi dẫn em đi xem xem phòng khác."
Sở Tấn hưng phấn hỏi: "Có thể tham quan sao?"
Lận Diễm Trần nói: "Dĩ nhiên có thể!" Đây chính là máy bay của hắn, làm sao không thể?
Bên trong máy bay như là một căn nhà nhỏ, phòng khách, phòng ngủ, buồng tắm, đầy đủ mọi thứ, trang hoàng xa hoa, trang trí đắt giá, làm Sở Tấn mở mang tầm mắt, lại hỏi: "Tôi... Tôi có thể đến phòng cơ trưởng liếc mắt nhìn sao? Chỉ liếc mắt một cái, tôi bảo đảm chỉ ở xa xa mà xem, tuyệt không quấy rầy công việc bình thường của bọn họ."
Lận Diễm Trần kỳ thực muốn trực tiếp đồng ý, nhưng là như thế không khỏi bại lộ quyền hạn của hắn, làm bộ đi hỏi nhân viên phục vụ, rồi đi nói cho Sở Tấn là có thể.
Sở Tấn tràn đầy phấn khởi được dẫn tới phòng cơ trưởng, anh đứng ở cửa xem, phi công là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt không có anh tuấn như Tiểu Lận, nhưng mặc đồng phục lên, mang tai nghe, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, cũng có một phen mị lực đặc biệt.
Nhìn thấy Sở Tấn hai mắt tỏa ánh sáng, không cẩn thận còn bật thốt lên: "Thật đẹp trai..."
Lận Diễm Trần không ngờ tới chuyện phát triển thành như vậy, trong lòng hồi hộp một chút, nửa ôm nửa kéo anh ra ngoài: "Xem xong rồi, không thể coi nữa, không thể quấy rầy bọn họ làm việc đâu. Chúng ta trở về đi thôi."
"Cũng được." Sở Tấn ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại không nỡ rời khỏi, lưu luyến mà quay đầu lại nhìn thêm hai lần, Lận Diễm Trần hối hận không thôi, hắn thực sự là tự mình đào hầm cho bản thân nhảy.
Sở Tấn bị hắn dẫn về phòng ngủ, trong phòng có một cái giường lớn.
Lận Diễm Trần từ phía sau ôm lấy anh, hạ xuống mấy cái hôn xuống sau gáy anh: "Trên đường phải bay hơn mười giờ, không bằng chúng ta ngủ một lát."