• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà bên ngoài cửa sổ, có bóng người dừng lại, nhìn thấy hai người ôm nhau ở bên trong, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng rời đi.

Hai người ôm nhau vào phòng, lăn lộn tới giường, mọi thứ đều thuận lợi, cho tới khi Ngải Nặc Đức đột nhiên sờ vào thứ đồ giả kia của Tang La, xúc cảm trên tay anh như bị một chậu nước lạnh đổ xuống, đầu óc nóng ran cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh dừng lại, lập tức đẩy Tang La ra, ôm đầu ngồi trên giường, nỗi khổ sở khó nói thành lời bao trùm lên anh.

Lần đầu tiên bị anh đẩy ra, Tang La ngơ ngác vài giây, thấy Ngải Nặc Đức cúi đầu im lặng mặc lại quần áo, duỗi tay giữ anh lại: “Sao, sao thế?”

“... Xin lỗi, tôi biết giờ em rất khó chịu, tôi không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Tang La hoàn toàn không phải đồng tính luyến ái, cô không có chút phản ứng nào với anh, cô chỉ vì mất đi người thân duy nhất, quá khó chịu nên mới như vậy, cô căn bản không hề thích anh. Anh có thể giả vờ không hay biết gì để có được cô, dù sao thì anh cũng không phải chính nhân quân tử, nhưng chính vì quá thích một người, nên mới trở nên nhát gan.

Nếu buông thả bản thân, đợi cô tỉnh lại, ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa.

Tang La chợt sửng sốt, thấy anh khó chịu như vậy, cô lập tức đau lòng, vội vàng nói: “Không phải… em thích anh!”

Ngải Nặc Đức nhìn về phía cô, cánh môi khẽ mấp máy: “Nếu em thích tôi, vì sao… em không có cảm giác với tôi?”

Tang La cúi đầu nhìn thoáng qua cậu em giả của mình, rồi lại nhìn Ngải Nặc Đức, rõ ràng, ông xã quan trọng hơn thể diện nhiều: “Em liệt dương!”

Ngải Nặc Đức thu hồi tầm mắt, dường như đang nói “không cần thiết phải vậy”, đứng lên trầm giọng nói: “Tôi đi làm chút gì đó cho em ăn.”

Tang La: Con mẹ nó chứ...

Trêu chồng vui nhất thời, trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Cũng phải, dưới tình huống như vậy mà nói ra điều này, ai sẽ tin được chứ? Hiện giờ Tang La rất muốn nói thẳng ra với Ngải Nặc Đức thật ra bản thân là O, nhưng nghĩ tới chuyện Chủ Thần đích thân tới, không biết có phải phát giác ra điều gì, hay là đã phát hiện ra chuyện cô tỉnh lại hay không, thế nên cô không dám làm liều.

Tang La còn chưa nghĩ xem nên làm thế nào, người nhà Ngải Nặc Đức đã gọi điện tới, bảo anh dẫn Tang La về nhà ăn cơm.

...

Nhà Ngải Nặc Đức ở số 19 phố Bạch Cáp, đây vốn là trụ sở Tổng soái quân đội các đời trước đây, nhưng vì mấy thế kỷ qua đều bị gia tộc họ chiếm giữ, nên đã thành nhà họ luôn.

Bên ngoài ngôi nhà ngói đỏ được canh phòng rất nghiêm ngặt, chưa tới năm mét lại có một người đứng gác, đều là cảnh vệ cầm súng, đồng thời còn có quân đội luân phiên tuần tra ở quảng trường.

Sau đủ loại kiểm tra, xe của họ cuối cùng cũng đã tới cổng sắt, Tang La theo Ngải Nặc Đức xuống xe, quản gia mặc áo đuôi tôm đã đứng đợi sẵn, mời hai người họ vào: “Lão gia và phu nhân đã đợi mọi người rất lâu rồi, đồ ăn cũng đã làm xong…”

“Đừng sợ.” Ngải Nặc Đức thản nhiên nói. Anh tưởng Tang La sẽ dè dặt, dù sao thì làm gì có ai không cảm thấy căng thẳng khi tới một nơi như thế này chứ?

“Vâng.” Tang La nhìn thoáng qua anh, chuyện ban ngày, giờ họ vẫn có chút xấu hổ và kỳ lạ.

Tang La và Ngải Nặc Đức còn chưa vào thì đã nghe thấy một tràng tiếng cười, khi bóng người kia đập vào mắt, bước chân của Tang La hơi khựng lại, Ngải Nặc Đức cũng khẽ nhíu mày.

“Cấp trưởng Ngải Nặc Đức, Tang La.” Thu Mạn đứng lên, nhìn hai người, có chút ngại ngùng chào hỏi. Cô ta đã có dáng vẻ là O từ trong ra ngoài rồi, pheromone của O, váy màu hồng, kẹp tóc đáng yêu cài lên mái tóc ngắn, còn có khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.

Tổng soái phu nhân ngồi bên cạnh cô ta đứng lên, khí chất trang nhã, tươi cười đi tới: “Đây là Tang La tiểu thư, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được, mau vào đi. Chắc các con đều biết rồi, lâu lắm không gặp đúng không? Mau vào đi.”

“Sao cô ta lại ở đây?” Ngải Nặc Đức nhìn mẹ hỏi. Quả thật không hiểu nổi.

“Con nói gì thế? Sao Thu Mạn không thể ở đây? Con bé và Tang La giống nhau, đều là khách mà ba mẹ mời tới. Mau vào đi, đồ ăn nguội cả rồi.”

Bị lùa như vịt vào nhà ăn, ba Ngải Nặc Đức đang ở thư phòng trên tầng đọc sách cũng đã xuống, anh trai anh vẫn làm việc ở bên ngoài, có lẽ sẽ không về ăn cơm tối cùng họ.

Ba Ngải Nặc Đức là một người rất có khí thế, thân hình cao lớn, cường tráng, tóc đã lấm tấm bạc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới vẻ tuấn tú và mị lực của ông, đôi mắt chim ưng càng không thể nhìn gần. Mẹ anh là Omega điển hình, trông có vẻ rất dịu dàng dễ gần.

“Ngải Nặc Đức, con ngồi đây đi.” Mẹ Ngải Nặc Đức nhiệt tình chỉ đạo muốn sắp xếp cho anh và Thu Mạn ngồi cùng nhau.

Ngải Nặc Đức nhìn thoáng qua: “Không cần đâu. Tang La, em ngồi đây đi.” Ngải Nặc Đức trực tiếp dẫn Tang La vòng qua phía anh trai.

Tang La ngồi xuống, Ngải Nặc Đức ngồi bên cạnh cô.

Mẹ anh xấu hổ cười, làm như không có chuyện gì ngồi xuống cạnh Thu Mạn.

Tổng soái đại nhân ngồi ở chủ vị nhìn về phía Tang La, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ngồi cả rồi thì ăn cơm đi.”

Không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngập, tiếng bát đũa va vào nhau liên tiếp vang lên. Cho tới khi vị Tổng soái quân đội uy nghiêm lên tiếng.

“Tang La, không cần vì chuyện của mẹ cháu mà sa sút tinh thần quá lâu, thân là Alpha của đế quốc, có những sứ mệnh sinh ra cháu đã phải gánh vác.”

Tang La nói: “Cháu biết ạ.”

“Sau kỳ Quốc khánh thì về trường đi.” Ông lại nói.

“Vâng.”

Tổng soái đại nhân rất hài lòng vì Tang La nghe lời, vẻ mặt nghiêm nghị dần dịu xuống.

Kết thúc cuộc đối thoại, Tang La lại nghe thấy Thu Mạn hỏi: “Tang La, cô không bất ngờ khi gặp tôi sao?” Hiện giờ cô ta là O, sao cô có thể không kinh ngạc chút nào, giống như đã biết từ lâu vậy.

Tang La lộ ra vẻ mặt bất ngờ: “Tôi rất ngạc nhiên, có điều tôi nghĩ tốt nhất tạm thời đừng hỏi.” Nói bóng nói gió, trước đây cô dùng dáng vẻ và thân phận nam Beta để học ở Học viện Quân sự, giờ lại dùng thân phận Omega tới đây, vì muốn giữ thể diện cho cô ta nên cô mới chọn tạm thời không nhiều lời.

Thu Mạn lập tức có chút xấu hổ, sắc mặt vừa mới dịu lại của Tổng soái đại nhân lại trầm xuống.

Lúc trước vì gen ghép đôi, Thu Mạn khiến nhà họ chú ý tới, phái người điều tra nhà cô ta, kết quả phát hiện cô ta gan to bằng trời, O giả B học ở Học viện Quân sự, họ vô cùng tức giận, nếu không phải cô ta và Ngải Nặc Đức có gen ghép đôi 100%, khiến họ cho rằng cô ta và Ngải Nặc Đức được chú định là một đôi thì giờ cô ta đã ở Tòa án Quân sự rồi.

“Thật ra… là có lý do bất đắc sĩ.” Thu Mạn nói.

Tang La gật đầu, không muốn nhiều lời với cô ta, bữa cơm này hiển nhiên không có ai vui vẻ gì.

“Ngải Nặc Đức, Thu Mạn phải tới một trường học mới, con cảm thấy con bé tới trường nào thì được?” Tổng soái phu nhân hỏi.

Ngải Nặc Đức: “Cô ta học ở đâu liên quan gì tới con?”

Ngải Nặc Đức biết họ có ý gì, lúc trước, khi anh biết người này không ngờ lại có gen ghép đôi 100% với mình thì cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Theo lời những người theo chủ nghĩa O kia, cái gọi là quan hệ gen ghép đôi và tình yêu hoàn toàn chỉ là lời nói dối, cái gì mà hiệu suất 100% là trời sinh một đôi? Cái rắm gì vậy, anh căn bản không thích Thu Mạn, thậm chí còn rất ghét cô ta.

Ngải Nặc Đức không chút khách khí, khiến không khí trên bàn ăn càng thêm ngượng nghịu.

Sau khi bữa cơm tối xấu hổ kết thúc, Tổng soái gọi Ngải Nặc Đức vào thư phòng.

Trước nay họ nói chuyện không hề vòng vo tam quốc, vào thẳng vấn đề chính.

Tổng soái đại nhân: “Thu Mạn và con có xác suất ghép đôi cao tới 100%, các con về lý nên là vợ chồng. Đính hôn trước đi, đợi sau khi cô ta sinh được một đứa con thì kết hôn.”

Ngải Nặc Đức nói với vẻ mặt vô cảm: “Con từ chối.”

Tổng soái: “Ba đang thông báo cho con.”

Ngải Nặc Đức: “Con cũng đang thông báo với ba.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, hai cha con trừng mắt nhìn nhau, mặt không chút biểu cảm, nhưng lại nồng nặc mùi thuốc súng.

Cuối cùng, Tổng soái nói: “Hoặc là con và Thu Mạn kết hôn, hoặc là đưa Tang La ra tiền tuyến.”

Ánh mắt Ngải Nặc Đức nhen nhóm lửa: “Ba có ý gì?”

“Con và cô ta làm chuyện đáng xấu hổ gì sau lưng, trong lòng con còn không rõ à?” Người đàn ông tức giận nói.

Ngải Nặc Đức nhìn ba mình, chậm rãi siết chặt tay lại.

Bên ngoài, Tang La cũng đang uống trà với mẹ Ngải Nặc Đức và Thu Mạn ở phòng khách.

Làm như vô ý, Tổng soái phu nhân nhắc tới chuyện của Thu Mạn và Ngải Nặc Đức: “Cháu và Ngải Nặc Đức là bạn tốt, nó không có nhiều bạn bè tốt, tới ngày nó và Thu Mạn kết hôn, cháu nhất định phải làm phù rể cho nó đấy.”

Tang La khựng lại, nhìn về phía Thu Mạn đang ngượng ngùng ra mặt: “Ngải Nặc Đức và Thu Mạn kết hôn ạ?”

“Đúng vậy, cháu không biết sao? Thu Mạn và Ngải Nặc Đức có xác suất ghép đôi lên tới 100%, đúng là trời sinh một cặp.” Phu nhân nắm lấy tay Thu Mạn, mỉm cười nói.

“Ép hôn ạ? Ngải Nặc Đức sẽ đồng ý sao?” Tang La hỏi. Chắc chắc lại là kiệt tác của Chủ Thần đây mà.

“Sao lại không đồng ý, nó cũng chưa thích ai, hơn nữa hiệu suất gen ghép đôi cao như vậy, dù giờ nó không thích Thu Mạn, ở bên nhau lâu dần cũng sẽ thích thôi.” Bà nhấp một ngụm trà, ý vị không rõ nhìn thoáng qua Tang La, sau đó lại cười nói: “Tang La thì sao? Cháu có thích ai chưa? Thích O hay là thích A? Nhà bác tuy không tính là có tư tưởng tiến bộ cho lắm, sẽ không cho phép con trai thích người cùng giới, nhưng không hề kỳ thị người khác, trong số bạn bè của bác cũng có rất nhiều con cái đồng tính luyến ái đó.”

Tối nay chính là một bữa Hồng Môn yến, họ sợ Tang La thật sự bẻ cong Ngải Nặc Đức, thế nên mới vội vàng tìm một O cho anh, muốn kịp thời uốn nắn. Đồng thời nhắc nhở cô, đừng có động vào con trai họ, họ sẽ không đồng ý.

Thu Mạn nhìn sắc mặt Tang La, trong lòng vừa đắc ý vừa có chút bất an. Đắc ý vì chuyện này đang đi theo kế hoạch của cô ta, tuy chưa được hoàn hảo như cô ta mong muốn ban đầu, kế hoạch hiện giờ rất nhỏ nhặt, nhưng thế thì có sao? Hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Dù cuối cùng nam chính có yêu cô ta hay không, nếu cô ta thật sự sinh được một đứa con cho anh, quan trọng là thay đổi được tuyến tình cảm, để lại một cái gai trong lòng nam nữ chính, hai người sẽ không thể nào một lòng một dạ với nhau nữa. Vậy thì thế giới này sẽ không thể nào tiến hóa thành thế giới lớn, họ sẽ có nhiều thời gian và cơ hội để cướp đoạt vận khí hơn.

Đây là kế hoạch ban đầu của cô ta, nhưng hiện giờ cô ta lại cảm thấy có chút bất an, vì lúc trước Chủ Thần vừa dặn dò cô ta ở nguyên một chỗ, đừng làm loạn, kết quả hôm nay người nhà Ngải Nặc Đức lại tìm tới cô ta, đón cô ta tới đây, gặp mặt nam nữ chính. Cô ta không biết mục đích Chủ Thần tới đây là gì, cô ta đoán, có thể hắn không yên tâm về họ, thế nên phải đích thân tới quan sát, trước đó hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.

Mà cô ta gặp mặt nam nữ chính, liệu có ảnh hưởng tới hắn không? Liệu hắn có tức giận không? Thư Mẫn là rời đi, hay là...

Tang La không trả lời câu hỏi của Tổng soái phu nhân, Ngải Nặc Đức đi từ trên lầu xuống.

“Đi thôi.” Ngải Nặc Đức nói với Tang La.

Mẹ Ngải Nặc Đức lập tức đứng lên nói: “Đi đâu? Tối nay các con ở nhà đi, phòng đã chuẩn bị cả rồi.”

“Không cần đâu.” Ngải Nặc Đức kéo Tang La đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Ngải Nặc Đức đi rất nhanh, Tang La phải chạy mới theo kịp. Sau khi nhét cô ngồi vào xe, anh ngồi lên ghế lái, điều khiển xe ra khỏi trang viên.

Suốt dọc đường hai người không nói gì, im lặng không một ai lên tiếng, tâm trạng của Ngải Nặc Đức vô cùng phức tạp.

“Ngải Nặc Đức… bị ba anh mắng à?” Cô hỏi.

Ngải Nặc Đức không trả lời, hai tay nắm chặt tay lái.

Tang La lại nói tiếp: “Ba anh uy hϊếp anh, nếu không nghe lời ông ấy sẽ làm gì em đúng không?” Chuyện này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Ngải Nặc Đức không ngờ Tang La sẽ đoán ra, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, càng nắm chặt tay lái hơn: “Xin lỗi. Họ nói những lời thất lễ với em, tôi xin lỗi em, chuyện này không liên quan gì tới em cả, là lỗi của tôi.”

Tang La: “Anh có lỗi gì?”

“Tôi đơn phương thích người cùng là Alpha như em, dù có sai cũng là tôi sai, chuyện không liên quan tới em, vì sai lầm của con trai mà họ đổ tội lên em, cố tính gây sự.”

“Anh không hề đơn phương, em nói rồi, em cũng thích anh. Phải nói thế nào anh mới tin đây?” Tang La muốn điên lên mất thôi, lần này thật sự đùa quá trớn mất rồi, tỏ tình mà người ta cũng không tin.

Dứt lời, Tang La leo từ ghế sau lên ghế trước, động tác của cô quá mạnh, Ngải Nặc Đức không thể không dừng xe bên đường.

Tang La trực tiếp dạn9 chân ngồi lên đùi, đối mặt với anh, bắt đầu hôn anh.

Ngải Nặc Đức vốn đang bất động, nhưng pheromone của cô nhanh chóng khiến hàng phòng ngự của anh sụp đổ, nhiệt tình dây dưa với cô.

Anh rất để ý chuyện Tang La không có phản ứng với anh, vì vậy luôn cố gắng, muốn cảm nhận được sự nóng rực nhiệt tình kia. Tang La cảm thấy quá xấu hổ, hận không thể kéo đứt nó đi, kết quả Ngải Nặc Đức cố gắng đến đâu cũng không có tác dụng, mặt Tang La đỏ ửng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, tức giận tên Chủ Thần đáng chết tạo ra tình cảnh này, khiến họ xấu hổ không thôi.

Ngải Nặc Đức hoàn toàn không tin chuyện Tang La bất lực, anh biết chuyện này đối với Alpha có lực sát thương rất lớn, thậm chí nghiêm trọng tới mức có thể làm méo mó nhân cách một người. Tang La tự tin đến thế, căn bản không thể có khiếm khuyết s!nh lý như vậy được. Nhưng Tang La chủ động, có lẽ thật sự vì có chút thích anh? Nhưng cô thích anh, mà s!nh lý lại hoàn toàn không có phản ứng.

Cũng không phải chưa từng nghe nói tới chuyện này, nhưng đa số mọi người đều cho rằng, không có phản ứng s!nh lý chính là không yêu, có lẽ tâm lý chỉ là ảo giác, khi nội tâm cô yếu ớt nhất, anh không cẩn thận xông vào, thế nên cô mới tưởng rằng mình thích anh. Nhưng nhất định sẽ có một ngày, cô nhận ra tất cả chỉ là hiểu nhầm.

Anh nghĩ vậy, nhiệt huyết dần nguội lạnh.

Không khí trong xe lại một lần nữa trầm xuống.

Tang La tức đến nghẹn ngào, xoay người ngồi vào ghế phó lái.

Ngải Nặc Đức lại một lần nữa khởi động xe, đưa Tang La về tới cửa nhà, sau đó rời đi.

Anh không hề đi xa, dừng xe vào góc tối, nhìn về phía nhà Tang La qua cửa kính xe.

Ba uy hϊếp anh nếu không kết hôn với Thu Mạn sẽ đưa Tang La ra tiền tuyến, thân là Tổng soái, đương nhiên ông ấy sẽ làm dược, mà anh thì vẫn chưa đủ cứng cáp. Anh không thể cưới Thu Mạn, nhưng lại không muốn Tang La bị đưa ra tiền tuyến, nơi đó khói lửa chiến tranh bao trùm, phần tử khủng bố tập kích ở khắp nơi, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi những ngày Tang La sống ở đó. Thế nên anh chỉ có thể lựa chọn để bản thân rời đi.

Mục đích chủ yếu của ba anh là chia cách anh và Tang La, cũng không phải thật sự muốn trở mặt với con trai, thế nên anh đã đồng ý với đề nghị này.

Lần này rời đi, có lẽ mấy năm sẽ không gặp lại.

Anh hít sâu một hơi, trong xe vẫn còn vương mùi hương của cô, khiến anh cảm thấy lòng đau như cắt.

Anh mở ngăn kéo trước mặt, lấy ra một bao thuốc và một cái bật lửa.

Anh ngồi trong xe suốt cả đêm, nhìn về phía nhà Tang La.

Mà đêm này Tang La cũng không ngủ ngon, trằn trọc mãi không ngủ nổi, hận không thể cầm dao cắt đứt thứ quỷ quái kia đi, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, không biết vì sao cả người nóng rực, nóng đến nỗi khiến cô tỉnh lại, không thể chịu nổi, đứng dậy đi ngâm nước lạnh.

Đang bực bội thì sáng hôm sau lại có người tới tìm.

Xe dừng trước cửa nhà cô, Thu Mạn từ trên xe bước xuống, quay đầu nhìn vào trong xe nói: “Phu nhân, cháu vào trong xem trước, cô đợi chút ạ.”

Sắc mặt Tổng soái phu nhân không được tốt cho lắm, khẽ gật đầu. Tang La cũng được xem như một nhân tài, bà không muốn cãi vã loạn lên với con trai, thế nên không nên vào thì hơn, nếu không bà nhất định sẽ không nhịn được mà có dáng vẻ như tới bắt hồ ly tinh. Là một người mẹ, tính tình dù có tới tốt đâu cũng không thể chịu nổi đứa con giỏi giang mình nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn lại bị bẻ cong như vậy!

Thu Mạn đi tới nhấn chuông cửa.

Tang La đang uống nước lạnh để làm dịu lại cơn nóng bên trong, thấy tiếng chuông cửa phiền phức, cô liền tới mở cửa, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Thu Mạn ở bên ngoài.

Thu Mạn kinh ngạc nói: “Tang La, sắc mặt cô…” Vẻ mặt cô ta thoáng thay đổi, tóc Tang La hơi ướt, hai gò má ửng đỏ, hai mắt mơ màng, con ngươi tràn ngập sắc xuân… lẽ nào cô và nam chính đã?

Cô ta lập tức đẩy Tang La ra, chạy vào trong phòng.

“Cô làm gì thế?” Tang La khẽ thở d0"c, chuyện gì thế này...

Thu Mạn nhanh chóng kiểm tra hai phòng trống một lượt, không thấy Ngải Nặc Đức. Cô ta lại đi tới trước mặt Tang La: “Ngải Nặc Đức đâu rồi? Tối qua anh ấy không về nhà, gọi điện không nghe máy, người nhà đều rất lo lắng.”

Thật ra rất sợ Ngải Nặc Đức nhất thời hồ đồ bị con hồ ly tinh đồng tính này quyến rũ, tuy Tổng soái đại nhân nói anh không ngốc đến vậy, nhưng Tổng soái phu nhân vẫn là người khá cảm tính, cho rằng con người dù có thông minh tới đâu cũng có thể vì tình yêu mà phạm sai lầm.

“... Tối qua Ngải Nặc Đức… trên người cô có mùi gì?” Lồng ngực Tang La phập phồng ngày càng mạnh hơn, thấy Thu Mạn khẽ nhíu mày. Trên người cô ta xịt nước hoa gì sao? Còn rất thơm...

Thu Mạn nâng cánh tay lên ngửi: “Mùi gì? Đừng có đánh trống lảng, Ngải Nặc Đức đâu?”

Tang La cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cô đi tới gần Thu Mạn, càng tới gần, mùi hương tỏa ra trên người cô ta càng nồng đậm hơn, cô cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng dường như có thứ gì đó thôi thúc cô làm vậy.

Cô kéo Thu Mạn ngã xuống sô pha, tới khi Thu Mạn kêu lên, pheromone nồng đậm sau gáy cô ta lập tức tỏa ra mãnh liệt.

Mức độ nồng đậm này, là mùi vị động d*c của Alpha.

Trong trường hợp bình thường, vì Alpha không hề có thời kỳ động d*c, thế nên việc động d*c của Alpha sẽ không phụ thuộc vào chuyện Omega có động d*c hay không, hiếm khi Alpha tự mình động d*c khi không có sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ quyến rũ của pheromone Omega trong thời kỳ động d*c. Nhưng Tang La là trường hợp đặc biệt, Chủ Thần dùng cách đặc biệt, biến pheromone và cấu tạo s!nh lý của cô thành Alpha, thế nên xuất hiện trường hợp rối ren này cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.

Tiếng thét chói tai và pheromone của Thu Mạn truyền ra ngoài, người bên ngoài đã đoán ra bên trong xảy ra chuyện gì, Tổng soái phu nhân vội vàng ra lệnh cho cảnh vệ xông vào.

Ngải Nặc Đức vừa ở trên xe chợp mắt vài phút đã thấy xe nhà mình dừng ở đó, vừa lái xe tới gần đã ngửi được mùi pheromone nồng đậm, ngọt ngào của Tang La, anh sững sờ, lập tức xuống xe chạy vào.

Trong nhà, Tang La đang đè Thu Mạn ra như muốn cắn vào sau gáy cô ta để đánh dấu. Thu Mạn sợ hãi, la hét, gào khóc, như đang bị cưỡn9 bức.

Một đám người xong vào, Tang La bị kéo ra, Ngải Nặc Đức lập tức cướp Tang La lại, vẻ mặt giống như Thu Mạn chèn ép Tang La chứ không phải Tang La làm gì đó với người ta vậy.

Tang La thở d0"c, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thu Mạn. Ngải Nặc Đức thấy vậy, vừa tức giận vừa hận không thể gϊếŧ chết Thu Mạn, không màng tới mẹ đang gọi, đẩy hết mọi người ra ngoài, đóng cửa lại.

Anh ném Tang La lên giường, thấy cô như thể mất hết lý trí, như mọi A động d*c khác, một lòng muốn truy đuổi Omega, anh cũng đã mất hết lý trí.

Tốt lắm, mọi quyết tâm tối qua đều mất sạch, cái gì mà bản thân rời đi để cô hạnh phúc, cái gì mà hy sinh để thành toàn cho người khác, toàn bộ đều là cái rắm hết! Rõ ràng anh hoàn toàn không thể chịu nổi Tang La ở bên cạnh bất kỳ ai ngoài anh. Dù sao thì bản thân cô thích anh, dù có là ảo giác, thế thì có làm sao? Anh tuyệt đối, tuyệt đối không thể buông tay.

Ánh mắt anh phiếm hồng, đè cô xuống, Tang La hoàn toàn không phải đối thủ của anh, không thể giãy giụa nổi.

Anh hôn vào tuyến thể, nơi chứa pheromone nồng đậm của cô, giữa A và A không có chuyện đánh dấu, bởi vậy không cần cắn vào tuyến thể, nhưng giữa người yêu với nhau, không thể nào chịu nổi không làm đủ loại chuyện thân mật. Anh hôn cô, trong lúc tình mê ý loạn, cắn nát tuyến thể của cô, để pheromone của mình xâm nhập vào.

Pheromone của anh chảy khắp trong cơ thể Tang La, có phản ứng hóa học kỳ lạ nào đó xuất hiện, đầu tiên là ở bên trong, sau đó lan tràn tới bên ngoài.

Ngải Nặc Đức không cam tâm chuyện Tang La không thể “chào cờ” với anh, thế nên lúc này vẫn một mực cố gắng, khi sự thay đổi kỳ lạ kia xuất hiện, sự cố gắng của anh đột nhiên có chỗ để rơi vào.

Ciu giả rụng rồi.

Ngải Nặc Đức nhìn món đồ trên tay, vẻ mặt kinh hãi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Hãy tính diện tích bóng ma ám ảnh của Ngải Nặc Đức lúc này đi hahaahaaaaaa

Được rồi, A Giang đã bị ép khô, một giọt cũng không còn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK