Tai Ngải Nặc Đức nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, thế giới trở nên tĩnh lặng, trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy Tang La: “Tôi...”
Hình như tôi yêu em mất rồi.
Anh có thể nói như vậy không? Cô sẽ phản ứng thế nào khi nghe anh nói như vậy? Bởi vì anh đột nhiên hiểu được tình cảm của mình, đột nhiên muốn nhìn thấy cô nên anh mới vội vàng chạy tới đây. Bây giờ nhìn vẻ mặt không chút khách sáo của Tang La, anh mới chợt nhớ ra thiếu nữ này rất ghét anh. Nếu tỏ tình với người chán ghét mình thì không những không được đáp lại mà còn có thể bị chê cười nữa. Không, cô không phải là người như vậy, cô không phải là người hay cười nhạo tình cảm của người khác, nhưng có lẽ sau này cô sẽ trốn tránh anh...
Vậy là chàng trai vừa nếm được vị tình yêu bắt đầu lo được lo mất, lần đầu tiên vị chánh án quyết đoán lãnh đạm lại sợ chuyện mình không thể dự đoán nổi.
“Tôi…”
Không dám nói ra khỏi miệng... Ngải Nặc Đức cau mày, nản lòng nhìn đi chỗ khác: “Cô còn nhỏ, bây giờ nên chuyên tâm học tập đi.”
Tang La: “... Hả?”
Chánh án đại nhân bắt đầu bật chế độ thuyết giáo, quay đầu lại nhìn Tang La nói: “Tôi đã thấy chuyện xảy ra mấy hôm nay rồi. La Sâm là người hèn nhát, thích một người mà còn cần cả nhà giúp đỡ, là một tên nhóc chưa trưởng thành, thiếu khí khái đàn ông, cô từ chối cậu ta là rất đúng.”
Tang La lòng bình lặng như nước: “Ồ. Sau đó thì sao?” Nói đến nhát gan thì không phải anh cũng vậy à? Hơn nữa lại còn nói xấu sau lưng người khác, còn nói rất đàng hoàng nữa. Anh cũng không nghĩ thử xem mình là cái dạng gì đi, đồ thiên sứ dối trá, biếи ŧɦái!
Ngải Nặc Đức thấy cái đuôi của Tang La bắt đầu cử động có vẻ không vui, trong lòng lại bắt đầu căng thẳng không biết làm sao, đầu óc xoắn xuýt cả lại. Anh cau mày nói tiếp: “Nghe nói cô đã có người mình thích. Trong cảnh khó khăn người ta dễ có ấn tượng tốt với người ra tay giúp đỡ mình, nhưng có lẽ người ra tay giúp đỡ cô cũng có thể là vì không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân nên tiện tay giúp đỡ mà thôi. Không hẳn sẽ là một người xứng đáng làm trụ cột tinh thần. Có lẽ nếu đổi sang một hoàn cảnh khác thì anh ta sẽ đưa ra lựa chọn khác.”
“Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”
“Ý tôi là, hôm nay tôi đã nghe về cuộc sống của cô trên hành tinh cũ, nhưng cũng không nghe thấy người cô thích đã giúp cô trong lúc khó khăn như thế nào từ trong lời họ kể. Có thể là anh ta chỉ là mơ ước lúc nhỏ của cô thôi, thứ tình cảm đó chẳng qua chỉ giúp an ủi tâm linh, khiến bản thân dễ chịu hơn chứ không phải tình yêu.” Chánh án đại nhân nghiêm túc phân tích.
Tang La hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, anh đang nói với tôi là đừng tiếp tục thích người đó đúng không?”
Ngải Nặc Đức: “Ít nhất cô cũng nên tìm một người có thể bảo vệ và khiến cô trở thành một người tốt hơn, chứ không phải một người không thể giúp đỡ khi cô cần đến sự giúp đỡ, cũng không thể đáp lại cô khi cô gọi người đó. Tôi nghĩ kiểu đàn ông như vậy là bất tài, không xứng có bạn gái.”
Tang La nghĩ thầm, đang êm đẹp lại đi tự mắng mình sao? Cô giận đến mức muốn cười: “Ngài Ngải Nặc Đức này, ý của anh là La Sâm không phù hợp với tôi, người tôi thích cũng không phù hợp với tôi.”
Ngải Nặc Đức nhận ra hình như mình đã nói sai, nhưng bây giờ anh không thể rút lại những lời đã nói, chỉ có thể kiên trì, duy trì vẻ ngoài lý trí tỉnh táo, đầy khôn ngoan của người trưởng thành đáp lại: “Đúng vậy.”
“Vậy thì anh nghĩ là ai sẽ phù hợp với tôi đây? Kiểu người như anh sao?”
Con ngươi Ngải Nặc Đức khẽ nhúc nhích, nhìn Tang La, tim đập càng lúc càng nhanh hơn: “Cô không thích... người như tôi sao?”
Vừa dứt lời anh đã nghe thấy Tang La lạnh lùng nói: “Không biết xấu hổ!”
Phập…
Ngải Nặc Đức kinh ngạc nhìn Tang La, không biết phải làm sao.
Tang La trừng mắt nhìn anh: “Anh xem anh đang nói gì đi, tôi hiểu rồi, anh đang xen vào chuyện tình cảm của tôi. Nhưng đây là chuyện anh có thể can thiệp à? Anh dựa vào đâu mà quản lý tôi? Đừng nói với tôi là anh yêu tôi đấy nhé… anh, rể!”
Ngải Nặc Đức sửng sốt, anh rể? Gọi anh sao? Anh hoàn toàn không coi trọng hôn lễ với Bối Bội. Sau một khoảng thời gian anh đã quên chuyện đó từ lâu rồi. Nhưng bây giờ anh mới biết hóa ra Tang La luôn coi anh là chồng của người phụ nữ khác, cho nên anh không hề có mặt trong danh sách kén chồng của cô, vì vậy tình cảm của anh khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Ý thức được sự tồn tại của mối quan hệ này đã tạo thành hố sâu ngăn cách giữa anh và Tang La, Chánh án đại nhân lo lắng đến mức đổ mồ hôi, không còn giữ được bình tĩnh, anh vội vàng muốn giải thích: “Không phải, giữa tôi và cô ta không có quan hệ gì cả…”
“Sao lại không có quan hệ gì? Không phải đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Người ta đã diễu võ dương oai ngọt ngào gọi anh là “chồng” rồi mà anh lại bảo với tôi là không có quan hệ? Anh đúng là loại đàn ông đểu cảng. Anh cách xa tôi ra đi.” Tang La càng nói càng giận. Chưa xóa bỏ mối quan hệ kia với Bối Bội mà đã muốn tỏ tình, muốn nếm vị ngọt tình yêu với cô à, mơ đẹp lắm! Tức chết cô! (╬◣д◢)
Tang La giận dữ bỏ đi, để lại Ngải Nặc Đức đứng bất lực một mình tại chỗ, cũng không biết nên làm sao.
Vận mệnh là một sợi dây có vô số nút thắt, một sự lựa chọn nhỏ ngẫu nhiên lúc ban đầu chắc chắn sau này sẽ quay lại và cho ra một kết quả.
Nếu Ngải Nặc Đức biết sau này mình sẽ gặp Tang La, sẽ yêu một ai đó thì anh sẽ không thực hiện buổi hôn lễ kia vì muốn để lão thái thái yên mà làm loạn theo bà.
Trọng điểm của cái gọi là hôn ước nằm ở chỗ Bối Bội, chỉ cần Bối Bội nói với Tang La là hôn ước đó không có giá trị thì nó sẽ không còn tồn tại nữa.
Vì vậy, Ngải Nặc Đức liền đi đến Học viện Nghệ thuật tìm Bối Bội.
Khi Bối Bội nghe được tin Ngải Nặc Đức đến tìm mình, cô ta quả thực không thể tin nổi, vội vàng chạy đến văn phòng viện trưởng. Viện trưởng Học viện Nghệ thuật đã nhường văn phòng lại cho Chánh án đại nhân sử dụng tạm thời.
Anh không nói lời thừa với đối phương, trực tiếp bày tỏ ý định của mình: “Tôi hy vọng cô có thể nói với Tang La là giữa chúng ta không có quan hệ gì, đám cưới đó chỉ là một trò đùa thôi. Dù xét trên mặt luật pháp hay tình cảm thì giữa chúng ta không hề có quan hệ hôn nhân chân chính.”
Bối Bội vừa nghe xong đã hiểu, anh yêu Tang La rồi! Còn Tang La quả thật cũng để ý đến chuyện này như cô ta đã đoán trước! Cô ta có điên mới đi làm sáng tỏ với Tang La.
Hốc mắt Bối Bội đỏ bừng, quật cường đáp lời: “Em sẽ không nói như vậy với Tang La đâu. Mọi người đều coi đó chỉ là một tuồng kịch, nhưng trong lòng em thì đó là sự thật, anh là chồng của em, dù có chết em cũng sẽ nhớ kỹ điều đó!”
Lúc này tâm trạng Ngải Nặc Đức vô cùng tồi tệ, Tang La từ chối anh không phải vì anh không phải là mẫu người cô thích, không phải vì cô ghét anh, mà nguyên nhân lại càng tệ hơn nữa, đó là cô hoàn toàn không coi anh là một người đàn ông độc thân để suy xét, thậm chí còn vì vậy mà nghĩ anh là trai đểu.
Ban đầu anh không thích Bối Bội, nếu không phải lão thái thái thích như vậy thì anh sẽ không để cô ta bước một bước vào nhà mình. Bây giờ nghe thấy cô ta nói vậy anh lập tức cảm thấy một cảm giác buồn nôn và phẫn nộ chưa từng thấy: “Im ngay! Ba mẹ cô đều biết tôi không hề muốn cưới cô, không có giấy đăng ký kết hôn, không có khách mời, cũng không phải là hôn lễ của tộc Thiên sứ, tất cả đều chứng tỏ là tôi từ chối. Dù có là người ngu thì cũng hiểu ra ý của tôi, trong lòng cô hiểu rõ mà vẫn không cần thể diện cứ bám chặt lấy. Cũng vì như thế mà Tang Văn và Mika mỗi lần nhìn thấy tôi đều khó xử, không có chút mặt mũi nào. Nếu cô biết nhớ ơn và hiếu thảo với họ thì bây giờ nên làm chuyện gì để cứu vãn đi.”
Nước mắt Bối Bội rơi xuống, tỏ vẻ bi thương nhìn anh: “Anh muốn em thành toàn cho anh và Tang La à, hai người đã lén qua lại với nhau rồi sao?”
Trong mắt Ngải Nặc Đức đột nhiên thấy rõ sát ý, lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, thoáng một cái anh đã đi đến trước mặt Bối Bội, bóp cổ cô ta: “Cô không được sỉ nhục cô ấy. Cô cho là Tang La cũng không có lòng tự trọng như cô chắc?”
Đôi mắt bạc tràn đầy thần tính vào thời khắc này khi nhìn Bối Bội thì lại kinh khủng như một trận tuyết lở, một trận sóng thần. Luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô ta, lực tay bóp cổ cũng không hề nhẹ, khiến cô ta phải sợ hãi tim đập thình thịch.
Tất nhiên dù cơ thể này có chết thì Bối Bội cũng không sao, nhưng nếu đổi một cơ thể khác thì có nghĩa là tất cả những nỗ lực trong bao nhiêu năm qua đều trở nên vô ích, cô ta không cam tâm làm lại từ đầu.
Vì vậy, Bối Bội lập tức nói: “Em, em biết rồi, em sẽ nói với Tang La như vậy, đừng gϊếŧ em.”
“Tốt hơn hết là cô nên làm như vậy.” Ngải Nặc Đức hất cổ cô ta ra không hề thương tiếc.
Ngay sau khi Ngải Nặc Đức rời đi, Bối Bội liền gọi cho Tang La, khóc lóc kể lể với cô, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Ngải Nặc Đức uy hϊếp mình: “Sao anh ấy lại có thể làm như vậy chứ? Dù anh ấy từ chối chị, dù chị không cần thể diện thì sự thực chính là như vậy, không phải sao? Rõ ràng đã là vợ chồng tại sao anh ấy có thể nói là xem như chưa từng xảy ra việc gì chứ?” Cô ta khóc thút thít kể lại mọi việc, cuối cùng còn ra một đòn sát thủ: “Tiểu La, em không phải là kiểu người như vậy đâu phải không?”
Tang La thẳng tay cúp điện thoại.
Bối Bội cảm thấy chỉ gọi cho một mình Tang La thì không an toàn, nhưng lão thái thái đã không còn đứng về phe cô ta nữa. Trong lòng bà, nhất định Ngải Nặc Đức quan trọng hơn cô ta rất nhiều, nếu biết Ngải Nặc Đức thích Tang La thì sợ là bà cũng sẽ đến khuyên cô ta thành toàn cho hai người họ. Cô ta chỉ có thể gọi điện cho Tang Văn và Mika.
Mặc dù họ rất thất vọng với cô ta vì việc đó, thái độ rõ ràng đã lạnh nhạt hơn, nhưng vì đã nuôi dưỡng cô ta nhiều năm nên giữa đôi bên vẫn còn lại một ít tình cảm, không phải bảo cắt đứt là cắt đứt ngay được. Nếu có một ngày Ngải Nặc Đức gϊếŧ cô ta, dù không có chứng cứ nhưng hai vợ chồng họ cũng sẽ nghi ngờ, chuyện này cũng sẽ trở thành chướng ngại vật ngăn giữa Ngải Nặc Đức và Tang La, có thể giúp cô ta kéo dài thời gian, chờ kết quả thí nghiệm của Chủ Thần.
Tang Văn và Mika nhận cuộc gọi của Bối Bội, nghe cô ta khóc lóc kể lể, nói là mình nghi ngờ Ngải Nặc Đức yêu Tang La. Hai người liền quay ra nhìn nhau.
Họ cũng không ngốc, hôm nay hành vi của Ngải Nặc Đức rất kỳ lạ, họ vẫn luôn thầm suy đoán, nghĩ một hồi liền nghĩ tới một suy đoán khác. Vốn dĩ họ còn chưa dám nghĩ đến chuyện đó, nhưng kết quả lại nhận được cuộc điện thoại này của Bối Bội.
Tâm trạng phức tạp không thể nói thành lời.
Trước hết, họ không hề coi Ngải Nặc Đức là con rể. Như Ngải Nặc Đức đã nói, trước khi lão thái thái định tổ chức đám cưới này thì anh đã tỏ rõ thái độ thông qua hành vi của mình, yêu cầu họ từ chối đám cưới này vì anh không thể tự mình từ chối lão thái thái. Họ cũng đã can ngăn Bối Bội nhưng Bối Bội lại sống chết không chịu, khiến họ mất hết mặt mũi, không thể ngẩng đầu lên trước mặt Ngải Nặc Đức.
Tất cả mọi người đều biết đám cưới này có tính chất thế nào, chẳng qua chỉ là một tuồng kịch đóng cho lão thái thái yên tâm. Sau khi kết thúc thì mọi người đều hết suất diễn, chỉ có một mình Bối Bội nhất quyết muốn coi giả thành thật.
Cho nên việc cô ta khóc lóc kể lể với họ vào giờ phút này khiến hai vợ chồng vừa cảm thấy cô ta đáng đời, cô ta nên nghĩ tới ngày này từ lâu rồi mới phải, nhưng cũng thương tiếc cho sự si tình của cô ta, mà cũng thấy buồn bực vì còn dính líu đến cả con gái ruột của mình.
Chánh án quyền cao chức trọng, căn bản không có người nào có thể kiểm soát được việc anh thích ai. Cho dù anh và Bối Bội có danh có thực mà anh muốn vượt ra ngoài giới hạn, có vợ bé tình nhân bên ngoài thì hai vợ chồng họ cũng chẳng làm gì được anh. Hai nhà bọn họ chênh lệch như vua và thần tử, gả cho nhà chồng quá cao sẽ có hậu quả như vậy, nhà mẹ đẻ không thể làm gì. Vì biết được sự khó xử khi gả con gái quá cao nên tương lai bọn họ cũng không muốn gả Tang La cho một gia đình nào quá chênh lệch với gia đình họ.
Hai vợ chồng ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời, mất hơn nửa tiếng đồng hồ để điều chỉnh tâm trạng, sau đó gọi điện cho Tang La.
Nhưng cuộc gọi này gọi đi họ cũng không biết sẽ phải nói gì. Tình huống quá phức tạp, bởi vì từ đáy lòng họ chưa bao giờ thừa nhận rằng Bối Bội và Ngải Nặc Đức đã kết hôn. Cho nên nếu Tang La và chánh án đều yêu nhau thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng xét trên góc độ tình cảm, Bối Bội thích Ngải Nặc Đức, Tang La lại là em gái của cô ta, nếu ở cùng Ngải Nặc Đức thì lại không thích hợp.
Nhưng xét trên mặt đạo lý thì dù Bối Bội có thích Ngải Nặc Đức đến điên cuồng, đó cũng chỉ là chuyện riêng của cô ta. Vì sao lại phải bắt người khác từ bỏ tình yêu và hạnh phúc của mình chỉ vì tâm tình của cô ta? Dù nói là chị em nhưng Tang La và Bối Bội cũng không phải là kiểu chị em cùng lớn lên từ nhỏ, quan hệ khăng khít, thật ra họ cũng chỉ là hai người xa lạ mới quen biết mà thôi.
Vì vậy, bởi vì không biết phải nói gì nên cuối cùng hai vợ chồng chỉ hỏi han cô một lúc rồi cúp máy.
Thấy thái độ do dự, có lời khó nói của họ, Tang La đã đoán ra sau khi Bối Bội bị cô cúp máy chắc chắn đã gọi điện cho ba mẹ cô. May thay ba mẹ cô đều là người hiểu lý lẽ, trong đáy lòng cũng không muốn chấp nhận cái logic ép buộc của Bối Bội. Chuyện này khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.
Đêm nay lại là một đêm lòng đầy ấm ức, Tang La lên giường quấn chăn rồi ôm cơn tức giận mà ngủ.
Còn Ngải Nặc Đức lại càng khó chịu hơn cô. Anh nhất thời xúc động đi tìm Bối Bội nhưng cũng biết cách đó vô dụng. Cô ta là loại phụ nữ không cần thể diện, dù có ép cô ta gọi cho Tang La ngay tại chỗ thì chỉ cần anh đi khỏi chắc chắn cô ta cũng sẽ gọi lại cho Tang La nói là bị anh ép buộc. Anh lại không thể gϊếŧ cô ta, vì như thế sẽ làm chuyện thêm bế tắc, dù là nhà họ Tang hay Tang La cũng sẽ không thể chấp nhận anh.
Trong lúc nhất thời anh không biết phải làm thế nào cho phải, ngồi trên ghế sô pha, khó chịu gập người xuống ôm lấy cái đầu như muốn nổ tung của mình, trong đầu đều là dáng vẻ tức giận và chán ghét của Tang La. Hình tượng của anh trong lòng cô lại là một tên trai đểu cáng vượt quá giới hạn đi yêu chính “em vợ” của mình.
“… Ngải Nặc Đức?” Lão thái thái đứng trên cầu thang, nhìn bóng dáng buồn bã của đứa cháu trai duy nhất trong đại sảnh không bật đèn.
Bà kinh ngạc bước xuống lầu, nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chánh án đại nhân lúc trước còn nói La Sâm là thằng nhóc con thích người ta mà còn phải được cả nhà giúp đỡ bây giờ cũng như vớ được phao cứu sinh, chỉ trông cậy vào bà nội mình có thể giúp đỡ mình, kể lại mọi chuyện cho bà nghe.
Sau khi nói chuyện với Bối Bội, lão thái thái cũng đã nhận ra mình đang lấy đá tự đập vào chân mình. Hóa ra Bối Bội không phải là người dễ giải quyết như bà vẫn tưởng. Lúc trước bà cứ nghĩ quyết định của mình là tốt cho cháu trai, bây giờ lại trở thành nguyên nhân khiến anh đau khổ. Nghe giọng nói khàn khàn trước nay chưa từng sa sút, thậm chí là yếu ớt như thế này của anh, trong lòng bà cũng thấy tự trách. Trời ạ, gấp làm cái gì vậy chứ? Chỉ cần chờ một tháng nữa thôi là Tang La đã xuất hiện rồi, sau đó cũng sẽ không xảy ra chuyện này!
Trong đêm nay có rất nhiều người không được ngủ ngon, ngoại trừ Trần Vũ Châu.
Trần Vũ Châu không chỉ ngủ một giấc đến bình minh, mà cô ta còn có một giấc mơ rất đẹp, buổi sáng cô ta cười mà tỉnh dậy, đau đớn trên cơ thể cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng.
Cô ta gọi điện để nhắc ba mẹ mình, nên sau khi ăn sáng xong Trần Thăng và Hoàng Tâm Mai đã đến sân bay phi truyền công cộng, bắt một phi thuyền siêu quang tốc cỡ nhỏ đến hành tinh Little Ofara. Chỉ ngồi hơn nửa tiếng họ đã tới nơi, lại ngồi xe buýt bay trong trường để đến Học viện Nghệ thuật.
Trần Vũ Châu đã đợi sẵn ở cổng trường, rất nhiều bạn học nhìn thấy họ đều rất tò mò. Trần Vũ Châu vui vẻ giới thiệu với họ: “Đây là ba mẹ tôi, họ đến đây thăm tôi và Tang La.”
“Chào chú dì ạ.” Các bạn sinh viên được giáo dục rất tốt lập tức lên tiếng chào hỏi.
“Chào các cháu, mau tới đây đi, chú dì mang đến một ít đặc sản ở quê nhà đến cho các cháu đây.” Hai vợ chồng tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình và chất phác, cười híp mắt tặng đặc sản địa phương rất đắt hàng có hương vị cực ngon ở chỗ họ khiến đám người rất có thiện cảm.
Trần Vũ Châu đưa bọn họ đến Học viện Nghệ thuật, bọn họ đi một vòng rồi tách ra, buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm đã nhận mặt gọi tên được không ít sinh viên.
Hầu như toàn bộ Học viện Nghệ thuật đều biết ba mẹ Trần Vũ Châu đã đến trường thăm cô ta, đồng thời phần lớn những người đã được ăn món ăn vặt họ tặng đều cảm thấy họ là những người dân quê giản dị, trung thực và dễ mến.
Vốn dĩ đây cũng không phải là một chuyện gì to tát, chỉ là việc phụ huynh của một sinh viên khá nổi tiếng đến thăm con ở trường thôi. Cho đến khi Trần Vũ Châu đưa họ về ký túc xá của cô ta để nghỉ ngơi, sau một lúc, cánh cửa phòng ký túc xá lại được mở ra, người cha già khí thế hung hăng bước ra, người mẹ già mắt đỏ hoe đầy nước mắt, Trần Vũ Châu thì lo lắng kéo lại, cố ngăn cản họ.
Trên đường đi gây ra náo động rất lớn, các sinh viên vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Sao buổi sáng còn bình thường mà đến chiều lại đột ngột xảy ra chuyện này?
“Chú dì ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Có người hỏi.
Trần Thăng tức giận nói: “Con gái tôi bị bắt nạt ở trường học! Ai đánh nó, mau đứng ra đây cho tôi!”
Gì? Trần Vũ Châu bị đánh? Sao có chuyện đó được? Những người kia nghe xong đều rất kinh ngạc, ai mà không biết quan hệ giữa Trần Vũ Châu và Tang La chứ, ai dám đánh cô?
“Ba, ba đừng nói nữa, con không bị bắt nạt, chúng ta trở về ký túc xá rồi nói sau!” Trần Vũ Châu lo lắng nói, nhưng lại rất có ý giấu đầu hở đuôi.
Trần Thăng kéo cô ta qua, vén tay áo lên, vì vậy những vết bầm khủng khϊếp trên toàn bộ cánh tay đều lộ ra ngoài. Những người vây xem thấy vậy đều há hốc vì kinh ngạc.
“Nhìn đi, thế này mà bảo là không bị bắt nạt à? Trên tay nhiều vết như vậy thì không biết trên người sẽ có bao nhiêu.”
“Là do con không cẩn thận bị ngã thôi, ba, ba đừng nói nữa!”
“Không được, con đi gặp viện trưởng với ba. Con gái ba bị đánh đến mức này sao ba lại có thể xem như không nhìn thấy gì được?”
Trần Thăng lôi Trần Vũ Châu đi tìm viện trưởng, mà trên diễn đàn cũng nhanh chóng có người đăng tin, học viện thối rữa, bạo lực học đường, kỳ thị chủng tộc, mấy từ này hiện giờ là những từ ngữ rất nhạy cảm. Từ sau khi Ngải Nặc Đức và Sifal bắt đầu yêu cầu điều tra mọi việc thì đám vô lại trong trường đã sớm co rúm người lại không dám đi hoành hành nữa. Thế mà bây giờ Trần Vũ Châu có quan hệ thân thiết với Tang La, người đã khởi đầu cho cuộc thanh tra quy mô lớn đó mà cũng bị bạo lực học đường sao?
Toàn bộ diễn đàn đều sôi sục, thậm chí còn được người ta lan truyền ra bên ngoài, người theo dõi tài khoản của Trần Vũ Châu rất nhiều nên tin tức cũng nhanh chóng được đẩy lên hot search.
Đặc biệt là sau khi họ đến văn phòng viện trưởng. Vì Trần Vũ Châu có quan hệ với Tang La nên viện trưởng cũng khá quan tâm việc này, cử một nhân viên y tế là nữ đến kiểm tra một lượt cho Trần Vũ Châu vì cô ta là nữ. Đến khi Trần Vũ Châu cởϊ qυầи áo ra để lộ rất nhiều vết thâm tím toàn thân thì đối phương cũng phải giật nảy mình.
Họ hỏi Trần Vũ Châu hung thủ là ai, nhưng cô ta vẫn giữ im lặng không nói một lời. Viện trưởng và nhân viên y tế đều xác nhận quả thực Trần Vũ Châu đã bị bạo lực học đường, thế là trên mạng lại càng náo nhiệt hơn.
“Không phải chứ? Ngay cả Trần Vũ Châu cũng bị?”
“Cánh tay thế kia chắc chắn là do người khác đánh, sao cô ấy không nói cho Tang La biết!”
“Mọi người có thấy rất đáng ngờ không? Trần Vũ Châu vẫn một mực phủ nhận việc mình bị đánh, vẻ mặt vội vã phủ nhận như kiểu sợ mọi người phát hiện ra người đánh mình là ai ấy.”
“Tôi bỗng có một suy đoán rất đáng sợ…”
Vì thái độ phủ nhận giấu đầu hở đuôi của Trần Vũ Châu nên mọi người đều bàn tán xôn xao xem hung thủ là ai, dám tấn công Trần Vũ Châu, hơn nữa còn có thể khiến cô ta phải im lặng chịu đựng. Nhiều “Sherlock Holmes” mạng cũng bắt đầu ra tay phân tích rất có căn cứ và lý lẽ.
Có người cho rằng là bạn trai của Trần Vũ Châu có khuynh hướng bạo lực, để bảo vệ anh ta nên Trần Vũ Châu mới không nói ra, đồng thời cũng chứng minh khi Trần Vũ Châu học trong Học viện Nghệ thuật quả thực cũng từng có bạn trai, tuy có thông tin là cô ta đã chia tay rồi. Có người lại đoán không biết có phải giáo viên độc ác nào đó bắt nạt cô ta không. Có người lại đoán…
“Đừng nói nữa, có khi lại là chính Tang La đánh đấy. Bề ngoài thì làm bộ vĩ đại chính nghĩa cho chúng ta xem, có khi sau lưng lại không biết là hạng người gì đâu.”
Có người phát biểu như vậy liền bị chửi cho một tràng:
“Con mẹ mày, đầu óc mày bị nước vào rồi, có thể hút ra bớt không?”
“Nói mò không có bằng chứng, nếu số lượng người tán đồng trên 1000 thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
“Khoan đừng nói vậy, thật ra cậu ta nói cũng không phải không có lý đâu.”
Trước kia Bối Bội luôn có khả năng khiến nam chính phải quỳ rạp dưới gấu váy mình, nhưng nam chính lần này không những không quỳ dưới váy cô ta mà còn chửi thẳng vào mặt cô ta là không cần thể diện, không có lòng tự trọng. Cô ta tức giận đến mức cả đêm lật qua lật lại không ngủ nổi, mãi đến khi gần sáng mới thϊếp đi. Kết quả cô ta ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh lại, cả người đều không thấy dễ chịu. Vậy mà khi lên mạng đã thấy nháo nhào hết cả lên!
Cô ta biết rõ hơn bất kỳ người nào vết thương trên người Trần Vũ Châu là do ai đánh. Sự việc huyên náo đến mức này khiến cô ta cũng hoảng hốt. Nhưng khi thấy Trần Vũ Châu vẫn mãi không chịu nói ai là người đã đánh mình thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng, nếu Trần Vũ Châu nói là cô ta đánh thì ai sẽ tin chứ? Cô ta lại không có bằng chứng, có nói thật cũng chẳng có ai tin, lại không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người vô tội, nên chỉ có thể lựa chọn giữ im lặng.
Tất nhiên Tang La cũng thấy chuyện ồn ào trên mạng, cả trường đều đã biết, có người còn đến hỏi cô có biết chuyện này hay không.
Tang La không ngủ ngon cả đêm, tinh thần rất xấu, nhưng thấy vụ ồn ào này khiến cô dễ chịu hơn nhiều, vui vẻ làm quần chúng ăn dưa.
Sắc trời đã dần tối, cuộc thảo luận trên mạng càng được đẩy lên cao trào, ngày càng có nhiều người suy đoán hung thủ chính là Tang La, vì vậy nên Trần Vũ Châu mới giữ chặt miệng không chịu nói như vậy.
Mà lúc này vợ chồng Trần Thăng vẫn luôn muốn tìm ra người đánh con gái mình là ai lại phát hiện trong phòng Trần Vũ Châu có một cái máy quay phim hình chiếc gương. Vì nó quá cao cấp nên họ không biết dùng, phải mời một cô gái khác trong cùng phòng ký túc hỗ trợ mở ra xem giúp. Bạn học nữ kia thao tác một lúc thì trên màn hình máy quay bắt đầu phát một đoạn video, một đoạn video quay lại cảnh người ta đánh Trần Vũ Châu.
Bạn nữ kia sợ ngây người, vợ chồng Trần Thăng liền đến ngay văn phòng viện trưởng, còn cô bạn kia thì không kìm được tâm trạng kinh ngạc và tâm hồn tám chuyện, vì vậy liền lên mạng rêu rao: “Tôi biết ai là người đánh Trần Vũ Châu rồi! Ôi trời đất ơi! Chắc chắn mọi người sẽ không tưởng tượng được là ai đánh đâu! A a a a a kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá!”
Lập tức có một đống bình luận bên dưới hỏi xem là ai, nhưng cô bạn kia vẫn rất lý trí, không dám tùy tiện tiết lộ thông tin, chỉ nói: “Ba mẹ Trần Vũ Châu tìm được một đoạn video quay lại rất rõ ràng cảnh người đánh cô ấy trong phòng ký túc. Giờ tôi cũng hiểu vì sao cô ấy nhất định không nói rồi. Bây giờ ba mẹ Trần Vũ Châu đã cầm theo đoạn video kia đi tìm viện trưởng. Để xem việc này được xử lý thế nào đã. Tôi có dự cảm là có thể sẽ được giải quyết riêng, mọi người không biết được là ai đâu.”
Bạn học nữ vừa nói vậy thì mọi người lại càng đoán già đoán non. Có người càng chắc chắn là Tang La hơn, có người lại đoán là một vài người có gia cảnh rất tốt trong Học viện Nghệ thuật đến mức học viện sẽ bao che cho con cháu họ, vậy là có rất nhiều người bị nêu tên. Đám người bị nêu tên kia bị hù cho sợ mất mật, vội vàng lên tiếng kêu oan.
Rất nhiều người đều đang theo dõi sát sao văn phòng viện trưởng. Viện trưởng xem đoạn video kia rồi trầm mặc mất một lúc lâu, sau đó gọi điện thoại cho Tang Văn và Mika để họ đến trường.
Bối Bội vẫn luôn chú ý đến chuyện này, khi thấy trên diễn đàn nói là còn có một đoạn clip, tim cô ta liền đập thình thịch, lập tức gọi cho hệ thống yêu cầu kiểm tra, sau đó xem xem có thể hack cái video đó về không. Nhưng cô ta lại không ngờ Trần Vũ Châu đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô ta biết rằng nếu đoạn video đó được đưa đến văn phòng viện trưởng thì cuối cùng thế nào ba mẹ cô ta cũng chỉ có thể hòa giải riêng với Tang Văn và Mika, nếu không thì chắc chắn gia đình cô ta sẽ đắc tội với họ.
Vì vậy cô ta đã sớm thông đồng với đồng bọn của mình từ trước, viện trưởng vừa gọi điện cho Tang Văn và Mika thì đồng bọn của cô đã giành lấy đoạn video này, đăng lên mạng xã hội.
Trên mạng đang chú ý đến chuyện này nên ngay sau khi đoạn video được đăng tải số lượt xem lập tức tăng lên. Qua đoạn video mọi người có thể thấy Trần Vũ Châu đang ngồi trước máy quay vừa trang điểm vừa giải thích là hôm nay cô ta không có tiết học. Sau đó có một người mở cửa đi vào, bước tới sau lưng kéo tóc Trần Vũ Châu rồi lôi cô ta xuống mặt đất. Người kia vừa hung dữ mắng người vừa đánh rất dã man, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí cũng lộ ra hoàn toàn trước ống kính máy quay. Còn những câu cô ta nói lại khiến mọi người phải kinh ngạc:
“Nếu không phải gia đình nhà mày lắm chuyện thì Tang La cũng không quay về, con mẹ mày t% ¥ & …… & ¥…”
“Ai cũng vượt tầm kiểm soát của tao, kể cả con mụ già bất tử kia nữa * &% ¥ ##...”
“Muốn hận thì hận Tang La ấy!”
Đám người trong Học viện Nghệ thuật đều kinh hãi đến mức cả người đần thối. Người phụ nữ trong video thực sự là Tang Bội, nữ thần nổi tiếng dịu dàng của họ sao?