“Không được, La La nói sẽ tới nhà tôi ăn cơm rồi.”
“À… tới nhà cô ăn cơm xong lại đi dạo phố, được không?”
“Không được, cô phiền quá đi mất…”
“...”
Mấy cô gái ríu rít tranh sủng, mà rõ ràng Tang La trở thành trung tâm bị vây quanh, mặc đồng phục màu bạch kim cao cấp nhất của trường học, mái tóc đen dài xõa trên lưng, chiếc kẹp tóc trông có vẻ khiêm tốn được khảm bằng đá quý, giá cả còn đắt gấp ba so với kim cương cùng cỡ.
Nhưng dù là bộ đồng phục màu bạch kim đẹp đẽ nổi bật kia hay là chiếc đồng hồ đá quý lấp lánh trên cổ tay lộ ra khi bưng chén trà sứ, ngay cả ánh nắng chói chang cũng không thể lấn át được Tang La, chỉ có thể làm nền cho cô.
Nghệ thuật gia vĩ đại Fleur Land từng so sánh đôi mắt cô như rừng Hắc Phượng, xinh đẹp, kỳ ảo mà thần bí, thỉnh thoảng lại toát ra sự nhàn nhã lạnh đến thấu xương, khiến người ta không khỏi run rẩy nhũn gối thần phục. Đôi môi đỏ mọng như lửa, khiến người ta muốn hóa thành con thiêu thân để hôn lên đó. Khuôn mặt Apollo còn không lấp lánh bằng cô.
Nữ vương bệ hạ từng ca ngợi cô trước mặt công chúng, cô là bông hoa hồng của đế quốc.
Mà, nguyên nhân cô được người ta săn đón, không chỉ vì gia thế ưu việt và vẻ ngoài xuất chúng, ở Học viện Hoàng Gia, chỉ dựa vào hai điểm trên không thể nào đạt tới trình độ như vậy. Cô còn có một thực lực khiến người ta cảm thán… người sở hữu năng lực hệ tự nhiên ít ai có. Dù hiện giờ ngày càng nhiều người thức tỉnh dị năng, nhưng năng lực hệ tự nhiên vẫn thuộc loại khan hiếm.
Cuối cùng các cô gái tức giận nhìn Tang La, để cô đưa ra quyết định.
Tang La buông chén trà, thần thái lười biếng, vẻ mặt tươi cười, nhìn mọi người với dáng vẻ thâm tình trìu mến: “Ngại quá, hôm nay tôi phải tiến cung một chuyến, hẹn lần sau nhé?”
Chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình xinh đẹp như vậy, tim phổi như muốn nứt ra, sao có thể tức giận cho nổi? Các cô gái cũng chỉ có thể đỏ mặt hồng tai, hờn dỗi oán giận vài câu, tha thứ cho cô.
Buổi chiều, cô đeo balo đi tới cổng trường, mỗi nơi cô đi qua đều có tỷ lệ ngoái đầu lại là 100%, ai có thể nhìn thứ khác vào lúc thiếu nữ xinh đẹp phát sáng như vậy đi qua chứ? Dù là kẻ mọt sách cũng sẽ buông sách ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn Tang La chăm chú, tới khi đụng phải gốc cây mới chật vật hoàn hồn.
Cô đi tới cổng trường, máy ảnh của phóng viên ngồi chờ trực bên ngoài lập tức phát ra những tiếng tanh tách hết đợt này đến đợt khác cùng với tiếng fan hâm mộ hò hét ầm ĩ.
“Hoa hồng!”
“Đại tiểu thư nhìn em đi!”
“ A a aaaaaa!”
Tất cả đều đã nhìn mãi thành quen, Tang La làm như không thấy. Cô không để ý tới cũng là lẽ đương nhiên, nếu như nhìn bạn một cái, chắc bạn sẽ hưng phấn ngất đi mất, nếu cô cười với bạn một cái, chắc bạn sẽ bị hớp hồn mất.
Mấy chiếc xe đã đợi sẵn ở cổng, hai chiếc lần lượt trước sau đều là xe bảo vệ, chiếc ở giữa mới là chiếc cô đi. Tài xế nhìn thấy cô, cung kính khom lưng: “Đại tiểu thư.”
“Ừm.”
Tang La cúi người ngồi vào trong, nhìn ra ngoài cửa sổ suy ngẫm.
Chuyện này có chút kỳ quái. Sau khi cô tỉnh lại ở thế giới này, phát hiện thân phận thế giới này không bị thay đổi nữa, bên cạnh cô không có kẻ công lược xuất hiện. Cuộc đời cô đi theo một quỹ đạo rất bình thường.
Nhưng nếu cô đã tỉnh, chắc chắn sẽ có kẻ công lược tiến vào thế giới này. Cô nghi ngờ nguyên nhân là do ở thế giới trước, Bối Bội đột nhiên bị mất liên lạc, chắc chắn Chủ Thần sẽ chú ý tới, nghĩ cũng phải, loại chuyện này hẳn là rất ít xảy ra. Cô nghi ngờ kẻ công lược ở bên cạnh Ngải Nặc Đức, nhưng không dám dễ dàng đi thăm dò, sợ khéo quá thành vụng, ngược lại rơi vào bẫy của kẻ địch. Trong khoảng thời gian ngắn, cô chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Xe dừng trước đèn đỏ, Tang La đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn truyền tới từ phía xa, khói cuồn cuộn tỏa ra từ một tòa cao ốc, cùng với tiếng kêu sợ hãi của mọi người.
Radio trong xe tài xế vang lên: “Cao ốc Lăng An Khu D đường XX xuất hiện dị hình, lặp lại một lần nữa, cao ốc Lăng An khu D, đường X, xuất hiện dị hình. Dân thường vui lòng không tới gần địa điểm xảy ra chuyện, xe tạm thời đi đường vòng, đừng trông chờ vào may mắn… thợ săn dị hình Tiger đã tới hiện trường, thợ săn cứu viện cũng đã tới, người dân vui lòng không khủng hoảng...”
Dị hình ở đây là chỉ con người quái vật hóa. Khoảng ba thế kỷ trước, nguy cơ thiên thạch xuất hiện, tuy cuối cùng con người đã ngăn chặn được nguy cơ đó, nhưng lại bị nhiễm một loại phóng xạ không rõ khiến con người bắt đầu xuất hiện biến đổi gen, một số người có dị năng, một số người biến thành quái vật mất đi lý trí, loại quái vật này được gọi là người có năng lực dị hình.
Loại năng lực dị hình này gây ra tai họa ở các quốc gia, trở thành một vấn đề lớn của thời đại. Năng lực dị hình ngày càng phá hoại nghiêm trọng, con người không còn gọi họ là người năng lực nữa, chỉ gọi là “dị hình”, nghĩa là con người không hề coi họ là đồng loại.
Mà cùng với sự xuất hiện của dị hình, nghề “thợ săn” cũng phổ biến, họ là con người siêu nhân hóa, cũng chính là người có được dị năng nhưng không mất đi lý trí. Dù sao thì người bình thường không thể đối phó với dị năng, chỉ có thể dựa vào người có năng lực thôi.
Vốn dĩ Tang La rất bình tĩnh, vì thợ săn đã tới, nên chắc hẳn sẽ không có chuyện gì. Cho tới khi cô đột nhiên nhớ ra, ở thế giới bị Tạ Vi Vi phá đám kia, cũng xảy ra chuyện tương tự như thế này. Kết quả là tòa cao ốc bị sập, kéo theo một cao ốc khác đổ xuống, hỏa hoạn bùng nổ dẫn đến dây chuyền phản ứng liên tiếp, khiến vô số người chết, hàng ngàn người bị thương, gia đình ly tán không đếm xuể.
Tang La sửng sốt, nhìn tòa cao ốc dày đặc khói, nói với tài xế: “Tới bên đó đi.”
Tài chế ngây ra một lát: “Cái gì? Đại tiểu thư, bên đó…”
“Đừng phí lời, đi đi.”
Tuy tài xế hoang mang không hiểu, nhưng vẫn nghe lời vòng qua đó. Nhưng ngay lập tức bị chặn lại ở một giao lộ, nơi các phương tiện và đám người sơ tán khỏi nơi xảy ra chuyện.
Tang La nhíu mày, mở cửa xe đi xuống.
“Đại tiểu thư!”
“Ôi, Hoa hồng?”
Tang La đi ngược lại với đoàn người, những người lướt qua nhận ra cô vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không kịp lên tiếng.
Quá nhiều bảo vệ, chạy một bước đụng ba lần. Tang La dứt khoát dừng chân lại, dưới chân khẽ động, trụ băng như mọc lên từ dưới đất, đưa cô lên cao, cô nhảy lên một cây cột điện bên cạnh. Đang định đóng băng dây điện làm một cây cầu băng thì thấy một chiếc trực thăng bay tới hướng này.
“Cứu với!”
Dị hình kia tập kích tại tầng 19 tòa cao ốc, người dưới lầu có thể sơ tán qua đường hầm khẩn cấp, nhưng người trên tầng 20 chỉ có thể đợi cứu viện. Mà nhân viên cứu viện không thể cấp cứu trong tình hình hiện tại, chỉ có thể dựa vào thợ săn với khả năng bay lượn tới cứu.
Những người bị kẹt trên cao ốc cảm nhận được tòa nhà đang rung chuyển, sợ đến mức chảy nước mắt. Cũng may nhóm thợ săn cứu viện triển khai cầu hơi, họ đặt một đầu cầu cố định ở tầng 23, có thể tránh được ảnh hưởng từ cuộc giao tranh ở tầng 19, một đầu khác cố định ở sân thượng tòa nhà gần đó có độ cao khá thấp, những người kẹt lại có thể dựa theo chỉ dẫn của họ, lần lượt nhảy xuống từ cửa sổ, dừng lại dưới cầu hơi, sau đó an toàn trượt tới một tòa nhà khác rồi sơ tán bằng thang máy.
Trực thăng của đài truyền hình đang quay lại hành động cứu viện lần này, phóng viên nhìn hình ảnh mọi người trượt xuống cầu như những viên sủi cảo, nói với máy quay: “Cứu viện rất thuận lợi, có thể thấy mọi người đều vô cùng tin tưởng thợ săn cứu viện, ai nấy đều không chút do dự nhảy khỏi cửa sổ. Làm vậy là đúng, đối mặt với tình hình khẩn cấp hiện giờ, chúng ta nhất định phải bình tĩnh nghe theo chỉ dẫn của nhân viên chuyên nghiệp! Nhìn thợ săn cứu viện Tiger lúc này, chúng ta có thể cảm nhận được cuộc chiến vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng có thủy tinh và đồ vật vỡ bắn từ bên trong ra…”
Nhưng khi mọi người ở bên ngoài thở phào một hơi, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cả tòa nhà đột nhiên phát ra âm thanh to đến đáng sợ, thanh chắn tầng 19 nghiêng ngả, rơi xuống dưới, thẳng ngay tòa nhà đối diện được nối với cây cầu hơi.
Phóng viên đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn về phía tòa cao ốc.
Mọi người trên cầu hơi hoảng sợ hét lớn lên, những người vừa mới tới sân thượng, chưa kịp đi xuống cũng sửng sốt không thôi.
Sự cố xảy ra nhanh như vậy, dù là thợ săn cứu viện cũng không thể làm gì được.
Lúc này Tang La nới lỏng thiết bị hạ cánh của trực thăng, hạ xuống thật nhanh.
Vì thế, một luồng khí lạnh mãnh liệt dội từ trên xuống, trực thăng cũng bị luồng khí đó thổi đến lắc lư, tất cả mọi người đều không mở nổi mắt, chỉ loáng thoáng nghe được âm thanh “Két két két” mãnh liệt như nước đóng thành băng.
Khi họ mở mắt ra, thế giới dường như yên tĩnh không một tiếng động.
Tòa cao ốc sắp đổ tới nơi đã hoàn toàn bị đông cứng thành băng, ngay cả trực thăng của đài truyền hình cũng không thể may mắn thoát được, hơn phân nửa đều bị đông cứng, lớp băng trong suốt long lanh, dưới nắng chiều tỏa ra một ánh sáng lộng lẫy đủ sắc màu.
Phóng viên ngã từ trực thăng xuống cầu hơi, trượt xuống sân thượng, giãy giụa bò lên, ngẩng đầu nhìn, thấy thiếu nữ đứng trên trụ băng như sắp sập đến nơi. Cô ngược sáng đứng đó, trên người vẫn mặc bộ đồng phục bạch kim, mái tóc bị gió thổi bay, đôi mắt mỹ lệ thần bí nhìn mọi thứ phía dưới với vẻ bình tĩnh.
Phóng viên run rẩy, chật vật lên tiếng: “Là… là Hoa hồng…”
“Là Hoa hồng của chúng ta!”
Mọi người đều hô vang lên.
Mà chiếc trực thăng được Tang La đi nhờ kia, nhẹ nhàng quay đầu ở nơi xa, người đàn ông ngồi trong cabin có khuôn mặt thon gầy, nhợt nhạt, đôi mắt đen như mực vẫn bất động, chăm chú nhìn thiếu nữ chói mắt kia.
Một người khác trong cabin có chút kích động nói: “Tiến sĩ, đó là Tang La! Cháu gái của nữ vương, là Hoa hồng của đế quốc chúng ta.” Rõ ràng anh ta không hề biết, Tang La vừa mới “đi nhờ xe” bọn họ.
Căn bản không cần giới thiệu, chỉ cần là người biết lên mạng, không có ai không biết Tang La. Là cháu ngoại của nữ vương, còn chưa ra đời đã được chú ý tới, sau khi sinh ra, lớn lên dưới sự chú ý của cộng đồng mạng. Sau đó, càng lớn càng trở nên nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước nhờ vẻ ngoài xinh đẹp cùng năng lực xuất chúng, nhóm fan hâm mộ nhiều không đếm xuể.
Tiến sĩ u ám nhìn Tang La một lát, nghe thấy người phụ nữ bên cạnh cười hỏi: “Đúng là quá chói mắt, anh cảm thấy sao?”
Anh thu hồi tầm mắt: “Chướng mắt.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Trễ mấy tiếng ha! Câu chuyện này kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm, à mà nếu đổi tên nam chính thì mọi người sẽ thấy rất kỳ lạ phải không? Tui thích cái tên Ôn Ngọc này ghê, muốn dùng nó lắm, hay vẫn gọi là Ngải Nặc Đức tiếp nhỉ? Không thể hoán đổi góc nhìn của tác giả với độc giả được, khó chịu ghê.