Hai dì điều dưỡng theo dõi bà ta từ sáng đến tối, việc ăn uống, vui chơi phóng túng đều bị khống chế. Bà ta không thể nghịch điện thoại quá lâu, không thể thức khuya. Hai người họ sẽ theo dõi việc bà ta uống thuốc mỗi ngày. Nếu bà ta muốn gọi điện thoại cho Tang La thúc giục cô đến thăm mình thì sẽ bị họ khuyên nhủ, nói cái gì mà con gái vất vả làm việc thì bà ta phải thông cảm, không có thời gian đến thăm bà ta không phải là vì bà ta sao… Phiền muốn chết! Còn Tang La dường như cũng vì có người chăm sóc bà ta rồi nên đã yên tâm, không đến thăm bà ta, thái độ như là cuối cùng cũng đã thoát khỏi bà ta rồi!
Trong tình huống này, Thư Mẫn chỉ có thể lựa chọn cách để mình “hết bệnh”. Nếu bà ta mà còn ở lại trong viện nữa thì Tang La sẽ hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế của bà ta, cánh mà cứng rồi thì không biết đã bay đến chỗ nào! Bà ta đã khỏi bệnh thì tất nhiên cũng không còn lý do để ở trong viện nữa, đương nhiên có thể đường hoàng đi theo Tang La, có vô số biện pháp kìm hãm cô, khiến cô phải khổ sở. Còn Tang La thì có thể làm được gì? Nếu cô dám vứt bỏ bà ta thì bà ta sẽ tìm đến truyền thông, tham gia mấy chương trình tìm người thân. Bà ta là mẹ của Tang La, lại là Omega, ưu thế trời ban của loại hình giới tính này đã xác định khi Tang La đối đầu với bà ta thì sẽ luôn ở thế dưới.
Nghĩ đến đây tâm trạng chán nản của bà ta tốt hơn không ít. Bà ta lập tức điều chỉnh lại số liệu cơ thể của mình thành khỏe mạnh. Đến khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho bà ta cũng phải ngạc nhiên vì phát hiện ra các trị số của bà ta đều bình thường. Thư Mẫn không chờ nổi nữa mà gọi điện thoại cho Tang La.
Khi bà ta gọi điện cho Tang La thì cô đang nói chuyện với viện trưởng Học viện Quân sự trong quán đồ nướng. Học viện Quân sự muốn tuyển sinh cô. Vốn dĩ Tang La đã nộp đơn vào trường Đại học thủ đô, cũng đang ở tuổi đi học, không có gì là không hợp lý, bây giờ chỉ coi như đổi khoa thôi.
Sao Tang La lại không biết họ suy nghĩ gì? Vào thì tất nhiên phải vào, dù sao thì chơi cái gì cũng không thú vị bằng chơi chồng mình. Nhưng cô cũng không thể tùy tiện vào đó được.
“Xin lỗi, tôi từ chối.” Tang La nhìn người đàn ông đối diện.
“Nếu là do mẹ em thì đừng lo lắng. Vì nhà trường đặc biệt tuyển sinh em nên cũng sẽ cho em một phần thưởng đặc biệt. Chỉ cần em nhập học, em chỉ cần tự mình lo chi phí hàng ngày còn ăn ở đã có trường học bao, hàng năm cũng có học bổng. Mẹ em cũng có thể được chuyển đến Bệnh viện Quân khu để điều trị miễn phí. Em nghĩ sao?”
Bệnh viện Quân khu là bệnh viện tốt nhất thủ đô và trong cả nước. Theo thông tin họ điều tra được thì Tang La rất quan tâm đến mẹ cô. Tuy nhiên, khi họ đề xuất phần thưởng này thì tất nhiên, nó không hẳn chỉ là một phần thưởng, mà là để nắm điểm yếu của cô trong tay, đề phòng sau này. Bởi vì dù sao cô cũng có chỗ đáng ngờ không thể lý giải được, nên phải được xử lý cẩn thận.
Quả nhiên Tang La đã hơi “động lòng”, nhưng đúng lúc này cô lại nhận được cuộc gọi của Thư Mẫn, bà ta suиɠ sướиɠ kể cho Tang La biết bệnh của mình đã xảy ra “kỳ tích” nên bà ta có thể xuất viện ngay, có thể ở cùng một chỗ với cô.
Vì vậy, Tang La lại nhìn sang người đối diện, chỉ có thể từ chối thêm một lần nữa. Dù sao thì mẹ cô cũng là một kẻ bỏ đi rời khỏi người chăm sóc mình thì sẽ không thể sống nổi. Cô cần phải kiếm tiền nuôi mẹ mình, chăm sóc mẹ. Vậy thì sao có thể đi học ở Học viện Quân sự biệt lập với thế giới được? Trước đó cô cũng đã nộp đơn vào trường Đại học thủ đô, đã chuẩn bị đưa mẹ đến thủ đô, vừa học vừa làm việc nuôi mẹ.
Tất nhiên viện trưởng cũng đã biết mẹ Tang La là người có tính cách thế nào từ trong tư liệu. Dù Alpha có thiên tính bảo vệ Omega, nhưng ở thời đại này có rất nhiều Omega đang theo đuổi độc lập tự chủ, không dựa vào người khác. Nhìn thấy những người Omega quật cường dũng cảm khiến người ta phải đau lòng thì khi nhìn sang loại Omega như Thư Mẫn, người ta chẳng những không sinh lòng muốn bảo vệ mà còn thấy tức giận.
“Bệnh tình của mẹ em rất kỳ quái, cứ lặp đi lặp lại. Trước đây còn nguy hiểm cận kề nhưng bây giờ bỗng dưng lại khỏe. Thầy nghĩ tốt hơn hết vẫn nên để bà ấy ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian. Bên phía nhà trường có thể thu xếp cho và ấy ở trong khu tập thể cho người nhà của bệnh viện quân khu. Môi trường ở đó rất tốt, có sân vườn, có hồ bơi. Hàng xóm cũng toàn là những người có danh tiếng, có đăng ký trong hồ sơ, chưa nói đến việc dễ kiểm tra mà còn có thể kết bạn, nếu cần thầy còn có thể giới thiệu bảo mẫu đáng tin cậy cho em. Cuộc đời của em còn rất dài, em muốn chăm sóc mẹ mình cả đời là chuyện tốt, có hiếu là rất tốt, nhưng không cần phải vì vậy mà từ bỏ cuộc sống của mình. Có thể vừa tận hiếu vừa sống cuộc sống của mình mà không hề có mâu thuẫn gì.”
Tang La đã bị ông thuyết phục.
Sau khi Tang La đón Thư Mẫn xuất viện cô liền đưa bà ta đến ký túc xá cho người nhà của bệnh viện quân khu do viện trưởng sắp xếp. Nói là ký túc xá nhưng thật ra thì giống như một khu biệt thự hơn. Những người có thể đến đây ở trên cơ bản đều là những người không phú thì quý. Vì muốn tiện chăm sóc người quan trọng trong gia đình nên mới chuyển đến đây sinh sống, chỗ này chỉ cách bệnh viện một cái công viên.
Thư Mẫn vẫn không bỏ cuộc, bà ta vẫn muốn Tang La rời khỏi thủ đô với mình. Trên đường đi bà ta nói: “Mẹ khỏe rồi. Mẹ không thích thành phố này, nhịp sống nhanh quá, sinh hoạt cũng áp lực rất lớn. Chúng ta về nhà đi được không? Nếu không thì đến một thành phố khác có mức sống thấp hơn cũng được?”
Tang La không thèm để ý đến bà ta, chỉ chờ vào đến khu ký túc xá. Bảo mẫu cũng đã được sắp xếp qua đây rồi, nhìn người này chỉ như một bác gái không có gì khác lạ, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng sắc bén cho thấy bà không hề tầm thường.
Đến bây giờ Thư Mẫn mới biết sự việc hoàn toàn không như mình nghĩ. Bà ta vốn tưởng tượng nếu Tang La dám bỏ rơi mình thì bà ta sẽ tung tin để Tang La xuất hiện trên mạng xã hội, bị dư luận xã hội khiển trách. Nhưng cảnh tượng đó sẽ không thể xuất hiện, vì bà ta đã nhanh chóng chính thức bị giám sát và giam lỏng.
Bà ta ngạc nhiên vô cùng, làm một người công lược bao nhiêu năm nay mà đây là lần đầu tiên bà ta chơi đến cuối đường, chơi vào ngõ cụt, bản thân trở thành một con cờ bỏ đi!
...
Tin tức Tang La sắp nhập học đã nhanh chóng lan truyền trong Học viện Quân sự. Vì tư thế giao đồ ăn quá trâu bò, giáo quan cả học viện đều không phải là đối thủ của cô nên bây giờ Tang La rất nổi tiếng ở đây. Lúc này tin tức vừa được công bố thì diễn đàn lập tức liền sôi nổi.
Đặc biệt nhất là trong nội dung thông báo đã nói Tang La sẽ không chỉ là học viên của khoa Chỉ huy Quân sự mà còn là giảng viên bán thời gian môn Kỹ năng chiến đấu. Kỹ năng chiến đấu là môn học khoa nào trong học viện cũng phải học, có nghĩa là tất cả học viên trong trường đều có thể tiếp xúc với Tang La và học tập với cô.
Bên cạnh sự sôi nổi trên diễn đàn thì cũng có người cảm thấy rất hoang mang, bởi vì ký túc xá Tang La ở lại là ký túc xá cấp trưởng độc lập của năm ba, chỗ Ngải Nặc Đức đang ở sao?
Ký túc xá cấp trưởng độc lập vốn dành cho người xuất sắc nhất mỗi năm, trường học sẽ không sắp xếp bạn cùng nhà cho người đó, cho dù lý do là ký túc xá thiếu giường ngủ, trừ phi tự cấp trưởng cho phép người khác ở cùng mình.
Lập tức có người đoán ra là Ngải Nặc Đức coi trọng Tang La, nhà anh muốn lôi kéo cô. Nếu như vậy thì cũng không khó hiểu vì sao Ngải Nặc Đức lại để cô ở cùng anh.
Khi Thu Mạn nhìn thấy tin này, cô ta suýt nữa đã đập vỡ điện thoại di động, gọi điện hỏi Thư Mẫn đã xảy ra chuyện gì. Thư Mẫn cũng vừa chột dạ vừa tức giận, mỗi khi trong lòng khó chịu bà ta rất thích lớn tiếng át đi, ra vẻ mình cũng có tự tin của mình. Vì vậy hai người lại mắng chửi nhau một trận.
“Thu Thu, cậu sao vậy?” Phí La mở cửa phòng ký túc ra, bước vào hỏi.
Biểu cảm trên mặt Thu Mạn lập tức thay đổi, lại là dáng vẻ Omega, giọng nói nhỏ nhẹ: “Không có gì. Tôi vừa xem người ta bàn tán việc nhân viên giao hàng số 77 sắp vào trường mình học, mà lại còn ở với cấp trưởng Ngải Nặc Đức.”
Vành tai Phí La đỏ lên, có vẻ không được tự nhiên: “À, ừ, đúng rồi.” Trước giờ cứ tưởng là nam Beta, giờ lại đột nhiên biến thành Omega dịu dàng. Cậu ta nhớ lại những lời nói thô tục giữa đàn ông với nhau lúc trước mình nói với đối phương thì lại xấu hổ vô cùng.
“Cậu ấy đang muốn lôi kéo số 77 à?” Đám Phí La là những người đi theo Ngải Nặc Đức, gia tộc bọn họ cũng theo phe do gia tộc Ngải Nặc Đức làm chủ.
“Chắc là vậy, người tài giỏi như thế muốn lôi kéo cũng là chuyện bình thường thôi.” Phí La không cảm thấy có gì không đúng.
“Nếu vậy thì chắc chắn là cấp trưởng Ngải Nặc Đức rất thích cô ấy nên mới để cô ấy ở cùng. Hai người ở chung với nhau thì quan hệ sẽ rất gần gũi, cậu ấy sẽ dạy cho cô ấy nhiều thứ. Tương lai của số 77 rất sáng lạn. Cậu phải cố gắng nhiều vào đó.” Thu Mạn như đang nói đùa.
Giữa con trai với nhau cũng có chuyện ganh đua tranh giành tình cảm. Khi Thư Mẫn và Phí La còn là bạn trên mạng, Phí La đã từng tâm sự với cô ta là người mình theo đuổi hôm nay đã cho một người XX nào đó cái gì, nhưng lại không cho anh ta. Tuy khi đó Phí La mới chỉ là một tên nhóc quỷ sứ mười ba, mười bốn tuổi.
Nghe Thu Mạn nói vậy, Phí La chợt cau mày, trong lòng thấy không thoải mái.
...
Lúc Tang La vào Học viện Quân sự là buổi tối, hầu hết các lớp học buổi tối của sinh viên vẫn chưa kết thúc.
Đồ đạc của cô không nhiều, trừ hai bộ quần áo thể thao và mấy món qυầи ɭóŧ thì chẳng còn gì. Cô chỉ đeo một cái balo thể thao màu hồng là xong, chủ quán đồ nướng đưa cô vào trong.
Đây là lần đầu tiên Tang La đi tới trước cổng chính của Học viện Quân sự.
Người đón cô là giáo quan Lucy. Người đàn ông như con gấu hùng hổ đứng ở cửa, mặt mày dữ tợn. Tang La bước tới, ném balo cho anh ta: “Anh cầm giúp tôi, lần sau đánh với anh một trận cho đã ghiền.”
“Là cô nói đó nha!”
“Là tôi nói.”
Vì vậy, giáo quan Lucy cao to như con gấu liền đeo balo nhỏ lên lưng. Nếu chụp một bức ảnh đăng lên mạng người không biết sẽ phải kinh ngạc hô lên vì sự tương phản của một anh trai thô kệch nhưng dịu dàng. Tang La và anh ta không đánh không thành bạn, nhiều lần bị đánh ngã nhưn giáo quan Lucy càng đánh càng hăng, chỉ ước gì Tang La có thể ngày ngày giao đấu với mình.
Đầu tiên họ đến văn phòng viện trưởng báo cáo, nhận quân phục và sách. Khoa Chỉ huy Quân sự là khoa duy nhất trong Học viện Quân sự có quân phục. Có lẽ là phải rèn luyện tác phong ngay từ đầu, một người chỉ huy quân sự không thể thiếu tinh thần nghiêm cẩn và khắc kỷ.
Lấy đồ xong họ mới đi về ký túc xá.
Ngải Nặc Đức đứng trên ban công, nhìn thấy Lucy và Tang La từ xa đang đi tới, Lucy giúp cô xách một đống đồ, Tang La giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên khoác vai đối phương, hai người trông như anh em tốt.
Anh khẽ nhíu mày, mím đôi môi mỏng, cảm thấy không vui, xoay người đi xuống lầu.
Lucy chỉ tiễn Tang La tới cửa rồi rời đi, cô nhận lấy đồ, quẹt thẻ mở cửa đi vào.
Tang La vừa bước vào Ngải Nặc Đức đã ngửi thấy mùi pheromone của cô. Anh đã hỏi qua Phí La và những người khác, mùi pheromone của Tang La mà họ ngửi thấy khác với mùi anh ngửi thấy, cũng không có mùi thơm. Đây là một trong những lý do khiến anh nghi ngờ chuyện Tang La không phải là A mà là O. Tình huống này được cho là xảy ra giữa các AO mà tỷ lệ trùng khớp cao đến một mức độ nhất định, giống như một người là định mệnh của người kia, ngay cả mùi hương trên người cũng tồn tại để thu hút đối phương, chỉ đối phương mới có thể ngửi thấy.
Ngải Nặc Đức nghĩ như vậy, ánh mắt không khỏi rơi xuống nửa người dưới của Tang La, cô đang mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, có vẻ khá thẳng...
Tang La ném đồ đạc lên ghế sô pha, khi ngẩng đầu lên cô thấy Ngải Nặc Đức đang đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt hình như đang ở... Không chắc có phải anh đang làm “mèo Poko” hay không, bởi vì khi cô nhìn lên thì anh đã nhìn đi chỗ khác. Dáng vẻ lạnh lùng trong sáng đó của anh khiến người ta không thể ngờ anh cũng sẽ có hành động nhìn chằm chằm vào “chỗ đó” của người khác.
Mặt Ngải Nặc Đức lạnh tanh đi xuống lầu, lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh, mở nắp uống hai ngụm, nói với cô: “Phòng của cô ở tầng trên bên trái.”
“Ờ.” Tang La nghiêng đầu, nhìn anh nói: “Tôi khá ngạc nhiên đấy, không ngờ anh thật sự cho tôi ở chung ký túc xá với anh.”
Ngải Nặc Đức lại lấy một chai khác từ trong tủ lạnh vặn nắp, đổ nước vào ly, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu cô muốn ở ngoài dựng lều cũng được.”
“Vậy thì anh gặp nguy hiểm rồi.” Tang La nói.
Động tác rót nước của Ngải Nặc Đức chợt dừng lại, anh nhìn Tang La.
Tang La cười híp mắt giơ tay ra, khoa tay múa chân rất thô bỉ, giọng điệu vô cùng tà ác: “Sao? Anh quên nhanh thế cơ à? Anh đè tôi vào tường chất vấn đấy. Cái mông của cấp trưởng Ngải Nặc Đức gợi cảm như vậy, xúc cảm lại rất tốt, tôi sẽ không nhịn được…”
“Đủ rồi!” Ngải Nặc Đức lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu nguy hiểm, vành tai đỏ lên: “Tốt nhất là cô trông kỹ cái tay của mình đi, nếu không thì để tôi trông giúp cho.”
Tang La nhướng mày, không nói gì nữa, tư thế phóng khoáng ngồi trên sô pha không cử động.
Ngải Nặc Đức cầm ly nước đi tới đưa cho cô.
Tang La cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bởi vì anh là Ngải Nặc Đức nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, nói cảm ơn rồi đưa tay ra nhận lấy.
Kết quả khi cô đang chuẩn bị cầm lấy cốc nước thì Ngải Nặc Đức đột nhiên buông tay, không biết là cố ý hay vô tình mà nước trong cốc lại đổ hết lên quần cô, làm ướt hết quần.
Nước hơi lạnh, Tang La lập tức bật dậy theo phản xạ, kéo vải quần lên để hất nước ra, đồng thời cầm tờ khăn giấy Ngải Nặc Đức vừa giơ ra hình như định lau giúp cô.
Ngải Nặc Đức đứng bên cạnh nhìn động tác kéo quần của Tang La, bởi vì chẳng nhìn được cái gì nên anh hơi buồn bực. Chỉ tại anh không có kinh nghiệm, lại mang gánh nặng hình tượng, động tác cứng nhắc không kịp thời nhào tới lau giúp cô được, nếu không thì đã biết rốt cuộc cô có phải O giả A hay không rồi.
Tang La vừa lau vừa nhìn anh: “Anh cố ý trả đũa à?”
Ngải Nặc Đức: “... Lỡ tay, xin lỗi.”
“Thôi quên đi, dù sao thì tôi cũng phải đi tắm.” Người ướt sũng rất không thoải mái, như tè ra quần vậy, Tang La dứt khoát xoay người ôm đồ đi lên lầu.
Ngải Nặc Đức nhìn bóng lưng cô, môi mỏng mím lại, cũng đi theo lên lầu quay về phòng mình.
Phòng của Tang La có đầy đủ mọi thứ nhưng không có phòng tắm riêng, cô muốn tắm thì phải đi xuống lầu hoặc vào phòng ngủ chính của Ngải Nặc Đức để tắm.
Tang La không mua đồ vệ sinh cá nhân, lại định dùng đồ của chồng mình nên cô mang theo quần áo đến gõ cửa phòng anh.
Ngải Nặc Đức mở cửa, nhìn thấy Tang La đang ôm quần áo nhìn mình: “Mượn phòng tắm của anh dùng nhờ.”
Trái tim Ngải Nặc Đức chợt nảy lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có một cái ở tầng dưới mà.”
“Tôi muốn mượn dầu gội và xà bông của anh nữa. Ở dưới lầu không có, xách đi xách lại không thấy phiền à?” Giọng điệu của cô quá đương nhiên, cứ như Ngải Nặc Đức nhất định phải cho cô mượn đồ dùng vậy.
Ngải Nặc Đức nhìn chằm chằm vào người bạn cùng nhà da mặt dày chưa biết thật giả thế nào trước mặt. Thấy đôi mắt cô sáng long lanh nhìn mình, không hề tự cảm thấy mình quá vô liêm sỉ, phong cách tự tung tự tác. Anh sa sầm mặt xuống, tránh ra cho cô đi vào.
Cả phòng tràn ngập mùi hương của chồng mình, Tang La chỉ thở thôi cũng cảm thấy dễ chịu, vui vẻ đi vào phòng tắm, đóng cửa cởϊ qυầи áo, bắt đầu tắm rửa.
Hừm... chỉ có điều mỗi lần nhìn thấy con ciu giả này là lại thấy cay mắt.
Ngải Nặc Đức quay lại ghế sô pha, sách đã đọc được nửa cuốn, anh cầm lên lại nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, vì vậy không thể đọc nổi vào đầu nữa.
Mặt kính là kính mờ, có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của người đứng bên trong. Anh nghi ngờ Tang La là O giả A, nhưng không có bằng chứng, cũng không tiện nói với người khác. Anh phải tự mình xác minh…
Nhưng nhìn lén người khác tắm rửa thì quá vô liêm sỉ, trong lòng anh hơi kháng cự. Nhưng nếu muốn biết cô có “chim nhỏ” không thì ngoài cách đó ra còn cách nào nữa?
Tâm trạng muốn biết cô có phải là O giả A không đã vượt qua những chuyện khác, Ngải Nặc Đức nhìn về phía cửa phòng tắm.
Nhưng vì là kính mờ, lại bị hơi nước bao phủ nên không thể phản chiếu rõ ràng đường nét cơ thể.
Chắc là không có đâu nhỉ...
Tiếng tim đập thình thịch bên tai anh.
Anh do dự, đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa.
Tang La nghe thấy tiếng động liền tắt vòi hoa sen: “Cái gì?”
“Đưa cho tôi chai nước rửa tay rỗng trên bồn rửa tay.” Nam A nữ A tắm và đi vệ sinh cùng nhau là chuyện bình thường. Vì pheromone của họ là A giống nhau nên theo lẽ thường sẽ không có phản ứng s!nh lý. Nếu Tang La thực sự là A thì cô sẽ không ngại mở cửa đưa đồ cho anh.
Tang La liếc nhìn lọ nước rửa tay chỉ còn lại một ít trên bồn rửa, trong lòng khó hiểu. Anh ấy làm gì vậy? Dù có muốn thay nước thì cũng không cần thiết phải gõ cửa lấy đồ khi cô đang tắm chứ? Tên này rõ ràng rất khác thường, nhưng anh muốn làm gì…
Tang La khựng người lại, nghĩ đến việc lúc trước anh đè cô vào tường để ngửi tuyến thể của cô, rồi nghĩ đến chuyện tối nay, đột nhiên cô chợt sáng tỏ. Anh nghi ngờ thân phận A của cô, nhưng bởi vì thủ đoạn của Chủ Thần quá ghê gớm nên anh không thể phát hiện ra vấn đề từ pheromone, cho nên anh muốn nhìn xem cô có cơ quan sinh dục của A hay không sao?
Tang La lại bắt đầu muốn đùa dai, trong mắt cô lóe lên vẻ ranh mãnh như tiểu ác ma.
“Anh không đợi tôi tắm xong được à?” Tang La đáp.
“Tôi cần ngay bây giờ.”
“Kệ anh chứ, lêu lêu lêu.” Tang La tiếp tục bật vòi hoa sen tắm rửa.
Ngải Nặc Đức: “...” Thấy hơi giận rồi đấy, nhưng lại không làm gì được đồ vô lại này. Đồng thời trong lòng anh cũng thầm nghĩ liệu có phải cô ấy không có “chim nhỏ” không, sợ bị lộ thân phận cho nên mới đề phòng như vậy?
Sau hai lần thử thất bại, Ngải Nặc Đức càng tin rằng có thể Tang La là O.
Lúc này Tang La đã tắm rửa xong, Ngải Nặc Đức quay đầu lại thì thấy cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay, làn da ẩm ướt, hai má ửng hồng xinh đẹp khiến người ta động lòng. Tuy nhiên, phần [email protected] dưới của cô lại chỉ mặc một cái quần sọc đen, lộ ra đôi chân thon thả duyên dáng, nhưng lúc này Ngải Nặc Đức không hề bị thu hút bởi hai cái chân đó, bởi vì phía trên hai chân, từ bụng dưới trở xuống...
Anh như bị sét đánh, cuốn sách trên tay rơi xuống đất.
“Anh có chuyện gì vậy?” Tang La bước đến gần anh, đứng giang rộng hai chân rất hùng dũng, thái độ như thể mọi người đều là A mặc thế này cũng không có vấn đề gì.
Vì đang ngồi nên mặt Ngải Nặc Đức đối diện thẳng với vị trí đó của Tang La. Anh phải đối mặt với thứ khiến anh cảm thấy vô cùng khủng khϊếp vào lúc này.
Ngải Nặc Đức xanh cả mặt, quay mặt đi, đột ngột đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tang La trở về phòng, nằm vật ra giường, lăn lộn trên giường cười trong im lặng.
Tâm trạng Ngải Nặc Đức tồi tệ kinh khủng, sau giờ học buổi tối đám Phí La đến muốn vào nhà chơi nhưng anh lại từ chối họ.
Một đám người nhìn nhau: “Sao vậy?”
“Tôi còn muốn đến làm quen nhân viên giao hàng số 77 nữa mà.”
Thu Mạn cũng có mặt liền nói như chỉ đùa giỡn: “Xem ra là cấp trưởng Ngải Nặc Đức có bạn mới quên bạn cũ rồi nha.”
Đám kia cười ha hả không quá để ý, chỉ nghĩ là Ngải Nặc Đức có việc khác, không cho vào thì thôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Chỉ có Phí La là sắc mặt khó coi.
...
Sau khi dọa chồng mình sợ chết khϊếp, Tang La nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc rồi đi ngủ.
Học viện Quân sự dần dần chìm vào yên tĩnh, đèn trong ký túc xá đều đã tắt, Ngải Nặc Đức đẩy cửa phòng Tang La ra.
Anh đờ đẫn trong phòng một hồi lâu rồi mới “sống lại” được, suy nghĩ trong lòng “tro tàn lại cháy”, chưa chắc chỗ đó nhô lên thì có nghĩa là cô ấy thật sự có “chim nhỏ”. Cô ấy muốn giả làm A thì chắc chắn phải có chuẩn bị. Cô ấy còn làm cả giáo quan nữa, khi tứ chi tiếp xúc thì sẽ va chạm vào chỗ đó, nên cũng có khả năng cô ấy phải làm giả cái đó.
Làm như vậy hình như hơi biếи ŧɦái, nhưng nếu không tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện thì có lẽ anh sẽ ăn ngủ không yên, vì vậy Ngải Nặc Đức vẫn trầm mặt đi qua.
Anh bước đến bên giường Tang La, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô đang vùi một nửa trong chăn bông, pheromone tự nhiên tràn ra từ trên cơ thể cô quá quyến rũ khiến anh không nhịn được mà hít vào thật sâu. Nhưng một lúc sau anh lại cảm thấy không đủ, lại hít thêm mấy lần nữa.
Cái mùi này... sao có thể tỏa ra từ một Alpha chứ?
Anh duỗi tay ra, nắm lấy đoạn chăn bông ở cuối giường, chậm rãi, nhẹ nhàng xốc lên từ phía sau ra trước, đầu tiên là đôi chân xinh đẹp của Tang La lộ ra, đến phần bụng phẳng lì mới dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm vào đó, tim đập nhanh hơn, từ từ đưa tay ra.
Trước khi sắp chạm vào vị trí khủng khϊếp kia, anh chợt dừng lại, bực bội nghĩ thầm, mình đang làm gì vậy, ngón tay anh khẽ run rẩy sờ lên trên. Tay anh tiếp xúc với một thứ mềm mềm, âm ấm, cảm giác rất quen thuộc. Ngải Nặc Đức lập tức rút tay về như bị điện giật.
Nhưng anh vẫn vùng vẫy giãy chết, không muốn bỏ cuộc.
Mùi thơm nơi chóp mũi càng ngày càng hấp dẫn, cho dù nghĩ đến việc có thể là mùi hương của một người cùng giới nhưng anh vẫn không cảm thấy buồn nôn...
Anh nhìn chằm chằm vào cái qυầи ɭóŧ màu đen đang bọc lấy thứ đó, ngón tay càng lúc càng run rẩy.