“Con không sao đâu.” Tang La nói, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, viên đá năng lượng được đính trên kẹp tóc đã từ màu đen tuyền biến thành màu xám trắng ảm đạm. Cô tiêu hao quá nhiều năng lượng một lúc, có điều cũng như người vận động quá mức được đường glucose bổ sung năng lượng cho cơ thể, đá năng lượng cũng kịp thời bổ sung theo nhu cầu của cơ thể, cho nên không có gì đáng lo ngại.
“Con ơi là con, mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, con còn nhỏ, không cần làm mấy việc đó đâu. Hôm nay con làm, lỡ như ngày mai con không làm thì người khác sẽ trách cứ con đấy.” Bà mẹ trìu mến trách móc.
Tang La hiểu ý của bà. Con người chính là như vậy, trước kia khi nghề “thợ săn” chính thức còn chưa xuất hiện, những người vừa sở hữu năng lực lại vừa có tinh thần nghĩa hiệp mà gặp chuyện như vậy thì đã giúp đỡ mọi người vô điều kiện rất nhiều lần. Thế nhưng con người chẳng những không biết ơn họ mà chỉ cần lần nào không kịp thời cung cấp sự giúp đỡ thì sẽ oán trách họ, khiến không biết bao nhiêu người trái tim nguội lạnh.
Bây giờ bởi vì nghề này có thù lao nên sẽ không xảy ra tình trạng như vậy nữa. Nhưng thân phận của Tang La đặc thù, điều này đã chú định cô không thể nào như những thợ săn khác được. Vì cô là thành viên của vương thất nên mọi người sẽ cho rằng cô cần thiết xuất hiện vào thời điểm mọi người cần cô. Chính vì lẽ đó nên thân là trưởng bối, họ mới yêu cầu cô không được tùy tiện thể hiện năng lực với người ngoài. Chỉ cần không bày ra năng lực thì mọi người sẽ không yêu cầu cô, vậy mà hôm nay cô lại làm một vố lớn như vậy!
Tang La đau đầu ôm cánh tay bà: “Được rồi mà mẹ, chẳng phải chúng ta còn phải vào cung điện tham dự tiệc tối hay sao? Bà ngoại cậu mợ chú dì cũng sẽ nói con, khi đó mọi người cùng nhau nói luôn một thể đi, cho con đỡ phải nghe thêm một trận mắng.” Lúc cấp cứu, cô không nhớ tới chuyện này, bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện buổi tối sẽ bị một đồng người nhà ở trong cung bảy mồm tám lưỡi răn dạy, cô lại hơi không muốn vào cung.
Bà mẹ bất đắc dĩ chọc đầu cô, cùng cô đi vào nhà.
Cung yến tối nay là bữa tiệc đón gió tẩy trần cho các vị khách quý từ nước khác đến thăm đế quốc Aram. Mấy quốc gia sắp ký tên vào hiệp nghị hợp tác quan trọng.
Bởi vì Tang La thân là bông hoa hồng của đế quốc Aram, đã mang tính đại biểu nhất định nên các vị khách quý hy vọng có thể gặp cô trên bữa tiệc. Người đến là khách, còn đưa ra lời thỉnh cầu thân thiện như vậy, Tang La đành phải tham dự.
Ánh trăng thay thế ánh nắng. Trong đại sảnh yến tiệc vương cung, dàn nhạc đứng đầu diễn tấu tiếng nhạc du dương. Chủ nhân và khách khứa có thân phận địa vị quyền thế ngút trời đang yến tiệc linh đình, khe khẽ trò chuyện với nhau.
Trong đó đa phần mọi người trò chuyện một lát, khó tránh khỏi nhắc tới Tang La.
“Nghe nói chiều nay cô ấy trực tiếp đóng băng dị hình trong tòa nhà à?”
“Ôi, ngay cả thợ săn cũng bị đóng băng, lúc tan băng cả người đều bị thương vì giá rét. Năng lực của con bé đúng là mạnh thật, nhưng quá dễ ngộ thương người khác.” Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu lại rõ ràng hãnh diện.
“Thật muốn được gặp cô ấy. Hoa hồng của Aram, chắc chắn người thật sẽ xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều nhỉ…”
“…”
Ôn Nhu nhìn về phía Ôn Ngọc, cười nói: “Hoa hồng Aram, thật sự khiến người ta tò mò đấy.”
Ôn Ngọc nhấp một ngụm champagne, ánh mắt lướt qua mấy người kia, trào phúng nói: “Trong trường hợp này không bàn luận việc chính mà lại luôn mồm nhắc tới con nhóc miệng còn hôi sữa đó, chẳng trách sẽ bị người khác xoay như chong chóng.”
“A Ngọc, em hà khắc quá đấy, cô ấy vốn đủ để khiến mọi người chú ý rồi mà. Em thật sự không muốn làm quen với cô ấy hả?”
“Nhàm chán.” Anh khinh thường hừ lạnh.
Thời gian Tang La và cha mẹ đến nơi không sớm cũng không trễ, vừa lúc trước khi mở tiệc. Dù sao cô cũng không muốn vác chiếc bụng đói đi xã giao với người khác.
Cô mặc chiếc váy cung đình màu đen, thân áo ôm sát cơ thể, để lộ chiếc cổ thon dài duyên dáng như thiên nga cùng xương quai xanh tinh xảo, corset siết chặt vòng eo thon thả, làn váy bồng bềnh như đóa hoa nở rộ, những viên kim cương li ti được đính trên váy cứ như mặc cả bầu trời sao lên người. Cô ôm cánh tay mẹ bước vào cung điện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đa số mọi người đều biết tính cách của cô lạnh lùng, không thể trông cậy vào việc cô có thể thoải mái suиɠ sướиɠ trò chuyện với người khác. Nhưng ai thèm quan tâm? Đóa hồng xinh đẹp thế này, có gai cũng là điều hiển nhiên. Người khác vốn dĩ không nên vọng tưởng hái được cô, được phép đứng bên cạnh thưởng thức đã là một niềm vinh hạnh lớn lao rồi.
Ôn Ngọc vẻ mặt lạnh nhạt đứng trong góc nhìn thiếu nữ được người chung quanh săn đón, cứ như toàn thân tỏa sáng.
Ôn Nhu liếc nhìn anh, tầm mắt xuyên qua đám đông, đưa mắt đối diện với người đàn ông nào đó đứng ở chỗ xa.
Tang La chợt có linh cảm, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía góc phòng, thế là nhìn thấy người đàn ông thoạt nhìn lạc loài ấy.
Anh có gương mặt gầy gò nhợt nhạt, đeo cặp mắt kính gọng vàng, mái tóc ngắn màu đen được chải ngược ra sau gọn gàng, dùng không ít keo xịt tóc, không để rơi ra một cọng tóc nào, vóc dáng cao lớn, cúc áo sơ mi cài tới tận nút cuối cùng, tư thế rất quy củ, khẽ hếch cằm, khuôn hàm căng chặt, có khí chất như một học giả thanh cao ngạo mạn lại vừa bảo thủ cấm dục.
Thế nên anh chẳng hòa hợp với cung điện tràn ngập quyền quý và mùi vị của sự xa hoa này. Có lẽ những người khác cũng e ngại khí chất của anh nên không chủ động tiếp cận anh.
Anh ta là ai? Tang La thầm nghĩ. Còn nữa, trong trí nhớ của cô cũng không có bữa tiệc này. Ánh mắt của cô dừng lại trên người cô gái đứng bên cạnh anh. Người phụ nữ đó thoạt nhìn rất xinh đẹp, cảm giác như vừa dịu dàng vừa có trí tuệ.
Họ có liên quan tới kẻ công lược sao? Hay là nói, có khi nào họ chính là kẻ công lược không? Nghĩ vậy, cô lập tức buông cánh tay mẹ, đi về phía họ.
“A Ngọc, cô ấy đi về phía chúng ta kìa!” Ôn Nhu thấp giọng cả kinh nói.
Ôn Ngọc nhíu mày, xoay người muốn đi sang chỗ khác, vẻ mặt tràn đầy sự kháng cự.
“Đứng lại.” Tang La lười biếng lên tiếng.
Ôn Ngọc xoay người nhìn Tang La, khẽ chau mày trông có vẻ rất không vui, không hề chào đón sự xuất hiện của cô.
“Mấy người là ai?” Thấy vẻ mặt của anh, không hiểu sao Tang La lại vô cùng có hứng thú với anh, cảm giác như “người khác đều khúm núm trước mặt tôi, đều chao đảo vì sắc đẹp của tôi, chỉ có anh là không hề dao động, tốt lắm, anh đã khơi dậy sự chú ý của tôi rồi đấy”.
“Đây là nhân vật chủ chốt trong hiệp nghị lần này, tiến sĩ Ôn Ngọc đến từ phương đông, người phụ trách phòng thí nghiệm liên hợp. Quý cô này là Ôn Nhu tiểu thư, người nhà của tiến sĩ.” Bên kia còn chưa đáp lời thì đã có người lập tức chạy tới, giới thiệu cho hai bên.
Ôn Ngọc? Trong trí nhớ của cô không hề có nhân vật này.
Thấy anh khẽ hếch cằm, mím chặt môi, vẻ mặt chẳng những tràn đầy không có hứng thú với mình mà còn trông hơi bài xích mình, Tang La càng muốn trêu ghẹo anh. Thế là cô gật đầu: “Thì ra là thế, rất vui được gặp mặt.” Cô nói, vươn tay về phía anh.
Lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay ngửa lên, không thể nghi ngờ là muốn đối phương tiến hành lễ hôn tay với mình.
Tại Aram, lễ hôn tay là lễ nghi bày tỏ sự kính trọng của các quý ông đối với một người phụ nữ có thân phận địa vị cao quý. Khi người phụ nữ cao quý từ chối lễ nghi này thì người đàn ông không thể tiến hành, khi người phụ nữ chủ động vươn tay muốn anh bày tỏ sự kính trọng thì anh cũng không thể từ chối. Nhưng trong tình huống bình thường, quý cô sẽ không bắt ép chàng trai phải tiến hành lễ hôn tay với mình, bởi vì nếu bị từ chối thì chàng trai sẽ thất lễ, còn cô gái sẽ bị mất mặt.
Thấy bàn tay đeo găng tay vải nhung tơ tằm màu đen thò lại đây, Ôn Ngọc hơi mở to mắt, nhìn Tang La với vẻ dường như không dám tin.
Thấy biểu cảm của anh, Tang La rất suиɠ sướиɠ, nhưng cô không biểu hiện ra mặt mà cũng khẽ hếch cằm theo anh, đôi mắt xinh đẹp câu hồn đoạt phách hàm chứa nụ cười nhạo ngạo mạn nhìn anh, hoặc là cô đang tự tin rằng không ai có thể từ chối cô.
Trái tim Ôn Ngọc đập thật mạnh, hiểu được cô đang cố ý trêu cợt mình.
Có không ít người chú ý về phía này. Thấy cảnh tượng này, một đám quả thực chỉ hận không thể tiến lên thế chỗ Ôn Ngọc cầm bàn tay ấy hôn lấy hôn để. Phải biết rằng vừa rồi cô đã từ chối lễ hôn tay với toàn bộ đàn ông!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bao nhiêu người, nếu từ chối thì có lẽ thiếu nữ ngạo mạn vì được cưng chiều quá mức này sẽ bật khóc nhỉ? Cảnh tượng như vậy sẽ rất khó xem. Ôn Ngọc bất mãn nghĩ, nhìn về phía bàn tay cô, chậm rãi vươn tay cầm đầu ngón tay của cô, dần dần cúi chiếc đầu cao ngạo của mình, môi mỏng khẽ run sắp chạm vào mu bàn tay của cô.
Nhìn tay anh, Tang La thầm nghĩ bàn tay này thật đẹp. Có câu nói mỹ nhân đẹp từ cốt cách chứ không phải nhờ vỏ ngoài, cốt cách của người đàn ông này rất đẹp, nhưng cốt cách xinh đẹp nhường này đáng nhẽ phải có bề ngoài rất tuấn tú mới đúng. Mặc dù lúc này trông anh cũng không xấu, ít nhất phối hợp với mái tóc chải ngược ra sau trông cũng đẹp mắt, nhưng cô cứ có cảm giác đáng lẽ anh nên đẹp hơn một chút nữa.
Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy có người hô một tiếng: “Ngải Nặc Đức.”
Cô sửng sốt, hơi vui sướng quay đầu lại, bàn tay cũng đột nhiên rút ra vì động tác xoay người.
Còn chưa kịp hôn lên mu bàn tay thì bàn tay đột nhiên biến mất. Ôn Ngọc sửng sốt ngẩng đầu lên, thấy thiếu nữ đó quay đầu nhìn sang chỗ khác. Anh nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy một người đàn ông có mái tóc dài màu vàng, diện mạo tuấn mỹ xuất chúng. Không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta chính là người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhất trong bữa tiệc này, từ khi tiến vào đến bây giờ đã gợi ra sự chú ý của các quý cô. Mà thái độ lạnh lùng và khí chất cao quý của anh ta càng tăng thêm sức hấp dẫn, khiến anh ta càng được hoan nghênh hơn.
Hình như là đại biểu của quốc gia nào đó, một vị quý tộc.
Anh thấy đôi mắt ngạo mạn xinh đẹp của Tang La như tô điểm thêm ánh sao, sáng ngời nhìn người đàn ông đó. “Xin lỗi”, cô quay lại nói bằng giọng có lệ, sau đó nhấc váy đi về phía người đàn ông kia.
Tiến sĩ bị làm lơ một cách thất lễ nhìn theo bóng lưng Tang La, đôi mắt trở nên âm trầm, đôi môi mím chặt.
“Đóa hồng này đúng là tùy hứng, đối nhân xử thế đều phải tùy theo tâm trạng của cô ấy. Nhưng mà con cưng của trời như cô ấy thì như vậy cũng là khó tránh khỏi.” Ôn Nhu nhìn chằm chằm bóng lưng Tang La, chậm rãi nói: “Đừng để bụng nhé A Ngọc.”
“Ai thèm để bụng?” Ôn Ngọc lạnh lùng nói.
Tang La không ngờ lại đột nhiên nhìn thấy chồng mình ở chỗ này. Chắc chắn đó là chồng mình rồi, mái tóc dài vuốt ngược quen thuộc, khuôn mặt tuấn mỹ thân thương, cùng với cảm giác quen thuộc này nữa. Vậy là cô đi về phía anh, đôi mắt màu xanh lam lạnh nhạt của người kia cũng nhìn về phía cô.
Vừa đối diện, Tang La thoáng sửng sốt. Không hiểu sao cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, đó là một loại cảm giác như có như không. Bước chân của cô chậm lại.