Động tác quen thuộc xuất hiện, cảm giác khác thường mơ hồ trong lòng Tang La biến mất, cảm giác suиɠ sướиɠ lại ùa lên, đang định đi qua.
Lúc này, tổng quản cung đình bước ra thông báo cho các vị khách vào bàn dùng cơm. Thế nên mọi người rời khỏi cung điện, chuyển sang nhà ăn.
Tiệc tối lần này thật sự là ăn cơm.
Chiếc bàn dài hoa lệ, vị trí của mỗi người đều được sắp xếp cẩn thận, không dựa theo mối quan hệ thân quen mà dựa theo cân lượng mục đích đằng sau bữa tiệc tối này. Ghế chính cố định là của Nữ vương bệ hạ, Tang La do được sủng ái, lại có thể đại diện cho quốc gia nên trước giờ luôn ngồi ở ghế trái bên dưới Nữ vương trong bữa tiệc cung đình. Điều khiến Tang La bất ngờ là tiến sĩ Ôn Ngọc lại được sắp xếp ngồi ở vị trí gần với Tang La, tức là ghế bên cạnh Tang La.
Tang La biết rất ít về hiệp nghị mà họ sẽ ký tên. Cô mới tỉnh lại chưa được hai ngày, bình thường lại ở trong ký túc xá trường học, hôm nay mới bất chợt bị gọi ra ngoài.
Không lâu sau, sự chú ý của cô đã từ Ôn Ngọc chuyển sang chỗ khác, bởi vì Ngải Nặc Đức ngồi ở ghế đối diện theo đường chéo với cô. Cô không hề che giấu nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt vừa nhiệt tình vừa mang tính xâm lược. Có lẽ vì quá mức táo bạo nên đối phương cũng nhìn về phía cô, hơi ngượng nghịu nhúc nhích như thể bị sự nhiệt tình của cô làm tổn thương, hơi xấu hổ cũng hơi suиɠ sướиɠ, vành tai hoàn toàn biến thành màu đỏ.
Nụ cười của Tang La dần dần sâu hơn.
Từng món ăn ngon miệng được bưng lên, mùi thơm nhanh chóng ngập tràn.
Ôn Ngọc ngồi bên cạnh Tang La, trơ mắt nhìn cô vừa dùng bữa vừa không quên liếc mắt đưa tình với chàng trai tuấn tú đối diện, trên tay bỗng nhiên dùng sức, vết dao cứa lên đĩa chói tai vang lên.
May mà lúc này mọi người đều đang ăn cơm, cũng không có quy tắc không được nói chuyện trong bữa ăn. Tiếng người phục vụ bưng đồ ăn, tiếng trò chuyện của mọi người cùng với tiếng hưởng dụng mỹ thực liên tiếp vang lên, thế nên lần này ngoài Tang La, không có mấy ai chú ý đến anh.
Sự chú ý của Tang La chuyển dời về phía anh. Cô quay sang thì thấy vẻ mặt soi mói hà khắc của người đàn ông này, đang kìm nén lửa giận vô duyên vô cớ, lạnh giọng nói: “Vô liêm sỉ.”
Tang La nhướng mày: “Anh nói tôi hả?”
“Ngay trước mắt mọi người, cô làm gì chính cô không tự biết rõ hay sao?” Ai không biết còn tưởng Tang La đã làm chuyện gì độc ác tày trời lắm.
“Tôi còn thật sự không biết đấy, anh nói tôi nghe thử xem nào?” Thấy dáng vẻ ngạo mạn bảo thủ, ngay cả ăn một bữa cơm mà cũng nghiêm trang đứng đắn không hề sơ sẩy, cứ như được dạy dỗ từ một gia đình quý tộc cổ xưa của anh, ý nghĩ muốn trêu ghẹo đối phương lại xuất hiện trong lòng Tang La. Làm thế này không đúng, cô nghĩ, chồng mình đang ngồi đối diện với mình, sao mình lại muốn bắt nạt một người đàn ông khác chứ? Ngải Nặc Đức đã đủ để cho mình bắt nạt rồi.
Ôn Ngọc trào phúng nhìn cô: “Đường đường là đóa hoa hồng của Aram, vậy mà ngay trên bàn ăn đã sốt ruột mắt đi mày lại tán tỉnh với một người đàn ông khác sao?”
Đôi mắt xinh đẹp như mắt mèo của Tang La hiện lên một chút lạnh lùng, khóe miệng cong lên lạnh nhạt nói: “Liên quan gì tới anh?”
Không ngờ cô lại nói những lời thô bỉ như vậy, học giả ngạo mạn bảo thủ hơi trợn tròn mắt, nhất thời cứng họng nhìn cô.
Tang La tao nhã cắt thịt cua núi, lười nhác liếc nhìn anh: “Chẳng lẽ tiến sĩ cũng là một trong số đông đảo những người đàn ông đã gục ngã trước sắc đẹp của tôi, cho nên không muốn thấy tôi tán tỉnh với người đàn ông mà tôi vừa mắt?”
“Cô quá kiêu ngạo. Trong mắt tôi, cô chẳng khác một đứa học sinh tiểu học ấu trĩ là bao.” Nói xong, Ôn Ngọc mím chặt môi, nhìn về phía người đàn ông ngồi ở góc nghiêng đối diện… Hừ, cô ta cũng chỉ có thế mà thôi, tầm mắt thật dung tục, giống hệt những người phụ nữ khác! Bề ngoài như thế, cho dù bảnh bao thì chẳng phải cũng giống những người khác hay sao? Quả nhiên là đứa con gái ấu trĩ, chỉ có những người ấu trĩ mới bị ngoại hình giả dối mê hoặc, xem nhẹ tâm hồn vốn nên đáng được coi trọng!
“Tốt nhất là thế.” Tang La ngạo mạn trào phúng: “Dù sao từ đầu tới chân tiến sĩ đều không phải gu của tôi. Thân là khách quý quan trọng của Aram chúng tôi, nếu anh cũng thích tôi giống như đám người tầm thường kia thì tôi sẽ phiền não lắm.”
Bàn tay cầm dao nĩa của Ôn Ngọc càng siết chặt hơn, môi mỏng mím chặt, khuôn hàm càng căng cứng. Món ăn trong đĩa thơm ngon đến mấy cũng không có một chút sức hấp dẫn đối với anh, anh chẳng còn chút khẩu vị nào cả.
Còn Tang La thì đắc ý như một đứa trẻ, bày ra tư thái của người chiến thắng, cảm thấy món ăn trong đĩa càng ngon miệng hơn. Lại nhìn Ngải Nặc Đức đang nhìn lén mình một lát, tâm trạng của cô càng thoải mái.
Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người quay lại đại sảnh yến tiệc ban đầu. Đã lấp đầy bụng, mọi người càng thêm thả lỏng, tán gẫu cũng tùy ý hơn, hiển nhiên tâm trạng đều rất thoải mái.
Quả nhiên, Tang La bị bà ngoại Nữ vương cùng cậu Vương tử, mợ Vương phi cùng với bảy bà cô tám bà dì kêu qua răn dạy một trận. Sau khi kết thúc, Tang La cũng đã biết hiệp nghị mà lần này họ sẽ ký tên là hiệp nghị gì.
Họ chuẩn bị hợp tác thành lập một viện nghiên cứu nhắm vào người siêu năng dị hình. Ôn Ngọc là nhà khoa học thiên tài nổi tiếng, luôn cố gắng nghiên cứu phương pháp giúp người siêu năng dị hình có thể khôi phục lý trí chứ không phải thật sự biến thành quái vật, chỉ còn cách bị săn bắt. Nghiên cứu của anh đã có thành quả theo giai đoạn, nhưng quá trình nghiên cứu kế tiếp cần nguồn tài nguyên và tài chính khổng lồ, cùng với vật thí nghiệm dị hình.
Một quốc gia không thể chèo chống được số tiền khổng lồ đó, do đó tiểu quốc vốn dĩ tài trợ cho Ôn Ngọc nghiên cứu không thể không từ bỏ dự định độc chiếm miếng bánh ngọt này, chỉ còn cách tìm kiếm đối tác khác cùng nhau đầu tư. Hiện giờ giai đoạn đàm phán đã kết thúc, viện nghiên cứu của Ôn Ngọc sẽ chuyển vào lãnh thổ của Aram, chỉ còn chờ đến ngày mai các quốc gia cùng ký tên vào hiệp nghị.
Ai cũng biết lực sát thương của dị hình mạnh cỡ nào. Nếu có thể làm cho dị hình biến thành con người, khôi phục lý trí, hơn nữa còn có thể sử dụng năng lực tự nhiên như những người siêu năng khác thì theo ý nghĩa lớn sẽ tăng mạnh sự phát triển của xã hội và lực lượng quân sự của quốc gia, phát huy tác dụng khó có thể tưởng tượng, còn theo ý nghĩa nhỏ thì ít nhất sẽ không thường xuyên nhảy ra một dị hình hủy hoại nhà cửa, gϊếŧ người gây ra sự bất ổn cho xã hội, phá hỏng tài sản công cộng và cá nhân, giúp chính phủ giảm bớt không ít áp lực.
Tang La thầm nghĩ, học giả bảo thủ ngạo mạn đó còn rất lợi hại đấy chứ. Có điều trong trí nhớ về kiếp bị Tạ Vi Vi phá hủy chưa từng xuất hiện việc này. Chắc chắn là người công lược đã thay đổi cốt truyện, gây ra hiệu ứng cánh bướm. Ôn Ngọc và những người chung quanh anh ta đều phải chú ý kỹ hơn, không chừng ai đó chính là người công lược.
Lúc này, cô nghe thấy bà ngoại nói: “Bà thấy trên bàn cơm, cháu vẫn luôn nhìn đại biểu của Bolan đúng không? Bà nhớ cậu ấy tên là Ngải Nặc Đức, một thanh niên rất đẹp trai.”
Bà cụ mái tóc trắng xóa nhưng tinh thần lại khỏe khoắn này có đôi mắt rất sắc bén, lúc này tràn đầy hiếu kỳ. Bà không ngại cháu gái của mình yêu đương, dù sao bà cũng đã từng là một vị công chúa phong lưu, không biết có bao nhiêu bạn trai cũ. Người trẻ tuổi ấy mà, đương nhiên phải trải đời nhiều thì mới biết cuối cùng mình muốn cái gì.
Tang La còn đang nghĩ về Ôn Ngọc, đột nhiên nghe thấy bà ngoại nhắc tới Ngải Nặc Đức thì thoáng sửng sốt, cười đáp: “Vâng, anh ấy đúng là mẫu người cháu thích.”
“Xem ra không lâu sau đó sẽ có một đám trai trẻ bị thất tình rồi đây.” Nữ vương bệ hạ cười tủm tỉm nói, vẻ mặt xem kịch vui như một bà lão bướng bỉnh thích đùa dai. Còn chuyện cháu gái mình không thể cưa đổ người ta, bà hoàn toàn không nghĩ tới. Làm gì có chuyện đó? Ai có thể chống lại sức hấp dẫn của đóa hoa hồng nhà họ chứ?
Nghe vậy, Tang La nhớ tới ký ức ngọt ngào mấy kiếp trước với chồng mình, nụ cười trên mặt lại trở nên ngọt ngào.
Rời khỏi nội điện, Tang La trở lại đại sảnh yến tiệc. Trong hội trường có hai người tỏa ra khí thế xa cách lạnh lùng, một người là Ôn Ngọc, một người là Ngải Nặc Đức. Khi Tang La vừa bước ra, ánh mắt hai người đều đổ dồn về phía cô. Tang La đưa mắt nhìn lướt qua hai người, đương nhiên đi về phía Ngải Nặc Đức.
Cơ bắp trên mặt Ôn Ngọc căng ra, lạnh lùng dời mắt sang chỗ khác.
Hiển nhiên Ngải Nặc Đức có ý với Tang La, khí chất xa cách lạnh lùng hoàn toàn biến mất khi cô tới gần. Cho dù vẫn mặt lạnh như tiền thì vẫn có thể cảm nhận được sự chào đón và suиɠ sướиɠ của anh khi cô lại gần mình.
“Chào anh.”
“… Chào cô.”
Tang La: “Tôi cảm giác hình như đã từng gặp anh ở đâu đó thì phải.”
Ngải Nặc Đức trầm ngâm: “Tôi cũng vậy.”
Không ít người ở đây chú ý cảnh tượng này đều có thể nhìn thấy tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt của hoa hồng. Đa số đều là người từng trải, ai mà không hiểu chứ?
“Rất đẹp đôi.”
“Người đẹp với người đẹp đến với nhau…”
“Chứ chẳng lẽ lại yêu đương với một đứa xấu xí?”
“Ấy, không thể nói như thế được. Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, mỹ nữ yêu đương với trai xấu cũng nhiều mà… Chẳng qua người như Tang La thì đại khái vẫn phải xem ngoại hình, không thì cả thế giới không biết bao nhiêu người sẽ phản đối đâu…”
Ôn Ngọc bỗng nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Nhu: “A Ngọc, em đi đâu vậy?”
Giọng Ôn Ngọc lạnh lùng đáp: “Về nhà. Ở đây quá nhàm chán.”
“Ấy… Em chờ chị chút, để chị đi báo cho Nữ vương một tiếng đã.” Ôn Nhu nhanh chóng đi tìm Nữ vương.
Chú ý thấy Ôn Ngọc rời đi, Tang La quay sang nhìn bóng lưng anh, sau đó nghe thấy Ngải Nặc Đức kìm nén cảm xúc nào đó, nói: “Cô rất quan tâm anh ta hả?”
Tang La sửng sốt: “Làm gì có chuyện đó, tôi quan tâm tới anh hơn cơ.”
Ngải Nặc Đức cứ như băng tuyết tan chảy: “Vậy thì cô đừng nhìn anh ta nữa.”
Tang La nở nụ cười: “Ừ.” Trong lòng lại lóe lên cảm giác kỳ lạ.
Đêm hôm đó, Tang La và Ngải Nặc Đức trò chuyện vui vẻ với nhau. Cô đã biết anh không có bạn gái, không có hôn ước, độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm. Cô vừa vui vẻ lại vừa hoang mang. Nếu cô đã tỉnh lại rồi thì chắc chắn sẽ có người công lược, nếu không thì cô không cần thiết phải thức tỉnh ký ức kiếp trước, bởi vì chỉ cần không có kẻ phá hủy thì cô và chồng đã chú định sẽ đến với nhau, hoàn toàn không cần ký ức vẽ rắn thêm chân. Nhưng không ngờ người công lược lại không phá hủy cuộc đời của cô ở kiếp này, cũng không thay đổi điều gì ở Ngải Nặc Đức hay sao?
Thật kỳ quặc, rốt cuộc họ đang làm gì?
Quả nhiên nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Ngọc là kỳ quặc nhất. Thoạt nhìn anh ta không phải là người công lược, nhưng chắc hẳn đã bị người công lược ảnh hưởng, không thì sao cô lại cứ vô duyên vô cớ chú ý quan tâm tới anh ta? Có lẽ mình sẽ tìm được manh mối từ chỗ anh ta chăng?
Đêm nay đến khi bữa tiệc kết thúc, Tang La và Ngải Nặc Đức trao đổi email và tài khoản mạng xã hội với nhau, tình cảm có thể nói là tăng vùn vụt. Đại khái là hai bên đều bị tình yêu sét đánh với đối phương, sau đó như nhà cũ bốc cháy, như đổ thêm dầu vào lửa.
Hôm sau, Ngải Nặc Đức đại biểu cho quốc gia của anh cùng ký tên vào hiệp nghị với quốc gia khác, sau đó còn trì hoãn thời gian về nước. Tang La quang minh chính đại lấy cớ là dẫn dắt bạn bè đi tìm hiểu phong thổ Aram để dẫn Ngải Nặc Đức ra ngoài du ngoạn. Trên đường đi bị chụp ảnh đủ các kiểu, cư dân mạng đều vây xem trai xinh gái đẹp dắt tay cùng đi chơi với nhau.
Chờ đến khi màn đêm buông xuống, trên mạng còn có ảnh chụp Tang La đưa Ngải Nặc Đức đến sân bay.
Bởi vì Ngải Nặc Đức đại biểu cho quốc gia đến đây ký hiệp nghị, ký xong còn phải về nước xử lý thủ tục liên quan, thế nên tạm thời rời khỏi Aram. Tang La cố kỵ người công lược còn đang núp trong bóng tối nên không lập tức tiến triển quá nhanh với Ngải Nặc Đức, duy trì trong phạm trù tình yêu sét đánh cuồng nhiệt để tránh bị phát hiện ra chuyện mình đã có ký ức kiếp trước. Nhưng Ngải Nặc Đức cũng đáp lại bằng tình cảm tương tự, thế nên mọi việc đều rất thuận lợi.
Thuận lợi đến mức khiến Tang La có cảm giác không được thoải mái cho lắm. Tại sao lại như vậy nhỉ? Là vì quá thuận lợi nên ngược lại có cảm giác bất an như đêm trước khi cơn bão ập đến chăng?
Cảm giác bất an này khiến Tang La quyết định hôm sau phải tới viện nghiên cứu của Ôn Ngọc điều tra một phen.