**********
Chương 102: Đứng ra cho tao!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này đang là giờ cơm trưa. Trong phòng khách nhà họ Thạch, một đảm thành viên trong tộc đang tụ tập ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói. "Ba, ba nói đêm nay Triệu sư phụ có thể giết Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ không?" Con cả của Thạch Thanh Sơn Thạch Lâm. "Có thể chứ!" Thạch Thanh Sơn gấp một miếng thịt kho tàu, vừa nhai vừa nói: "Lần này Triệu sư phụ có chuẩn bị mà tới, còn mang theo một Âm Dương sư. Đám Hoàng Thiên Tuấn có nhiều súng hơn nữa cũng không phải là đối thủ "Cho nên sau tối nay, có lẽ khu vực Đông Quan sẽ không còn là của Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ nữa!" “Thật tốt quá!”
Thạch Lâm kích động một hồi, sau đó hỏi: "Vậy có phải Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ vừa chết là có thể gọi Giang Hoành về lại?" "Ù." Thạch Thanh Sơn gật đầu: "Hai người này vừa chết thì không còn ai có thể đe dọa được Giang Hoành nữa. Đương nhiên nó có thể trở về rồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Lâm nghe thế thì càng kích động hơn: "Mong là tối nay đám Triệu sư phụ có thể thắng lớn, xử lý Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ để con trai con có thể về nhà."
Người cả nhà kích động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bỗng một giọng nói truyền vào. "Ông cụ! Không xong rồi, tổng giám đốc giải trí Hoàng Gia dẫn một đám người đánh tới cửa rồi!" "Cái gì?"
Lời này truyền vào khiến đám người nhà họ Thạch bị dọa sợ không nhẹ. Ngay cả Thạch Thanh Sơn cũng run cả tay, đũa trên tay rơi xuống. "Ông cụ, có phải họ tìm tới của trả thù chúng ta vì Triệu sư phụ hạ chiến thư cho Hoàng Thiên Tuấn không?" Thạch Lâm sợ hãi hỏi "Trước tiên đừng sợ."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Thanh Sơn cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi trong lòng, nói: "Có thể tổng giám đốc giải trí Hoàng Gia tới cầu hòa với chúng ta, để chúng ta báo cho Triệu sư phụ bỏ qua đảm Hoàng Thiên Tuấn. Đây cũng là chuyện họ không thể làm được." "Nếu tới trả thù thì Hoàng Thiên Tuấn dẫn người tới là được. Tổng giám đốc bọn họ chạy tới làm gì?" "Có lý!"
Người nhà họ Thạch khẽ gật đầu. "Mặt mũi là phải nể. Đi ra nghênh đón với tôi." Thạch Thanh Sơn dứt lời, rút tờ khăn giấy lau dầu mỡ đầy nơi khỏe miệng rồi sải bước ra khỏi phòng ăn, dẫn người nhà họ Thạch ra ngoài cửa phòng khách của biệt thự
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn về phía xa, cánh cửa sắt trước hoa viên đã bị đập bể một đám người hàng nối hàng đi vào, ít nhất cũng có năm sáu mươi người. Thấy cảnh tượng này, Thạch Thanh Sơn và người nhà
Ứng ực họ Thạch đều nuốt mạnh một ngụm nước miếng. "Bố, xem ra không như ông nghĩ. Họ là tới gây rắc rối, đập nát cả cửa nhà chúng ta." Thạch Lâm run giọng nói xong, mỗi hồi lạnh lập tức toát đầy trăn "Đừng hoảng hốt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Thanh Sơn cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi trong lòng, hai bước thành một bước lên đón đám người đang đâm đầu đi tới. "Là ngọn gió nào thổi tổng giám đốc giải trí Hoàng Gia tới thế. Nhà họ Thạch chúng tôi thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!"
Thạch Thanh Sơn vừa chạy chậm vừa cười ha ha, nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông ta bước tới trước mặt Trần Hoàng Thiên rất nhanh, đảo mắt qua, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng, xin hỏi vị nào là tổng giám đốc giải trí Hoàng Gia?" "Đây chính là tổng giám đốc Trần của chúng tôi." Hoàng Thiên Tuấn chỉ về phía Trần Hoàng Thiên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh, có xúc động muốn giết Thạch Thanh Sơn.
Theo cánh tay của Hoàng Thiên Tuấn chì, đầu tiên Thạch Thanh Sơn sững sở rồi sau đó cười khanh khách nói: "Không ngờ giám đốc mới của giải trí Hoàng Gia còn trẻ như vậy. Tổng giám đốc Trần thật đúng là tuổi trẻ tài cao dó!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói tới đây, ông ta dùng tay ra dấu mời: "Tổng giám đốc Trần, các vị, xin mời vào trong
Mặt Trần Hoàng Thiên không đổi sắc đi theo phía
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Thanh Sơn chi.
Đám người bước vào phòng khách rất nhanh. Trần Hoàng Thiên và Hoàng Thiên Tuấn, Hoàng Đức Thắng, Lôi Hồ được mời ngồi xuống ghế sô pha. "Mau đi pha trà cho tổng giám đốc Trần và các vị khách " Thạch Thanh Sơn dặn dò kẻ dưới một tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó, ông ta cười khanh khách, hỏi: "Không biết tổng giám đốc Trần hạ cổ đến tệ xá hôm nay là vì chuyện gì thế?"
Trần Hoàng Thiên tựa vào ghế sô pha, gác chân phải lên chân trái, hờ hững nói: "Tôi hỏi ông, vụ ám sát do chiếc xe hàng nhỏ va vào chiếc Panamera có phải là do nhà họ Thạch các ông bày mưu không?" "Oan quá!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Thanh Sơn lập tức giơ cao hai tay, vội kêu lên: "Tổng giám đốc Trần, tôi có thể nói một cách rõ ràng với cậu là nhà họ Thạch tôi chắc chắn không từng bày ra bất cứ án mưu sát nào!" "Thậm chí tôi cũng chưa từng nghe nói về vụ án mưu sát cậu nói. Ngay cả rốt cuộc ai bị mưu sát tôi cũng không biết
Đông Quan lớn như thế, là một thành phố bảy tám trăm nghìn nhân khẩu, Dương Ninh Vân cũng không phải là nhân vật vô cùng nổi tiếng. Trần Hoàng Thiên cũng là sự tồn tại không ai biết đến cho nên truyền thông không đưa tin vụ tai nạn xe này khắp nơi. Đúng là ông ta không biết thật. "Đừng giả vờ nữa Thạch Thanh Sơn!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Thiên Tuấn độc ác nói: "Đối tượng của cuộc mưu sát kia là đánh vào cháu ông. Trước đó ông cũng vì cháu trai mình bị đánh mà phải người đi giết Lôi Hồ. Chắc chắn là ông là tâm không chết, vừa bảy ra kế hoạch mưu sát này vừa thông báo cho sư huynh của Quách Quảng Kiên tới trả thù. Ông đừng nói với tôi không phải ông nói cho sư huynh của Quách Quảng Kiên về cái chết của ông ta!" "Tôi bị oan thật mà!"
Thạch Thanh Sơn khóc không ra nước mắt: "Tôi dùng mạng sống để cam đoan không bảy ra vụ mưu sát này. Thậm chí ngay cả dáng dấp của thằng nhóc đánh cháu tôi, nó đi xe gì, ở đâu, tất cả mọi chuyện tôi chưa từng phải người đi điều tra. Sao tôi lại bảy ra kế hoạch mưu sát người ta chứ!" "Không sai." Ông ta còn nói thêm: "Quách Quảng Kiên chết đi, cháu tôi bị tôi đưa tới Nhật Bản, sợ nó lại gây tai họa gì trong nước cho tôi, tiện thể bảo nó nói với vợ Quách Quảng Kiên tin ông ta đã chết" "Không thể một người chết đi mà người nhà ông ta cũng không biết đã chết được chứ?" "Vậy chuyện hạ chiến thư với tôi là sao?" Hoàng Thiên Tuấn chất vấn "Là thế này." Thạch Thanh Sơn nói: "Cháu tôi giải thích với vợ Quách Quảng Kiên là ông ta đã chết. Dưới sự ép hỏi của bà ta, cháu tôi nói cho bà là biết nguyên nhân cái chết" "Vốn tưởng rằng chỉ là một người phụ nữ, lại ở nước ngoài, nói cho bà ta biết cũng không gây ra sóng gió gì." "Nào ngờ Quách Quảng Kiên vậy mà lại có sự huynh. Người phụ nữ kia nói nguyên nhân Quách Quảng Kiêng “chết cho sự huynh của ông ta. Sau đó su huynh ông ta chạy tới Đông Quan" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõ*i truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói tới đây, Thạch Thanh Sơn muốn khóc: "Các cậu đã hiểu rõ ngọn nguồn rồi chứ? Sư huynh Triệu Công của Quách Quảng Kiên đã tới nhà tôi, nói muốn giết tổng giám đốc Hoàng và ông chủ Lôi, trả thủ cho Quách Quảng Kiên, dọa tôi sợ chết khiếp, đuổi ông ta ra khỏi nhà tôi." "Không tin các anh lục soát xem. Nếu có thể tìm ra Triệu Công ở nhà tôi, đầu tôi cũng cho các cậu!"
Đám Trần Hoàng Thiên nghe thế thì nửa tin nửa ngờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cũng không loại trừ nguyên nhân là Thạch Thanh Sơn biết Quách Quảng Kiên có sự huynh, cố ý nói nguyên nhất ông ta chết đi, cố ý dẫn Triệu Công này tới trả thù cho Quách Quảng Kiên. "Đi thông báo cho Triệu Công kia qua đây. Muốn trả thủ thì trả thù ở đây, không cần phải tới nhà máy xi măng bỏ hoang gì cả." Trần Hoàng Thiên hờ hững nổi. "Cái gì? Sao lại trả thù ở đây?" Sắc mặt Thạch Thanh Sơn bỗng thay đổi lớn. "Đúng." Trần Hoàng Thiên gật đầu: "Buổi tối tôi không rảnh. Trả thù ở đây, đi gọi điện báo cho ông ta qua. "Được được được!" Thạch Thanh Sơn gật đầu, móc điện thoại di động ra. "Mẹ nó!" Sắc mặt Hoàng Thiên Tuấn đầy giận giữ, một tay nắm chặt cổ áo Thạch Thanh Sơn: "Không phải ông đã phải sạch quan hệ với người ta à? Sao có số điện thoại của người đó? Giải thích cho tôi!" "Ngụy rồi!”
Trong lòng Thạch Thanh Sơn thầm kêu không tốt nhưng ông ta tâm thần vừa động, nhạy bén nói: "Tôi lưu số điện thoại của ông ta là định đưa số của ông ta cho tổng giám đốc Hoàng khi ông ta hạ chiến thư, tổng giám đốc Hoàng tìm tới cửa để tổng giám đốc Hoảng báo cảnh sát định vị số điện thoại của ông ta. Sau đó xử lý ông ta. Ai ngờ các cậu vừa tới đã dọa tôi đến mức quên mất chuyện này." "Nếu không thì tôi đưa số cho cậu, cậu báo cho cảnh sát qua xử lý ông ta?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thạch Thanh Sơn là vì bảo vệ tính mạng mới cố ý nói thế, sợ Hoàng Thiên Tuấn nhất thời nóng đầu mà bắn chết ông ta. "Ông kêu người tới đi. Loại nhân vật nhỏ này cần gì phải làm phiền cảnh sát ra tay. Tôi có thể làm được. Hoàng Đức Thắng bỗng nói. "Mau gọi điện kêu ông ta qua đây!" Hoàng Thiên Tuấn buông Thạch Thanh Sơn ra, quát lên.
Thạch Thanh Sơn vội vàng nói được, sau đó bấm số. "Triệu sư phụ, họ chạy tới nhà tôi rồi, bảo ông tới nhà tôi trả thù. Ông mau qua đây"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông ta nói vài câu rồi cúp điện thoại. "Triệu sư phụ tới. Ông ta lập tức tới ngay" Thạch Thanh Sơn cười ha ha, thầm nhủ: "Loại không biết sống chết các người. Lát nữa Triệu sư phụ tới, xem các người chết thế nào. Đừng nghĩ tới các người nhiều súng là có thể đánh chết Triệu sư phụ, không có cửa đâu. Có nhiều súng hơn nữa cũng không có tác dụng, các người chờ chết đi!"
Khoảng bốn mươi phút sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai ông già xuất hiện trong phòng khách nhà họ
Thạch.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một người mặc quần áo luyện công màu đen. Một người mặc quần áo và trang sức truyền thống của Âm Dương sư ở Nhật Bản.
Hai người vừa vào, ông cụ mặc quần áo luyện công đã trợn mắt đảo qua, lạnh giọng quát: "Ai là Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ giết sư đệ Quách Quảng Kiên của tao, đứng ra cho tao!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.