**********
Chương 151: Đều tại tôi!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nghe giọng nói đột ngột cất lên này, Chu Minh Đạo bỗng chốc cảm thấy khuôn mặt già nua đỏ lên, sắc mặt cũng trở nên giận dữ, chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy, mặc đồ công sở, đi giày cao gót, sắc mặt nghiêm nghị đi tới. "Tổng giám đốc Phương?"
Đám người Ngụy Đông Sơn nhướng mày.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bọn họ vốn đang định giúp Chu Minh Đạo mắng chửi người vừa mới nhục mạ Chu Minh Đạo, cuối cùng thấy người kia là Phương Thanh Vân, bọn họ lập tứng lúng túng, đều bày tỏ vẻ mặt thương mà không giúp được gì với Chu Minh Đạo.
Chu Minh Đạo cũng lúng túng theo.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Phương Thanh Vân chính là tổng giám đốc của công ty chi nhánh thuộc tập đoàn Cửu Đỉnh ở Lĩnh Hoa, mà toàn bộ công ty chi nhánh của tập đoàn Cửu Đỉnh, chi nhánh ở Lĩnh Hoa và Giang Ninh là mạnh nhất, một chi nhánh ở Lĩnh Hoa, tài sản đã lên đến hàng trăm nghìn tỷ, cho dù ông ta là nhà giàu nhất Đông Độ, tài sản so với chi nhánh Lĩnh Nam của tập đoàn Cửu Đỉnh, cũng phải bỏ mất mấy con phố. Huống chi tập đoàn Cửu Đỉnh làm về bất động sản, ông ta cũng làm bất động sản, đương nhiên không qua được tập đoàn Cửu Đỉnh, hiển nhiên không dám đắc tội với
Phương Thanh Vân, sợ bị trả thù. Vốn ông ta muốn để cho Chu Minh Tâm chơi đùa Phương Thanh Vân một chút, thế nhưng không biết sao
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chu Minh Tâm không ra tay, vậy nên chưa làm ăn được gì. "Tổng giám đốc Phương, tôi chỉ nói đùa vài câu thôi, cô xem cô kìa, còn tưởng thật sao" Chu Minh Đạo xấu hổ cười nói. "Tạm thời chưa nói được có phải là đùa hay không. Coi như là, người có địa vị thân phận như ông, đùa giỡn như vậy, ông cảm thấy buồn cười lắm sao?" Phương Thanh Vân không nể mặt mũi chút nào, lạnh giọng nói.
Chu Minh Đạo giận mà không dám nói gì, lại cảm thấy mình không nhịn được mà giận ra mặt, đành phải thở phì phò dẫn các giám đốc đi khỏi. "Tổng giám đốc Phương, sao cô lại tới đây?" Dương Ninh Vân nói, liếc nhìn xung quanh, hỏi: "Không dẫn theo bác sĩ Tôn tới sao?" "Bác sĩ Tôn không ở Lĩnh Hoa." Phương Thanh Vân nhàn nhạt nói: "Trước khi tan làm tôi có gọi điện thoại cho cô, người ở công ty có nói cô mất tích, không liên lạc được, đã báo cảnh sát rồi, không lâu sau đó cảnh sát biết được, cô bị bắt cóc, Trần Hoàng Thiên vẫn còn đang bị thương, tôi tới đây xem một chút."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trước khi tới đây, cô ấy đã được Hứa Minh Hiên kể lại tỉ mỉ, biết được Giải trí Hoàng Gia đã đổi chủ, Trần Hoàng Thiên bị thương, đều liên quan đến Dương Ninh Vân, cho nên cũng vô cùng tức giận với cô, chẳng qua nể mặt của Trần Hoàng Thiên nên không mắng chửi Dương Ninh Vân mà thôi. "Ồ." Dương Ninh Vân gật đầu, lại hỏi: "Vậy tổng giám đốc Phương, có thể liên lạc được với bác sĩ Tôn, kêu ông ấy quay về Đông Đô một chuyến được không?" "Tôi đã gọi điện thoại rồi. Hai ngày sau sẽ tới." Phương
Thanh Vân nhàn nhạt đáp lời. "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Trong lòng của Dương Ninh Vân dấy lên hy vọng, chỉ cần bác sĩ Tôn tới đây, Trần Hoàng Thiên có thể khôi phục nhanh chóng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhưng trong lòng Lý Tủ Lam lại bắt đầu nguyền rủa: "Bồ Tát phù hộ, bắt sao chổi này đi, để nó chết trước khi bác sĩ Tôn tới, giúp nhà tôi diệt trừ cái tai họa ngầm này di..."
Khoảng chừng mười phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ đi ra. "Sao rồi bác sĩ?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Ninh Vân và Phương Thanh Vân, không hẹn mà cùng hỏi.
Lý Tú Lam cũng hăm hở trăm phần trăm tinh thần, trong lòng thầm lẩm nhẩm: "Không trị được mà chết Không trị được mà chết!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Rất nhanh sau đó, một bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: "Thể chất của người bị thương vượt quá tưởng tượng, bị thương nặng như thế, chảy nhiều máu như vậy, tính mạng vậy mà vô cùng ổn định." "Cho nên sau khi chúng tôi phẫu thuật, bệnh nhân đã hết nguy hiểm về tính mạng rồi, hẳn là không bao lâu sau sẽ tỉnh lại" “Thật tốt quá!"
Dương Ninh Vân và Phương Thanh Vân lại lần nữa không hẹn mà thốt lên. "Rõ thật là xui xẻo!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sắc mặt của Lý Tủ Lam lại khó coi, ác độc nói: "Tên sao chổi này, sao mạng lại lớn như vậy nhỉ, lần nào cũng không chết được, chẳng nhẽ khắc chết cả nhà chúng ta rồi nó mới chết sao?" "Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy!" Dương Ninh Vân tức giận mà run cả ngực. "Cái gì mà nói như vậy?" Lý Tú Lam mắng: "Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không có đầu óc như con nhỉ, Hoàng Thiên Tuấn bị nó khắc đến nỗi phải vào tù, rất có thể bị xử tử hình, ngay cả chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia, có lẽ cũng bị nó khắc cho phá sản nên mới phải bán Giải trí Hoàng Gia đi, đủ loại điều như thế, còn chưa đủ nói nó là sao chổi sao?" "Bà câm miệng cho tôi!" Phương Thanh Vân không nhịn được mà quát lên.
Lý Tú Lam run người, nhưng thấy Phương Thanh Vân là phụ nữ, lá gan của bà ta lại lớn hơn, khó chịu nói: "Tổng giám đốc phương, tôi dạy con gái tôi, hình như chẳng liên quan gì đến cô thì phải?" "Bà dạy con gái tôi không quan tâm, thế nhưng ngài Trần là khách hàng quý của chúng tôi, bà nói anh ấy như vậy, tôi nhất định phải để tâm!" Phương Thanh Vân lý lẽ nói. "Ha ha." Lý Tú Lam khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh nói: "Cô quan tâm cái tên sao chổi đến thế, tôi để con gái tôi ly hôn với nó, cô gả cho nó nhé." "Mẹ"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Ninh Vân khản giọng kêu lên: "Sao mẹ có thể nói chuyện với tổng giám đốc Phương như thế? Còn nữa, Trần Hoàng Thiên vì cứu con, suýt nữa là chết hai lần rồi, mẹ làm vậy chẳng phải là gây khó dễ cho anh ấy hay sao!" "Mẹ làm khó dễ cho nó đấy, cuộc hôn nhân này con kiểu gì cũng phải ly hôn, không ly hôn cũng phải ly hôn, dù sao mẹ cũng không để cho nó bước vào nhà mình nữa. Con về nhà cho mẹ, không được phép ở bên cạnh nó!" Lý Tú Lan vô cùng bực mình, nói xong cũng nắm lấy cánh tay của Dương Ninh Vân kéo cô đi. "Con không đi! Mẹ buông con ra! Buông ra, mẹ!"
Dương Ninh Vân vừa vùng vẫy vừa kêu lên. "Bảo Trân, giúp mẹ kéo chị con về nhà!" Lý Tú Lam có chết cũng không buông tay.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Dương Bảo Trân đáp một tiếng, giúp Lý Tú Lam, một trái một phát, cứng rắn lôi kéo Dương Ninh Vân đi. "Thật sự là ngu xuẩn, không biết sao mà cậu ba chịu được người đàn bà chanh chua như vậy!"
Phương Thanh Vân lắc đầu, sau đó đi vào trong phòng cấp cứu.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhìn Trần Hoàng Thiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng Phương Thanh Vân đau đớn không thôi, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, cầm lấy tay của Trần Hoàng Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đau xót, thì thào nói: "Cậu ba, anh ngốc quá. Anh có một cuộc sống tốt như vậy, anh lại không sống, lại sống với những người này, sống một cuộc đời người cũng không phải người, cuối cùng đánh mất tài sản hàng nghìn tỷ, ngay cả mạng cũng suýt nữa mất, anh làm như vậy thật không đáng."
Nói đến đây, cô ấy cúi đầu, thở dài: "Cũng trách tôi, không nghe lời chủ tịch, nếu không thì cậu ba cũng không chịu khổ nhiều như vậy, lại không đánh mất tài sản lớn lao như vậy." "Còn có khả năng... Ngay cả người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh cũng đánh mất." "Đều tại tôi!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nói đến đây, cô ấy nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Không biết qua bao lâu, cô ấy lau nước mắt, khỏe miệng nở một nụ cười chua xót: "Trước đây, tôi không tìm được cậu ba, hiện giờ tôi đã tìm được, cho dù cuộc sống sau này của cậu ba ra sao, tôi đều sẽ yên lặng đứng sau anh" "Một ngày đó, anh và Dương Ninh Vân thực sự đi tới đoạn cuối cùng của hôn nhân, tôi sẽ làm vợ anh, sinh con cho anh, không cần phải theo họ tôi, theo họ anh" "Thế nhưng... Nếu như ngày đó quá lâu, tôi trở thành một bà già rồi, cậu ba đừng chế tôi là được." Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ te*am nha !!!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lúc này, bệnh viện bậc nhất ở thành phố Đông Đô. "Việc vui lớn! Việc vui lớn đây!"
Bên trong phòng bệnh cao cấp, mười mấy người mặc đồ bệnh nhân, thanh niên ngồi trên xe lăn, chụm đầu lại chơi Liên Quân, đột nhiên có một thanh niên nghe điện thoại xong, kích động kêu lên. "Cậu Chu, việc vui gì vậy?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Một đám thanh niên tò mò hỏi. "Bố tôi mới vừa gọi điện cho tôi, Giải trí Hoàng Gia đã đối chủ rồi, Hoàng Thiên Tuấn bị cách chức tổng giám đốc, Lôi Hổ cũng bị cảnh sát bắt rồi, ngay cả tên chó chết Trần Hoa kia, cũng không biết vì sao lại bị thương nặng phải vào viện, các người nói xem, cái này có phải việc vui hay không?" Chu Minh Tâm vui mừng quá đỗi. "Thật sao!"
Đám người Ngụy Nam Phùng, Dương Chí Văn đều kích động hô lên. "Chính xác trăm phần trăm!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chu Minh Tâm gật đầu khẳng định. "Tốt quá! Thật sự là tốt quá!" "Lần trước Hoàng Thiên Tuấn lừa, khiến chúng ta bị hãm hại, lần này anh ta đã đánh mắt chức vị tổng giám đốc của Hoàng Gia Entertainment, cho dù có được thả ra, anh ta cũng không thể nào uy hiếp được chúng ta nữa!" "Quá đã tức! Thực sự quá đã!"
Một đám thanh niên vui vẻ điên cuồng, không thèm đánh Liên Quân nữa. "Còn nữa." Chu Minh Tâm tiếp tục nói: "Bố tôi còn nói, một khi vết thương của Trần Hoàng Thiên tốt lên, cũng sẽ bị bắt, đến lúc đó tố cáo anh ta, Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ ra tòa, yêu cầu thẩm phán tuyên án tử hình cho bọn họ, cho dù Trần Hoa không bị xử tử hình, thì cũng phải bị ngồi tù hai mươi, ba mươi năm!" "Ha ha ha!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Một đám người kích động đến điên. "Trời xanh có mắt! Đúng là trời xanh có mắt!" Dương Chí Văn lệ nóng doanh tròng, nói với Chu Minh Tâm: "Chờ chân của cậu Chu tốt lại, có thể đi bộ được, bản án của tên chó Trần Hoàng Thiên chỉ sợ cũng đã quyết rồi, đến lúc đó tôi đặt bẫy, dẫn Dương Ninh Vân lên trên giường của cậu Chu, để cậu Chu chơi cho đủ!" "Ha ha ha!"
Chu Minh Tâm nghe vậy cười ầm lên: "Chí Văn này, tôi thích tinh thần nể nang không nhận này của anh lắm, người anh em này, tôi nhận nhé!" "Chí Văn là một người anh em tốt, chúng ta kết nghĩa!" Đám người Ngụy Nam Phùng đều sôi nổi nói. "Hì hì!" khiến cho Dương Chí Văn vui mừng không thôi: "Vậy sau khi chân tôi tốt lên, mọi người cũng phải giúp tôi lấy lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dương đấy, như vậy tôi có thể chơi với mọi người nhiều hơn rồi." "Nhất định!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ngụy Nam Phùng và đám người Diệp Phùng vỗ ngực nói: "Chúng tôi chắc chắn sẽ nói tốt cho cậu trước mặt ông nôi, hạ thấp Dương Ninh Vân, để cậu làm tổng giám đốc!" "Thật ra cũng không cần chúng tôi giúp." Chu Minh Tâm nói: "Bố tôi nói, lần này có thể tống Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ vào tù, cũng khiến Trần Hoàng Thiên bị thương, bố mẹ của Chí Văn không thể không có công được." "Chờ Lôi Hổ và Hoàng Thiên Tuấn bị xử tử, bố tôi nói, phải thưởng lớn cho bố mẹ anh." "Cho nên khi đó, ông nội anh nhất định sẽ vui vẻ, chủ động cho anh làm tổng giám đốc, anh cứ yên tâm đi." "Thật sao!" Dương Chí Văn quả thực khó mà tin được: "Bố mẹ tôi cũng lợi hại thật! Sao bọn họ có thể tống cả Hoàng Thiên Tuấn, Lôi Hổ, còn cả Trần Hoàng Thiên vào đó được!" "Thật khâm phục bố mẹ tôi quá, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bố mẹ ngay, hỏi xem là chuyện gì."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh ta cười đến nỗi bụng sắp rút gân. "Mẹ tôi nói, là hai con điểm Lý Tú Lam và Dương Ninh Vân gài bẫy Trần Hoàng Thiên, mới khiến cho Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ bị bắt, ngay cả tên chó chết Trần Hoàng Thiên kia cũng bị hai con điểm này hại bị thương nặng phải vào viện, cũng bị giam giữ ở ngoài để chữa bệnh, mẹ nó, tôi thật sự bội phục hai con điểm Lý Tủ Lam và Dương Ninh Vân đó!" "Ha ha ha!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đám người Chu Minh Tâm nghe xong, cũng cười đến chết.