**********
Chương 228: Cô ấy là người phụ nữ đã từng ly hôn, cậu vẫn muốn lấy làm vợ sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cái gì!”
Câu nói đó vừa thốt ra, tất cả bạn bè thân thiết trong đại sảnh đều vô cùng kinh ngạc! Nhưng rất nhanh, câu nói đó như một phát pháo nổ trời giáng, trong phút chốc khiến cho cả đại sảnh ồn ào hẳn lên! “Trời ơi! Thật hay giả vậy, có cậu chủ giàu có đến từ Kim Đô lái xe Bugatti Veyron muốn cầu hôn với chị của Bảo Trân sao?" “Nếu điều đó là thật thì thật sự ngưỡng mộ chị hai quá đi. Là con gái người nào người nấy đều ngày càng có giá, có thể lái Bugatti Veyron, chắc chắn gia cảnh cũng không thua kém gì cậu Phan!" “Ngưỡng mộ quá! Ngưỡng mộ quá đi! Đây là tình tiết cả hai người con gái đều sẽ được gả vào nhà hào môn đẳng cấp đây!” ""
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi nãy Lý Tú Lam cũng ngạc nhiên đến ngày người, nhưng vào lúc này thì vui mừng quá đỗi mà la lên: “ Ở đâu? Cậu chủ giàu có đến từ Kim Đô đang ở đâu? “Ở bãi đậu xe đó cô hai!”
Lý Gia Hưng, cháu trai của Lý Tủ Lam chỉ ra hướng bên ngoài rồi nói: “Khi nãy cháu ra xe lấy đồ, nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron chạy vào bãi, cháu hiếu kỳ không biết là cậu chủ giàu có đẳng cấp nào, nên đã bước đến hỏi hạn, mới biết là cậu ấy đến từ Kim Đô. Tên là Giang Hào, nói rõ họ tên rồi bảo là đến đây để cầu hôn chị họ Ninh Vân, cho nên cháu mau mau chạy vào đây báo tin!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu ta vừa dứt lời, lại làm dậy sóng cả đại sảnh một lần nữa. “Có ai biết ở Kim Đô có gia tộc giàu có nào họ Giang không?” “Có có, gia tộc giàu có xếp thứ hai ở Kim Đô là họ Giang đó, kinh doanh về tài chính, bất động sản, và đầu tư nhiều lĩnh vực khác nữa, cực kỳ giàu sụ luôn, tài sản chắc khoảng vài triệu tỷ, là một gia tộc tương đối khiêm tốn. “Ôi mẹ ơi, vậy người tên Giang Hào này có phải là người đến từ đại gia tộc xếp thứ hai của Kim Đô không? Nếu phải thì chị của Bảo Trân được gả vào nhà còn giàu có hơn cả của Bảo Trân nữa!”
Khi nghe được những lời bàn tán xôn xao của mọi người, Lý Tú Lam đột nhiên vừa xúc động vừa hồi hộp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như người tên Giang Hào đó chính là cậu chủ của nhà họ Giang, một đại gia tộc xếp thứ hai ở Kim Độ, vậy chẳng khác nào mình một bước lên mây rồi sao? Và có thể mua máy bay riêng, mua du thuyền riêng rồi sao?
Ngược lại, Dương Ninh Vân lại cau mày, tỏ vẻ không biết phải làm thế nào đây. “Tổng giám đốc Giang đến cầu hôn mình sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong lòng cô ấy cảm thấy không thể nào tưởng tượng
Không sai, cô ấy có quen biết với Giang Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy hôm trước, sau khi một ông chủ của siêu thị thực phẩm ở Kim Đô giúp cô mua hết toàn bộ thực phẩm tồn kho trong kho hàng, cô ấy đã đích thân làm một chuyến đến Kim Đô, và đến siêu thị đầu mối thực phẩm đó khảo sát một chuyến.
Cô ấy cảm thấy mọi thứ rất ok. Con người ông chủ cũng rất tốt, dẫn cô ấy đi dùng bữa cùng với một số doanh nghiệp lớn, các doanh nghiệp lớn đó đều tỏ ý muốn hợp tác lâu dài với cô ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Ninh Vân rất vui mừng, cảm thấy Kim Đô là một thị trường lớn, độ bao phủ đến tận Cần Thơ, nếu như mở một công ty chi nhánh tại đó, nhất định sẽ thành công.
Thế là cô ấy đến thị trường thương mại thép, kho bãi và cảng khảo sát một chuyến, trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn, và rồi cô ấy quyết định đưa công ty Hoa Tây vươn xa ra ngoài Lĩnh Hoa, mở ra một vùng trời mới tại Cần Thơ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cho nên cô ấy đã đi tìm chỗ thuê văn phòng làm việc, vừa đúng lúc cô ấy tìm được một tòa nhà văn phòng cho thuê nguyên tầng cũng khá tốt, thế là cô ấy gọi điện để được tư vấn, sau đó có hẹn ra gặp mặt để thương lượng.
Và cái người ra gặp mặt thương lượng với cô ấy chính là Giang Hào, văn phòng cho thuê đó là của Giang Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người thương lượng với nhau hơn hai tiếng đồng hồ, cũng khá vui vẻ, giá cả cũng khá hợp lý, nên trực tiếp ký hợp đồng luôn.
Vốn dĩ cô ấy tính ở lại Kim Đô thêm vài ngày nữa, để xử lý hết mọi giấy tờ liên quan đến công ty rồi mới trở về, kết quả là ngày thứ hai mẹ của cô ấy đã gọi điện bảo cô ấy quay về. Nói là Bảo Trân sắp đính hôn, bắt cô ấy về tham dự buổi lễ đính hôn, nên là cô ấy đã làm phiền Giang Hào tìm giúp một người để lo liệu các giấy tờ của công ty, sau đó cô ấy trở về Đông Đô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ai ngờ rằng Giang Hào lại chạy đến Đông Đô cầu hôn với cô ấy.
Đây là điều dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không bao giờ nghĩ đến, và thậm chí khiến cô ấy có chút trở tay không kịp, phản ứng tiếp theo của cô ấy là nhìn sang phía Trần Hoàng Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa đúng lúc Trần Hoàng Thiên cũng đang nhìn cô ấy. Hai người nhìn nhau khoảng ba giây, Dương Ninh Vân liền dời ánh mắt đi nơi khác. “Mình đã ly hôn với anh ấy rồi, mình có đồng ý lời cầu hôn của Giang Hào hay không, thì hà cớ gì mình phải trưng cầu ý kiến của anh ấy cơ chứ?”
Trong lòng cô ấy nghĩ như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên thực tế, cô ấy có ấn tượng tốt về Giang Hào, ăn nói khéo léo, lịch sự, rất có phong cách của đàn ông.
Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ phát triển tình cảm với Giang Hào, chỉ có thể tính là quen biết mà thôi. Không ngờ là... “Đến rồi đến rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào lúc này, mọi người trong đại sảnh lại ồn ào trở lại. “Ôi trời ơi! Đẹp trai quá đi!” “Sao lại đẹp trai thế này!” “Đẹp trai hơn cậu Phan rất nhiều luôn!”
Trước vô vàn lời bàn tán xôn xao, chỉ thấy một người mặc bộ đồ vest màu trắng, tay cầm một bó hoa hồng. Một chàng thanh niên có tướng mạo tuấn tú, khí chất hơn người, đang hùng hổ bước đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi trông thấy như vậy, lồng ngực của Dương Ninh Vân bỗng chốc đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, toàn thân cô ấy đều tỏ ra hồi hộp đến cực điểm.
Cô ấy không biết rằng Giang Hào sẽ đến cầu hôn, cô ấy nên trả lời như thế nào đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và chính cô ấy cũng không thể phủ nhận rằng Giang Hào đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng cô ấy. Nếu như không có Trần Hoàng Thiên, cô ấy cho rằng bản thân có khả năng sẽ thích Giang Hào.
Vì mẫu đàn ông như Giang Hào đây, chính là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng của cô ấy, trước khi cô ấy kết hôn với Trần Hoàng Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rất nhanh chóng, dưới ánh nhìn phức tạp của mấy trăm đôi mắt, Giang Hào bước vào đại sảnh của biệt thự. ТrцуeлАРР.cоm trang web *cập nhật nhanh nhất
Lý Tú Lam lập tức ra chào đón ngay, bà nói với vẻ mặt đầy niềm vui: “Dì là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, mẹ của Ninh Vân và Bảo Trân. Cậu là ai, đến nhà dì có việc gì không?” “Xin chào dì, cháu tên là Giang Hào, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Chính Kim Đô, vài hôm trước có quen biết với cô Dương tại Kim Đô, không hiểu vì sao, trong đầu cháu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh của cô ấy, và luôn muốn gặp lại cô ấy “Thực tế là cháu chưa bao giờ yêu đương ai cả, từ nhỏ cháu đã được ba mẹ đưa sang nước ngoài du học, phải tiếp thu những nguồn đào tạo và giáo dục khác nhau, bị nuôi dạy như một người thừa kế của gia tộc. “Năm nay cháu mới về nước, đang làm việc tại công ty của gia tộc, cũng không có thời gian để lo chuyện đại sự của bản thân.” “Nhưng sau khi cháu gặp được cô Dương đây, thì cứ như hồn vía lên mây, thế là cháu tìm bạn tâm sự, bọn họ đều bảo biểu hiện này của cháu là đang thích một ai đó. “Vì thế... cháu đã không mời mà đến. Nghĩ đến việc bản thân cháu không có nhiều thời gian và cô Dương đây cũng rất bận bịu việc công ty, cháu cho rằng có thể lược đi quá trình yêu đương. Trực tiếp xác định mối quan hệ, dù sao thì hai người có tình cảm ở bên nhau, mỗi ngày đều như đang yêu đương, cho nên cháu đã đến để cầu hôn luôn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giang Hào điềm đạm và không khoe khoang mà nói một hơi. “Tập đoàn Thiên Chính. Đó chính là sản nghiệp của gia tộc xếp thứ hai tại Kim Đô sao?” “Giàu to rồi! Chị họ Ninh Vân giàu to rồi! Cậu chủ của tập đoàn Thiên Chính đến cầu hôn rồi! Đúng là một bước lên mây rồi đây!” “Điều quan trọng là cậu Giang đây còn là người thừa kế của gia tộc, nếu như Ninh Vân gả cho cậu ta, sau này sẽ là nữ chủ nhân của tập đoàn Thiên Chính rồi!” "
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều hết sức ngưỡng mộ Dương Ninh Vân. Ngay cả Dương Bảo Trân cũng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ ghen ghét.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây chẳng phải muốn chơi trội hơn mình sao?
Tâm cơ của chị ấy quả thật thâm sâu đấy! Chắc chắn là chị ấy cố tình bảo người đàn ông đó đến cầu hôn vào đúng buổi lễ đính hôn của mình, chính là vì muốn cho mọi người hiểu rằng, chị ấy không hề thua cho mình! "Ha ha ha!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Tú Lam vui mừng khôn xiết sau khi nghe những lời đó: “Cậu Giang, cậu nói quả thật quá đúng, khi hai người có tình cảm ở bên nhau, mỗi ngày đều như đang yêu đương, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian để yêu đương nữa, trực tiếp cầu hôn, tiếp đó đính hôn, rồi sau đó kết hôn, dì rất đồng tình với cách nghĩ này của cậu đấy!”
Nói đến đây, bà ta liền vội vàng hối thúc: “Cậu Giang, mau nhanh lên, Ninh Vân đang ở đây này, cậu mau đến cầu hôn đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa dứt lời, bà ta còn ra dấu cho Dương Ninh Vân, hàm ý là nếu con mà không đồng ý thì mẹ sẽ đánh chết con đấy! “Vâng thưa dì.”
Giang Hào cười lịch sự, bước đến trước mặt Dương Ninh Vân.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chính vào lúc này, một giọng nói bất chợt vang lên. “Cô ấy là người phụ nữ đã từng ly hôn, cậu vẫn muốn lấy làm vợ sao?”