**********
Chương 218: Tái đấu võ đài
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sính lễ ba nghìn tỷ!
Phan Tùng Dương cùng Dương Bảo Trân đều sợ ngây người.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quả thật không thể tin đây là sự thật.
Vốn dĩ hai người bọn họ đang lo lắng rằng ông nội sẽ không đồng ý, sợ gia đình của Dương Bảo Trân và nhà họ Phan không môn đăng hộ đối nên không nói đến nhà họ Dương mà là nói công ty của chị Dương Bảo Trân, cảm thấy cái này tốt hơn một chút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nhưng hai người bọn họ cũng sợ tiền vốn của Hoa Tây không đủ, Phan Đình Thọ sẽ không đồng ý. Nhưng lại không thể ngờ rằng Phan Đình Thọ lại sảng khoái đáp ứng, còn ra sính lễ ba nghìn tỷ. Sính lễ giá trên trời như vậy, nhìn khắp cả nước cũng không có mấy người! “Ông nội, ngài...đừng trêu chọc cháu!”
Phan Tùng Dương yếu ớt hỏi, chỉ cảm thấy quá mức quỷ dị làm anh ta thấy hơi sợ. “Ông đùa mày làm gì?” Phan Đình Thọ liếc mắt nhìn Phan Tùng Dương nói: “Ông không đùa mày, ông nghiêm túc, đứa nhỏ Dương Bảo Trân này ông muốn, nói sinh lễ ba nghìn tỷ là sính lễ ba nghìn tỷ, đừng nghi ngờ gì nữa! "Quả tốt rồi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân đều kích động cảm ơn không ngớt. “Chúc mừng cô Dương trở thành cháu dâu nhà họ
Phan. “Chúc mừng cậu Phan sắp kết hôn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tặng một món quà thật lớn. “Cậu Phan đẹp trai, cô Dương đẹp gái, thực sự là trời sinh một cặp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rất nhiều ông chủ ủng hộ nhà họ Phan rối rít đứng lên chúc mừng làm Phan Tùng Dương cùng Dương Bảo Trân vui đến nỗi không khép miệng lại được. Đặc biệt là Dương Bảo Trân, cô ta kích động hỏng rồi, nếu như để bạn cùng lớp biết cô phất lên thì bọn họ sẽ ganh tị đến chết mất thôi.
Dương Bảo Trân thầm nghĩ: 'Hừ, chị thật keo kiệt, chiếm nhiều tài sản của Hoa Tây như vậy mà không cho em năm bốn tỷ, chờ em đính hôn với Phan Tùng Dương, địa vị ở Đông Đô tăng lên thì em sẽ giúp anh Chí Văn tìm khách hàng, không để chị tìm khách, bởi vì em có thể quen biết Phan Tùng Dương, từ bạn gái của Phan Tùng Dương thành vợ của Phan Tùng Dương là do anh Chí Văn giúp chị không quan tâm đến chuyện đại sự của em thì em cũng không quan tâm đến chuyện buôn bán của chị
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bọn họ không biết Phan Đình Thọ đáp ứng sảng khoái như vậy, ra sính lễ ba nghìn tỷ rộng lượng như vậy là do cô là em gái của Dương Ninh Vân, nếu không thì ông ấy cũng sẽ không để mắt đến cô. "Chết rồi anh Hoàng Thiên, em vợ trước của anh sắp trở thành cô chủ nhà họ Phan rồi, về sau cô ta nhất định sẽ tính sổ anh, sợ rằng sau này anh không sống yên ổn được ở Đông Đô rồi.”
Ngụy Nhật Anh lo lắng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Mặc kệ cô ta gả cho ai, chỉ cần chạm vào điểm mấu chốt của anh thì anh sẽ trừng trị cô ta, cô ta là cô chủ nhà nào thì cũng vô dụng thôi.
Ngụy Nhật Anh thè lưỡi, từ chối cho ý kiến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phượng hoàng rụng lông cũng không bằng gà, cô cảm thấy theo tình hình hiện nay thì Trần Hoàng Thiên không có cách nào ngang hàng với nhà họ Phan.
Nhưng cũng biết rằng một vị vua khi rời khỏi ngai vàng thì tính kiêu ngạo vẫn còn trong xương tủy nên không dễ dàng khuất phục.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao cũng đã từng là chủ tịch Giải trí Hoàng Gia, sao có thể khuất phục trước nhà họ Phan?
Lưu Văn Huy hung dữ nói với Trần Hoàng Thiên: “Mày còn muốn xử lý cô ấy, trước hết cứ nghĩ đến việc sau khi đại hội võ đạo kết thúc thì tao xử mày như thế nào. “Luôn sẵn sàng tiếp đón” Trần Hoàng Thiên thần nhiên nói: “Đừng chờ đến khi đại hội võ đạo kết thúc mà mày vẫn không dám ngẩng đầu nói chuyện với tao là được” “Mày lên mặt cái gì?” Lưu Văn Huy cười nhạt: “Tao cho mày biết, khi đại hội võ đạo kết thúc, các đại lão tan cuộc, tao gọi một võ sư bất kỳ thì cũng đánh mày đến ị ra phân, đến lúc đó xem tao nói chuyện với mày như thế nào!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngụy Nhật Anh nóng nảy nói: “Lưu Văn Huy, anh không thể không ỷ thế hiếp người à? Anh Hoàng Thiên sẽ không dễ dàng đánh người, nhất định là do anh xúc phạm đến anh Hoàng Thiên trước nên anh ấy mới đánh anh, anh không thể buông tha được sao?”
Ngụy Hòa Phong liền quát lên: “Em im mồm lại cho anh! Sao có thể nói cậu Lưu như vậy? Sau này cậu Lưu là chồng em, chồng tương lai của mình bị đánh, em không giúp chồng tương lai của mình mà còn đi giúp đứa khác. Não của em bị úng nước rồi phải không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ta nghiêm khắc cốc đầu Ngụy Nhật Anh.
Ngụy Nhật Anh cắn môi một cái, lẩm bẩm: “Em không cần ông chồng như anh ta đâu, chỉ biết ỷ thế hiếp người, không có chút phong thái đàn ông nào như anh Hoàng Thiên.” "Em..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngụy Hòa Phong thật muốn tát chết cô, con nhỏ chết tiệt này, cậu Lưu có tiền có quyền thì chướng mắt, còn cái tên đã từng ly dị thì lại thích, đúng là mắt mù mà! “Thích đàn ông có phong thái của quý ông à? Chờ tôi đánh chết nó, để cô xem ỷ thế hiếp người lợi hại hay cái loại có phong thái quý ông này lợi hại.
Lưu Văn Huy lạnh lùng nói rồi trừng mắt nhìn Trần Hoàng Thiên, sau đó về chỗ của mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lưu Văn Huy vừa đi thì Ngụy Nhật Anh liền chạy tới cạnh Trần Hoàng Thiên nói: “Anh Hoàng Thiên, không mấy thừa dịp bọn họ chưa dám động thủ thì anh rời khỏi đây đi! Miễn cho khi đại hội kết thúc thì dù Phan Tùng Dương hay là Lưu Văn Huy trả thù anh, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Hai con giun để mà thôi, anh có thể dễ dàng giết chết bọn họ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngụy Nhật Anh: “
Trước đây anh Hoàng Thiên rất lịch sự mà, sao bây giờ lại thích giả vờ như vậy?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngụy Hòa Phong nghe thấy Trần Hoàng Thiên nói vậy thì liền quát lên với Ngụy Nhật Anh: “Thằng đấy là kẻ điên, em quay lại cho anh!”
Ngụy Nhật Anh bĩu môi ngồi xuống cạnh Trần Hoàng Thiên, tỏ vẻ muốn chọc Ngụy Hòa Phong giận điên người: “Em không thích, em cứ ngồi cạnh anh Hoàng Thiên đấy” "Em...!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngụy Hòa Phong thật muốn bóp chết cô.
Sao anh ta lại có đứa em gái ngu như vậy! Thực sự là làm người ta nhức đầu muốn chết! “Chào các ngài.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này trên võ đài xuất hiện một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cầm microphone nói: “Tôi là Trương Tử Phương, người của ban tổ chức, phụ trách vị trí trọng tài của đại hội võ đạo tỉnh Lĩnh Hoa, sau đây tôi sẽ tuyên bố quy tắc tranh tài” “Đầu tiên là thách đấu đài chủ, bắt đầu từ đài chủ ở mùa trước là Phan Đình Thọ phụ trách giữ vị trí, năm tuyển thủ còn lại, lần lượt từ thấp đến cao đều có thể khiêu chiến đài chủ. Nếu như khiên chiến thất bại thì có thể gọi người đến hỗ trợ, nếu vẫn thất bại thì không có tư cách tiếp tục khiêu chiến, còn nếu như người khiêu chiến thắng thì người thắng cuộc vẫn có thể tìm người hỗ trợ khiêu chiến, nếu ai thắng với tỉ số ba hai thì sẽ khiêu chiến thành công hoặc giữ vị trí thành công” “Kế tiếp, chúng ta hãy cùng vỗ tay để chào mừng đài chủ lên võ đài!”
Trọng tài vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phan Đình Thọ đứng dậy cười rạng rỡ chào mọi người, sau đó ông liếc nhìn khu vực của nhà họ Phan một cái rồi nhíu mày. “Sao anh Trần còn chưa đến?” Đột nhiên lòng ông cảm thấy bất an.
Quên đi, anh Trần đồng ý giúp là tình nghĩa, không muốn giúp thì đấy là trách nhiệm của mình, huống hồ mình không có khả năng thua, chắc là không cần nhờ đến anh Trần Nhớ đọc tr*uyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ vậy ông nhảy lên một cái, đạp gió lướt qua hai mươi mét đứng trên võ đài cao bốn đến năm mét. “Ông nội cố lên!”
Phan Tùng Dương hô một tiếng, Dương Bảo Trân cũng hô theo một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trọng tài hô: “Kế tiếp, xin mời gia tộc họ Triệu đang đứng thứ sáu đến khiêu chiến đài chủ”
Rất nhanh thì có một ông cụ mặc bộ đồ luyện công đứng dậy nắm tay làm lễ nói: “Nhà họ Triệu chúng tôi biết rằng không lấy được chức đài chủ nên xin bỏ quyền khiêu chiến”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiếp đến thì có một ông lão cũng mặc đồ luyện công đứng dậy nắm tay làm lễ nói: “Nhà họ Hoàng cũng tự biết không lấy được vị trí đài chủ, xin được bỏ quyền khiêu chiến”
Ngay sau đó lại có người hô: “Nhà họ Trịnh chúng tôi cũng tự biết thân biết phận nên xin bỏ quyền khiêu chiến đài chủ. "Ha ha!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy từng người từng người xin bỏ quyền, Phan Tùng Dương đắc ý cười nói: “Bảo Trân, em có nghe thấy hay không, bọn họ đều sợ ông nội của anh, bởi vì ông nội là cao thủ số một Lĩnh Hoa, danh hiệu này có thể hù chết người. “Ông nội thật là lợi hại.
Dương Bảo Trân kích động vỗ tay nhưng vẫn không quên nói với Trần Hoàng Thiên: "Cẩn thận Phan Tùng Dương gọi ông nội đấm chết anh
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hoàng Thiên thấy buồn cười. Dù anh có đứng đó để Phan Đình Thọ đánh thì Phan Đình Thọ cũng không dám.
Lúc này có một ông lão mặc đồ luyện công màu trắng bay lên võ đài, nằm tay làm lễ nói: “Người đứng đầu của nhà họ Cổ, Cổ Văn Cảnh đến khiêu chiến đài chủ. "Mời anh Cổ!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Phan Đình Thọ ôm quyền làm lễ rồi bày ra động tác chuẩn bị nghênh chiến, Cổ Văn Cảnh cùng bày xong động tác xuất chiến. “Bắt đầu tranh tài."
Sau khi trọng tài ra lệnh, hai người lao vào nhau như hổ với sư tử.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bộp bộp bộp.
Tiếng nắm tay chạm nắm tay vang lên như tiếng sấm, vang vọng khắp sân vận động.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai người khi thì ở trên võ đài, lúc thì bay lên không trung, tay chân va chạm vô cùng kịch liệt, tạm thời chưa thể phân thắng bại. “Ôi mẹ ơi! Ông nội thật là lợi hại quả đi thôi Phan Tùng Dương!”
Dương Bảo Trân vừa nhìn vừa che miệng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, chấn động cùng khó tin Nhìn trận quyết đấu đỉnh cao này, cô ta mới biết được thời điểm Trần Hoàng Thiên đánh người chẳng khác nào trẻ lên ba đánh nhau, đây mới gọi là đánh lộn thực sự.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quá kích thích rồi! "Ha ha!"
Phan Tùng Dương cười nói: “Ông nội của anh là tông sư, nếu không lợi hại thì có thể xưng là tông sư sao?" "Vâng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Bảo Trân gật đầu như giã tỏi, sau đó nhìn Trần Hoàng Thiên lên mặt nói: “Hỏi anh một câu, nếu ông nội của Phan Tùng Dương đấm anh một cái thì anh có thể chịu được không?” “Cậu ta?” Phan Tùng Dương cười nhạt: “Không phải anh khoác lác chứ nếu ông nội của anh đấm cậu ta một cái thì có thể khiến cậu ta thành thịt băm đấy."
Nói xong thì anh ta vẫn không quên cho Trần Hoàng
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thiên một ánh mắt cảnh cáo.
Trần Hoàng Thiên nhìn Phan Tùng Dương cùng Dương
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bảo Trân như nhìn thấy hai kẻ ngốc.
Lúc này, sau một phen quyết đấu thì Cổ Văn Cảnh không địch lại Phan Đình Thọ, bị đánh trúng nên thất bại đi ra khỏi võ đài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cổ Văn Cảnh nằm tay làm lễ nói: “Anh Phan vẫn dũng mãnh như trước, Cổ Văn Cảnh tôi đây xin bội phục nhận thua, không tiếp tục khiêu chiến"
Trọng tài giơ tay của Phan Đình Thọ lên: “Chúc mừng Phan Đình Thọ giữ vị trí thành công. Người của nhà họ Phan cùng những người ủng hộ bọn họ đều đang sôi trào, Dương Bảo Trân cũng nhảy cẫng lên hoan hồ, giống như cùng có vẻ vang như vậy. “Tiếp theo, mời nhà họ Lưu ở vị trí số hai lên khiêu chiến!”
Anh nợ em một câu yêu thương!