Mục lục
Chàng Rể Của Tổng Tài-Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



“Cho cô?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Hoàng Thiên cười lạnh, gần từng từ mà nói: “Cho dù đưa hết tài sản mấy nghìn tỷ của tập đoàn Ưng Đoàn cho tôi, thì cũng không thể nào đưa pháp khí cho cô.



Đây chính là pháp khí giúp anh vươn mình, là pháp khí mà anh mang lại hạnh phúc cho vợ, mang lại tự do cho Phương Thanh Vân, mang lại sức khỏe cho con, cho dù bao nhiêu tiền, anh cũng không bán.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh đã cảm ứng được trong ngọc khuê đang có từng đợt rồng gầm, có thể xác định có Long Hồn ở trong đó, chỉ cần đập nát ngọc khuê, thả Long hồn ra, sau đó tiến hành hợp hồn, là anh có thể tăng thêm thực lực.



Vì vậy anh bỏ ngọc khuê vào túi, nhảy vào trong nước, cầm lấy đuôi của Long Mãng, vung tay một cái, xác Long Mãng liền bị anh vứt lên bờ. “Giúp tôi róc xương và gân của Long Mãng ra đi.” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Lý Đạo Ngư, Long Mãng ngoại trừ yêu đan ra, thì cả gân cốt đều có tác dụng, nấu canh, tắm rửa cũng có thể trợ giúp tăng tu vi. “Được."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lý Đạo Ngư đáp một tiếng, tụ khí thành đạo, kêu Lão Cao đến, giúp lọc gân cốt của Long Mãng



Lúc này, vẻ mặt Cổ An Nhiên như đưa đám. Kéo lấy



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Trần Hoàng Thiên mà cầu xin: “Anh Trần à, xin anh hãy bán pháp khí đó cho tôi đi, ba tôi đã thành đèn cạn dầu rồi, cần gấp pháp khí đó để cứu mạng. Trần Hoàng Thiên nhíu mày: “Ba cô đã thành đèn cạn dầu rồi?” “Đúng vậy.” Cố An Nhiên gật đầu, nói: “Khoảng thời gian trước đây ba tôi bị ngã, sau đó thì vẫn không thể đứng dậy được, bệnh viện cũng bỏ tay rồi, chúng tôi đi tìm thầy phong thủy lợi hại nhất Côn Châu thì họ bảo ba tôi mất cái mạng này rồi, nói ba tôi đã là đèn cạn dầu rồi.” “Này thì dùng pháp khí chữa như thế nào?” Trần Hoàng Thiên tò mò.



Cổ An Nhiên nói tiếp: “Thầy phong thủy nói rồi, nếu có Long Hồn cho ba tôi hợp hồn. Ba tôi sẽ có thể sống thêm mười năm, nếu không nhiều nhất chỉ sống được thêm hai tháng” “Vì vậy tôi liền nhớ đến, Lý Đạo Ngư đã từng nói, trong pháp khí có Long Hồn, tôi và Lão Cao đến lấy pháp khí, ai mà biết được lại không đánh lại Long Mãng, lại bị anh lấy mất”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói đến đây, Cổ An Nhiên nũng nịu: “Anh Trần à, xin anh đưa pháp khí cho tôi đi, nếu như anh không cần tiền, vậy nếu anh thích người đẹp, tôi có thể làm vợ anh mà.”



Trần Hoàng Thiên: “Tôi đã có vợ rồi, hơn nữa còn đẹp hơn cô. “Hả?” Cổ An Nhiên bị làm cho kinh ngạc, chỉ cảm thấy thật lúng túng, sau đó bĩu môi: “Vậy rốt cuộc thì anh muốn thế nào thì mới đồng ý đưa pháp khí cho tôi?" Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Cho dù như thế nào tôi cũng không giao pháp khí ra đầu, nhưng mà tình hình của bố cô, có lẽ tôi có cách làm cho ông ấy sống thêm được mười năm. “Có cách gì?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cổ An Nhiên và Lão Cao đều nhìn về phía Trần Hoàng Thiên. “Tôi có thể dùng thịt Long Mãng, thêm chút dược liệu, luyện chế thành nguyên đan. Một viên có thể sống thêm mười năm, nhưng một đời người chỉ ăn được một viên” Trần Hoàng Thiên nói.



Trong Dương Vương Kinh có phương pháp luyện nguyên đan, dùng thịt Long Mãng làm thuốc dẫn, có thể sống thêm mười năm, lấy thịt Giao Long làm thuốc dẫn, thì có thể sống thêm ba mươi năm, lấy thịt Chân Long làm thuốc dẫn thì có thể sống thêm sáu mươi năm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dược liệu cũng không khó tìm, chỉ là thịt của Long Mãng, Giao Long, Chân Long là khó tìm, giờ có thịt của Long Mãng đây rồi thì có thể luyện chế.



Có luyện thành công được hay không, thì phải thử xem đã, nhiều thịt Long Mãng như vậy, có thể tùy tiện mà thử nghiệm. “Thật sao?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cố An Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Vậy tôi ăn rồi, có phải cũng có thể sống thêm mười năm không?"



Trần Hoàng Thiên liếc xéo một cái, lấy điện thoại ra, đi ra khỏi hang động, gọi cho Lâm Tề Thiên, sau đó phát định vị cho anh ta.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đêm đó, Lâm Tề Thiên mang theo một đám người, cầm bát lớn, lò luyện đan, từng túi dược liệu, cùng với bồn tắm vào trong hang động, còn bảo sư đệ đi nhặt rất nhiều củi, sau đó cắt tầm một trăm cân thịt Long Mãng đưa đi.



Bận rộn hồi lâu, cũng đã bắt đầu luyện chế nguyên đan. Đổ gân cốt của Long Mãn vào trong bồn tắm, chờ nhiệt độ của canh hạ xuống, Trần Hoàng Thiên cởi đồ bước vào trong bồn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Canh này sền sệt vô cùng mịn, hơn nữa còn rất tanh, làm cho Trần Hoàng Thiên có chút không chịu được. Nhưng mà anh vẫn cố nhịn xuống, dùng Chân Vũ Tạo Hóa Quyết để hấp thụ tinh hoa trong canh này.



Cổ An Nhiên nhàn rỗi không có việc gì làm, liền bơi một vòng trong đầm nước, sau khi cô ta nổi lên trên mặt nước, đang mặc một bộ bikini bốc lửa, làm cho Lý Đạo Ngư đang chỉnh lửa lò luyện đan ngây ngẩn cả ra. “Cô Cố đẹp thật đấy!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta không khỏi cảm thán.



Lão Cao cười cười: “Có đẹp đi nữa thì cũng không cần cậu bận tâm, anh Trần còn có khả năng, chứ cậu thì lo canh lửa của mình đi”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lúc này, Cố An Nhiên đi đến chỗ Trần Hoàng Thiên đang tầm rửa, suy nghĩ vài giây liền bước vào trong bồn tắm mà ngôi xuống. “Này này này....



Lý Đạo Ngư nhìn mà ngẩn người.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giống như cảm giác được có động tĩnh, Trần Hoàng Thiên mở to hai mắt, nhìn thấy Cố An Nhiên mặc bikini ở bên cạnh, Trần Hoàng Thiên vội nói: “Cô Cổ, cô đang làm gì vậy?”



Khóe miệng Cổ An Nhiên nhếch lên: "Trần Hoàng Thiên, tôi đẹp không?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói xong, cô ta liền vùi đầu lên vai Trần Hoàng Thiên.



Ực!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Trần Hoàng Thiên nuốt nước bọt.



Anh không thể không thừa nhận, thân hình của Cổ An Nhiên thực sự rất nóng bỏng, hơn nữa còn cởi mở như vậy nữa. Trong nháy mắt đã làm giảm năng lực tự kiềm chế của anh, thực sự có chút xúc động mà muốn ôm lấy cô ta. “Tại sao lại không nói gì thế?” Cố An Nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Hoàng Thiên, khóe miệng vẽ ra một nụ cười quyến rũ. "Không, không có gì.” Trần Hoàng Thiên dần hoàn hồn lại, nói: “Cô mau ra ngoài, tôi không muốn làm chuyện có lỗi với vợ mình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cổ An Nhiên nở nụ cười: “Anh không nói, tôi không nói, thì làm sao cô ấy biết được?” “Ra ngoài!” Trần Hoàng Thiên sợ không thể khống chế nổi, lúc này quát: “Tôi nói, không làm chuyện có lỗi với vợ tôi, cô không nghe thấy sao?” Cổ An Nhiên giật mình một cái, lập tức ra khỏi bồn tắm, thầm mắng trong lòng: “Sợ vợ như thế, thực sự không phải là đàn ông mà!”



Ba ngày sau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hấp thụ hết toàn bộ tinh hoa trong canh gân cốt của Long Mãng, tu vi của Trần Hoàng Thiên trực tiếp đạt đến đan cảnh đại viên mãn, mắc tại bình cảnh, không thể nào tiến lên thần cảnh được. “Chân Vũ Tu Luyện Quyết có nói, không thể cố ép đột phá bình cảnh, nếu không gân mạnh sẽ đứt mà chết, phải dựa vào kỳ ngộ và chậm rãi lĩnh ngộ thì mới đột phá được. Xem ra yêu đan còn phải chờ sau khi đến được thần cảnh thì mới có thể luyện tăng cao thực lực được. Nhớ* đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!



Trần Hoàng Thiên thầm nghĩ trong lòng. “Vậy thì hợp hồn trước đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nghĩ đến đây Trần Hoàng Thiên đi ra khỏi canh, đi đến hồ nước để tắm sạch, mặc quần áo vào, lấy pháp khí ra, nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên triển khai chân nguyên, dùng sức một chút.



Âm!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Pháp khí bị bóp nát.



Giây tiếp theo! “Gào!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một tiếng rồng gầm lên.



Chỉ thấy một Long Hồn màu vào bay quanh quẩn trên không trung mà gầm thét. “Trời ạ! Thực sự có rồng!” Cổ An Nhiên kinh ngạc mà hồ lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trần Hoàng Thiên lập tức niệm khẩu quyết hợp hồn, niệm chủ hợp hồn.



Rất nhanh, Long Hồn hóa thành một tia sáng màu vàng, đi vào đỉnh đầu Trần Hoàng Thiên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lại qua ba ngày, hợp hồn thành công, mặc dù vẫn là thực lực đan cảnh đại viên mãn, nhưng sức mạnh lại mạnh gấp hai lần so với trước đây.



Chỉ bằng điểm này, thì đang có thể đánh ngang tay với những người võ giả cùng cảnh giới rồi. “Đợi mình đột phá bình cảnh đi vào thần cảnh, lại luyện thêm yêu đan, thì gần như có thể chiến đấu được một trận với ông cụ Tiêu rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nghĩ đến đây, nội tâm Trần Hoàng Thiên vô cùng hưng phần, sau đó đi về phía lò luyện đan, hỏi: “Không luyện được nguyên đạn sao?" “Chắc là do không giữ được lửa, vẫn luôn là than, đây là lò thứ năm, hy vọng có thể luyện được." Lý Đạo Ngư nói.



Lúc này, nhà họ Đỗ. “Ông Đỗ, dược liệu của Cáp Thị có hơn năm trăm loại là thật hay giả?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Ninh Vân nghe thấy lời của Đỗ Văn Mạnh, cả người nhất thời trở nên kích động. “Đúng” Đỗ Văn Mạnh cười nói: “Tôi đã thông qua mạng lưới liên lạc mà thăm dò được, thị trường dược liệu của Cáp Thị, mấy cửa hàng đều có mấy đồ hơn trăm năm làm bảo vận để trấn tiệm, chỉ cần bỏ tiền ra, thì sẽ không sợ không lấy được những dược liệu kia “Quá tốt rồi!”



Dương Ninh Vân trở nên kích động.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng rất nhanh, nụ cười của cô đã cứng ngắc lại. Mình làm gì có tiền mà giúp cho Trần Hoàng Thiên mua dược liệu mấy trăm năm kia.



Có lẽ là Đỗ Nhã Lam nhìn ra được suy nghĩ của Dương Ninh Vân, cô ấy cười cười: “Không cần cô xuất tiền, ba tôi sẽ trả, đêm nay tôi chuẩn bị mua vé máy bay đi Cáp Thị, cô có muốn đi không?” “Muốn đi, muốn đi.” Dương Ninh Vân liên tục gật đầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tám giờ tối, Đỗ Nhã Lam và Dương Ninh Vân ngồi trên xe ô tô, đi đến sân bay của nước Ma Đô,



Nửa tiếng sau, Đỗ Văn Mạnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nổ ầm một tiếng. “Xảy ra chuyện gì vậy?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đỗ Văn Mạnh vội vã mở cửa ra, bên ngoài ầm một tiếng, sau đó nghe tiếng súng vang lên.



Ngay sau đó có một người đàn ông mặc đồ âu lảo đảo chạy đến, vừa chạy vừa gọi. “Ông Đỗ, không ổn rồi! Rất nhiều võ sĩ Nhật Bản đang xông vào chém giết, mấy chục anh em gác cổng của chúng ta đều bị giết chết rồi, nhất định là Đăng Thanh Xã trả thù.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta còn chưa nói hết, một chiếc đạo đã xẹt qua, đâm vào ngực anh ta. “Con mẹ nó!”



Đỗ Văn Mạnh lập tức tức giận, hằng giọng mà hét lên: “Lão Cổ, giết chết bọn chúng đi!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK