**********
“Chuyện gì xảy ra thế?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thái độ Lý Khánh Viễn thay đổi một trăm tám mươi độ khiến từ trên xuống dưới nhà họ Lý mù mờ.
Lý Tú Lam đã ra khỏi nhà họ Lý. Dương Ninh Vân,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Bảo Trân nghe giọng của Lý Khánh Viễn thì dừng hết bước chân lại, vẻ mặt mờ mịt: "Ông cụ nói muốn nhận lỗi với chúng ta? Không thể nào?" Quả thực Lý Tú Lam không thể tin vào tai mình, cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Ông cụ là người coi trọng thể diện như vậy, sao có thể tự nhận lỗi?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng bà ta thấy Lý Khánh Viễn vội vàng ra khỏi biệt thự rất nhanh, vừa chạy chậm vừa kêu: "Tú Lam ở lại, đừng đi."
Thấy thế, mẹ con Lý Tú Lam lập tức ngơ ngác nhìn nhau. "Qua xem tình hình như thế nào."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Tú Lam dứt lời thì sải bước về phía Lý Khánh Viễn đang chạy tới. "Ông cụ, ông không đuổi cả nhà tôi đi?" Đi tới trước mặt Lý Khánh Viễn, Lý Tủ Lam không thể tưởng tượng nổi mà hỏi. "Không đuổi không đuổi."
Lý Khánh Viễn lắc đầu, thở không ra hơi, giữ chặt tay Lý Tú Lam nói: "Quay vào nhà. Chúng ta quay vào nhà rồi nói. Còn cả Trần Hoàng Thiên, Ninh Vân, Bảo Trân cũng quay lại nhà đi, không ai được đi cả. Ai đi ông ngoại sẽ liều với kẻ đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị em Dương Ninh Vân không hiểu ra sao.
Ông ngoại bị mẹ làm cho giận tới hồ đồ rồi à?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rất nghi ngờ nhưng cô cũng không tiện phụ ý tốt của ông ngoại. Vì vậy Dương Ninh Vân gọi Trần Hoàng Thiên, cả nhà đi theo Lý Khánh Viễn trở lại phòng khách biệt thự. "Ha ha."
Về tới phòng khách, Lý Khánh Viễn cười nói: "Tú Lam này, vừa rồi ba không nên nổi giận với con. Con đừng để trong lòng được không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Tú Lam cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ, cười hạ hạ nói: "Ba, coi ba nói gì kìa? Ba chỉ là nổi giận mắng con, cùng lắm khiến con gái sinh ra bực tức nhất thời chứ không để trong lòng đấu. "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"
Lý Khánh Viễn cười gật đầu, ngoảnh lại cười khanh khách nói với Trần Hoàng Thiên: "Trần Hoàng Thiên này, vừa rồi anh họ, em trai họ, em gái họ và cậu mợ, dì dượng mắng cháu, trách cháu là họ không đúng. Ông ngoại bảo họ xin lỗi cháu. Cháu cũng đừng để trong lòng nhé."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói tới đây, ông ta lập tức thay đổi vẻ mặt, quát lên: "Vừa rồi ai đã từng mắng, từng chỉ trích Trần Hoàng Thiên thì xin lỗi nó hết đi!" "Chuyện này."
Từ trên xuống dưới gần trăm người nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Hoàng An không kiềm được mà bước lên hỏi: "Ông nội, không phải ông bị dì Hai làm cho tức tới hồ đồ rồi chứ? Nó đánh cậu Hàn, còn nói cậu Hàn có làm chó cho nó cũng không xứng. Chúng cháu trách móc nó, mắng nó, nói nó thì có gì sai? Sao lại phải xin lỗi chứ?" "Đúng đấy!" Mợ cả khó chịu nói: "Là nó làm sai chứ không phải chúng con làm gì sai. Sao chúng con phải xin lỗi nó? Không hiểu ra sao cả!" "Con cầm miệng cho ba
Lý Khánh Viễn quát lên: "Bảo các con xin lỗi thì xin lỗi đi, cần gì nói nhiều lời vô ích thế. Nếu các con không xin lỗi thì bố đưa hết hoa hồng năm sau cho Tú Lam, không cho các con một phần nào!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Tú Lam nghe thế thì vui vẻ, vội vàng nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, cho con hoa hồng là được rồi. Không cần họ phải xin lỗi Trần Hoàng Thiên." "Cô nghĩ hay quá nhỉ?"
Mợ cả trừng mắt nhìn Lý Tú Lam, sau đó đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Trần Hoàng Thiên, vừa rồi cậu cả không nên mắng cháu, xin lỗi, đừng để trong lòng nhé."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì hoa hồng, bà ta không đếm xỉa tới gì nữa. Nói lời xin lỗi cũng sẽ không chết người, cần gì phải áy náy với tiền.
Mợ cả nói xin lỗi, mợ nhỏ cũng chạy tới xin lỗi. Ngay sau đó cả đám xin lỗi Trần Hoàng Thiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khiến Lý Tú Lam, Dương Ninh Vân, Dương Bảo Trân đều thấy mù mờ. Tất cả mọi người xin lỗi xong, cậu cả không kiềm được mà hỏi: "Ba, chúng ta xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, cũng nên nói với chúng ta ý ba là sao chứ?" "Đúng đó anh cả, vừa rồi anh nhận điện thoại của ai, sao thái độ lại xảy ra chuyển biển lớn như thế?" Lý Vĩnh Xuyên cũng rất nghi ngờ. "Ha ha!"
Lý Khánh Viễn cười nói: "Vừa rồi là tổng giám đốc bất động sản Thuấn Hoa gọi cho tôi, nói Trần Hoàng Thiên dạy dỗ cậu Hàn là rất đúng. Còn nói vì để tạm thời biểu lộ sự áy náy, bằng lòng giao hết tất cả hạng mục đang thi công của bất động sản Thuấn Hoa cho nhà họ Lý chúng ta làm, chỉ mong Trần Hoàng Thiên có thể tha thứ cho cậu Hàn." "Cái gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời kia vừa thốt ra, từ trên xuống dưới nhà họ Lý toàn bộ sợ ngày người.
Tổng giám đốc Hàn vậy mà lại vì Trần Hoàng Thiên dạy dỗ cậu Hàn mà muốn giao hết tất cả công trình đang thi công của bất động sản Thuấn Hoa cho nhà họ Lý làm, còn muốn Trần Hoàng Thiên tha thứ cho cậu Hàn?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn họ quả thực là không thể tin được đây là sự thật Nhưng lời là từ miệng ông cụ nói ra, họ lại không thể không tin đây là thật. "Con nói sao ông cụ bỗng thay đổi thái độ lớn như thế. Hóa ra là con rể nhà chúng ta mang tới lợi ích lớn như thế cho nhà họ Lý" Lý Tú Lam lập tức khoe khoang.
Lý Khánh Viễn cười hì hì, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên hỏi: "Có thể cho ông ngoại chút mặt mũi, tha thứ cho cậu Hàn không?" Không chờ Trần Hoàng Thiên mở miệng, Lý Tủ Lam đã giành nói trước: "Có thể thì có thể, nhưng nhà họ Lý vì thế mà được lợi ích lớn như vậy, nhà họ Lý phải cho con chút lợi. Vừa hay con mua biệt thự lớn còn thiếu 30 tỷ, trang hoàng cũng thiếu 30 tỷ. Cho con 60 tỷ thì Trần Hoàng Thiên sẽ tha thứ cho cậu Hàn "Cô quả thực là có công phu sư tử ngoạm!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mợ cả vô cùng khó chịu nhảy ra. "30 tỷ mà cô cũng dám nói ra. Sao cô không đi ăn cướp đi "Nhờ Trần Hoàng Thiên mà bất động sản Thuấn Hoa giao hết các công trình đang thi công cho nhà họ Lý chúng ta làm. Nhà họ Lý được lợi trong đó bao nhiêu tiền? Đây là công lao của Trần Hoàng Thiên, cho 30 tỷ thì có sao? Nếu không muốn đưa thì tôi sẽ không để Trần Hoàng Thiên tha thứ, không có chút lợi ích nào xem ai kiếm tiền giúp các người?" Lý Tú Lam bắt mãn đáp lại "Cô.. "Được rồi!" ТrцуeлАРР.cоm* trang web cập nhật nhanh nhất
Lý Khánh Viễn cắt ngang lời mợ cả, nhìn về phía ba anh em của ông ta, hỏi: "Mọi người cảm thấy 60 tỷ thế nào?" "Tôi cảm thấy rất đáng giả." Lý Vĩnh Xuyên tỏ thái độ đầu tiên. "Tôi cũng cảm thấy đáng giá "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Vĩnh Hàn và Lý Vĩnh Thương cũng lần lượt tỏ thái độ.
Đương nhiên Lý Khánh Viễn cũng cảm thấy xứng đáng. Thấy ba anh em không có ý kiến, ông ta nói với Tú Lam: "Đưa số tài khoản cho anh cả con. Ngày mai bảo nó thông báo phòng tài chính chuyển 60 tỷ cho con." "Thật tốt quá!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Tú Lam vui mừng, nói với Trần Hoàng Thiên: "Tha thứ hai chữ, không tha thứ ba chữ, nói hai chữ, mỗi chữ liền có giá 30 tỷ, không được nói ba chữ, nếu không thì một xu cũng không được, biết không?"
Dứt lời, bà la đưa mắt ra hiệu với Dương Ninh Vân. Trần Hoàng Thiên không kiềm được mà thấy buồn cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh biết Hàn Thuấn Hoa sợ anh vì Hàn Vinh mà trả thù bất động sản Thuấn Hoa cho nên mới muốn anh tha thứ cho Hàn Vinh. Như vậy Hàn Thuấn Hoa mới có thể yên tâm.
Mà vốn Trần Hoàng Thiên cũng không muốn làm gì tập đoàn Thuấn Hoa, cho nên cũng không nổi tha thứ hay không tha thứ. Nếu đã đưa không 60 tỷ thì không cần mới phí phạm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa anh cũng biết nếu anh nói không tha thứ thì Lý Tú Lam sẽ không chết không thôi với anh.
Cho nên để kiểm không 60 tỷ, cũng vì muốn Lý Tú Lam đừng ầm ĩ đứng nháo, nên anh mở miệng nhà ra hai chữ: "Tha thứ." "Thật tốt quá!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Khánh Viễn kích động, lập tức gọi điện cho Hàn Thuấn Hoa. "Chuyện này... tổng giám đốc Hàn à, cháu rể Trần Hoàng Thiên của tôi nói nó bằng lòng tha thứ cho cậu Hàn." "Cảm ơn tổng giám đốc Lý, cảm ơn tổng giám đốc Lý Hàn Thuấn Hoa vui vẻ tới không chịu nổi. "Ngày mai tôi sẽ phải người tới công ty ông ký hợp đồng với ông. Sau này toàn bộ công trình đang thi công sẽ giao cho các ông làm.
Lý Khánh Viễn nói liên tục vài từ được, sau đó tán gẫu vài câu rồi cúp máy "Ha ha!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Khánh Viễn cười thoải mái: "Tổng giám đốc Hàn nói ngày mai sẽ phải người tới ký hợp đồng với chúng ta. Sau này giao hết công trình đang thi công cho nhà họ Lý chúng ta làm!" "Thật tốt quá!"
Rất nhiều người già trẻ nhà họ Lý cũng đều kích động không thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ có nhà cậu cả là vẻ mặt hơi khó coi.
Lại để cho Lý Tú Lam cướp danh tiếng rồi! "Ngày mai trong hôn lễ của Ngọc Hân, tôi xem các người còn cướp danh tiếng của chúng tôi thế nào!" Mợ cả thầm nói đầy ác độc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”