Chỉ có bất đồng đãi ngộ với những đứa trẻ khác, Sở Hàm hàng năm tiến hành hai lần kiểm tra sức khoẻ, không phải đến bệnh viện bình thường, mà là đến phòng thí nghiệm trong tòa nhà đỏ, được đội ngũ chuyên gia khoa học nhân thể kiểm tra toàn diện.
Hàng năm đều là kiểm tra như thế, cũng không dò ra dấu hiệu “không hợp” nào. Sở Hàm tựa như những bé trai bình thường khác, chỉ là đầu óc thông minh hơn một chút, có tâm mắt, gọi ba so với người khác đều sớm hơn, nhớ được rất nhiều chữ Hán, ngón tay linh hoạt thuần thục, mê chơi game. Đứa nhỏ này chỉ cần chơi qua một lần, các mối quan hệ nhân vật, bản đồ kho báu, trang bị thăng cấp đã gặp qua là không quên, đường đi mê cung cùng đánh Boss nhớ làu làu, còn ở trên mạng ngầm đăng kí một tài khoản, trong diễn đàn giả làm người lớn, tư liệu cá nhân tự xưng mười bốn tuổi, chỉ điểm cho mấy đứa nhỏ lớn hơn chuẩn bị trang bị cùng thông quan thế nào…, chi tiết tài khoản đương nhiên đã sớm bị vị cha đặc công âm thầm nắm giữ.
Có một hồi buổi tối nằm trong chăn, Sở Tuần ôm đầu Truyền Võ vào ngực, vuốt tóc, bỗng nhiên nói: “Tôi thấy, chúng ta gây sức ép nửa ngày, Sở Hàm có thể chỉ là người thường, đại bộ phận di truyền từ cậu, tương lai chuyện gì cũng không có. Mấy người lúc trước kỳ vọng quá cao, lo lắng thừa một phen.”
Sở Tuần khi nói lời này, trong mắt cực kỳ phức tạp, không thể nói rõ là thất vọng, hay là ẩn ẩn lo âu, kháng cự, do dự không thể quyết……
Truyền Võ ôm cậu, vỗ lưng, lẳng lặng an ủi. Hai người ở trong lòng ngũ vị tạp trần, con đường tương lai của con quá nhiều bất ổn.
Con trai đến tuổi khiến người lớn đau đầu, ưa nghịch ngợm, trên tay trên người trên trán thường xuất hiện vết sẹo, vết bầm, dấu hiệu của tiểu nam tử hán.
Sở Tuần nghiêng đầu nhìn con: “Lại đánh nhau với bạn? Bị đánh?”
Sở Hàm nói chuyện rành mạch: “Cậu bạn kia cũng không chiếm được tiện nghi, hai đứa con đánh ngang tay.”
“Ngang tay?” Sở Tuần xoay người, “Nhị Võ.”
Hoắc Truyền Võ xách con lên, kẹp vào nách, đi ra sân, hai cha con cùng nhau đứng trung bình tấn. Vô luận đông hạ đều kiên trì, mỗi ngày một giờ luyện quyền cước. Sở Hàm nắm hai tay thành nắm tay nhỏ đặt ở eo, đứng tấn rất nghiêm túc, ngũ quan trên mặt nhăn thành nếp gấp bánh bao. Truyền Võ dạy con trai ba chiêu chế địch, một chắn, một tấn công, lại lùi về, hạ địch một cách nhanh chóng.
Truyền Võ xoa đầu con trai: “Lần tới biết đánh thế nào chứ?”
Sở Hàm bội phục gật đầu: “Cha thật lợi hại, cha con đẹp trai nhất.”
Truyền Võ nói: “Không thể khi dễ bạn học, nhưng là, nếu có người xấu khi dễ con, liền dùng chiêu này đánh hắn.”
Sở Hàm đặc biệt hiểu chuyện, dùng sức hôn Truyền Võ một cái, mặt mày đắc ý, cười hì hì. Bộ dạng cười rộ lên kia trông như đang có chủ ý xấu, cực kỳ giống ai đó hồi nhỏ, cậu bé toàn bộ đại viện người gặp người thích, thông minh lanh lợi mỹ mạo như hoa, còn chỉ huy bọn nhỏ đại viện đánh nhau trộm đồ ăn, nhượng Truyền Võ có chút ngẩn ngơ.
Truyền Võ mặc áo thun trắng bó sát người, quần dài quân lục, Sở Hàm cũng áo thun trắng, quần quân đội cỡ trẻ em, gương mặt giống hệt nhau. Hai cha con đi qua khoảng sân đầy nắng, ngẩng đầu ưỡn ngực, anh tuấn sáng sủa, mắt thấy Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
……
Sở trưởng phòng tan tầm về nhà, đứng ở cửa, quăng cặp táp lên bàn. Cậu thỏa mãn nhìn một lớn một nhỏ trong phòng khách, cất giọng hô hào: “Tôi về rồi đây, người đâu, lại đây nghênh đón tư lệnh nào!”
Bạn nhỏ Sở Hàm đang ngồi ngay ngắn trên đầu gối cha, kể truyện tranh gần đây xem. Truyền Võ thừa dịp Sở Tuần xoay người cởi giày, ở bên tai con trai lặng lẽ dặn dò một câu……
Sở Hàm tuân lệnh, nhanh nhẹn chạy qua, ôm đùi Sở Tuần, lâm trận tự nghĩ ra động tác, làm như ăn vạ uốn éo, giòn thanh hô: “Mẹ đã về rồi!!!!!!!!”
Nụ cười trên mặt Sở Tuần cứng đờ: “……”
Miệng mồm Sở Hàm cực kỳ lưu loát, nã một loạt pháo: “Cha bảo con nói với mẹ bộ dạng mẹ thực tuấn tú, đặc biệt xinh đẹp, mẹ là búp bê tây dương xinh đẹp nhất trên tranh tết, cha còn không cho con nói là cha dạy con nói như vậy!”
Sở Tuần: “(`o’) @#¥%…… &*!!!!!!”
Hoắc Truyền Võ: “(@﹏@)~ ……”
Sở Hàm giống như gà con ôm gà mẹ, ngẩng mặt nịnh bợ: “Mẹ ơi con thích mẹ nhất, câu này không phải cha dạy, là tự con nghĩ.”
Sở Tuần cắn răng thấp giọng mắng: “…… Tiểu hỗn đản này, ngứa da hử.”
Sở Hàm cấp tốc buông tay, rụt đầu.
Sở Tuần vung tay lên: “Không nói con, con về phòng chơi cho ba.”
Tiểu bại hoại nào đó ôm lấy đầu, nhanh như gió chạy về phòng. Khóe mắt Sở Tuần quét đến bóng con trai biến mất ở cửa phòng, ngay sau đó một bước nhảy lên tiến vào phòng khách, nổi bão với tốc độ tia chớp, cánh tay vung lên, một tia lửa điện xé không khí đánh tới mục tiêu!
Truyền Võ vội vàng nhảy tránh, cười lớn chạy trốn. Đầu ngón tay Sở Tuần phóng ra tia lửa điện xẹt qua da tay, giật Truyền Võ “a” một tiếng.
Sở Tuần một bước phóng qua bàn trà bay lên sô pha, quấn lấy đánh.
Truyền Võ đi chân trần đạp lên vách tường nhảy khỏi sô pha, phóng vào phòng ngủ……
Hai con báo mạnh mẽ ẩn náu sau tủ đồ nội thất trong phòng, chạy vòng vòng quanh bàn, người ngoài không thấy rõ thân thủ. Trong phòng một trận gà bay chó sủa, gối tựa sô pha bay lên trần nhà.
Sở Hàm vịn cửa nhìn lén qua khe: “A…… Hai ba đều thật lợi hại.”
Nhóc thấp giọng than thở: “Thích nhất xem mẹ bắt nạt ba, sau đó ba phản công thu thập mẹ, đánh qua đánh lại vui nhất.”
Sở Hàm nói xong, nhún vai, quay về phòng thoải mái tựa vào sô pha, mở máy tính, nhặt lấy điều khiển từ xa, chuyên chú nhìn màn hình, cũng không để ý tới bên ngoài truyền đến từng trận thở gấp cùng thấp giọng rên rỉ.
Một chân Sở Tuần bị Truyền Võ tóm lấy kéo vào lòng, các ngón tay dây dưa quấn vào nhau, đặt ở trên tường.
Sở Tuần nheo mắt, đưa tay chỉ, từ kẽ răng bật ra lời uy hiếp: “Tên này, vài ngày không thu thập cậu, cậu tạo phản phải không? Chờ tôi ăn cơm no đã, tối nay cậu chờ đó.”
Truyền Võ đè lên cậu, con mắt tối đen, thanh âm thô khàn: “Còn chờ đến tối mới làm sao.”
Sở Tuần: “……”
“Ai, cậu……”
“Hoắc Truyền Võ…… Cậu…… cậu hiện tại cũng phóng túng rồi!……”
Sở Tuần một chân chỉa xuống đất thất tha thất thểu bị kéo vào phòng ngủ, đầu óc ngâm nước. Nhị Võ của cậu khẳng định bị người đổi rồi, Nhị gia kiên quyết không biết người trước mắt là ai.
* * *
Sở Hàm bảy tuổi học tiểu học, thích mặc áo sơmi, quần tây kẻ sọc, phía dưới làn tóc mái đen nhánh sáng bóng, khảm một nốt ruồi son quý khí, mặt mày anh tuấn. Mọi người đều nói, đứa nhỏ này tướng mạo lớn lên giống Nhị Võ, tính tình tuyệt đối là tiểu Sở Tuần, thông minh trưởng thành sớm.
Có một buổi sáng sớm, vội vàng đi làm đi học, Sở nhị gia cùng Sở tiểu gia chen nhau trong toilet. Sở Tuần soi gương chỉnh chỉnh cặp mày xinh đẹp của cậu, miệng ngậm bàn chải đánh răng. Sở Hàm từ trong chăn lao tới, mặc áo ba lỗ với quần con, nhấc nắp bồn cầu lên. Truyền Võ ở trong bếp hâm sữa, tráng trứng.
Sở Tuần liếc mắt nhìn, một miệng bọt kem đánh răng: “Hôm nay thi ngoại ngữ, ôn bài kỹ chưa?”
Sở Hàm từ trong quần con đào ra gà con, mí mắt cũng chưa nâng: “Con học làu làu rồi, thi thoải mái!”
Khóe miệng Sở Tuần câu lên nụ cười tán thưởng: “Có phong phạm ba con năm đó, thầy giáo toàn lấy bài thi của ba làm đáp án chuẩn.”
“Ba còn có một lần thi trượt, làm sai cả một câu lớn, bị thầy giáo kêu lên văn phòng mắng một trận, nói bởi vì ba mà ông ấy phán bài toán trong đề thi cuối năm là ra sai đề.”
Sở Tuần nhấc cằm, dùng ánh mắt ý bảo, “Chính là cái lúc ba con năm đó theo đuổi mẹ con, hắn không để ý tới ba, còn dám quăng ba, ba cực kỳ thương tâm, mới thi rớt.”
Sở Hàm tự mình đỡ gà con, tiểu đứt quãng vào bồn cầu, đột nhiên nói: “Ba ơi.”
Sở Tuần mải miết súc miệng: “Ưm?”
Sở Hàm cúi đầu nhìn mình, nói: “Ba ơi, ba xem, gà con của con dài như này này.”
Sở Tuần quay đầu lại nhìn thoáng qua, u, cái kia của tiểu nhóc con, thế nhưng có thể nửa dựng thẳng lên. Cậu nói: “Ngủ một đêm nghẹn nước tiểu, không có việc gì, hiện tượng bình thường.”
Sở Hàm còn thật thà nói: “A, con mỗi lần thấy nam sinh cùng nữ sinh hôn hôn trong TV, gà con của con cũng sẽ dài như vậy, thật giống như nghẹn nước tiểu một đêm vậy.”
Sở Tuần “phụt” một tiếng, bị sặc bọt kem đánh răng, sặc lên mũi, kịch liệt ho khan, nửa ngày không đứng thẳng người.
Sở Tuần duỗi tay ra ngoài cửa toilet, ngón tay gõ tường, ra ám hiệu cho Nhị Võ, cậu mau tới, cmn chuyện xấu rồi.
Hai ba ba lén trốn trong toilet, họp ngắn một lát.
Sở Tuần: “Đứa nhỏ này làm sao đây? Thôi rồi, con tôi là thiên tài sao!”
Hoắc Truyền Võ: “Mới sáu tuổi rưỡi, còn chưa qua sinh nhật tròn bảy tuổi đâu.”
Sở Tuần: “Cái này ai dạy cho nó? Cậu dạy con thế nào hả?”
Hoắc Truyền Võ: “Tôi không có dạy. Hai ta phân công, tôi nấu cơm, cậu quản mặc quần áo cùng tắm rửa; tôi dạy đánh quyền, tư tưởng giáo dục cùng khai phá trí lực đều là cậu không phải sao…… Nhất định là cậu ‘khai phá’ con thành như vậy.”
Sở Tuần: “Tôi sẽ không khai phá cái này cho nó! …… Nhị Võ, cậu hồi đó lần đầu có cảm giác kia, là mấy tuổi?”
Hoắc Truyền Võ: “Lần đầu của tôi, không phải cứ với cậu là có cảm giác sao.”
Sở Tuần nắm quả đấm, nhìn anh chằm chằm: “Hoắc Truyền Võ, tôi nói đứng đắn đấy.”
Truyền Võ còn thật nghiêm túc nhớ lại, nói: “Hồi nhỏ cả đám chúng ta xem ‘Cao lương đỏ’ trong rạp chiếu phim của đại viện, hai ta tay cầm tay, chỗ kia của tôi liền thư thái, sau đó ban đêm liền mơ thấy cậu.”
Sở Tuần: “……”
Hai người duỗi đầu ngón tay tính tính, lúc trước hai người bọn họ mười tuổi kết thành đôi, vụng trộm làm. Căn cứ vào quá trình phát triển tâm sinh lý mà tính, Sở Hàm tiểu bại hoại này mang gen xấu, chưa đầy năm tuổi đã mang bạn trai nhỏ ở ngoài về, quả không thua hai vị ba ba, đứa nhỏ thực ổn trọng a.
Sở Hàm từ hồi ba tuổi đã một mình ngủ một phòng, cuộc sống vô cùng độc lập.
Đêm nay, Sở Tuần cố ý gọi nhóc đến, để con ngủ trên giường lớn, nằm giữa cậu với Nhị Võ, nói chuyện phiếm, thảo luận mấy chuyện thầm kín của đàn ông.
Sở Tuần nói: “Sở Hàm, con hiện tại là tiểu nam tử hán, hiểu chuyện rồi, về sau không được ở trước mặt người ngoài thả chim nhỏ, cũng không được cho chim nhỏ tùy tiện lớn lên.”
Sở Hàm trầm mặc: “A.”
Sở Tuần: “Chỗ đó không thể để người không đứng đắn đụng vào, biết không?”
Sở Hàm: “A…… Vậy, con có thể đụng vào chim nhỏ của bạn khác không?”
Sở Tuần trừng mắt: “Con ở trường học làm gì hả?!”
Sở Hàm vô tội lắc đầu: “Con đâu có làm gì, con chỉ hỏi ba thôi.”
Sở Tuần: “…… Con không thể tùy tiện ai cũng chạy tới đụng. Nếu, nếu, con về sau có ý với bạn nhỏ nào, thích bạn nào trong trường con, phải nói trước với ba, hai ba nhìn nhiều người, giúp con trấn.”
Sở Hàm còn nghiêm chỉnh gật đầu: “Vâng.”
Sở Tuần: “Có bạn gái nhỏ không?”
Sở Hàm đảo mắt: “Có, Trình Tiểu Tranh là bạn gái con.”
Sở Tuần xì một tiếng: “Trình Tiểu Tranh không tính, đó là chị họ con, về sau gặp phải gọi chị.”
Hoắc Truyền Võ thình lình hỏi một câu: “Có bạn trai không?”
Sở Hàm lắc đầu: “Không gặp ai làm con đặc biệt thích.”
Sở Tuần Truyền Võ hai người đồng thời nâng vai, quay đầu, hoảng sợ nhìn chằm chằm Sở Hàm.
Sở Hàm nhún vai: “Bạn nam trong lớp con, con loại hết, không dễ nhìn, còn không đẹp trai bằng ba con, không thích bọn họ…… Nhưng thật ra có hai bạn viết giấy cho con, nói thích con, ba ơi, các ba không gấp chứ?”
Tim Sở Tuần đều nhanh vỡ vụn, nhanh chóng lắc đầu: “Chúng ta tuyệt đối không gấp, con cũng đừng gấp, về sau chờ con trưởng thành, từ từ chọn, chúng ta chọn người tốt nhất đẹp trai nhất.”
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, hạt mưa gõ vào cửa kính phòng ngủ, phát ra thanh âm như ai thán.
Sở Tuần cảm thấy điện trường quanh thân biến hóa rất nhỏ, duỗi ngón tay chỉ bầu trời ngoài cửa sổ: “Con trai, xem bên kia kìa, tia chớp đến.”
Tầm mắt ba cha con dời về phía chân trời, giây tiếp theo, một tia chớp sáng ngời cắt qua bầu trời đêm, màn trời tối đen bị sét đánh xé thành hai nửa, hào quang chiếu sáng cả phòng. Trong phòng sáng đến mức có thể thấy rõ biểu tình vi diệu trên mặt mỗi người.
Sở Hàm thán phục: “Ba giỏi quá, ba làm sao biết có tia chớp vậy?”
Sở Tuần bình tĩnh nói: “Ba con có bản lĩnh, về sau từ từ dạy hết cho con. Có một số việc con phải mười sáu tuổi, mười tám tuổi, trưởng thành làm nam tử hán chân chính, mới có thể học làm, hiện tại làm quá sớm, hiểu chưa?”
Sở Hàm hiểu chuyện gật đầu: “Con hiểu rồi.”
……
* * *
Trình Tiểu Tranh mà Sở Hàm nhắc tới, là con gái của Trình Vũ và La Chiến. Tiểu công chúa cặp đôi kia nhận nuôi.
Tết đoan ngọ, mọi người tụ hội, ở quán ăn của ông chủ La. La Chiến đã sớm làm một bàn thức ăn, mứt táo, bánh ú nhân thịt, bánh ú nhân ngọt nóng hầm hập ra lò, còn có bánh hoa hồng, bánh mè đen người Bắc Kinh cũ tết đoan ngọ thường ăn, đủ loại điểm tâm ngọt.
Sở Hàm ăn mặc thực đẹp trai, quần soọc âu có dây đeo kết hợp với áo sơmi giày da, hai cẳng chân nhỏ thon dài, mặt mày toát lên vẻ ôn nhuận thanh tú của Sở Tuần, lại có đường nét tuấn lãng rắn rỏi của Truyền Võ, ai thấy đều muốn nhéo má. Đi trên đường phố còn bị mấy người săn tinh ngăn lại, “Con trai nhà anh có quay quảng cáo không?”
Tiểu tử này vào phòng tìm bạn gái nhỏ của nhóc, hai người tụ lại nói thầm. Trình Tiểu Tranh thắt bím, giọng nói thanh thúy. Hai đứa song song ngồi trên một ghế sô pha, một đứa gặm bánh ú, một đứa đeo tai nghe nghe nhạc, xem phim khoa học viễn tưởng, đắm chìm trong thế giới trẻ con thuộc về hai người, mới không nhàm chán chơi với người lớn đâu.
Ba cặp tình nhân sáu cái miệng ngồi vây quanh một bàn lớn, ăn cơm, uống rượu.
Trình sở trưởng khó được nghỉ nửa ngày, lên sân khấu cùng ông chủ La chiêu đãi mọi người dùng cơm, cho người nhà mình thể diện.
Sở Tuần liếc mắt nhìn sao với gạch trên cảnh phục của Trình Vũ, bộ dáng tuấn lãng 365 độ vô góc chết, cười ra một tia quyến rũ: “Cửu ngưỡng đại danh a, Trình, cảnh, quan.”
Thiệu Quân túm tay Trình Vũ, kéo đến ngồi bên cạnh: “Tiểu Vũ Vũ, thật khó được. Đến một chuyến cứ như thiên tiên giá lâm nhân gian vậy, bao nhiêu người chúng tôi đỏ mắt ngóng trông cậu đây, cậu ít đi làm một ngày thành Bắc Kinh chắc không xoay quanh cậu quá? Cậu năng hạ phàm thêm mấy lần đi!”
Trên bàn cơm La Chiến nói nhảm nhiều nhất, ý cười bắt trên khóe mắt; Sở Tuần nói còn nhiều hơn La Chiến, nụ cười câu trên khóe môi. Hai người đông một câu tây một câu, chiêu mèo chọc chó, pha trò, cứ nhằm vào mấy người không thích nói nhiều mà đùa giỡn.
Trình cảnh quan và Hoắc thiếu tá là hai người mặc đồng phục trên bàn, tính cách đều trầm mặc, lại đều đặc biệt dễ ăn, chỉ một mực mải miết lùa cơm với đồ ăn, ăn bánh ú nhân thịt với lòng đỏ trứng ông chủ La gói, thi thoảng tán gẫu với nhau vài câu.
Hoắc Truyền Võ gật đầu với Trình Vũ: “Công tác rất bận rộn à? Trước kia cũng không có cơ hội gặp.”
Trình Vũ mỉm cười: “Gần đây giao thông công cộng thường xảy ra tai nạn, các tuyến đường giao thông đều nghiêm tuần tra, lại vừa lúc đụng phải kỳ nghỉ tết dài, ăn tết chúng tôi bận rộn nhất.”
Trình Vũ đào túi đưa thuốc, châm lửa cho Truyền Võ. Trình Vũ nói chuyện thanh âm trong suốt dễ nghe, bộ dạng cũng sạch sẽ chỉnh tề, Truyền Võ nói chuyện trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Hai người nhìn nhau vài lần, đều thấy đối phương còn thật thuận mắt.
Thiệu Quân hừ một câu: “U, Vũ Vũ, tán gẫu với ai vậy?”
Sở Tuần bốc mùi dấm: “Nhị Võ, thuốc rốt cuộc là cai hay không hả?”
La Chiến trông ngóng nhìn, đưa qua một cái chân vịt thơm lừng: “Bảo bối nhi, cố ý làm cho em này, nếm thử…… thử một chút…… Bảo bối nhi cho anh hãnh diện nào……”
Trình Vũ lười phản ứng La Chiến ba hoa, Truyền Võ cũng không hé răng Sở Tuần nói khích anh. Hai người đều sớm quen trong cuộc sống có một “người điên”, lợn chết không sợ các người chọc, cực kỳ bình tĩnh.
Sở Tuần gặp mặt bạn nối khố Thiệu Quân, kề vai sát cánh ôn chuyện, một bộ biểu tình cợt nhả tình cũ khó quên.
Thiệu Quân: “Tuần Tuần, tôi đang tính hỏi cậu đây, mang trẻ con thú vị không?”
Sở Tuần: “Làm sao, động tâm?”
Thiệu Quân: “À…… Các cậu đều có tiểu thiếu gia tiểu công chúa, không chơi với tôi nữa. Tôi cũng trưởng thành rồi, nếu không sinh sẽ muộn mất, tôi cũng già rồi.”
Sở Tuần: “Tôi đây liền dặn cậu một câu, muốn sinh thì tự cậu sinh, ngàn vạn lần đừng trộn lẫn…… Tôi xem người nhà cậu…… Ai u dạng này sinh ra đứa nhỏ như thế nào……”
La Cường trong tiếng nói chuyện cao thấp chằng chịt trong phòng, một lỗ tai chợt nghe thấy Sở tiểu nhị nói xấu hắn, từ xa trừng mắt liếc Sở Tuần.
Hai cặp kia châu đầu nói chuyện, La Chiến vừa ngẩng đầu, liền còn lại anh mình.
La lão nhị ăn no lấy thuốc ra, hút một điếu, híp mắt, một tay khoát ngang lên lưng ghế, tựa như nắm trong tay khí tràng cả phòng.
La Cường liếc xéo La Chiến: “Nhìn cái gì? Nhìn vợ chú mày ấy.”
La Chiến cười vui: “Anh, chị dâu nhỏ bận rộn, cũng không rảnh để ý anh.”
La Cường: “Cút.”
La Chiến yên lặng xoay mặt, ai nhìn anh, hai cái mặt mốc này của anh em ta nhìn nhau mấy chục năm, có gì hay mà nhìn……
La Cường dụi thuốc vào lòng bàn tay, nhíu mắt lại, dùng ánh mắt uy hiếp Thiệu Quân, bánh bao, cút đến miệng lão tử.
Thiệu Quân lắc lư bước tới, tựa vào một bên người La Cường, cũng không nhìn người, vừa vặn rơi vào vòng tay La Cường.
La Chiến cười ha hả mà kéo Mũ cảnh sát lại, nhốt vào người ôm lấy.
Sở Tuần bĩu môi, dựa vào sô pha, ngoắc ngoắc ngón tay với người nhà cậu.
Trước mắt bao người, Sở nhị gia vắt một chân, ngậm một que kẹo, kéo người nhà cậu vào lòng, đút kẹo que cho Nhị Võ. Truyền Võ trước mặt người khác không chủ động phát tao, nhưng đối mặt Sở Tuần lấy lòng, anh tuyệt đối là người tới không cự. Trong mắt hai người có một loại thân thiết cực kỳ ăn ý, trao đổi mút một cây kẹo que, yên lặng buồn nôn mới là đẳng cấp cao nhất, chiếu mù mắt người cả phòng!
Hai vị bạn nhỏ Sở Hàm và Trình Tiểu Tranh đeo tai nghe, ngồi cùng nhau, trao đổi thế nhưng không trực tiếp mở miệng nói chuyện, mà là lấy di động ra mặt đối mặt chơi nhắn tin weibo, ngón tay lưu loát.
Trình Tiểu Tranh: “Ba em thực đẹp trai, đều sắp vượt qua ba Tiểu Vũ của chị.”
Sở Hàm: “Em thấy mình còn đẹp trai hơn cả ba mẹ em, em là hai người bọn họ hợp thể.”
Trình Tiểu Tranh: “Ba em ở nhà có nấu cơm cho em không, có nấu ngon bằng ba Chiến Chiến của chị không?”
Sở Hàm: “Bánh chẻo nướng với bánh rán lớn bà nội em làm ăn ngon nhất. Ba em biết hấp bánh bao hâm nóng sữa, mẹ em ngay hấp bánh bao cũng không biết, mà thôi, em cũng không không biết xấu hổ nói mẹ.”
Trình Tiểu tranh: “Em vì sao kêu Tuần Tuần là mẹ? Em đừng khi dễ chú Tuần Tuần của chị!”
Sở Hàm: “Em giáp mặt đều gọi ba là ba, kêu ba ba vui vẻ cao hứng, em dỗ dành ba.”
Trình Tiểu Tranh: “Chị cũng nhìn ra, chú ấy nhất định là ở phía dưới.”
Sở Hàm: “Hai người bọn họ luôn tránh em, kỳ thật em sớm đã biết.”
Trình Tiểu Tranh: “Nhà chị của cũng vậy, lần trước chị ngủ trưa, ba Chiến Chiến cùng ba Tiểu Vũ của chị trốn trong tủ quần áo lớn làm chuyện xấu, đánh thức chị còn không thừa nhận, chị giả ngu không vạch trần bọn họ, thôi vậy, cho ba mặt mũi.”
Sở Hàm: “Ừm, em yêu nhất ba em mẹ em.”
* * *
Giữa kỳ nghỉ hè, mấy người cha mang con đi đá banh. Trên thao trường đại viện sáng lóa một loạt các anh đẹp trai cao to, mặc cầu phục màu đỏ màu lam, quần đùi trắng, đi vớ màu sắc rực rỡ.
Một đám đàn ông chạy hùng hục, áp sát, đổ mồ hôi như mưa, hò hét nhau, đoạt bóng, lừa bóng, sút gôn……
Cầu thủ trẻ nhất sân, là Sở Hàm, hôm nay là lần đầu đại biểu đội chủ nhà đại viện ra sân nghênh chiến đối thủ cường hãn. Sở Hàm mặc bộ cầu phục số nhỏ, đeo bọc ống đồng, buộc chặt dây giày, trên trán còn đeo một headband màu đỏ. Thiếu niên nhanh nhẹn, mặt mày anh tuấn, động tác phóng khoáng, khi phát lực sút gôn xoay chân, sức chân dồi dào, vừa nhìn liền biết hay tập luyện ở nhà.
Bạn gái nhỏ của Sở Hàm ở bên ngoài đảm đương đội cổ động. Trình Tiểu Tranh giơ bảng hiệu lúc ẩn lúc hiện, viết tên “Hàm Hàm”, hô “Sở Hàm giỏi nhất, thiếu niên tất thắng!”
Thủ môn đại viện là Đại Văn Tử, Sở tư lệnh chỉ huy hàng tiền vệ, nhận được bóng Thiệu tam gia chuyền, sẽ chuyền bóng cho con trai mình, điều phối hướng tấn công.
Sở Hàm cực bình tĩnh dắt bóng đột nhập vùng cấm của đối phương, tới gần đỉnh cung khu 16m50 còn nhìn quanh, quan sát trận thế phòng tuyến của đối thủ. Chung quanh vây một đám người, hộ giá Sở tiểu tiền đạo, cũng không đoạt bóng của cậu.
Sở Hàm ánh mắt sắc sảo, nhìn quét vị trí thủ thành.
Chú Chiến Chiến, chú phải cẩn thận, cháu tới đây!
La Chiến đeo bao tay da, vỗ vỗ, sau đó mở ra hai tay, tư thế bán ngồi chồm hổm, quát: “Đến đây đi, bảo bối nhi, sút một quả!”
Headband trên đầu Sở Hàm bị mồ hôi làm ướt sũng, mái tóc đen nhỏ giọt nước, mặt mày ngăm đen tuấn lãng, thập phần tự tin lừa bóng, đột nhiên dẫn bóng tăng tốc, bay lên không bán xoay người, vung chân lên, tung một cú vô-lê!
La Chiến phi thân bắt bóng!
La Chiến mở rộng tứ chi trên không, động tác chụp bóng thoải mái. Sở Hàm ra chân, bóng xẹt qua mu bàn chân, kéo ra một đường cong xoáy, thẳng vào góc chết khung thành, xẹt qua đầu ngón tay La Chiến! La Chiến cố ý lấy một tư thế cực kỳ khoa trương từ giữa không trung ngã xuống, sau đó quay đầu lại nhìn bóng nhẹ dội vào lưới, tưng lên……
Sở Hàm giơ hai tay lên hoan hô, vào rồi. Nhóc chạy lấy đà, hai chân nhảy lên, lủi vào lòng cha nhóc.
Truyền Võ ôm con ở trước ngực, Sở Tuần từ phía sau nhào lên, hưng phấn bám trên lưng Nhị Võ……
Chạng vạng, một trận gió nhẹ lướt qua hồ sen Hậu Hải, mang hương sen thoang thoảng, hun say cả một hồ sáng ánh đèn đỏ.
Các gia đình mê bóng đá vui vẻ ngồi ăn cơm, vô cùng náo nhiệt, còn chưa đã ghiền, mấy người lại nổi điên hát karaoke, ở trên sân khấu nhỏ lắc lư với đàn ghi-ta điện.
Sở Tuần: “Quân nhi, nghe nói cậu lúc trước ở trong ngục giam, hát một bài tình ca cho người nhà cậu, khiến hắn cảm động phát khóc có phải không? Lại lần nữa cho tụi này xem nào.”
Thiệu Quân: “Thôi đi, lão nhị mới không khóc đâu, tôi cũng chưa từng thấy, cậu thấy rồi?”
Thiệu Quân: “Ai, Tuần Tuần, lúc trước cậu không phải ba ngày hai bữa ở dưới lầu ký túc xá chúng ta cầm đàn ghi-ta nhỏ, nhìn cửa sổ nhà Nhị Võ hát tình ca sao? Có chuyện này không, Đại Văn Tử làm chứng cho tôi!”
Sở Tuần: “Đi chết đi! Nhị gia mới không hát đâu.”
Thẩm Bác Văn: “Hát cái gì ấy nhỉ, tôi còn nhớ rõ, ‘Trong thôn có cái cô nương kêu Tiểu Phương~~’”
Sở Tuần: “Nói bậy, hai người các cậu không được bôi bác tôi!”
Thiệu Quân đeo đàn ghi-ta màu đỏ, Sở Tuần đeo đàn ghi-ta màu xanh ngọc, ông chủ La ngồi phía sau dàn trống, đánh nhạc đệm cho hai tên phong tao kia.
Dây đàn ghi-ta qua đầu ngón tay tuôn ra một chuỗi lại một chuỗi âm luật quen thuộc, cả phòng phiêu đãng tiếng ca ấm áp động lòng người.
Thắt lưng thon gầy phía sau đàn ghi-ta của Thiệu Quân khẽ lay động, thanh âm trong trẻo, mang hương vị bĩ khí mê người.
“Hoa nở mùa xuân, gió mùa thu và hoàng hôn mùa đông;
Thanh xuân u buồn, thiếu niên ta vô tri suy nghĩ;
Chiếc cối xay gió vẫn quay luân hồi trong câu hát;
Ta lớn lên cùng những vần thơ phong hoa tuyết nguyệt.” (1)
Sở Tuần cùng Thiệu Quân đồng dạng cao gầy, tuấn tú, con ngươi đen láy sáng ngời trên đài dưới đài thâm tình nhìn nhau, trong lòng tốt đẹp như buổi đầu gặp gỡ.
“Dòng nước chảy mang theo những câu chuyện thời gian, khiến một người thay đổi;
Những năm tháng đa sầu đa cảm ấy, tuổi thanh xuân lần đầu biết đợi chờ.”
Hai người thanh âm trong suốt, tựa như hai thiếu niên thuần khiết thanh tú năm đó, hát ra một đoạn dòng chảy tháng năm đã qua, chảy qua tim mỗi người, làm La Cường trầm mặc nhai nghiền đầu thuốc lá, làm Trình Vũ lẳng lặng lắng nghe, làm trong mắt Nhị Võ dấy lên một mảnh nhu tình sâu thẳm, chăm chú nhìn bóng dáng Sở Tuần trên sân khấu một lúc lâu. Đáy mắt mỗi người đều như nhớ lại chuyện xưa, cơn sóng dập dìu dao động, đi qua nhân sinh nhấp nhô những năm qua, quay đầu, bên cạnh có người bầu bạn dắt tay.
“Chặng đường xa xôi, giấc mộng ngày trước và tiếng cười đã qua;
Lần sau gặp lại, chúng ta đã trải qua biết bao chặng đường;
Dòng nước chảy mang theo những câu chuyện thời gian, khiến một người thay đổi;
Những năm tháng đa sầu đa cảm ấy, tuổi thanh xuân lần đầu biết đợi chờ.”
……
Sở Hàm lặng lẽ dùng khuỷu tay thúc Trình Tiểu Tranh, thấp giọng nói: “Ba Chiến Chiến của chị hình như chảy nước mắt, ba em cũng khóc.”
Sở Hàm quay đầu: “Ai, Tiểu Tranh, chị sao cũng khóc rồi.”
Trình Tiểu Tranh nói: “Chị có khóc đâu, mắt nóng thôi.”
Sở Hàm lấy khăn tay sạch ra, lau nước mắt cho Trình Tiểu Tranh, rất có phong độ nam tử hán.
Hồ sen bốc lên một lớp khí nóng, chân trời trào ra tầng mưa bụi. Thời tiết mùa hạ hay thay đổi, rào một cái mưa đổ ào xuống, nước ao bị hạt mưa đánh vào, truyền đến một hồ tiếng ếch kêu.
Một phòng huyên náo, khí nóng bốc lên, Sở Hàm lẳng lặng ngồi, quanh thân khác thường, lông măng sau cổ khẽ run lên, như là tích điện.
Nhóc theo bản năng đột nhiên ôm chầm Trình Tiểu Tranh: “Cẩn thận.”
Sở Hàm chỉ tay ra cửa sổ: “Có sấm sét……”
Nhóc còn chưa dứt lời, một tia sét đánh loang loáng từ trên trời giáng xuống, cắt màn trời đen thành những mảnh nhỏ xinh đẹp, sau đó lại bị hắc ám cắn nuốt.
Người ngoài hoàn toàn không chú ý tới. Chỉ có Sở Tuần ôm đàn ghi-ta, giật mình đứng trên đài, từ xa nhìn con trai mình, dây đàn bắn vào đầu ngón tay.
Tối đó, đám người ngồi quanh sô pha, Sở Hàm bị cậu Thiệu Quân cùng cậu Bác Văn của nhóc xách đi chơi. Hai ông cậu xấu kia như cào mèo con mà rờ rẫm Sở Hàm, nhéo chỗ này nắn chỗ kia. Thẩm Bác Văn la hét, Tuần nhi năm đó là thế nào đái dầm trên giường nhà cậu, lại đây để lão tử nắn xem, con cũng đái dầm phải không!
Sở Tuần tùy tay lấy một bộ bài pu-khơ, làm ảo thuật cho mọi người xem, hai tay thuần thục vuốt, rút ra, bộ bài trong lòng bàn tay kỳ diệu biến hóa trình tự. Cả đám người mắt to trừng mắt nhỏ sát sao suy đoán.
Thiệu Quân nâng ngón tay: “Đổi bài, khẳng định cậu thừa dịp tụi này không chú ý trộm đổi bài!”
Sở Tuần nghiêng đầu cười: “Đổi đâu, có bản lĩnh cậu tìm ra cho tôi?”
Thiệu Quân chỉ huy Thẩm Bác Văn: “Tìm ra cho tôi, cậu ấy đem bài giấu ở đâu.”
La Chiến híp mắt cân nhắc: “Trong túi quần?…… Sau cổ áo?”
Sở Tuần: “Không đúng.”
Hoắc Truyền Võ: “Đế giày.”
Sở Tuần: “Cậu lại sai rồi.”
Bạn nhỏ Sở Hàm bĩu môi “xì” ba nhóc một tiếng, trêu đùa nói: “Con biết.”
Thiệu Quân: “Ở đâu?”
Sở Hàm nói: “Ba vừa rồi ở ngăn dưới bàn trà lặng lẽ kéo ra tờ giấy, bài dính ở mặt thủy tinh phản diện của bàn trà, bị tờ giấy kia che kìa.”
Thiệu Quân và Thẩm Bác Văn bừng tỉnh đại ngộ. Hai người cùng nhau nhào lên, lấy được tang vật, vì thế đè Sở Tuần trên sô pha ra sức chà đạp, “Tuần nhi lại lừa dối chúng ta!”
Sở Tuần cuộn người trên sô pha cười ha ha, đùa giỡn, những lúc thế này lại cười như một đứa nhỏ to xác.
Thiệu Quân nói: “Hàm Hàm, cừ nha.”
Khóe miệng Sở Hàm vẽ nên một vòng cung, cười đến rất tuấn tú: “Con đã sớm thấy.”
La Chiến bất tri bất giác nói: “Tiểu tử ánh mắt thực nhạy bén, chú banh mắt nhìn cũng không thấy ba cháu giấu thế nào.”
Ánh mắt Sở Tuần lóe lên, bỗng nhiên buông mắt: “Không phải, tôi trước kia ở nhà thường xuyên làm ảo thuật cho nó, Sở Hàm từng thấy rồi……”
Hoắc Truyền Võ chậm rãi thu liễm nụ cười, im lặng mà thận trọng, không nói gì.
Sở Tuần ở trước mặt anh chơi ảo thuật chơi hơn hai mươi năm, anh đến bây giờ vẫn đoán không trúng Tiểu Tuần giấu kẹo que ở tay nào, Sở Hàm cây đậu tinh này lần nào cũng đoán đúng, hoặc là nói, căn bản là không cần phải đoán.
Bước chân vận mệnh đuổi tới thật nhanh, ngày này tới quá sớm, tâm lý thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị.
Ngoài cửa phòng lách vào một thân ảnh nhỏ gầy linh hoạt, đầu trọc lóc phủ một lớp tóc tơ mỏng, lủi vào phòng, đột nhiên duỗi tay, từ phía sau bịt mắt Sở tiểu thiếu gia.
Người đàn ông đầu trọc nháy mắt với người trong phòng: đừng nói a.
Sở Hàm bị bịt mắt, “A” một tiếng, nhìn không tới.
Bạn học Sở Hàm vươn hai tay, nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó dọc theo cánh tay, bả vai, sờ soạng về phía sau, đụng đến mặt đối phương.
Nhóc dùng vân tay vuốt ve lông mày, mắt đối phương, không cần sờ soạng xuống nữa.
Khóe miệng Sở Hàm tách ra nụ cười cực đơn thuần không hề tâm cơ, giọng điệu đắc ý tự mãn: “Đừng lừa cháu nữa, chú Hân Hân!”
Thiệu Quân: “……”
Sở Tuần: “……”
Các loại thanh âm ồn ào trong phòng dần dần rút đi, thoáng chốc lâm vào trầm mặc, tất cả mọi người không nói lời nào.
Vương Hân Hân chậm rãi buông hai tay, bàn tay nắm lấy bả vai Sở Hàm, nhướn mày, thần sắc ngưng trọng, cho tới bây giờ chưa thấy người này nghiêm túc như vậy.
Sở Tuần ngồi thẳng trên sô pha, hai tay buông trên đầu gối, nước mắt thoáng chốc tràn ngập vành mắt, giống như nước toàn thân từ trong cơ thể dũng mãnh tiến ra. �
Nước mắt không ngừng được, không tiếng động chảy ra, chảy xuống má, dọc theo cổ tiến cổ áo, trước ngực, cổ họng run rẩy.
Truyền Võ nhanh chóng ngồi lại gần, ôm Sở Tuần, ở bên tai thấp giọng an ủi: “Đừng như vậy, không có việc gì……”
Sở Tuần trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng thông cảm, năm đó cha cậu, trong lòng nghĩ gì. Cậu hiện tại đã biết rõ, cậu hiện tại cũng là người làm cha.
Sở Hàm nhìn người lớn cả phòng trầm mặc, lặng yên đi tới, kéo tay Sở Tuần: “Ba ơi, làm sao vậy?”
Sở Tuần lau mặt, lau đi gian nan cùng chua xót nửa đời người.
Sở Hàm hỏi: “Ba ơi, sao ba lại khóc?”
Sở Tuần bế con lên đầu gối, nhéo gương mặt non mềm của con, kề môi lại, hôn lên nốt ruồi son trên mi tâm con: “Ba yêu con.”
TOÀN VĂN HOÀN
Lời tác giả:
‘Vệ sĩ’ rốt cục viết xong, viết ba tháng, mất ngủ rụng tóc vô số, trong quá trình trải qua thật nhiều khó khăn, cuộc sống mỗi ngày của dân nghiệp dư chính là vắt hết óc suy nghĩ nội dung câu chuyện yêu đương thăng trầm của Tuần Tuần cùng 25 người một nhà, cũng là nhờ các bạn đọc khoan dung ưu ái và cổ vũ mới kiên trì viết cho tới hôm nay. Mỗi một thiên văn dài kết thúc đều không hề thiếu sự ủng hộ của mọi người, cũng hy vọng các bạn đọc mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, hy vọng văn của tôi có thể mang đến cho mọi người niềm vui, tin tưởng vào tình yêu, nhiệt tình yêu thương cuộc sống.
Ngoài ra, đặc biệt gửi lời cảm ơn đến các bạn đọc yêu mến ủng hộ theo đuổi văn bên Tấn Giang, cảm ơn tin nhắn, bình luận dài, vote của các bạn, bởi vì có các bạn ủng hộ, Mạch Mạch (chế tác giả) sẽ tiếp tục viết tiếp cho các bạn.
‘Vệ sĩ’ tranh thủ cuối tuần ra bản in, có thêm một chương “Hôn lễ ở quê”, ước chừng một vạn chữ, nội dung rất không hài hòa, ngoài ra phần H cũng sẽ bổ sung toàn bộ, tóm lại mọi người chờ mong đều sẽ có. ‘Cảnh quan’ hiện tại đặt hàng có thể mua được, ba bộ trong chế phục hệ liệt đến lúc đó cũng có thể đặt hàng cùng lúc. Bạn đọc cảm thấy hứng thú xin hãy chú ý thông báo của Weibo và QQ. Ngoài ra các bạn hãy lưu lại chuyên mục của tôi, trang web sẽ tự động phát thông báo cho các bạn.
Hệ liệt chế phục cường cường hẳn là viết xong, câu chuyện về Ngọc Tuyền lộ tam thiếu và anh em La gia trong tiểu thuyết của tôi đã kết thúc, nhưng cuộc sống hạnh phúc của mỗi người bọn họ đều chưa chấm dứt, cám ơn mọi người đã dành tình yêu cho bọn họ~ tân văn còn đang suy nghĩ, vẫn là đam mĩ về những người đàn ông, nội dung có thể sẽ viết một ít về Thiểm Tây, dân tộc phong tình Thiên Tân, tân văn sẽ ở được thông báo trên weibo, xin hãy chờ đợi.
Khẩu hiệu của chúng ta đổi mới một chút: Yêu Tuần Tuần, yêu Nhị Võ, yêu Mạch Mạch, yêu cuộc sống!!! ↖(^ω^)↗